Chương 16: Lần đầu thể hiện

Tiếng chuông vào học ngân vang, Ngưng Nhi nhanh chóng thu hồi hộp giấy và di chuyển về chỗ ngồi. Thẩm Tú lắc lư cái mông, xuân quang đầy mặt đi đến, cơ mà hình như không có lãnh ngạo như thường ngày, khuôn mặt hôm nay lại cười như một bông hoa cúc nở rộ.

" Ba người các ngươi trở lại chỗ ngồi đi!"

Thẩm Tú nhìn thoáng qua ba người Nhiếp Ly, hôm nay có nhân vật trọng yếu tới đây nghe nàng giảng bài, nàng tự nhiên không dám lỗ mãng.

" Hôm nay ta sẽ dạy mọi người là Minh Văn, bất kể là Võ giả hay Yêu Linh sư, Minh văn đều vô cùng trọng yếu. Minh văn chia làm 2 chủng loại, theo thứ tự là Khí văn cùng Chiến văn! Khí văn khắc trên chiến giáp mà người chiến binh hay mặc, nó giúp tăng cường uy lực chiến giáp cùng chiến binh trên phạm vi lớn. Mà nhất là với Yêu Linh sư có thể điêu khắc ra Minh văn cao cấp khắc lên vũ khí hay chiến giáp thì sẽ phát huy được uy lực vượt xa thực lực của bản thân. Về phần Chiến văn, chính là dùng Minh văn khắc lên quyển trục để sử dụng, khi sử dụng có thể bộc phát ra sức chiến đấu cường đại!"

Thật là làm mọi người ngoài ý muốn, Thẩm Tú hôm nay rõ ràng bắt đầu giảng giải một ít nội dung có tính thực chất rồi.

" Minh văn phi thường thâm sâu cùng huyền ảo, từ giai đoạn cuối của đế quốc Phong Tuyết đã bắt đầu truyền lưu, đã trải qua mấy nghìn năm không ngừng mà hoàn thiện, nhưng ở thời đại hắc ám đại lục đã gặp phải Yêu thú săn giết điên cuồng, Quang Huy Chi Thành của chúng ta chỉ kế thừa một số Minh văn nhỏ, cùng sở hữu ba loại theo thứ tự là Phong Tuyết Minh văn, Thánh Hỏa Minh văn, Chiến Phong Minh văn. Theo thứ tự sẽ là thuộc tính Phong Tuyết, thuộc tính Hỏa, cuối cùng là không có thuộc tính."

" Hôm nay chúng ta nói là Khí văn."

Thẩm Tú với giọng điệu êm tai nói ra, ngữ khí nói chuyện so với bình thường nhu hòa đi rất nhiều.

Một không gian mở ra, có 3 lão già đi vào phòng, xếp ghế ngồi nghe.

" Chúng ta đang dùng Tâm thuật ẩn thân, phàm người có tu vị dưới Bạch Ngân sẽ không cảm nhận thấy chúng ta đâu."

Một lão già lên tiếng, gã này tên Lữ Dã.

Nhiếp Ly quay lại thấy ba tên rõ mồn một ngồi chễm chệ, nhưng hắn giả bộ không thấy gì, ngoảnh mặt đi chỗ khác, kiếp trước phải chăng là 3 lão này đến xem giảng rồi xếp hắn vào vị trí trông tàng thư.

" Kiếp này ta cũng náo loạn một phen." Nhiếp Ly thầm nghĩ.

Thẩm Tú ưỡn ngực, vẻ mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo nói.

" Hôm nay chúng ta nói là Thánh Hỏa Minh văn! Nói về mặt nghiên cứu Thánh Hỏa Minh văn thì Thần Thánh thế gia hoàn toàn là người dẫn đầu!

" Thánh Hỏa Minh văn sở hữu sáu mươi sáu Minh văn trụ cột, ví dụ như Minh văn này..."

Thẩm tú ở trên không trung vẽ lên rất nhiều đồ hình cuối cùng tạo thành một cái đồ đằng.

" Đây là một cái Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo. Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo này chính là do Đệ nhất đại gia chủ Thần Thánh thế gia sáng chế, là Thanh Đồng Minh văn có uy lực lớn nhất! Đạo Minh văn này được cấu thành từ tổng cộng 36 cái Minh văn cơ sở, cũng là Minh văn Thanh Đồng có cấu thành phức tạp nhất. Tiếp theo chúng ta giảng giải một chút về 36 loại Minh văn trụ cột.

Thẩm Tú thao thao bất tuyệt mà giảng thuật.

Trong lúc mọi người đang chăm chú lắng nghe, bỗng thấy Nhiếp Ly đứng lên, vỗ vỗ miệng nói to.

" Oa, buồn đi tiểu quá, xin phép cho ta đi một lát nhé. Nghe nói Thần Thánh thế gia đứng đầu về Thánh Hoả minh văn mà ta mắc tè quá."

Cả lớp nghe thấy Nhiếp Ly nói mà thấy lạnh người, dám đắc tội với Thẩm Tú đã đành, nay còn mang cả Thần Thánh thế gia ra mà sỉ nhục, thật đúng gan to bằng trời. Mặt Thẩm Tú bỗng tái nhợt, tên Nhiếp Ly này đúng là biết chọn thời cơ mà làm loạn. Đúng là không coi nàng ra gì.

" To gan, sao ngươi dám hạ nhục nhất đại gia tộc."

Thẩm Tú thái độ gay gắt quát.

Ba lão già đang ngồi xem sắc mặt không khỏi ngỡ ngàng. Một lão già lên tiếng hỏi, người đó là Diệp Tu, một vị chức sắc tôn giả của thành Quang Huy này.

