Chương 140: Vĩnh viễn không thể rời xa

Xảy ra án mạng?

"Bà ta như thế nào rồi?"

"Bà ta chết rồi."

Dung Ân chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, có cảm giác như trời đất xoay chuyển muốn ngã quỵ, "Không thể nào, bà ta mất máu quá nhiều, đã cứu chữa rồi..."

"Đi, đến sở cảnh sát rồi từ từ nói chuyện." Hai gã cảnh sát tốc độ rất nhanh, dường như là đem Dung Ân áp giải lên xe, cô chột dạ bất an, đến cục cảnh sát mới phản ứng lại được, lúc muốn gọi điện thoại, đã không còn kịp rồi.

"Nói đi, lúc đó tại sao đẩy người xuống dưới?"

Dung Ân cẩn thận nhớ lại chi tiết lúc đó, ngọn đèn trong phòng thẩm vấn đều tập trung ở đỉnh đầu cô, có chút chói mắt, cô nheo mắt lại, "Lúc ấy chúng tôi đang tranh chấp, bà ta giữ chặt cánh tay của tôi, sau đó tôi giựt ra ..."

Người thẩm vấn mỗi chi tiết đều đã hỏi, hỏi tới hỏi lui, đến cuối cùng Dung Ân chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, khó khăn lắm bọn họ mới đứng dậy, muốn chuẩn bị rời khỏi, cô vội vàng hỏi, "Khi nào thì tôi có thể đi?"

"Đến lúc này còn muốn đi ra ngoài?" Một người trong đó cười lạnh nói, "Cứ chờ đi."

Bên trong căn phòng lạnh căm, chỉ để lại một mình Dung Ân, dường như ánh mặt trời không thể chiếu vào bốn phía. Cô cũng không nghĩ tới Sở Mộ sẽ đến đây, cách ăn mặc của bà vẫn quý phái đẹp đẽ như cũ, khi bà ngồi xuống đối diện mình, Dung Ân mơ hồ đã phát giác ra chút khác thường.

Sở Mộ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bên trong lộ ra vẻ ung dung của độ tuổi này, bà tháo găng tay, thân thể khẽ dựa về phía sau, "Muốn đi ra ngoài không?"

Sắc mặt Dung Ân lập tức đề phòng, "Con muốn gặp Nam Dạ Tước."

"Nó sẽ không gặp cô," từ trước tới nay Sở Mộ tiết kiệm lời nói như vàng, con người sắc đá, "Lúc Thanh nguyệt tới tìm cô, cô đã nên đi rồi, cũng sẽ không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh này, chúng ta làm cuộc giao dịch đi, thế nào?"

"Giao dịch gì?"

"Rời khỏi nó, hoặc là ngồi tù cả đời, cô tự chọn đi."

"Tôi không làm ra chuyện đó, tôi sẽ không thừa nhận, tôi tin tưởng luật pháp còn không đến mức mù quáng như thế."

"A, thật là ngây thơ."

Những lời này, lúc trước Nam Dạ Tước cũng đã nói qua, nhưng từ trước tời nay Dung Ân đều kiên định, "Ngây thơ cũng được, bướng bỉnh cũng được, bác gái, con đã chủ động buông tay anh ấy hai lần rồi, không thể nào lại có lần thứ ba, chúng con đã nói rồi, thời gian sau này, sẽ toàn tâm toàn ý nhìn về phía đối phương, muốn con rời khỏi anh ấy, trừ phi, lần này là anh ấy tự nói ra."

"Cô cũng không xem, cô xứng sao?"

"Anh ấy yêu con, chúng con sẽ xứng."

"Hừ," khóe mắt Sở Mộ khinh thường, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng cũng ẩn chứa tức giận, "cô nên biết, tôi có cách làm cho cô ngồi đây cả đời."

"Con cũng tin rằng, anh ấy sẽ không để con một mình ở đây."

