Chương 74: A Bảo ghen.(h)
o O o
Trình Như Phong âm thầm thở dài trong lòng.
Nàng quá sơ suất.
Mặc Bảo là khí linh của Cập Thời Hành Lạc Đồ, thấm dâm âm dương giao hợp chi đạo mấy ngàn năm, chỉ e tất cả các phản ứng, đều xuất phát từ bản năng. Nàng ở cái loại chuyện này sử dụng chút mưu đồ với hắn, sao có thể giấu hắn được.
Nhưng, lời nói của hắn, ngược lại làm nàng hơi ngạc nhiên.
Nàng sợ sao.
Kỳ thật có sợ một chút.
Nói chung nàng thu phục Mặc Bảo cũng không phải dựa vào thực lực của chính mình, vừa lừa lại vừa gạt, hắn lại có nhân cách ý thức của chính mình, trong lòng vẫn luôn không cam lòng nàng cũng biết, sao có thể không sợ hắn giết chết nàng đầu minh chủ khác.
Nhưng đương nhiên không thể nói thẳng ra như vậy, nàng vốn dĩ ở trước mặt Mặc Bảo ở vào thế hạ phong, nếu như biểu lộ rõ sự khiếp đảm, chỉ sợ hắn thật sự sẽ giết chết nàng.
Pháp bảo phản phệ phản chủ, không phải chuyện mới mẻ gì, huống chi Mặc Bảo lại là một ma bảo.
Cho nên nàng thay đổi ý nghĩ thật nhanh, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng nói: "...... Ngươi vừa mới như vậy...... Ta thật sợ ngươi làm chết ta...... Ta thật sự rất sợ đau......"
Mặc Bảo hừ lạnh một tiếng, chỉ vào vệt đỏ trên người nàng, nói:" Bị nó biến thành như vậy, thì không sợ đau."
"Cái này thì không giống nhau." Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Trình Như Phong trái lại yên ổn đi vài phần, ôn nhu dịu dàng nói, "Ngươi lợi hại như vậy, nó sao có thể so sánh với ngươi."
Huống chi Thiên Hương Đằng và nàng là quan hệ cộng sinh, nàng chết, nó cũng sống không được.
Hơn nữa là Thiên Hương Đằng lựa chọn nàng, từ một hạt giống dưỡng đến lớn như vậy, về mặt cảm tình cũng là không giống nhau.
"Nói thật dễ nghe," Ngữ khí của Mặc Bảo hòa hoãn hơn nhiều, nhưng rồi lại lộ ra một loại thương cảm, "Nàng chỉ là không tin ta."
Mặc Bảo như vậy, khiến trong lòng Trình Như Phong mềm nhũn đi, im lặng sau một lúc lâu, duỗi tay xoa mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Không phải, ta chỉ là...... ở trước mặt ngươi, không đủ tự tin." Nàng lộ ra một tia bất đắc dĩ, "Vả lại ngươi chán ghét ta như vậy ...... Ưm......"
Mặc Bảo cúi đầu hôn lên môi nàng, đem câu nói kế tiếp đều nuốt trở về.
Hắn ngậm lấy cánh môi nàng, đầu lưỡi từ đôi môi len lõi vào trong, tìm được chiếc lưỡi của nàng, nhẹ nhàng cuốn lấy, quấn quanh chơi đùa, lại câu lấy lưỡi nàng vào trong miệng hắn, ngươi tới ta đi truy đuổi triền miên.
Hắn lần đầu tiên ôn nhu như thế.
Tình dục bị cắt ngang lúc nãy của Trình Như Phong lại lần nữa bốc cháy lên, nàng ôm sát cổ Mặc Bảo đáp lại hắn, lại cử động thân mình đi cọ xát côn thịt của hắn còn ở trong cơ thể nàng.
Mặc Bảo lại cố tình rút ra ngoài.
Trình Như Phong bất mãn mà nhìn hắn.
Mặc Bảo lúc này mới kết thúc cái nụ hôn dài kia, đôi môi ướt át còn mang theo nước bọt của nàng hôn lên cằm nàng, sau đó hôn một đường đi xuống, hôn qua xương quai xanh tinh xảo của nàng, đôi tuyết nhũ, bụng nhỏ trơn nhẵn, thậm chí còn vòng quanh lỗ rốn liếm liếm.
