Chương 15: Bữa sáng và nữ nhân đẹp nhất

Ngưng Nhi, nàng không giống biểu hiện lạnh lùng cao ngạo ở bên ngoài. Thật ra nội tậm Tiếu Ngưng Nhi là một cô gái ôn nhu, một thiếu nữ đáng yêu!

Tay phải Tiêu Ngưng Nhi khẽ động, lấy ra một túi giấy từ Không gian giới cài trên ngón tay, ôn nhu nói:

" Đây là bữa sáng ta làm, không biết khẩu vị huynh thích là gì, ta làm nhiều hơn mấy phần."

Tiếu Ngưng Nhi rất ôn nhu đặt túi giấy lên trên mặt bàn.

Toàn bộ phòng học lập tức lâm vào trong yên tĩnh, liền một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe lầm.

Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu há hốc mồm, ngây ngốc mà nhìn, quả thực đã tắc một quả trứng gà trong họng bọn hắn rồi, bọn hắn thật sự không thể tin vào hai mắt của mình.

Tiêu Ngưng Nhi nói như thế nào cũng là một trong hai đại nữ thần, coi như toàn bộ Thánh Lan Học Viện, chỉ sợ cũng vỏn vẹn đứng trong mười mỹ nữ đẹp nhất.

Hơn nữa Tiêu Ngưng Nhi bình thường có chút lạnh như băng đấy, có chút người ngoài chớ lại gần đấy, nhưng mà hôm nay bọn hắn nhìn thấy cái gì đây?

Tiêu Ngưng Nhi rõ ràng làm bữa sáng cho Nhiếp Ly, hơn nữa còn là mấy phần liền?!!!

Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi à? Điều này có thật không vậy? Tất cả mọi người như bị sét đánh cháy tóc rồi.

" Ta nhất định đang mộng du, ta phải về nhà đi ngủ tiếp đây!"

Một đệ tử lầm bầm nói.

" Hí!"

Có mấy đệ tử khác lại cho rằng mình đang nằm mơ, bấm véo tát vô má chính mình, nhưng mà đau đớn rõ ràng nói cho bọn hắn biết đây không phải là mơ!

" Có điều gì đó không phù hợp lẽ thường!"

Mấy tên đệ tử thế gia khóc thét, bọn hắn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, hôm nay Tiêu Ngưng Nhi rõ ràng ăn mặc toát ra một vẻ ôn nhu, đã khiến bọn hắn khó thể tin rồi. Bọn hắn tưởng rằng nữ thần Ngưng Nhi nhất định đến tìm phiền toái cho Nhiếp Ly, không một ai có thể ngờ nàng lại đến mang bữa sáng cho tên họ Nhiếp kia???

Nếu như Tiêu Ngưng Nhi đưa bữa sáng cho bọn hắn, coi như là cho heo ăn bọn hắn cũng vui vẻ chịu đựng!

Tiêu Ngưng Nhi có rất ít bạn nữ giới, còn với nam nhân thì chẳng thèm để ý tới, duy chỉ có vài phần kính trọng tên phế vật Nhiếp Ly, nhưng mà rõ ràng còn hạ xuống tư thái mà làm bữa sáng cho Nhiếp Ly, điều này... điều này... cũng quá khác lạ mà!

Chẳng lẽ là do Nhiếp Ly chống đối lại đạo sư Thẩm Tú, rồi bị phạt đứng hả? Nếu dư vậy thì dù có bị phạt đứng vài năm bọn hắn cũng phải chống đối đạo sư Thẩm Tú!

Mọi người nghĩ nhiều còn Tiêu Ngưng Nhi không có nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là muốn cảm tạ Nhiếp Ly mà thôi, nàng không quan tâm những người khác thấy nàng thế nào, dù sao trước giờ nàng đều làm theo ý mình.

Tiêu Ngưng Nhi không hề để ý cái nhìn của người khác, những người kia cười nhạo, khinh bỉ Nhiếp Ly, là vì bọn chúng không có mắt nhìn nên chẳng hề biết, sớm muộn có một ngày bọn hắn sẽ phát hiện mình có mắt không nhìn thấy Kim khảm Ngọc!

Lúc này, đến cả Diệp Tử Vân cùng Thẩm Việt cũng như lọt vào sương mù, khó có thể tin, xảy ra chuyện này là điều bọn họ không thể đoán ra.

" Đến cùng xảy ra chuyện quái gì vậy?" Thẩm Việt trầm mặt, Tiêu Ngưng Nhi đã có hôn ước với đại ca hắn đã vậy còn chủ động lấy lòng Nhiếp Ly, sự tình là sao.

Còn Diệp Tử Vân lại sinh ra hiếu kỳ thật sâu với Nhiếp Ly. Khi còn bé Diệp Tử Vân cùng Tiêu Ngưng Nhi từng là bạn bè tốt, về sau gia tộc Tiêu Ngưng Nhi càng ngày càng xuống dốc, hai người bởi vì nguyên nhân gia tộc, liền đứt đoạn kết giao.