Hai tay Sở Mộ đặt trên đầu gối rồi đút vào trong túi quần, "Tước đứa nhỏ này, cần người phụ nữ tuyệt đối không thể giống cô, cô rời khỏi nó, nếu không... giống như đang ràng buộc nó, cô cũng hi vọng nó có thể sống tốt mà." Sở Mộ biết không thể uy hiếp, thì chuyển qua nói đạo lý, người như Dung Ân, chắc sẽ chấp nhận mặt này, "Sau khi ra ngoài, dẫn mẹ cô rời khỏi thành phố Bạch Sa, nó có bối cảnh xuất thân như thế nào, cô theo nó lâu như vậy, có biết rõ không?"

"Bác gái, " Dung Ân cắn môi dưới, khóe miệng dấu răng nhàn nhạt hiện ra, cô có nghĩ tới sẽ có một ngày Sở Mộ sẽ tìm cô, chỉ là không nghĩ tới, lại ở trong hoàn cảnh như vậy, "Con hi vọng anh ấy sống tốt, con tin rằng, không có gì so với việc chúng con ở bên nhau, càng làm cho anh yên tâm và hạnh phúc. Con không nói một tiếng mà rời khỏi, không phải vì tốt cho anh ấy, nỗi lo lắng và sự nhớ nhung của anh, cũng sẽ ngăn cản bước chân của con, con không đi được..."

Đôi mắt Sở Mộ lạnh lùng, tầm mắt Dung Ân nhìn về hướng xa xa, lúc nói ra những lời này, trên mặt vui vẻ thanh thản, dường như là nhìn thấy hình bóng người đàn ông, Sở Mộ mang găng tay vào, "Thái độ của cô đã mạnh mẽ và cứng rắn như vậy, được, lời nói của tôi luôn luôn đúng, ải này của tôi, cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ bước qua được!"

Khi Nam Dạ Tước vội vàng chạy tới sở cảnh sát, vừa vặn Sở Mộ từ bên trong đi ra.

Con ngươi đen sẫm của người đàn ông liếc xéo bà, khóe miệng mím chặt, không nói một câu nào muốn bước vào.

"Tước," Sở Mộ xách túi bằng da thật màu đen, khi nào thì, giữa bà và con trai đã xa cách đến như vậy, "Con không cần vào nữa, giữa mẹ và nó đã đạt thành giao dịch, ngày mai nó sẽ được thả ra, đến lúc đó, nó đồng ý rời khỏi con, người con gái như vậy con còn muốn làm gì?"

Con ngươi hẹp dài Nam Dạ Tước dưới ánh mặt trời hứng lấy ánh sáng màu vàng kim, nghiêng tầm mắt, có thể chứng kiến dưới đáy mắt quỷ quyệt của anh càng trở nên lạnh lẽo. Chỉ là, anh quá hiểu hai người phụ nữ này, trên mặt Sở Mộ sự tức giận còn chưa kịp tán đi, "Mẹ, mẹ không cần phí công vô ích nữa, cô ấy là người như thế nào con rất rõ ràng." Lúc trước anh gần như đẩy Diêm Minh vào chỗ chết, cô cũng không cúi đầu , lúc này lời nói của Dung Ân rất rõ ràng, lúc đó cô cũng có thể làm được đến nước đó, huống chi là bây giờ?

"Tước," Sở Mộ rõ ràng tức giận, "Lời mẹ nói một câu con cũng không nghe lọt vào tai sao?"

"Con chỉ muốn cô ấy, người khác ai cũng không muốn." Nam Dạ Tước nói xong, nện bước chân dài đi vào sở cảnh sát. Sở Mộ nghiêng người, duy trì tư thế này đứng ở bên ngoài rất lâu, bà biết rõ, lần này nếu bà còn tiếp tục cố chấp, có thể, mất đi chính là đứa con trai duy nhất này.

