Chương 4: Đại hội tuyển chọn dâm loạn.

Chương 4: Đại hội tuyển chọn dâm loạn.

°° °° °°

Chính điện Dục Linh Tông, tọa lạc ở trên đỉnh Kim Chung Sơn.

Như Trân Châu là đệ tử kỳ Luyện Khí, tự mình là không thể đi lên được, hoặc là cưỡi linh thú, hoặc là được tiền bối có thể bay trên không mang lên, hoặc là cũng chỉ có thể dùng pháp bảo.

Bái sư loại ngày trọng đại này, Lục Xuân Dương dùng một chiếc thuyền bay, đưa mười lăm tân đệ tử tới bên ngoài chính điện.

Trên đường hắn giới thiệu đơn giản với các đệ tử. Dục Linh Tông có một vị Nguyên Anh chân quân, trước mắt đã đóng tử quan, đã nhiều năm không có xuất hiện. Tính cả chưởng môn Cố Ngôn, tất cả có sáu vị Kim Đan chân nhân, lần này tới năm vị, bất luận là được vị chân nhân nào chọn trúng, đều là vận mệnh của bọn họ.

Lên đến đỉnh Kim Chung Sơn, Trân Châu còn chưa kịp cảm thán hết cảnh tượng tiên gia, mây mù uốn lượn vây quanh mái cong của chính điện, đã bị thúc giục cùng những người khác cùng nhau tiến vào điện.

Vẫn là phân nam nữ xếp thành hai hàng, linh sủng của mỗi người đều mang theo trên người.

Trong trường hợp như vậy, hạt giống của Trân Châu cũng không dám tác quái, ngoan ngoãn bị nàng cầm ở trong tay.

Trong đại điện, không có uy nghiêm như trong tưởng tượng của Trân Châu, hương thơm trong lò Bác Sơn lượn lờ, trên sàn nhà lót một tấm thảm thật dày, ghế quý phi thoải mái, nệm lót gối dựa mềm mại, khắp nơi đều là mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, hoặc là ngọc thể trực tiếp lộ ra, hoặc là nửa che nửa lộ ở trong màn sa bay phấp phới, những thứ tiếng dâm thanh lãng ngữ thân thể va vào nhau không ngừng phát ra bên tai......

(Lò Bác Sơn: lư đốt trầm hương)

Quả thực chính là một buổi PARTY dâm loạn đàn giao hương diễm xa hoa.

Lục Xuân Dương bình tĩnh, vẻ mặt có mắt không tròng, mang theo các đệ tử hành lễ. "Bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị chân nhân."

Chưởng môn Cố Ngôn là một cực phẩm mỹ nam tử.

Hắn lười biếng dựa ở trên ghế quý phi, tóc đen như thác nước, mặt mày như họa, một thân áo tím lộn xộn, lộ ra lồng ngực như ngọc, một mỹ nhân trần như nhộng đang nằm ở trên người hắn, duỗi cái lưỡi đinh hương, liếm láp quầng vú đỏ hồng của hắn, lưu lại từng vệt nước óng ánh dâm mĩ.

Rõ ràng là tư thái dâm đãng như thế, Cố Ngôn lại vẫn như mọi khi, toàn thân lộ ra một loại ung dung hoa quý (*), khiến người không dám nhìn gần.

(*) Ung dung hoa quý : hình dung người dáng vẻ cao nhã thong dong, trang trọng hào phóng.

Một bàn tay của hắn vuốt ve cặp mông đầy đặn của mỹ nhân trong lòng ngực, trong miệng còn ăn quả nho do một mỹ nhân khác lột vỏ đút cho hắn, nghiêng đầu nhìn lướt qua hai hàng đệ tử mới, mở miệng nói: "Lần này chính là những người này?"

"Đúng vậy ạ." Lục Xuân Dương vội vàng khom người trả lời, "Nam đệ tử có sáu người, nữ đệ tử có chín người, tổng cộng mười lăm người."

Cố Ngôn vẫy tay nói: "Vậy vẫn là chiếu theo quy tắc cũ, chư vị chân nhân ấn theo thứ tự chọn lựa đi."

