Chương 139: Tai họa ngập đầu

Dung Ân dìu mẹ trở lại phòng ngủ, tâm trạng mẹ Dung đã bình tĩnh trở lại không ít, tờ giấy hôn thú kia Dung Ân cũng không thấy lại, cũng không phát hiện là bị xé bỏ, nhất định là đã được giấu đi.

Lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Nguyệt đã đi rồi, cả phòng khách nồng nặt mùi nước hoa, mặc dù là mùi thơm ngát thanh nhã, ngửi thấy, vẫn cứ gay mũi như cũ.

Thức ăn trên bàn ăn đã nguội lạnh, Dung Ân múc cháo trong nồi cơm điện ra(nguyên văn là nồi cơm điện nhé), lúc này trời đã sáng hoàn toàn, khi sáng sớm có sương mù, lúc theo gió tây thổi vào, có cảm giác hơi lạnh, thẩm thấu xuyên vào trong làn da, thấm nhuận vô cùng.

Cô còn tưởng rằng Lâm Thanh Nguyệt đi, thì có thể khôi phục sự yên lặng của ngày mùng một đầu năm mới này, lại không ngờ rằng, phiền toái nối gót mà tới.

Thời điểm cửa ngoài truyền tới tiếng đập cửa kịch liệt, Dung Ân đang phòng bếp, cô để bát đũa xuống, trong lòng bỗng dưng trầm xuống, đứng tại nguyên chỗ không hề nhúc nhích.

Mẹ Dung khoác áo khoác đi ra, thần sắc có chút mệt mỏi, đầu tóc cũng không chải, chỉ buộc sau cổ, "Ân Ân, sao không mở cửa thế kia?"

"Mẹ..." Dung Ân há to miệng, cũng không biết rốt cuộc đang sợ những gì nữa, người bên ngoài không kiên nhẫn, đã bắt đầu chửi bậy, "Mở cửa ra, sao vậy, làm chuyện mất mặt liền trốn ở trong nhà không dám ra gặp người khác à? Tôi nói ấy người biết, nếu không mở cửa, tôi sẽ ở đây chửi mắng không thôi..."

Giọng nói bên ngoài hoàn toàn là xa lạ, Dung Ân đã nghe thấy tiếng mở cửa của hàng xóm, "Ê, mới sáng sớm cô ở đây có biết làm phiền người khác hay không, cô tìm ai đó?"

"Tôi tìm hồ ly tinh ở bên trong này, bà ta cướp chồng tôi, mọi người tới phân xử giúp, tôi có nên chửi mắng bà ta hay không..."

Bác Lưu mang dép đi ra, "Bà nói rõ ràng, ai là hồ ly tinh? tôi thấy bà này mới sáng sớm đã muốn gây chuyện à?"

"Chính là người bên trong..."

Dung Ân loảng xoảng một chút mở cửa ra, người phụ nữ đứng ở phía ngoài bộ dạng ước chừng 40 mấy tuổi, ăn mặc rất bình thường, mẹ Dung cũng cùng theo ra, "Bà là ai?"

Người nọ đầu tiên là sợ run lên, về sau phản ứng cực kỳ nhanh, nhào tới liền níu lấy cổ áo mẹ Dung, "Chính là bà, con hồ ly tinh này, bà dụ dỗ chồng tôi, còn ở bên ngoài sinh ra đứa con gái riêng này, tưởng rằng tôi không biết sao? 20 mấy năm nay, tôi nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, tôi không ngại bà làm người thứ ba, bây giờ bà lại muốn đến phá hoại gia đình tôi, ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem chút đi..."

"Mẹ – -" Dung Ân vội vàng kéo tay người đàn bà ra, đối phương thuận thế nằm té trên mặt đất "Ây da, đánh người rồi, ngay cả đứa con gái riêng này cũng ăn hiếp tôi..."

Mẹ Dung tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hàng xóm lầu trên lầu dưới nghe thấy tranh cãi cũng đều tụ tập cả lại, Dung Ân đã đoán được việc này có dính dáng với Lâm Thanh Nguyệt, chính bà đã không thể kéo được bộ mặt này ra, nên tìm người đến giội nước bẩn vào nhà cô, "Bà nói tôi là con gái riêng, tốt lắm, tôi hỏi bà, chồng bà tên họ là gì?"

"Cô còn có mặt mũi nói đến chồng tôi, ông ta bây giờ đêm không về ngủ, chính là bị mẹ con mấy người xúi giục, tôi sẽ cùng mấy người liều mạng..." Người phụ nữ giữ vững tốc độ từ trên mặt đất đứng lên, trên quần còn dính một đống bụi bẩn, Dung Ân đứng che chắn trước mặt mẹ, bác gái Lưu cũng vội vàng đi đến can ngăn, "Cái bà này... Còn như vậy, tôi sẽ phải báo cảnh sát đó..."