Bà càng biết rõ hơn, chuyện này quá lộ liễu, ai cũng biết là bà ngầm ra tay, tới thời điểm thích hợp, Sở Mộ biết phải buông tay, coi như là cho Dung Ân một bài học không lớn không nhỏ.

Nam Dạ Tước thiếu chút nữa lật tung cả sở cảnh sát này ra, cũng không ai cho anh đi vào, Dung Ân ở bên trong một đêm, gần như là không hề nhắm mắt, may mắn ngày hôm sau trời vừa sáng, cô gặp được Bùi Lang.

Thế lực của người đàn ông này, cô đều đoán không ra, chỉ biết anh là chính khách, cả gia tộc hình như là chiếm cứ hết giới chính trị cả thành phố Bạch Sa, sau khi Nam Dạ Tước trở về vẫn muốn động đến anh ta, nhưng cũng giữ lại được tới bây giờ.

Dung Ân cảm giác cả ngày này như là nằm mơ, cô đi theo Bùi Lang đi ra ngoài, bởi vì thời gian dài không hoạt động, đôi chân vừa nhức vừa tê, "Bùi Lang?"

"Không sao rồi, đã điều tra rõ ràng chuyện đó không liên quan tới em."

"Vậy, bà ta đã chết thật rồi sao?"

"Cái này còn có thể giả sao?" Bùi Lang nghiêng đầu cười nói, sắc mặc tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ ngưng trọng như trên mặt của Dung Ân, giống như đã nhìn quen lắm rồi, "Sau chuyện đó thì bệnh tim tái phát, theo như lời nói của người nhà bà ta, bà là người mắc bệnh tim lâu năm rồi, lần này mặc dù là ở trong bệnh viện, nhưng bởi vì lúc ấy bên cạnh không có người, bệnh này thì, người mà muốn đi, rất nhanh."

Dung Ân nhẹ thở ra một hơi, nhưng còn một vấn đề vẫn chưa hiểu, lời nói của Sở Mộ đã rõ ràng như vậy, cô làm sao dễ dàng thoát tội được?

"Dung Ân, gần đây em sống có tốt không?" Bùi Lang thấy bên cạnh không có ai, lúc này mới tựa chỗ quẹo ở hành lang, móc ra một điếu thuốc.

"Còn anh? Không có phiền phức gì chứ?"

Người đàn ông cười cười, "Yên tâm đi, anh ấy muốn động anh, tất nhiên sẽ có động tĩnh lớn, anh ấy không ngu ngốc, biết rõ nên lấy hay bỏ."

"Bùi Lang, anh cũng buông tay đi, được không?"

Người đàn ông nhẹ nhàng phun ra vòng khói, con ngươi tối tăm tràn lộ ra vẻ khó hiểu, khóe miệng của hắn giương nhẹ, lộ ra trạng thái không quan tâm, "Lúc trước, nhất định phải động vào anh ta, em không hiểu tranh đấu gay gắt trong chính giới, bây giờ anh đã leo lên rồi, cũng là thời điểm hưởng thụ cuộc sống, nhiệm vụ "trừ bạo an dân", thì để lại cho người khác làm đi."

Theo địa vị xã hội của Bùi Lang, Dung Ân cũng nghĩ tới, cô luôn không hiểu vì sao anh ta luôn chống đối với Nam Dạ Tước, bây giờ nghe anh vừa nói như vậy, nghĩ lại, cũng là có liên quan tới tiền đồ của anh.

"Đi xuống đi, có người đang đợi em."

Dung Ân ngơ ngác, Bùi Lang giúp cô, cô không quên, chỉ là anh chịu buông tay, Nam Dạ Tước, sợ là vẫn ra tay độc ác như cũ?

