Chương 3: Tuỳ vào chúng ta chọn sao?

Chương 3: Tùy vào chúng ta chọn sao?

o O o

Từ bí cảnh đi ra, khoảng cách đến khu túc xá của đệ tử mới, kỳ thật cũng không tính quá xa.

Ấn theo tốc độ bình thường của Trân Châu, đại khái cũng chính là dùng thời gian một khắc là có thể tới.

Nhưng hôm nay ở phía dưới của nàng kẹp một hạt giống, tuy nói không lớn, nhưng trong hoa kính kiều nộn kẹp dị vật, lúc đi đường ít nhiều gì cũng có chút không thích ứng.

Thân thể của nàng lại mẫn cảm, một đường cọ tới cọ lui, cũng không biết chảy ra bao nhiêu nước. Nhưng có hạt giống kia chặn ở nơi đó, ngược lại một giọt cũng không nhiễu ra, đều bị nó hấp thu.

Hạt giống còn truyền cảm xúc hân hoan vui sướng đến cho Trân Châu, "Còn muốn, còn muốn."

Còn muốn cái đầu ngươi, chân nàng đã mềm nhũn cả rồi có biết hay không?

Trân Châu thở hổn hển, cả người mềm mại vô lực mà ngồi dựa ở ven đường nghỉ ngơi.

"Đi không nổi sao?"

Bỗng nhiên có một giọng nam non nớt vang lên, Trân Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đúng là Sở Dương người có thành tích tốt nhất trong đám bọn họ, lúc này đang ôm một con hồ ly tuyết trắng đứng ở trước mặt nàng, trên vai còn có một con chim nhỏ màu đỏ đang đậu trên đó.

Trân Châu cười cười.

"Vẫn luôn kẹp cái thứ kia, có phải thực sảng khoái hay không?" Sở Dương một bên hỏi, một bên ngồi xổm xuống ở giữa hai chân nàng, vén áo ngoài của nàng lên, duỗi tay chọc chọc âm đế, "Ái chà, tiểu trân châu đều đã đứng dậy rồi."

Trân Châu than nhẹ một tiếng, mị nhãn như tơ (*) mà nhìn hắn, khẽ cười nói: "Ngươi tội gì phải tới chiêu chọc ta? Ta là nữ nhân, sờ sờ cọ cọ thì có thể tiết âm, là có biện pháp giải trừ ngứa ngáy, nhưng còn ngươi có thể làm gì? Cũng không thể bắn ra."

(*) Mị nhãn như tơ : đôi mắt nữa nhắm nữa mở, sóng mắt lưu chuyển cảm giác mê mang mê ly.

Sở Dương tức khắc cứng đờ ra, ánh mắt tối sầm, cuối cùng vẫn là thu tay về.

Bọn họ đều biết rất rõ, tuy rằng luyện chính là tâm pháp âm dương giao hợp, nhưng trừ phi thật sự là có bước đột phá không ngờ, thì nguyên âm nguyên dương tốt nhất vẫn là phải lưu giữ đến sau khi đạt Trúc Cơ. Bằng không chỉ e không những chỉ có thải bổ, mà còn có căn cơ không ổn, khó thành tài.

Mặc dù những vị tiền bối trong tông môn thích đem người mới coi như lô đỉnh, cũng đều ước định sẽ không ra tay với đệ tử Luyện Khí của bổn môn.

Đều là đệ tử đồng môn, cái loại chuyện hủy hoại đạo cơ của người thì quá thiếu đạo đức.

Sở Dương hít một hơi thật sâu, tĩnh thần lại, mới nói: "Ngày mai phải bái sư rồi, muội đoán xem sẽ vào môn hạ của vị chân nhân nào?"

Trân Châu nhẹ nhàng cười nhạt, "Tùy vào chúng ta chọn sao?"

Sở Dương lại lần nữa im lặng.

Đúng vậy, bất luận là vị nào coi trọng hắn, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tòng mệnh.

Bởi vậy mà khí phách hăng hái dẫn đầu ký khế ước hai con linh sủng, đột nhiên liền biến thành áp lực nặng nề.

Hắn kéo Trân Châu qua, ở trên môi nàng hung hăng hôn một cái.

Trân Châu cảm thấy hai cánh môi đều bị hắn cắn đau rồi, mới nghe hắn hận nói: "Bất luận là đi nơi nào, muội cũng phải tự mình cẩn thận một chút nha...."

Trân Châu vừa mới cảm thấy có chút cảm động, lại nghe hắn dùng âm thanh thật nhỏ nói ra nửa câu sau: "Trước khi đạt đến Trúc Cơ, ngàn vạn lần không cần phải chết, chờ ta...... chờ ta đi ch.ịch chết muội."

Trân Châu: "........."

Thân thể này của nàng tuy rằng vẫn còn là trẻ nhỏ, nhưng bản thân nàng dù sao cũng là một người trưởng thành sống qua một đời rồi, Sở Dương chính là thiếu niên mười hai tuổi hàng thật giá thật, đã bị dạy thành như vầy. Nơi này rốt cuộc là cái thế giới như thế nào.

