Ngay tại thời điểm Nhiếp Ly rời đi, gần đó một đám chừng 3, 4 người đang vây quanh một thiếu nữ, đó là Lưu Uyển, thiếu nữ tiếp dẫn học viên mới ở Thánh Lan học viện.
" Xin Thẩm Phi công tử thứ tội, tiểu nữ chỉ là không may đi vào nơi công tử đang săn giết."
" Hừm, ngươi có biết bọn ta và Thẩm Phi công tử khó khăn lắm mới kiếm được một con yêu thú cấp bậc Bạch Ngân tại nơi này, cuối cùng chỉ vì ngươi mà để nó chạy mất."
Một nam nhân, vóc dáng cao gầy, tiến tới Lưu Uyển mà mắng. Đứng sau người này đúng là Thẩm Phi, con cháu của Thần Thánh thế gia.
Tên Thẩm Phi vốn là một kẻ tiểu nhân, bên trong luôn tìm cách hại người, lại là một kẻ trăng hoa có tiếng, hẳn là lần này không bỏ qua cho Lưu Uyển dễ dàng được.
Thẩm Phi nhìn xuống Lưu Uyển đang quỳ gục dưới chân, ánh mắt đặt vào bộ ngực đang không ngừng phập phồng kia, rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp. Ánh mắt Thẩm Phi dời đến khuôn mặt đang rất khổ sở cầu xin của Lưu Uyển.
" Dẫn cô ta theo đi, lát nữa ta sẽ xử lý."
Thẩm Phi quay đi lạnh lùng nói mặc cho Lưu Uyển có cầu xin thế nào.
Trời tối dần, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, ánh trăng sáng quắc chiếu xuống mặt nước phản chiếu lại mà rõ mồn một.
" Đến lúc đi dạo rồi." Nhiếp Ly hợp nhất Ảnh Yêu, một yêu linh chuyên ẩn nấp và thích sát.
" Thế này mới kín đáo mà đi dò xét được."
Nhiếp Ly cười nhạt một tiếng rồi thân ảnh bay vút đi, biến mất trong bóng đêm.
Thân ảnh Nhiếp Ly bay nhảy qua các cành cây trong thí luyện chi địa, mục đích là tìm xem thật sự Ngưng Nhi có đang tu luyện tại đây hay không.
" A, có người."
Nhiếp Ly ẩn thân, đứng trên một cành cây gần đó quan sát.
Không phải Ngưng Nhi, đó là bọn người Thẩm Phi, chúng dắt theo một thiếu nữ, đây là Lưu Uyển.
" Đến đây được rồi, thả cô ta ra." Thẩm Phi ra lệnh cho mấy người đi cùng.
Một nam nhân đẩy Lưu Uyển tiến về phía trước, đứng ngay sau lưng Thẩm Phi.
Thoáng sau đó thấy Thẩm Phi quay người lại.
" Lột đồ cô ta ra." Thẩm Phi hất mắt về phía Lưu Uyển.
" Sao, Thẩm Phi, ngươi định làm gì."
Nghe thấy Thẩm Phi nói Lưu Uyển ôm ngực lùi về sau, miệng lắp bắp nói.
Chưa kịp phản ứng Lưu Uyển đã bị ba tên phía sau tóm lấy, bọn chúng kẻ thì gì tay, kẻ thì không ngại ngần xé phăng xiêm y của Lưu Uyển, chỉ thoáng chốc toàn bộ cơ thể của Lưu Uyển đã trần trụi.
" Phục vụ ta đêm nay cho tốt, ta sẽ tha cho ngươi, còn không, cha ngươi Lưu Phục có lẽ cũng cần Thần Thánh thế gia chăm sóc một chút."
Nhiếp Ly đứng trên cây, theo dõi bọn Thẩm Phi, miệng cười nhạt.
" Vũ nhục gái nhà lành, tên Thẩm Phi này thật là có thú vui khác lạ ha, không gì thì Lưu Uyển cô nương cũng là cực phẩm xinh đẹp mà."
Nhiếp Ly nghĩ thầm, thân ảnh vẫn âm thầm đứng xem kịch hay.
" Thẩm Phi ngươi thật đê tiện.". Lưu Uyển mắt tràn đầy lệ quang trách móc.
