Chương 75: Nàng có phải bị mù không?
=°°=✓ =°°=✓ =°°=✓
Trúc Cơ tầng thứ năm tiến sáu chỉ là một ải nhỏ, Trình Như Phong đột phá thật sự thuận lợi.
Nhưng bất ngờ chính là sau khi nàng đột phá, ở trong hồ nước giữa núi rừng rửa sạch thân thể, gặp gỡ một đám khách không mời mà đến.
Đây là một đội ngũ vào núi du ngoạn săn bắn.
Cầm đầu là nam tử trẻ tuổi ăn mặc châu quang bảo khí, rõ ràng là tại nơi hoang sơn dã lĩnh, còn cầm quạt xếp, vừa đi vừa quạt.
Lần trước Trình Như Phong gặp người thích rêu rao như vậy hẳn là Bạch Liên Nhạc, nhưng Bạch Liên Nhạc tốt xấu gì thì cũng tuấn tú, thế nào đi nữa thì đều có một loại tiêu sái phong lưu phóng khoáng, còn cái loại dưa méo táo xấu này còn bắt chước người ta làm những động tác dáng điệu của các công tử phong lưu, cũng chỉ biết khiến người buồn nôn.
Người này vừa thấy Trình Như Phong ở trong nước, mắt đều thẳng tắp, mở miệng muốn Trình Như Phong đi theo y, đảm bảo nàng sẽ được mặc vàng đeo bạc cơm ngon rượu thơm.
Trình Như Phong chớp chớp mắt hỏi: "Công tử thật là lớn mật, đây là nơi rừng núi hoang vắng, thấy nữ nhân cũng dám đùa giỡn, không sợ ta là hồ yêu tinh trong núi sao?"
Vị công tử kia còn chưa lên tiếng, đã có một tên chân chó nhảy ra kêu lên: "Công tử chúng ta chính là thiếu chưởng môn của Hồ Sơn Phái, pháp lực cao cường, có yêu ma quỷ quái nào dám lỗ mãng ở trước mặt công tử chúng ta."
"Vương công tử coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi, còn không mau ngoan ngoãn đi lên, theo chúng ta về."
Còn có người sầm mặt, hung tợn uy hiếp: "Ngươi cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt......"
"Không được mạo phạm đắc tội với giai nhân." Vương công tử ra vẻ văn nhã, giơ tay cắt ngang lời nói của người nọ, người nọ liền cung kính mà lui xuống.
Vương công tử văn nhã không tới một giây, đảo mắt liền phe phẩy chiếc quạt trên tay, mắt tỏa ra lục quang mà nhìn chằm chằm Trình Như Phong đang trần như nhộng trong nước, nở nụ cười dâm đãng nói: "Tiểu nương tử thiên sinh mỹ lệ, ở tại núi hoang thật đúng là phí phạm của trời, Hồ Sơn Phái chúng ta chính là tông môn lớn nhất ở Kim Bình Châu, tuy nàng làm thiếp thứ mười chín của ta, nhưng chính là dưới một người trên vạn người đó."
Đều đã xếp đến thứ mười chín rồi, hơn nữa xem trình độ thuần thục của y, phỏng chừng chuyện cường đoạt dân nữ hay gì đó thật sự là làm không ít.
Trình Như Phong nheo mắt đánh giá một hàng mười mấy người này, cái gọi là Vương công tử "pháp lực cao cường", cũng bất quá chính là Luyện Khí tầng thứ tám, những tuỳ tùng khác cũng đều chỉ là Luyện Khí sơ giai, tu vi cao nhất, là cái tên cao lớn vạm vỡ ở bên cạnh bảo tiêu cho Vương công tử, cũng chỉ là Trúc Cơ tầng thứ nhất.
Nàng cũng lười phí lời, trực tiếp vung tay lên, Cập Thời Hành Lạc Đồ phô khai ra, đem toàn bộ đám người kia đều thu vào.
Nhưng khi nàng từ Mặc Bảo nơi đó lấy quần áo ra mặc, thì phát hiện hắn vẫn như cũ không vui vẻ.
"Không phải đã bắt người vào cho ngươi rồi sao?" Nàng hỏi.
Mặc Bảo trầm mặt liếc mắt nhìn nàng một cái, "Nàng có phải bị mù không? Mười ba người kia, tất cả đều là nam."
"A......" Trình Như Phong nghẹn một cái, thử dò hỏi, "Bằng không ngươi khiến cho bọn họ làm nhau đi."
Mặc Bảo xoay người không hề để ý đến nàng nữa.
Một đám người Vương công tử đối với Cập Thời Hành Lạc Đồ tạm thời không có tác dụng gì, nhưng bắt cũng đã bắt rồi, Mặc Bảo mở nông trại cho bọn họ, để cho bọn họ cuốc đất trồng rau trước, coi như là lợi dụng phế vật.
Vấn đề duy nhất chính là có khi nào chỉ bắt thằng con mà tới là thằng cha hay không.
Trình Như Phong chưa từng nghe nói đến Hồ Sơn Phái , vốn dĩ cho rằng "Vương công tử" thân là thiếu chưởng môn, cũng chẳng qua chỉ là ở kỳ Luyện Khí, có thể thấy được môn phái này cũng chẳng ra gì.