Trân Châu cũng không biết cái thứ tự này rốt cuộc là xếp như thế nào, chưởng môn nói xong, bên phải một vị phụ nhân mỹ diễm ngồi ở trên ghế quý phi liền trực tiếp duỗi tay chỉ Sở Dương.

Lục Xuân Dương nói: "Vị này chính là Ngọc Liên chân nhân ở Ngọc Nữ Phong." Một mặt ý bảo Sở Dương đi đến bên người Ngọc Liên chân nhân.

Sở Dương ngoan ngoãn đi qua, ở trước mặt Ngọc Liên chân nhân quỳ xuống cúi đầu hành lễ.

Ngọc Liên chân nhân cũng không có kêu y đứng lên, mà là đem một cái chân ngọc trắng nõn duỗi tới trước mặt y, mệnh lệnh: "Liếm."

Vẻ mặt của Sở Dương không thay đổi, ngoan ngoãn bưng lấy cái chân của Ngọc Liên chân nhân, ngậm lấy ngón chân của nàng ta vào trong miệng, liếm mút.

Ngọc Liên chân nhân thoải mái mà nheo mắt lại, bên cạnh nàng ta lại có một nam nhân tuấn mỹ quỳ xuống theo, cùng với Sở Dương cùng nhau liếm hôn chiếc đùi tuyết trắng của nàng ta.

Ngọc Liên chân nhân rên rỉ một tiếng, trực tiếp nắm lấy đầu tóc mỹ nam kia, đem hắn kéo gần một chút, ấn đến nơi riêng tư giữa hai chân mình.

Thực nhanh liền vang lên tiếng nước.

Nhưng chút động tĩnh này, tại trong đại điện căn bản cũng không tính là gì.

Trên ghế quý phi, vị mỹ nhân nằm ở trước ngực chưởng môn sớm đã đem dục căn thô dài của hắn đưa vào trong cơ thể mình, lắc lắc mông, rên rỉ không thôi.

Trân Châu ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại hơi ai thán.

Quả nhiên, nói là tuyển đệ tử, kỳ thật chỉ là tuyển chọn một món đồ chơi hay lô đỉnh mà thôi.

Kế tiếp là Phi Huyền chân nhân chọn thiếu nữ ký khế ước với bạch xà.

Tiếp theo, mỹ nhân vốn đang dựa ở trong lòng ngực chưởng môn liền đứng lên, lưu luyến không rời mà nhìn thoáng qua cây côn thịt vừa mới từ trong cơ thể nàng ta tuột ra ngoài, lại cúi người hôn một cái, mới đi tới trước mặt nhóm đệ tử mới.

Nàng ta thực trực tiếp mà vòng qua các nữ đệ tử, bồi hồi đứng ở trước mặt năm tên nam đệ tử còn lại.

Mỹ nhân này ngũ quan tinh xảo, minh diễm động lòng người, lúc này cả người trần trụi, cặp núi tuyết trắng trước ngực cao ngất, eo nhỏ mông đầy đặn chân dài, dáng người bốc lửa nóng bỏng gợi cảm đến không có lời gì để diễn tả, một khu rừng um tùm rậm rạp ở giữa hai chân, còn ẩm ướt sương lộ của chính mình, tiểu huyệt phía dưới mới vừa bị côn thịt thô to hơn so với người thường của chưởng môn cắm qua, lúc này vẫn còn chưa có khép lại, động huyệt đỏ tươi, ướt đẫm nhỏ giọt.

Vài tên nam đệ tử, dưới thân không hẹn mà cùng khởi động dựng lều trại.

Mỹ nhân kia liếc mắt đến hạ thân bọn họ, lại liếc mắt đến gương mặt của bọn họ, ghét bỏ mà hừ một tiếng, nói: "Lần này ta toàn bộ không cần, quá xấu."

Trân Châu có chút giật mình.

Nàng vốn tưởng rằng cái mỹ nhân kia là thị thiếp hay sủng cơ gì đó của chưởng môn, tới thay hắn chọn người, vậy mà bản thân nàng ta lại chính là Kim Đan chân nhân?

Trong một đám nam đệ tử đợt này, Sở Dương tướng mạo đẹp nhất là đã bị chọn đi rồi, còn lại mấy người khác, ở trong mắt Trân Châu cơ bản xem ra cũng coi như không có xấu lắm, ít nhất ngũ quan đều rất đoan chính cân đối, đương nhiên là không thể so với chưởng môn được.