Kích thích khác thường khiến cho Trình Như Phong hầu như muốn co rụt cả người lên.
Mặc Bảo đè nàng lại, tách chân nàng ra, sau đó cúi đầu hôn lên hoa huyệt của nàng.
Trình Như Phong giật mình.
Nàng cùng Mặc Bảo chỉ làm hai lần, hai lần Mặc Bảo đều là trực tiếp xé rách quần áo nàng, còn mình thì căn bản không cởi ra, chỉ là lộ ra côn thịt cắm nàng mà thôi, có thể thấy được căn bản trong lòng hắn thật sự chướng mắt nàng.
Nhưng......
Lúc này thế mà sẽ vì nàng mà khẩu giao.
Đầu lưỡi mềm mại trơn ướt liếm qua toàn bộ bên ngoài tiểu huyệt, sau đó lại đẩy hai cánh hoa ra, hôn lên hoa đế. Đầu lưỡi khiêu khích nô đùa, chiếc lưỡi quét qua da thịt kiều nộn, vừa tê vừa ngứa, khoái cảm như thủy triều dâng trào.
Trình Như Phong cũng không rảnh lo nghĩ quá nhiều, chỉ theo động tác của hắn mà liên tục kiều suyễn.
"A Bảo......" Nàng run giọng kêu lên, nâng nửa người dậy muốn nhìn xem, Mặc Bảo đang ngậm lấy âm đế nàng, hút mạnh một cái.
Trình Như Phong thét lớn, trực tiếp bị hắn hút đến cao trào, quả thực thật giống như linh hồn cũng sắp bị hút ra, thân thể nháy mắt xụi lơ xuống. Trong tiểu huyệt một luồng sóng mật thủy lớn trào ra, Mặc Bảo liền ở nơi đó tiếp lấy, hút đến phát ra âm thanh.
Rõ ràng dư vị của cao trào còn chưa lặng xuống, Trình Như Phong lại cảm thấy tiểu huyệt trống trải phát ngứa, nhịn không được duỗi tay đi kéo Mặc Bảo, rên rỉ gọi hắn: "A Bảo...... A Bảo tốt...... ngươi tiến vào đi...... Ta muốn côn th*ịt của ngươi...... nhanh lên......"
Mặc Bảo cũng không có cố ý tiếp tục khiêu khích nàng nữa, thực nghe lời liền đem côn thịt của chính mình tiến thẳng vào hoa kính của Trình Như Phong, thọc vào rút ra.
Trình Như Phong phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, ôm lấy Mặc Bảo, thở hổn hển nỉ non," A Bảo...... Ngươi thật tốt...... Ưm...... Thật thoải mái......"
Mặc Bảo lại hôn lên môi nàng, môi lưỡi còn mang theo hương vị của chính nàng.
"Ta sinh ra linh trí, đã có hơn 5000 năm. Đổi qua bảy đời chủ nhân." Hắn nói, "Nhưng chưa từng phản bội."
Trình Như Phong thần trí đã có chút trôi nổi bay bổng ở nơi nào rồi, thực miễn cưỡng mới ý thức được, Mặc Bảo đây là đang...... tỏ lòng trung thành.
Nhưng nàng còn không có kịp phản ứng gì, cũng đã bị động tác nơi hạ thân của Mặc Bảo kéo về quay cuồng trong bể dục.
Mặc Bảo ở trên người nàng làm hết các loại, đôi tay du ngoạn, vuốt ve khiêu khích, đốt lửa khắp nơi, côn thịt chôn sâu ở trong cơ thể nàng càng là cọ xát xoay trở không yên, cắm nhanh vào từ từ rút ra. Khoái cảm dời non lấp biển mà đến, khiến cho lý trí của nàng tan rã, cả người giống như đều không tự chủ được, hoàn toàn bị dục vọng khống chế, ở dưới thân Mặc Bảo kêu rên rỉ, theo động tác của hắn mà lắc lư.
Mãi cho đến khi Mặc Bảo bắn ra.
Dương tinh nóng bỏng, nóng đến thân thể mềm mại của nàng run rẩy, bay bổng phiêu nhiêu thoáng như đi trên mây.
Mặc Bảo cũng là tràn trề vui sướng, ôm lấy Trình Như Phong, nhẹ nhàng hôn nàng, lẳng lặng hưởng thụ dư vị của cao trào.