Ai ngờ ở Cập Thời Hành Lạc Đồ để Mặc Bảo khống chế tư tưởng của y, hỏi ra mới biết được y tuy rằng thật là con của chưởng môn, nhưng lại là cái đứa con không nên thân.
Chưởng môn Hồ Sơn Phái có tám người con trai, y là đứa kém cỏi nhất, cũng chính là con đường tu chân vô vọng, mới mặc cho y ở dân gian làm xằng bậy.
Tuy rằng lúc ấy một đám người Vương công tử là bị Trình Như Phong bắt hết, nhưng đây là Tu Chân giới, ai biết được Hồ Sơn Phái dùng thủ đoạn kỳ diệu nào đó có thể điều tra rõ chân tướng hay không?
Tuy rằng y hình như là bị từ bỏ, nhưng rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, chính mình mặc kệ là một chuyện, bị người khác giết chết lại là một chuyện khác.
Mặc Bảo nói: "Vậy thì hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đem cái Hồ Sơn Phái gì đó tiêu diệt hết đi."
Trình Như Phong:......
Thật không hổ là bảo vật trấn giáo của Ma giáo.
Nàng thật ra cũng muốn khí phách như vậy, đáng tiếc tu vi không đủ mạnh, không có cái tự tin này.
Hồ Sơn Phái tuy rằng là một môn phái nhỏ phụ thuộc Thương Viêm Phái, nhưng trong môn Kim Đan chân nhân cũng có năm vị, nếu tính lên thì cùng Dục Linh Tông không kém là bao.
Nàng vừa mới lên Trúc Cơ tầng thứ sáu, muốn lấy sức của bản thân đối kháng một môn phái như vậy...... nằm mơ đi.
Vẫn là nên chạy thôi.
Trình Như Phong chạy hai ngày, lại bắt một hắc điếm bán bánh bao thịt người, cuối cùng Cập Thời Hành Lạc Đồ cũng có mấy nữ nhân rồi, cái nông trại nhỏ kia thoạt nhìn cũng ra dáng ra hình.
Nơi này đã là địa giới của Xích An Thành, cách Cao Ninh Thành đã rất xa.
Trình Như Phong cảm thấy mình hẳn là phải nghĩ cách hỏi thăm một chút tin tức xem, cũng không thể vĩnh viễn như vậy buồn đầu trốn ở Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Nhưng vừa tới gần cửa thành, thì cảm thấy có một loại áp lực vô hình đè lên đầu, thật giống như bị một luồn sức mạnh cực kỳ khủng bố nhắm trúng.
Trình Như Phong không dám đối đầu, quay đầu liền chạy đi, chạy thẳng cách xa khoảng một hai dặm, mới cảm giác được luồn áp lực kia đã biến mất.
Nàng vẫn như cũ không dám sơ suất, cẩn thận mà tìm nơi trốn, mới thở ra một hơi dài.
"Vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi Mặc Bảo.
"Hẳn là trận pháp phòng ngự trong thành cảm ứng được ma khí." Mặc Bảo cũng có chút bất đắc dĩ.
Cập Thời Hành Lạc Đồ này là do ma pháp luyện chế, lại trải qua nhiều đời tế luyện, người chết bên trong Cập Thời Hành Lạc Đồ càng là vô số kể, tăng nhân Kim Quang Tự nhiều năm như vậy cũng không có siêu độ tinh lọc thành công, Trình Như Phong bất quá mới ôn dưỡng một thời gian, đương nhiên không có khả năng hoàn toàn áp chế ma khí tỏa ra từ Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Nhưng nàng lại không bị ảnh hưởng, bởi vì ma khí thấm nhập vào trong cơ thể nàng, đều bị Thiên Hương Đằng hấp thu hết.
Chính Trình Như Phong tuy rằng cũng thích ăn, nhưng như thế nào nàng cũng cảm thấy, Thiên Hương Đằng mới thật là cái đồ tham ăn, căn bản bất cứ cái gì nó cũng ăn hết.
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều thành trấn của Tu Chân giới, phần lớn đều giống như các môn phái, trong thành đều có bố trí đại trận làm phòng thủ thành. Mà những người ở đây từ trước đến nay cùng với ma là tử địch, cho nên những trận pháp đó cũng có chuyên môn nhằm vào dò xét ma khí, tương đương mẫn cảm, Trình Như Phong mang theo Cập Thời Hành Lạc Đồ căn bản lẫn vào không được.
Trình Như Phong thở dài, "Vậy chỉ có thể không vào thành, chờ ở bên ngoài tìm người hỏi thăm."
Mặc Bảo trầm mặc một lúc, sau đó đưa Trình Như Phong tới mật thất nhốt Thiên Minh.
Trình Như Phong có chút bất ngờ "Hả? Tới nơi này làm cái gì?"
"Làm giao dịch với Thiên Minh. Ta đã nói với y xong rồi. Y cho nàng bảo tàng của y, trước khi nàng có năng lực tìm được bảo tàng của y, y sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng, cũng hứa vĩnh viễn sẽ không chủ động thương tổn nàng. Nàng sau khi tìm được bảo tàng, thả cho y tự do." Mặc Bảo nói.