Nhưng mà càng ngày Diệp Tử Vân càng nhận ra, mình không còn có một bằng hữu nào thật lòng nữa, cho nên Diệp Tử Vân càng ngày càng hoài niệm thời gian lúc trước chơi đùa cùng Tiêu Ngưng Nhi, lúc biết Tiêu Ngưng Nhi nhập học vào Thánh Lan Học Viện, Diệp Tử Vân liền bảo phụ thân của mình an bài nàng tiến vào Thánh Lan Học Viện.

Bởi vì Tiêu Ngưng Nhi, Diệp Tử Vân bắt đầu chú ý đến Nhiếp Ly, đến cùng là nguyên nhân gì mà khiến Tiêu Ngưng Nhi lại có thể chủ động theo đuổi Nhiếp Ly kia, một nam nhân không thể lập nên thành tích gì? Thật là khiến người ta nghĩ mãi mà không ra, cử động của Tiêu Ngưng Nhi chẳng biết có hàm xúc ý tứ gì?

" Ta có thể ngồi xuống cùng chỗ ăn sao?"

Tiêu Ngưng Nhi nhìn Nhiếp Ly, lại nhìn qua Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu, hỏi.

Ánh mắt Đỗ Trạch, Lục Phiêu quay ngoắt một cái nhìn Nhiếp Ly. Tuy rằng trong lòng bọn hắn không dám có bất luận tơ tưởng gì với Tiêu Ngưng Nhi, nhưng mà có một mỹ nữ như Tiêu Ngưng Nhi ngồi ở bên cạnh, vẫn là vô cùng đẹp mặt đấy.

Nhiếp Ly trầm mặc một lát, gật đầu nói:

" Được."

Tiêu Ngưng Nhi mang bữa sáng ra, bên trong đủ loại bánh ngọt tinh xảo, nhìn thôi cũng đủ thèm thuồng rồi, mùi thơm tươi mát tòa ra từ nó dường như phiêu đãng khắp nơi trong phòng học...

" Đỗ Trạch, Lục Phiêu, 2 người cũng cùng ăn đi!" Tiêu Ngưng Nhi nhìn về phía Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu nói ra.

"Nữ Thần" Tiêu Ngưng Nhi rõ ràng gọi tên bọn hắn, được sủng ái không khỏi lo sợ. Từ trước đến giờ vẫn nói nữ thần Ngưng Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng, cơ mà theo như hiện tại thì nàng không hề khó tiếp xúc như trong truyền thuyết.

" Ta đây liền mượn nhờ quang hoa của Nhiếp Ly!"

Lục Phiêu cười hắc hắc, cầm cái bánh ngọt bắt đầu ăn, mồm phình cả lên, lẩm bẩm nói:

" Ăn ngon!"

Chứng kiến bộ dáng của Lục Phiêu, Đỗ Trạch có chút bó tay rồi.

Tiêu Ngưng Nhi không khỏi cười một tiếng, mà rõ ràng nàng cười càng tươi đẹp động lòng người hơn, khiến bao đồng học trong lớp ngốc trệ mất vài giây, bọn hắn rất ít khi thấy Tiêu Ngưng Nhi tươi cười, dường như toàn bộ thế giới đều ảm đạm khi nữ thần cười.

" Nhiếp Ly... ưm, huynh đã có tâm ý với nữ nhi nào chưa."

Ngưng Nhi bỗng mặt ửng đỏ bất ngờ hỏi Nhiếp Ly, chắc hẳn nói ra câu này nàng đã lấy gần hết can đảm.

Cả phòng lại một lần nữa sửng sốt, Tiêu Ngưng Nhi lại chủ động hỏi Nhiếp Ly đã có nữ nhân trong mộng chưa, ý này là sao.

" Ta sao, ờ, ta chưa, nhưng ta muốn lấy nữ nhân đẹp nhất thành Quang Huy này."

Nhiếp Ly ung dung mà trả lời.

Cả phòng học đang im lặng bỗng ầm ĩ trở lại, rất nhiều tiếng cười nhạo vang lên, nữ nhân đẹp nhất Quang Huy, tên phế vật đó đang nằm mơ sao.

Ngưng Nhi mặt hơi đỏ, Nhiếp Ly nói muốn lấy nữ nhân đẹp nhất thành Quang Huy, Ngưng Nhi cũng khá tự tin về nhan sắc của mình, nhưng bất chợt nàng trầm xuống, nữ nhân đẹp nhất thành Quang Huy đâu chắc đã là nàng, ánh mắt Ngưng Nhi hướng về phía Tử Vân, chắc hẳn so với Tử Vân nàng vẫn kém hơn một chút, người Nhiếp Ly muốn nói có lẽ là Tử Vân không phải nàng.

Nghĩ vậy nàng cũng có chút động lòng, nhưng nếu là vậy nàng nhất định cũng không từ bỏ.