Trình Như Phong một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nhưng thực nhanh lại cảm thấy giống như có điểm không đúng.
Dương tinh mà Mặc Bảo bắn vào, nàng thế mà đều hấp thu tất cả. Hơn nữa...... tựa hồ...... Nàng nhíu mày, "Ta giống như sắp đột phá."
Mặc Bảo có chút cạn lời, "Nàng có phải sắp đột phá hay không, tự mình không thể xác định sao?"
"Không phải...... Ta...... Chính là cảm thấy có điểm kỳ lạ. Nơi này lại không có linh khí, ta cũng không thể tu hành, cũng chỉ......" Trình Như Phong đột nhiên dừng lại, nhìn Mặc Bảo, "chẳng lẽ ngươi......"
Mặc Bảo trầm mặt, "Đương nhiên là ta, Cập Thời Hành Lạc Đồ sẽ hấp thu âm dương chi khí tỏa ra khi nam nữ giao hoan làm năng lượng, nơi này của ta hội tụ năng lượng sinh mệnh thuần túy nhất, đã cho nàng ba lần rồi, chẳng lẽ nàng đều không có cảm nhận ra sao."
Trình Như Phong:......
Lần đầu tiên nàng xác thực có cảm giác được dương khí bên trong, nhưng thật không nghĩ sâu hơn, chỉ cảm thấy một cái khí linh có thể giống như người thường thì có chút kỳ quái mà thôi.
Sau đó...... tình thế kia quá khẩn trương, nàng thật không quá chú ý đến.
Hiện giờ ngẫm lại, thật là có chút phí phạm của trời.
Tuy rằng đột phá của nàng là do tích lũy, trước có Bạch Ký Lam Tư Không và Liễu Phượng Ngâm, mặc dù ở trong Cập Thời Hành Lạc Đồ bị phong bế linh khí, nhưng thân thể Kim Đan tu sĩ sẽ không thay đổi, vả lại nàng cũng bị tưới vài tháng —— có thể khiến nàng vọt tới gần sắp đột phá, thì tuyệt đối là thứ tốt.
Trình Như Phong hai mắt đều sáng lên, "Nói như vậy, song tu cùng với ngươi có phải có thể mau chóng đề cao tu vi hay không?"
"Không sai." Mặc Bảo hừ một tiếng.
"Nhưng nàng trước hết phải cho ta đầy đủ nguồn năng lượng."
Trình Như Phong tức khắc liền có điểm chột dạ, lại hơi có chút lo lắng hỏi: "Vậy ngươi...... hiện tại...... không có việc gì sao?"
"Một lần hai lần đương nhiên không có vấn đề gì, vả lại trước đó còn có tích lũy một chút." Mặc Bảo nói.
Vả lại trước đó có nhiều người ở Cao Ninh Thành bị nhốt ở trong Cập Thời Hành Lạc Đồ lâu như vậy.
Trình Như Phong gật gật đầu, lại nghĩ đến một chuyện, "Vậy hiện giờ ngươi đang rút linh lực của Thiên Minh, ta lại cùng ngươi làm...... có phải tương đương gián tiếp hút y hay không?"
Mặc Bảo sa sầm sắc mặt, lại hừ một tiếng, "Nàng không phải muốn đột phá sao? Sao còn có nhiều tâm tư suy nghĩ lung tung như vậy, nhanh đột phá đi."
Trong Cập Thời Hành Lạc Đồ không có linh khí, Trình Như Phong muốn đột phá cần thiết phải đi ra ngoài.
Nàng còn chưa có đáp lại, thì bị Mặc Bảo ném từ Cập Thời Hành Lạc Đồ đi ra ngoài.
Trình Như Phong nhìn xem chung quanh một mảnh hoang sơn dã lĩnh, lại có ý muốn cùng Mặc Bảo câu thông một chút nhưng không có phản ứng.
Nàng có chút bất đắc dĩ, cái tên này là đang ghen mà.
Tuy rằng không biết là đang ghen với nàng, hay là đang ghen với Thiên Minh, dù sao khẳng định là đang ghen.
Có điều, ghen thì ghen, ném nàng ra cũng không thành vấn đề, nhưng có thể cho nàng một bộ quần áo hay không.
Trên người nàng ngoại trừ chiếc áo bị hắn xé rách thành mảnh ra, không còn cái nào khác.
°°°° hết chương 74 °°°