Chương 25: Bạch Ký Lam
°° °° °°
Trong Vạn Ninh Thành hết thảy vẫn như thường.
Nên khảo hạch thì khảo hạch, nên buôn bán thì buôn bán.
Trình Như Phong cũng không biết là hội Đan sư chưa phát hiện ra cái chết của Mạc trưởng lão, hay là có nguyên nhân khác.
Nhưng Thương Ngô sư phụ nói không cần lo lắng, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thế giới này đã mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện lão tổ Hóa Thần, Nguyên Anh chân quân được tính là tu vi tối cao, cơ bản đều tọa trấn ở trong các tông môn, nếu ở bên ngoài hành tẩu, thì tối cao cũng chỉ là Kim Đan.
Thương Ngô là Kim Đan tầng thứ tám, lại là Kiếm tu chiến lực mạnh nhất, cộng thêm Mặc Uyên cái loại kiếm linh căn bản không thể dùng lẽ bình thường tới suy đoán......
Toàn bộ Vạn Ninh Thành cũng không ai dám gây rắc rối cho Thương Ngô.
Trình Như Phong dẫn Thương Ngô trở về khách điếm mà mình ở, sau đó cùng bọn La Tú Nhi chào hỏi.
La Tú Nhi bọn họ đã cứu Trình Như Phong, Thương Ngô làm sư phụ, như thế nào cũng nên có biểu hiện một chút, nên đã đưa cho một ít linh thạch cùng dược thảo.
La Tú Nhi tuy rằng đối với Trình Như Phong bị hội Đan sư kêu đi một chuyến, trở về liền có thêm một sư phụ Kiếm tu thì có chút buồn bực, nhưng ở trước mặt Thương Ngô, cũng không hỏi nhiều. Cho nhau lưu lại ngọc giản truyền tin, Trình Như Phong liền rời đi trước.
Ra khỏi khách điếm, Thương Ngô cười nói với Trình Như Phong: "Trương Diệp kia, có ý đối với con à?"
"Dạ." Trình Như Phong cũng không ngượng ngùng, "Dọc đường đều rất chiếu cố đệ tử."
"Nhưng y không được." Thương Ngô nói, "Tư chất quá kém, tu vi cũng thấp. Nếu con muốn, có thể đem y hút trở về Luyện Khí đi."
Trình Như Phong:......
Nàng không muốn cùng với Trương Diệp có cái gì được không?
Vả lại, nàng cũng không muốn tóm được người liền thải bổ, không thể ngươi tình ta nguyện, nước và sữa hòa nhau vui vui vẻ vẻ mà phạch phạch phạch sao?
Thương Ngô lại nói: "Nếu là ở tông môn, Thần Huy thật ra là có thể. Thần Huy là thể chất dương tính, tính cách cũng sảng khoái, đồng môn sư huynh muội, song tu cũng sẽ có chừng mực."
Trình Như Phong chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Sư phụ người rốt cuộc đã bao lâu không liên lạc với tông môn rồi? Nhị đồ đệ của người đã hắc hóa rồi người có biết không?
Nhất thời cũng không tìm được nhân tuyển thích hợp, Thương Ngô vẫn là mang Trình Như Phong đi đến hội Đấu giá.
Tuy rằng không phải đồ đệ chính mình thu nhận, nhưng người ta ở Thúy Hoa Phong tốt xấu gì cũng kêu y một tiếng sư phụ nhiều năm như vậy, y cũng chưa từng dạy dỗ qua, hiện giờ nếu đã gặp gỡ, vẫn là phải làm tròn trách nhiệm của một sư phụ.
Ở hội Đấu giá có không ít thứ tốt, có thể sử dụng cho việc phong ấn Trình Như Phong cũng có vài thứ, nhưng trong đó cạnh tranh một quả Liệt Dương lại là kịch liệt ngoài dự đoán của Thương Ngô, không ngừng cùng y nâng giá ra, còn phái người đến ghế lô của y nói, quả Liệt Dương này là có người của Thiên Kiếm Tông dùng để cứu mạng, thỉnh y giơ cao đánh khẽ.
Thương Ngô nhìn Mặc Uyên.
Trước mắt Trình Như Phong đi theo bọn họ, phong ấn gì gì đó kỳ thật thật cũng không phải là đặc biệt quan trọng, không bằng bán trước một cái ơn nghĩa đi?
Mặc Uyên gật gật đầu, Thương Ngô liền ngừng kêu giá.
Đối phương thở phào nhẹ nhõm một hơi, mua quả Liệt Dương kia. Đợi đến khi kết thúc cuộc đấu giá, còn tự mình tìm tới Thương Ngô nói lời cảm tạ.
Thương Ngô mới phát hiện, là một người quen.
Bạch Ánh Sơn của Thiên Kiếm Tông.