Tảng sáng, ánh mặt trời đã nhô lên, Dung Ân cảm thấy chói mắt, liền vươn tay che lại. sau khi con mắt không dễ dàng gì thích ứng được ánh sáng gay gắt, cô liếc mắt thoáng nhìn thấy chiếc xe thể thao phô trương ngoài sân.Từ xa nhìn thấy đuôi xe màu bạc, dường như là phù hợp với bờ vai anh, anh đang hút từng ngụm thuốc, trên mặt đất đã rơi đầy đầu thuốc lá, Nam Dạ Tước một chân hơi cong, lúc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Dung Ân đứng ở trên thềm đá.

Sắc mặt anh mệt mỏi, là dựa vào thuốc lá để làm tỉnh táo hơn mới có thể chống đỡ được, quần áo vẫn là bộ của ngày hôm qua chưa thay ra, trên mái tóc màu nho tím, đã dính đầy giọt sương, có vài giọt theo góc cạnh khuôn mặt hấp dẫn của anh chật vật chảy xuống. Nam Dạ Tước ném thuốc lá trong tay, nghiêng người đứng dậy, sải bước đi về hướng Dung Ân.

Một buổi tối ngắn ngủi, nhưng cô cảm cách rất lâu rồi, cái loại cô đơn và sợ hãi đó bị giam tại phòng thẩm vấn đã được sự ấm áp trong mắt của Nam Dạ Tước tẩy rửa sạch sẽ, Dung Ân ngừng thở, cô nói không nên lời cảm giác bây giờ là như thế nào, yên tâm rồi, lỗ hổng đó được lấp đầy, bước chân cô nhanh hơn chạy về hướng người đàn ông. Người và người là như vậy, vĩnh viễn ở dưới những hoàn cảnh yên ổn, sẽ làm cho bạn quên đi cách trân trọng, cũng vĩnh viễn không cảm giác được loại ấm áp khác.

Dung Ân bổ nhào vào trong lòng anh, bị Nam Dạ Tước ôm chặt.

Mùi thuốc lá nồng nặc chui vào trong cánh mũi, Dung Ân chưa bao giờ phát hiện, cô lại gấp gáp cần anh ôm lấy như vậy, cô nhón mũi chân, đem cằm dựa trên bờ vai của người đàn ông. Nam Dạ Tước toàn thân lạnh như băng, chiếc cằm thon cũng toát ra xanh xao mệt mỏi, hai tay Dung Ân vòng qua lưng anh, lúc ôm chặt, cả thân thể run rẩy không thôi.

"Ân Ân, đừng sợ..."

"Em không sợ, em biết anh sẽ đưa em ra ngoài."

Tầm mắt của cô xuyên qua cần cổ người đàn ông, khoảng cách gần hơn mới phát hiện, trên mui xe của chiếc xe thể thao có phủ một lớp sương dày, đột nhiện cổ họng cô giống như là bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ngào lên tiếng, "Có phải anh ở đây cả buổi tối?"

"Ân Ân, anh không thể để lại em một mình vào lúc này được." Nam Dạ Tước bàn tay mơn trớn đỉnh đầu của cô, "Chúng ta về nhà."

Dung Ân bị anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé, hai chân càng giống như là bị đóng đinh , "Anh như vậy... Có nghĩ tới, em sẽ đau lòng không?"

Bước chân người đàn ông thoáng ngừng lại, nghiêng đầu qua, lôi cô đến trước mặt, "Nếu anh bỏ mặt em, anh không làm được, anh sẽ càng đau lòng."

Anh nhét Dung Ân vào trong xe, bên trong đã mở hệ thống sưởi, cô bị lạnh cả một buổi tối, bây giờ cần nhất là phần ấm áp này.

"Mẹ em thế nào rồi?"

"Anh để cho A Nguyên coi chừng ở đó, khi anh đến anh đã bảo đảm với bà, hôm nay nhất định dẫn sẽ em đi gặp bà." Nam Dạ Tước khởi động động cơ, hai con mắt đầy tia máu.

"Sao anh biết em sẽ được thả ra?"