" Vậy ngươi, có làm không." Thẩm Phi đứng trước mặt Lưu Uyển hỏi.
Lưu Uyển quỳ gối, nhìn lên khuôn mặt của Thẩm Phi, đoạn kéo thắt lưng của hắn mở ra, tay ôm lấy đoạn côn thịt đưa miệng vào bú mút.
" Ta hận ngươi." Lưu Uyển vừa bú vừa nói.
Sau đó bú mút một hồi thấy Thẩm Phi túm lấy tóc Lưu Uyển, không ngừng ấn sâu miệng Lưu Uyển vào khúc côn thịt của hắn. Lưu Uyển bộ dạng rất khó chịu, vài lần oẹ khan. Đoạn thấy hắn xốc tay Lưu Uyển, đặt ngửa lên phiến đá ngay sau hắn, hai vú Lưu Uyển ngửa lên, hai núm nhũ hoa hồng nhàn nhạt hiện ra trước mắt hắn, hắn đưa miệng bú mút nhũ hoa, đồng thời một tay bóp chặt bầu vú trắng nõn của Lưu Uyển.
" A...." Tiếng Lưu Uyển kêu lên đau đớn.
Thì ra Thẩm Phi đã nhét đoạn côn thịt vào sâu trong âm đạo của Lưu Uyển, nàng đau đớn nằm rạng chân ra, người không còn chút sức lực nào.
- Phạch, phạch, phạch! Tên Thẩm Phi đó không ngừng đảo hông, khúc côn thịt không ngừng thò ra thụt vào, thoáng thấy một chút hồng đỏ bám trên khúc côn thịt của Thẩm Phi.
" Ha ha, chơi một trinh nữ thật là đã quá." Thẩm Phi vừa không ngừng đút vào vừa cười nói.
Tiếng Lưu Uyên rên nhè nhẹ, nàng cảm thấy rất đau, như đang có một khúc gỗ liên tục từ dưới mà thọc vào sâu trong bụng nàng vậy, đồng thời âm đạo của nàng bị cưỡng ép liên tục khiến nó giãn ra, nhất thời nàng chưa thể thích ứng.
Một lát thấy Thẩm Phi hắn ấn rút thật nhanh, sau đó ngừng hẳn, một lúc sau hắn rút ra, một dòng tinh trùng chảy ra từ âm đạo Lưu Uyển, Lưu Uyển lúc này đã không còn sức mà gượng dậy, nàng nằm im, chân tay buông thõng, nước mắt trào ra, hẳn là vừa qua một lần đau đớn tột cùng.
" Ta xong rồi, thật là sảng khoái, đó giờ nhường lại nữ nhân kia cho các ngươi, cứ từ từ mà hưởng thụ, ta đi trước."
Sau đó Thẩm Phi rời đi, chỉ thấy ba tên kia kéo người Lưu Uyển xuống khỏi phiến đã, đặt nàng chống tay lên phiến đá rồi một kẻ từ phía sau mà đút vào, một kẻ ngồi lên phiến đá bắt nàng dùng miệng mút c-c hắn, một kẻ không ngừng cúi xuống phía dưới mà nắn bóp vú nàng. Lưu Uyển nước mắt đã chứa đầy hốc mắt, thật là nàng đang bị vũ nhục, lại còn là vũ nhục tập thể, vậy sau này sẽ ra sao đây.
" Quả thực là quá đê tiện mà, nhưng thôi không liên quan tới ta, vẫn là nên đi dò xét xem Ngưng Nhi có ở đây không."
Nghĩ xong Nhiếp Ly lại bay vút đi, nhảy đến vị trí cách đó một khoảng rừng, thấy có ánh lửa.
Đứng tại cành cây cách đó không xa, nhìn tầm mắt về phía ảnh lửa, Nhiếp Ly thấy một thân ảnh nữ nhân đang ngồi khoanh chân tu luyện.
" A, là Ngưng Nhi đây rồi, đúng là nàng đang âm thầm tu luyện tại nơi này mà, vậy ta yên tâm rồi, chăc hẳn mọi chuyện vẫn y nguyên kiếp trước."
Nhiếp Ly cười nhạt rồi đem thân ảnh biến mất vào khoảng không tối tăm.