"Báo đi, bà báo đi..." Người phụ nữ múa máy hai tay thô ráp, trong miệng chửi rủa một tràn, "Tốt nhất là để người khác đều xem thử chuyện xấu của người nhà này, bà cướp chồng người ta, không biết xấu hổ à..."

"Bà ...bà..." mẹ Dung chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời bước chân lảo đảo, vội vươn tay vịn lấy khung cửa.

Trên mặt Dung Ân bị bà điên đó tát mấy cái, nửa bên mặt gò má sưng đỏ lên, "Tôi biết việc này, cho dù tôi có thêm mười cái miệng cũng nói không rõ được, bà trở về nói cho bà ta biết, kêu bà ta đừng đứng sau lưng giở trò này, bà ấy muốn làm lớn chuyện này, chúng tôi sẽ theo hầu bà ấy tới cùng, Dung gia bọn họ không sợ bị vạch mặt, tôi càng không sợ!"

Phụ nhân kia nghe nói, động tác trong tay cũng cứng lại, sắc mặt có chút lúng túng, hình như là bị người ta vạch trần bộ mặt ngay tại trận nên rất khó tiếp tục diễn, Dung Ân đẩy bà ta ra, quay lại giữ chặt tay mẹ Dung, "Mẹ, chúng ta vào trong."

"Đừng hòng đi..."

Người phụ nữ vốn là muốn cho hai mẹ con bị xấu mặt, đây cũng là mục đích nhận tiền của bà, bà bước nhanh nhào tới trước, hai tay gắt gao giữ chặt ống tay áo Dung Ân, "Trả chồng cho tôi, hai người các người không biết xấu hổ..."

Dung Ân thuận tay đem mẹ Dung đẩy vào trong nhà, trở tay đẩy ra, lại không nghĩ người phụ nữ nhất thời không có đứng vững, gót chân tại đầu bậc thang chao đảo chút, cả người liền ngã xuống một mạch theo cầu thang, "A......"

Theo tiếng va chạm liên tiếp, Dung Ân gấp rút xông tới, chỉ thấy người nọ nằm ở nơi chỗ rẽ cầu thang, đầu chúi xuống tại bậc thang cuối cùng, một đống máu tươi đang theo đầu chảy tràn ra, con mắt nhắm chặt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Mẹ Dung nghe được động tĩnh đi ra, khiếp đảm đến hai chân xụi lơ, may là hàng xóm bên cạnh đỡ, "Mau, mau gọi 120 đi."

Bác Lưu lau lau mồ hôi trán, chạy thục mạng vào trong nhà Dung Ân, lúc cầm điện thoại lên, tay vẫn còn đang run rẩy, "Alo, 120 trung tâm cấp cứu đó hả..."

Bàn tay Dung Ân vịn lấy cầu thang, năm ngón tay cầm thật chặt, vốn là đã trắng nõn bây giờ càng trắng giống như tờ giấy trong suốt, Nam Dạ Tước nghe thấy tiếng động bước lên nhanh hơn, anh đứng bên cạnh người phụ nữ đang hôn mê, gương mặt tuấn tú chầm chậm ngẩng lên, chỉ thấy Dung Ân thân thể không chút sức lực dựa vào lan can, đang từng chút từng chút một trượt xuống dưới.

"Ân Ân..... "

Xe cứu thương không lâu sau cũng tới, Nam Dạ Tước hai tay ôm Dung Ân vào lòng, "Không sao, có anh ở đây, không sao."

Mẹ Dung nhanh chóng đã ngồi dưới đất khóc lớn lên, bầu trời bao la sáng trong lúc trước, lúc này có vẻ hơi mông lung, bà không biết tại sao trong một đêm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cách nghĩ của bà và Dung Ân đều rất đơn giản, có thể sống qua ngày một cách bình thường là tốt rồi. Nhưng những biến cố liên tiếp này giống như là đã được thương lượng từ trước, khiến cho bà khó có thể chống đỡ được.

"mẹ Dung, mẹ Dung – -" Bác Lưu đang đỡ bà lo lắng kêu lên.

Dung Ân nghiêng đầu đi, chỉ thấy mẹ đã hôn mê, cô gấp gáp đến nổi muốn ngã xuống đất, chỉ có thể mặc cho Nam Dạ Tước đỡ cô dựa vào một bên.

Mẹ Dung nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, mu bàn tay còn cắm ống truyền dịch, Dung Ân đem tóc của bà hất về phía sau, lúc Nam Dạ Tước tiến vào, cô vội vã quay đầu lại, cẩn thận nhét tay mẹ vào trong chăn, "Dạ, thế nào rồi?"

Nam Dạ Tước cúi người xuống, tay trái đặt trên vai cô, thanh âm tận lực đè thấp, "Không có việc gì, chỉ là mất máu quá nhiều, đừng sợ, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

"Ân Ân, đừng lo lắng, bác gái chỉ là bị chút kích động, để bác ngủ chút đi."