Người đàn ông cười cười, "Một chút thủ đoạn này của mẹ anh không làm khó được anh, đây là giao dịch giữa anh và Bùi Lang, anh ta thay anh cứu em ra ngoài, từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."

Tim Dung Ân đập mạnh và loạn nhịp, ôm chặt hai vai không nói gì.

"Không nghĩ tới anh ta còn có chút bản lĩnh, bây giờ anh ta đã đến một độ cao nhất định, tất nhiên sẽ không hi vọng có phiền toái, nếu không... thủ đoạn trả thù của chúng ta anh ta không chịu nổi đâu..."

"Dạ," Dung Ân dựa người qua, cắt đứt lời của anh, "Như vậy, lúc trước anh bị trúng thương, những đau khổ kia không phải chịu đựng vô ích rồi sao?"

Nam Dạ Tước, người đàn ông vẫn như cũ hô mưa gọi gió trong bóng đêm này, từ trước đến nay anh luôn tôn sùng chính là, người khác cho anh một súng, người đó phải đền một mạng.

Hai tay anh nắm chặt tay lái, Dung Ân nghiêng đầu nhìn chằm chằm má phải hoàn mỹ của anh, người đàn ông thay đổi tốc độ xe nhanh chóng, đôi ngươi mị hoặc nhẹ nhàng câu dẫn ra, "Ân Ân, em có nhớ em đã từng nói gì không? Em nói, anh yêu em, cho nên những quá khứ đó, đều là anh phải chấp nhận. Phát súng kia, tự nhiên cũng là đúng."

"Nam Dạ Tước, anh là đố ngốc!" sau khi Dung Ân nói ra những lời này, liền nhắm mắt, người đàn ông chỉ cảm thấy trên vai từng đợt nóng hổi, nước mắt đã thấm ướt áo khoác của anh, trực tiếp rót vào trong cơ thể anh.

"Ân Ân, chờ khi em đã yêu anh, cũng sẽ như vậy."

Dung Ân nghe vậy, khóc càng dữ dội hơn, Nam Dạ Tước, anh không chỉ ngốc, anh còn ngu nữa, cô cắn môi, đem tiếng ngẹn ngào nuốt trở vào trong bụng, anh dựa vào cái gì cho rằng, cô không yêu anh?

Lúc trước, cô nắm lấy nhược điểm là Nam Dạ Tước yêu cô, không chỉ một lần hung hăng thống kích anh, làm cho anh đau đến tê tâm liệt phế, bây giờ những gì anh chịu đựng, Dung Ân dường như cũng có thể cảm nhận được, cô kiên trì trước mặt Sở Mộ là đúng, mặc kệ có nhiều đau đớn thế nào, chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi.

Nam Dạ Tước lái xe trở về Ngự Cảnh uyển, bọn họ cần phải sửa soạn lại mình, bằng không với bộ dạng này đến bệnh viện, mẹ Dung nhất định sẽ lo lắng.

Sau khi tắm rửa, toàn thân lười biếng.

Dung Ân mệt mỏi không muốn động đậy, mặc áo choàng tắm rộng thùng thình nằm ở trên giường, lúc Nam Dạ Tước đi ra, cô đang cuộn mình thành một đống, đôi mắt mở to ngó ra ngoài cửa sổ.

"Mệt không?"

Cô gật gật đầu.

"Ở nhà nghỉ ngơi trước đi," Nam Dạ Tước thuận thế nằm bên cạnh cô, "Ân Ân, sau này, anh sẽ cho người canh giữ ở Ngự Cảnh uyển, trước khi mẹ anh buông tha, anh sẽ không để cho bà gặp em." Dung Ân biết rõ, chuyện lần này đã gõ vào tiếng chuông cảnh báo của anh, Nam Dạ Tước sợ Sở Mộ không cam lòng, nên chuẩn bị những biện pháp bảo vệ trước.

Chỉ là anh không ngờ rằng, trên đời này, luôn luôn khó lòng mà phòng bị được.