Thân hình của Bạch Ánh Sơn cao lớn, tướng mạo đường đường, mặc một kiện gấm trường bào màu đen, tóc dài đen nhánh cột chỉnh tề, nhưng sắc mặt lại rất tiều tụy, trong ánh mắt cũng che kín tơ máu.
Thương Ngô có chút bất ngờ: "Ánh Sơn huynh, huynh làm sao vậy?"
"Thật không ngờ vậy mà là Thương Ngô huynh." Bạch Ánh Sơn chắp tay, "Ta thay Ký Lam cảm ơn huynh trước, bên kia còn chờ dược liệu luyện đan, ta đi trước một bước, gặp lại tâm sự sau."
Bạch Ánh Sơn có việc gấp, Thương Ngô vốn dĩ cũng không muốn trì hoãn, nhưng Bạch Ánh Sơn nhắc tới "Ký Lam", Thương Ngô liền nhịn không được đi theo, một mặt hỏi: "Ký Lam đã xảy ra chuyện gì? Ta có thể đi gặp hắn không?"
Thương Ngô hành tẩu bên ngoài, cũng không dấu diếm xuất thân của mình, có một số người ngại tu vi của y không dám nói gì, đáy lòng vẫn là ghét bỏ, nhưng cũng có người cảm thấy y tuy ở Dục Linh Tông cái nơi dâm uế, lại có thể giữ mình trong sạch, luyện ra một thân kiếm thuật càng thật là không dễ.
Bạch Ký Lam của Thiên Kiếm Tông là người như vậy.
Cho nên tuy rằng xuất thân khác nhau như trời với đất, nhưng bởi vì lĩnh ngộ đối với kiếm đạo, Bạch Ký Lam cùng Thương Ngô coi nhau là bằng hữu.
Nghe được Bạch Ánh Sơn mua thuốc là vì Bạch Ký Lam, Thương Ngô đương nhiên muốn đi xem sao.
Bạch Ánh Sơn là anh ruột của Bạch Ký Lam, đương nhiên cũng biết giao tình của bọn họ, liền gật đầu.
Trình Như Phong nghe bọn họ nói cái tên Bạch Ký Lam, còn chưa có phản ứng gì, mãi cho đến khi nhìn thấy người, mới thiếu chút nữa kêu không ra tiếng.
Vị bạn tốt này của Thương Ngô sư phụ, còn không phải là Ngạo Nguyệt công tử xuất hiện ngắn ngủi trong chớp mắt ở Cửu Trọng Sơn sao?
Nhưng vị Ngạo Nguyệt công tử tuấn mỹ tuyệt luân lúc này không giống như trước kia tuyệt thế phong hoa, hắn nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi cứng đờ, toàn thân lạnh đến giống như muốn kết băng, làn da lại trắng đến phát xanh, nếu không phải còn có một tia hơi thở mỏng manh, quả thực tựa như một khối cương thi.
"Các ngươi ngồi một lát, ta đi trước tìm Mạc tiền bối luyện ra Cửu Dương Đan."
Bộ dạng kia của đệ đệ, Bạch Ánh Sơn lòng nóng như lửa đốt, đem người dẫn tới đây, còn mình thì phải đi rồi.
"Đợi đã, Cửu Dương Đan?" Thương Ngô một phen nắm lấy Bạch Ánh Sơn.
Trình Như Phong cũng thiếu chút nữa lại lần nữa kêu không ra tiếng, Bạch Ánh Sơn muốn đi tìm Mạc tiền bối?
Mạc tiền bối nào?
Bạch Ánh Sơn sầm mặt, nói: "Ta xem giao tình của huynh và Ký Lam mới đưa huynh đến đây, nếu như huynh làm chậm trễ thời gian cứu đệ ấy, có bao nhiêu giao tình cũng vô dụng......"
"Không phải, Bạch Ký Lam đã như vậy, huynh còn cho hắn ăn Cửu Dương Đan?" Thương Ngô vội vàng biện giải, "Các ngươi tìm lang băm gì vậy?"
Bạch Ánh Sơn càng thêm buồn bực, mở tay Thương Ngô ra, "Thỉnh Thương Ngô chân nhân ăn nói cẩn thận, chẩn bệnh cho Ký Lam chính là Mạc Như Hải, Mạc trưởng lão hội Đan Sư."
Quả nhiên.
Trình Như Phong không khỏi liền nhìn Mặc Uyên đang đứng ở phía sau vẫn luôn không nói một lời.
Mạc trưởng lão bị Mặc Uyên một kiếm bổ đôi, nguyên thần cũng không còn, chết đến không thể chết được nữa, hiện giờ bọn họ sao còn có khả năng tìm được người đi luyện đan?