Sở Dương mang theo cảm xúc, vội vàng rời đi.

Trân Châu lại ngồi một hồi, hạt giống trong tiểu huyệt không ngừng đang kêu muốn nước muốn nước.

Nàng có chút bất đắc dĩ, nói: "Ta cũng không có một chút sức lực nào, để ta nghỉ ngơi một chút đi."

Hạt giống lòng tràn đầy không tình nguyện, yên lặng "Phun" ra một giọt chất lỏng màu xanh nhạt, hầu như là lập tức đã bị thân thể của Trân Châu hấp thu hết.

Trân Châu chỉ cảm thấy từ trong hoa kính truyền đến một luồng ôn hòa ấm áp, cảm giác bủn rủn do ở bí cảnh bị đùa bỡn lâu như vậy cùng với cảm giác mệt mỏi vừa đi một đường tới đây, tức khắc thật giống như được quét sạch sẽ, thân thể khôi phục tới trạng thái tốt nhất, cả người đều trở nên nhẹ nhõm dễ chịu.

Nàng bỗng kinh hãi.

Đây là năng lực của Thiên Hương Đằng sao?

Không đúng đi?

Nàng nhớ rất rõ, Thiên Hương Đằng là cửu phẩm linh thực, phấn hoa có tác dụng thôi tình, nước Thiên Hương Đằng có thể bôi trơn, thường thường dùng để phối chế một số thuốc trợ hứng, trừ những cái đó ra, cũng không có cái giá trị nào khác.

Cái năng lực khôi phục này là chuyện như thế nào?

Hạt giống mới có sao?

Hay là hạt giống này là từ một gốc cây......đột biến?

Trân Châu chấp nhận cái suy nghĩ này, xét cho cùng nếu thật sự không có chút chỗ đặc biệt nào, Thiên Hương Đằng cũng không có khả năng bị tông môn thu vào trong bí cảnh.

Nghĩ như vậy, sự ghét bỏ của nàng đối với hạt giống liền giảm bớt đi vài phần, tốt xấu cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Cảm nhận được tâm tình của nàng, hạt giống liền nhảy nhảy lên.

Thân thể của Trân Châu vốn dĩ mẫn cảm, cái nhảy này của nó, cọ xát càng kích thích còn xa hơn so với lúc nãy, hoa huyệt vừa mới thư thả trong chốc lát tức khắc lại ướt nữa rồi.

Hạt giống tựa hồ lĩnh hội ra được loại biện pháp này có thể chế tạo ra thức uống mà nó thích uống, không cần Trân Châu động tay, tự nó lập tức không ngừng nhảy dựng lên ở trong hoa huyệt của nàng.

Vì thế Trân Châu liền nằm ở ven đường nơi có người đến người đi, bị chính hạt giống linh thực khế ước của mình làm cho toàn thân xụi lơ, liên tục kêu rên.

Đến khi hạt giống cuối cùng đã ăn uống no nê, lại cảm thấy mỹ mãn mà phun ra một giọt dịch xanh nhạt cho nàng, Trân Châu cuối cùng mới có sức lực trở về túc xá.

Lúc này trời đã tối rồi.

Khi Trân Châu đi tắm, mới phát hiện trừ bỏ mồ hôi toát ra khi bị đùa bỡn, thì trên người còn có một tầng dơ bẩn hơi mỏng, sau khi tẩy sạch, da thịt lộ ra tựa hồ so với lúc trước càng trắng nõn mịn màng hơn nhiều.

Trân Châu tu hành đã có một đoạn thời gian, rất rõ ràng đây là hiện tượng tạp chất trong thân thể bị bài xuất ra ngoài, có vẻ như ở trong bất tri bất giác, thể chất của nàng lại tiến thêm một bước, biến tốt hơn.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân cũng chỉ có thể là do linh sủng của mình. Nó phun ra dịch xanh nhạt chẳng những có thể khôi phục mệt nhọc, còn có thể cải thiện thể chất. Độc nhất chỉ có điểm này, cho dù nó chỉ là một cái linh thực cửu phẩm, cũng không tính là chịu thiệt thòi.

Trân Châu nghĩ như vậy, liền vui vẻ lên, nhịn không được duỗi tay đến hoa huyệt, sờ sờ hạt giống nhỏ kia.

Hạt giống vốn là đang yên lặng bất động, nàng duỗi tay vừa sờ, thật giống như bị đánh thức, trái phải quơ quơ, lại bắt đầu điên cuồng mà nhảy nhảy lên.

Bỗng nhiên bị kích thích khiến cho Trân Châu thét ra tiếng chói tai, một mặt ở trong khoái cảm vô tận co chặt hoa kính lại, tu hành bí thuật giáo tập dạy cho nàng, một mặt có chút bất đắc dĩ mà suy nghĩ, đây có phải xem như là nàng mang một cái trứng rung (*) vĩnh viễn đầy pin hay không?

(*) sextoy

°°° Hết chương 3 °°°