Như vậy đích thực không tồi.
Tuy rằng thoạt nhìn giống như chỉ là quan hệ thuê, nhưng thời gian này co dãn quá lớn.
Trình Như Phong xuyên qua đây lâu như vậy, nghe được người khác nhắc tới Ma tộc đều là "Thượng cổ", ai biết hiện tại còn có thể đi hay không?
Ai biết nàng phải bao lâu mới có năng lực đi?
Hơn nữa...... Cho dù có thể đi, nếu bảo tàng của y đã không còn, chẳng khác nào y vĩnh viễn đều chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của nàng, cùng với nhận nàng là chủ kỳ thật cũng không có gì khác nhau.
Nàng không khỏi chép chép miệng, nhìn Mặc Bảo nói: "A Bảo ngươi thật là xấu nha. Nhưng...... Thiên Minh lại không ngốc, loại điều kiện này y sao có thể đáp ứng?"
"Không đồng ý thì thế nào? Chờ chết sao?" Mặc Bảo hừ một tiếng, "Nàng cũng đừng quá đắc ý, y đáp ứng chỉ là y không chủ động ra tay với nàng, nhưng biện pháp tự mình không động thủ là có thể giết chết nàng, cũng không biết có bao nhiêu?"
"Ừ." Trình Như Phong lên tiếng. Ngược lại cũng không muốn cho hắn đổi điều kiện lại. Nàng cũng biết đây là giới hạn mà Thiên Minh có thể chấp nhận, cũng không đến mức kêu y đáp ứng cho dù nàng muốn giết y, y cũng không được đánh trả.
Hơn nữa mặc dù Thiên Minh đáp ứng không ra tay với nàng, về sau lại gặp phải những người khác thì sao? Cũng kêu người khác không nên động thủ sao?
Dựa người người chạy dựa núi núi sập, nói đến cùng, vẫn là nên dựa vào chính bản thân mình, tu vi thực lực của mình phải nâng cao lên, mới có thể chân chính sống được tự do tự tại.
Trình Như Phong không biết Mặc Bảo đã nói như thế nào với Thiên Minh, tóm lại lúc nàng nhìn thấy vị Ma Quân này, y cũng không có biểu tình gì.
Ngón tay Mặc Bảo bay múa, vẽ ra một cái khế văn, kêu Trình Như Phong nhỏ một giọt máu ở phía trên khế văn, sau đó chụp vào ngực Thiên Minh.
Trình Như Phong cảm thấy thân thể của mình cũng không có biến hóa gì, nhưng trong sâu thẳm tựa hồ lại có thể cảm ứng được một loại sức mạnh ước thúc trói buộc.
Ký khế ước xong, Mặc Bảo liền không còn khóa Thiên Minh nữa, cởi bỏ xiềng xích để y tự do đi lại hành động ở Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Thiên Minh lại không cảm kích, "Đơn giản chỉ là từ lao tù nhỏ đổi đến lao tù lớn mà thôi, có khác nhau bao nhiêu?"
Có thể thấy được trong lòng y, vẫn là không cam lòng.
Y nói xong liền đi đến trước mặt Trình Như Phong.
Trình Như Phong theo bản năng lui một bước.
Mặc Bảo hận sắt không thành thép mà trừng nàng một cái, một tay đem nàng đẩy trở về, "Đứng thẳng."
Trình Như Phong cũng cảm thấy mình có chút sợ hãi, xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng.
Thiên Minh vẫn như cũ không có biểu tình gì, cũng lười đi để ý bọn họ mắt đi mày lại, chỉ ở giữa ngưng tụ ra một quả cầu sáng, tựa như ngày đó truyền pháp cho Liễu Phượng Ngâm, từ từ bay về phía Trình Như Phong, hoàn toàn đi vào đầu của nàng.
Đó là một pháp môn có thể che dấu và thay đổi hơi thở của mình.
Trình Như Phong giật mình.
Thiên Minh cũng không có giải thích nhiều, nhoáng lên đã không thấy tăm hơi.
Mặc Bảo lại hừ một tiếng, "Nói giống như là không để bụng, còn không phải muốn đi ra ngoài."
Trình Như Phong quay đầu nhìn hắn.
Nhìn thật lâu.
Mặc Bảo bị nhìn đến có chút không được tự nhiên mà nhíu mày, "Như thế nào?"
Trình Như Phong lắc đầu, lại duỗi tay ôm lấy hắn, mặt dán ở trên cổ hắn cọ cọ, lẩm bẩm nói: "A Bảo ngươi sao đáng yêu vậy."
"Buông ra." Mặc Bảo nói.
Nhưng lại không dùng lực tránh ra, ngược lại hơi điều chỉnh tư thế một chút, để nàng có thể toàn bộ dựa vào người mình.
Trình Như Phong cười rộ lên, ở trên cằm hắn hôn một cái "Ta thật thích ngươi."
Mặc Bảo không nói gì, nhưng một lát sau, vẫn là nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng.
°°° hết chương 75 °°°