Dung Ân hốc mắt chua xót, lúc này, cô đã không còn biết làm cách gì, thủ tục nằm viện của mẹ đều là do Nam Dạ Tước một tay làm hết, hai tay cô ôm lấy thắt lưng người đàn ông, đem khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng dán chặt ở trước bụng anh, "Nếu anh không ở đây, em cũng không biết nên làm gì bây giờ, em vừa lo lại vừa sợ..." Dung Ân siết chặt hai tay, Nam Dạ Tước giữ lấy hai vai cô, phát hiện hai bả vai cô đều đang run rẩy.

"Anh ở đây, không việc gì đâu..."

Sau khi Nam Dạ Tước biết ngọn nguồn mọi chuyện, tự nhiên hiểu là Lâm Thanh Nguyệt đứng sau điều khiển, nếu đối phương đã dùng đến thủ đoạn mua bán, anh sẽ dùng nhiều tiền hơn, ngăn chặn miệng lưỡi của người phụ nữ kia.

Cả ngày, Dung Ân cứ như mất hồn mất vía, Nam Dạ Tước không qua bên công ty, túc trực bên cạnh cô, cho đến khi nhận được điện thoại Sở Mộ, lúc này mới phân phó Dung Ân vài câu, nói anh lập tức trở về, liền lo lắng ra khỏi phòng bệnh.

Lúc chạng vạng, mẹ Dung tỉnh lại, Dung Ân lòng thấp thỏm lúc này mới định lại, cô ẹ nằm nghỉ ngơi thật tốt, sau khi hết lần này đến lần khác dặn dò, lúc này mới chạy chậm ra ngoài, muốn mua về cho bà một ít thức ăn.

Lúc Dung Ân trở lại phòng bệnh, xuyên qua nửa phần trên bằng cửa kiếng có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông ngồi ở trước giường bệnh, cô không chút nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào, mẹ Dung vội vã lau lấy khóe mắt, người đàn ông nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu lại, "Ân Ân..."

Dung Ân đem thức ăn đặt trên đầu giường, sắc mặt lạnh băng, "Ông tới đây làm gì? Đi ra ngoài!"

"Ba biết rõ, chuyện này là Thanh Nguyệt làm không đúng, Ân Ân, ông bà nội đã biết, bọn họ đặc biệt để ba đi đến, đón con về nhà." Dung Tử Nham giọng điệu hân hoan, hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt bi thương của Dung Ân, nói cho cùng, Dung gia bọn họ chính là không muốn con của mình lưu lạc bên ngoài, về phần mẹ, người đàn ông này trước giờ không biểu lộ thái độ gì.

"Tôi không có ông nội, bà nội, càng không có ba." Dung Ân bắt gặp đầu giường có giỏ trái cây cùng hoa tươi, tầm mắt cô hơi giận dữ, sau khi xách hết tất cả đồ đạt trong tay liền ném ra ngoài, "Ông không cần quay lại, chỉ cần mấy người đừng làm loạn, tôi và mẹ mãi mãi cũng sẽ không nói chuyện này ra. Đối với chúng tôi mà nói, đây là sỉ nhục lớn nhất, cho nên, người khác sẽ không biết Dung gia mấy người bên ngoài còn có đứa con này như tôi..."

Mẹ Dung dựa vào đầu giường, cũng không nói gì, ánh mắt bà u ám, đối với người người đàn ông này, dường như cũng đã hết hy vọng.

Dung Tử Nham bị ngăn cản ở ngoài phòng bệnh, cũng không dám làm quá ầm ĩ, Dung Ân thả rèm xuống, dứt khoát ngăn cách tầm mắt của ông.

Không bao lâu sau, người đàn ông liền đi, mẹ Dung mới tỉnh lại, cơ thể rất yếu, lúc Dung Ân đang đút cơm cho bà, cửa phòng bệnh lại lần nữa được mở ra. Cô nghĩ rằng bác sĩ đến kiểm tra phòng, lúc quay đầu lại mới phát hiện, thì ra là cảnh sát.

Trong lòng Dung Ân không giật thót lên một chút, cô đặt chén trong tay xuống, đứng lên.

"Xin hỏi, cô là Dung Ân phải không?"

Cô gật đầu nhẹ, quay người đắp lại chăn cẩn thận ẹ Dung, "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi." Dung Ân vừa bước ra một bước, bàn tay đã bị người phía sau giữ chặt, "Ân Ân..."

"Mẹ, không việc gì, con đi ra ngoài một chút sẽ trở lại."

Mẹ Dung sao có thể yên tâm được, đã mơ hồ cảm thấy bất an, "Ân Ân..."

Dung Ân đi theo cảnh sát đi ra đến hành lang, cô cố ý đóng cửa lại, "Xin hỏi, các anh tìm tôi có việc gì sao?"

"Chúng tôi muốn mời cô đến cục cảnh sát một chuyến." người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện rất cứng rắn, căn bản là không chừa đường để bàn bạc thương lượng.