" Kẻ kia là ai, tại sao làm loạn vậy."

Một lão già bên cạnh trả lời thái độ có vẻ kính trọng. Người này là Diệp Thắng, phó viện trưởng.

" Một lát ta sẽ dò xét, đây là lớp sơ cấp, không khỏi có những thành phần tạp nham, xin Diệp Tu đại nhân đừng quá chú ý."

" Còn không phải sao, minh văn Xích Diễm Viêm Bạo, là một cái Minh văn Hỏa hệ cấp thấp, miễn cưỡng xem như cấp bậc Thanh đồng, từ ba mươi tám đạo Minh văn cơ sở cấu thành, uy lực rất nhỏ, bất quá dùng để nấu nước hẳn không tệ.

Đạo Minh văn này ban đầu được ghi chép ở quyển thứ 7 trong Lôi Hỏa Thánh Điển, trước vốn tên là Minh văn Lôi Hỏa Viêm Bạo, tổng cộng từ sáu mươi đạo Minh văn tạo thành, coi như cũng có chút phức tạp. Cơ mà sau này không biết thằng ngốc nào cắt giảm đi bộ phận lôi hệ, tùy tiện sửa lại vài nét bút, biến thành cái Minh văn gì mà Xích Diễm Viêm Bạo chẳng ra gì này. Căn bản không có tính hiệu dụng trong chiến đấu, cũng chỉ xứng làm thí nghiệm cho Thanh Hỏa Minh văn phục vụ việc học tập mà thôi."

Nhiếp Ly lạnh lùng nói.

" Thần Thánh thế gia gia chủ đời đầu tiên có lẽ một chút không có đạo đức mà, Đạo sư Thẩm Tú, xem ra ngươi đối với quy tắc Yêu Linh Sư không phải đặc biệt quen thuộc. Muốn ta giảng giải cho ngươi một chút không? Yêu Linh Sư quy tắc đã truyền lưu hơn ba nghìn năm rồi, hầu như tất cả Yêu Linh Sư đều đã tuân thủ cái này quy tắc. Yêu Linh Sư quy tắc dòng một trăm sáu mươi mốt, Yêu Linh Sư lấy Minh văn là sao chép Minh văn, nhất định ghi chú rõ xuất xứ, cũng không tuyên bố bên ngoài là tự sáng tạo. Đây là đạo đức Yêu Linh Sư!"

Thẩm Tú trong lòng rất tức giận vì thân là Thần Thánh thế gia lại bị tên Nhiếp Ly kia sỉ nhục, còn là sỉ nhục cả tiền nhân không có đạo đức, quả thật hận không thể xé xác hắn ra ngay. Nhưng một hồi sau đó, nàng bỗng cười lớn nói.

" Lôi Hoả thánh điển, chưa ai từng nghe qua có bộ sách này, ngươi không phải là nói dối hại người đó chứ, ha ha."

" Đạo sư Thẩm Tú thật đúng là bác học, không có xem qua sách đã nói không tồn tại. Chẳng lẽ đạo sư Thẩm Tú đã xem qua tất cả sách trên thế giới này hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng như vậy, nói chuyện không nói đạo lý.

" Lôi Hỏa Thánh Điển? Ta nhớ ra rồi, giá sách tại học viện có cho ta mượn quyển sách này!"

Một đệ tử bình dân đột nhiên nói, hắn đã mượn ba quyển sách, trong đó một quyển chính là Lôi Hỏa Thánh Điển, nhưng mà bên trong Lôi Hỏa Thánh Điển có rất nhiều thứ đều quá thâm ảo, hắn xem hoàn toàn không hiểu, chẳng qua là đã quên không có đem sách trả lại.

Thanh âm của học viên bình dân vang lên khiến sắc mặt Thẩm Tú lập tức âm trầm.

Đệ tử bình dân mở Lôi Hỏa Thánh Điển ra, bản Lôi Hỏa Thánh Điển này là bản sao chép, không phải nguyên bản, là văn tự thời đại Phong Tuyết Đế Quốc viết, quyển thứ nhất có phiên dịch, nhưng đằng sau đều hoàn toàn không có phiên dịch, văn tự thời kỳ Phong Tuyết Đế Quốc rất tối nghĩa, người bình thường không cách nào đọc hiểu.

Diệp Thắng, Lữ Dã cùng lão già áo xám ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Lôi Hỏa Thánh Điển hắn đều không có đọc qua.

" Diệp Thắng, phái người đi Đồ Thư Quán cầm một bộ Lôi Hỏa Thánh Điển về đây!"

Lão giả áo xám mở miệng nói ra.

" Vâng!"

Diệp Thắng nhìn thoáng qua Lữ Dã ở bên cạnh, Lữ Dã không dám lãnh đạm, chạy như điên.

Nhiếp Ly nhìn thoáng qua đệ tử bình dân kia, nói:

" Bạn hãy lật Lôi Hỏa Thánh Điển đến quyển thứ bảy, sau đó lật tiếp ba mươi trang nữa, lấy bức đồ thứ sáu ở trang ba mươi so sánh một chút với Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo đi."

Đệ tử bình dân đã nhận được chỉ điểm xác thực, hắn rất nhanh mà tìm được bức Minh văn Lôi Hỏa.

- "YAA.A.A..!"

Một đám học viên vây xem phát ra âm thanh cảm thán cùng kinh ngạc, Minh văn Lôi Hỏa tổng cộng từ hai bộ phận tạo thành, trong đó một bộ phận giống như đúc với Minh Văn Xích Diễm Viêm Bạo. Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo xác thực so với Minh văn Lôi Hỏa thì đơn giản hơn nhiều, khác nào cắt đi mất một nửa.

Nhiếp Ly rõ ràng không có nói sai!