Còn so với những người khác......

Trân Châu lặng lẽ nhìn quét một vòng các nam nhân khác ở trong điện, thôi bỏ đi, cũng là không thể so bì được.

Trân Châu nhịn không được suy nghĩ, công pháp của Dục Linh Tông, chẳng lẽ còn có thể mỹ dung, làm cho dung nhan trở nên sinh đẹp sao?

Ở trên điện, từ chưởng môn trở xuống, không có một vị nào là không đẹp.

Hay là, ở Dục Linh Tông loại địa phương này, dung mạo không đẹp, căn bản là sống không được?

Giống như mấy nam đệ tử vừa mới bị Linh Vận chân nhân ghét bỏ, về sau cũng sẽ không có ai chọn bọn họ.

Đại khái là giữa các chân nhân, cũng phân cao thấp với nhau, ngươi đều ghét bỏ, ta sao có thể đi nhặt thứ mà ngươi không muốn?

Mấy người kia, cuối cùng chỉ có thể đi làm đệ tử tạp dịch, cũng chỉ so với nô bộc cao hơn một tầng mà thôi. Phỏng chừng thật là sống không đến Kim Đan rồi.

Trân Châu suy nghĩ lung tung, nhóm chân nhân lại chọn vài người, liền ngừng lại. Có vị chân nhân muốn một người, có vị muốn hai người, cũng có vị giống Linh Vận chân nhân như vậy, không chọn một người nào. Mười lăm người đệ tử mới, có cả Trân Châu, còn dư lại tám.

Trân Châu rốt cuộc vẫn là bị Thiên Hương Đằng liên lụy.

Mỗi năm tiến vào bí cảnh ký khế ước với linh vật, đều là đệ tử Luyện Khí mới vừa đột phá tầng thứ ba, chẳng phân biệt tuổi tác cùng giới tính, tu vi kỳ thật là giống nhau.

Nhóm linh vật chọn lựa theo cách thức, một là phù hợp với chính bản thân mình, một điểm khác chính là tiềm lực tu hành.

Một đệ tử chỉ có thể cùng Thiên Hương Đằng ký khế ước, cũng chỉ so với đào thải tốt hơn một chút mà thôi. Tuổi lại nhỏ, tu hành có mau đi chăng nữa cũng không lọt vào mắt của các chân nhân.

Lục Xuân Dương không khỏi thầm thở dài một hơi, đang tính có phải tự mình nuôi dưỡng cái tiểu cô nương này hay không, chưởng môn lại đột nhiên hỏi: "Cái tiểu cô nương nhỏ nhất kia, thứ ngươi cầm trên tay chính là hạt giống Thiên Hương Đằng sao?"

Là một người xuyên không, tuổi linh hồn cùng tuổi thể xác kém nhau quá lớn, Trân Châu sửng sốt một chút mới ý thức được hắn đang kêu mình, vội vàng quỳ xuống đáp lời: "Hồi chưởng môn, đúng vậy."

"Đó là linh sủng ngươi ký khế ước sao?" Trong giọng nói của Cố Ngôn đều nhịn không được mang theo ý cười, nhưng lại cũng không thể nói là thật sự vui vẻ, hay là châm chọc.

Trân Châu chỉ có thể cúi đầu, tiếp tục trả lời, "Đúng vậy."

"Có chút thú vị." Cố Ngôn sờ cằm, "Như vậy đi, Thương Ngô chân nhân ở Thúy Hoa Phong không có tới, tiểu sư đệ tuy rằng không thích thu nhận đồ đệ, nhưng ta đây làm sư huynh, cũng không thể nào nhìn đạo thống Thúy Hoa Phong của hắn đoạn tuyệt được, liền đem cái tiểu cô nương này đưa đến cho hắn đi."

Lục Xuân Dương tuy rằng có ý chiếu cố Trân Châu, nhưng kết quả này, ngược lại thật không biết là tốt hay là không tốt. Có điều chưởng môn đã lên tiếng, hắn đi ra đại điện, liền an bài đệ tử tạp dịch mang những người khác đi ra ngoài trước, còn mình thì đưa Trân Châu đi Thúy Hoa Phong.

°°° Hết chương 4 °°°