Thương Ngô lại cười rộ lên, "Trách không được. Ánh Sơn huynh xin yên tâm, Ký Lam hiện giờ không chết được, huynh nếu thật cho hắn ăn Cửu Dương Đan, đó mới là cứu không được."
"Huynh đây là có ý gì?" Bạch Ánh Sơn nhíu mày nhìn chằm chằm Thương Ngô. "Ký Lam đã là cái dạng này, đương nhiên hẳn là đuổi hàn bổ dương, Cửu Dương Đan có vấn đề gì?"
Thương Ngô nói: "Không cần trưởng lão hội Đan Sư gì, huynh tùy tiện tìm một đại phu phàm nhân, cũng có thể nhìn ra Ký Lam bị bệnh gì. Cái gọi là quá lạnh sinh nóng, rõ ràng phong hàn nhập thể, lại sẽ phát sốt nóng lên; quá nóng sinh lạnh, ngày mùa hè bị cảm nắng, cũng sẽ ra mồ hôi lạnh hư thoát. Ký Lam như vậy, bất quá là trùng dương tất âm mà thôi. Vốn dĩ chính là dương khí quá dư thừa mới có thể chuyển thành âm, Cửu Dương Đan loại đan dược chí dương, chỉ sợ vừa nuốt xuống, Ký Lam lập tức phải nổ tan xác mà chết."
Mạc Như Hải có thể làm trưởng lão hội Đan sư, điểm này không có khả năng nhìn không ra, nhưng lại cho Bạch Ký Lam ăn Cửu Dương Đan, rõ ràng có điểm khả nghi.
Nghĩ đến ông ta còn muốn thải bổ Trình Như Phong, không chừng là muốn dùng thân thể thuần dương của Bạch Ký Lam làm cái gì đó.
Bạch Ánh Sơn tuy rằng luyện kiếm, nhưng tu hành đều là bắt đầu từ Luyện Khí, nói đến âm dương gì đó, y sao lại không hiểu?
Thương Ngô nói tuy rằng cũng có đạo lý, nhưng Mạc Như Hải danh tiếng khắp thiên hạ, đức cao vọng trọng. Thọ nguyên đã gần đến ngàn năm, đan dược luyện ra trị liệu cho người bệnh, đếm không hết, lại từ trước đến nay làm người hòa khí, thích làm việc thiện.
Nói ông ta là lang băm nhìn lầm bệnh, hoặc là cố ý muốn hại người, Bạch Ánh Sơn cũng sẽ không tin.
Bạch Ánh Sơn nhíu chặt mày, "Mặc dù là độc dương bất trưởng (*)...... Ký Lam đã là Kim Đan tầng thứ bảy, trăm năm nay, mỗi ngày tu hành, âm dương trong cơ thể giảm hay tăng chính mình chẳng lẽ không biết? Sao có thể đột nhiên biến thành như vầy?"
(*)Cô âm bất sinh, độc dương bất trưởng: câu này liên quan đến học thuyết âm dương trong y học. Âm dương cùng song song tồn tại, dựa vào nhau mà phát triển.
Thương Ngô nhìn Bạch Ký Lam đang nằm trên giường, "Linh căn bậc nhất, thể chất thuần dương...... Cho nên tu hành mới có thể thuận lợi như vậy, nhưng mà càng nhanh, càng nỗ lực, một thân dương khí càng kháng thịnh, tóm lại phải có đường để tống ra, nhưng thoạt nhìn, Ký Lam vẫn là thân đồng tử?"
Bạch Ánh Sơn thở dài, "Ký Lam say mê kiếm đạo, căn bản không rảnh để ý mấy chuyện khác." Bạch Ánh Sơn dừng một chút, đột nhiên nhớ tới, "Còn có chuyện này, lúc đệ ấy còn thiếu niên cũng bởi vì sinh bệnh này, sau đó được Mạc tiền bối cho đệ ấy một pháp môn để áp chế, lúc sau thì vẫn luôn không có chuyện gì xảy ra."
"Áp chế?" Thương Ngô nhướng mày, cười lạnh một tiếng, "Lại là Mạc Như Hải?"
Bạch Ánh Sơn giật mình, mới nói: "Mạc tiền bối cùng gia phụ tương giao tâm đầu ý hợp, cùng người nhà của chúng ta cũng là thường xuyên qua lại......"
Là tương giao tâm đầu ý hợp hay là theo dõi nhi tử bảo bối nhà người ta cũng nói không chừng.
Thương Ngô nhìn Trình Như Phong một cái, lời nói vạch trần Mạc trưởng lão rốt cuộc không có nói ra, chỉ nói: "Ta, nếu nói ta có biện pháp chữa khỏi cho Ký Lam, huynh có tin hay không?"
Bạch Ánh Sơn do dự một chút, vẫn là nói: "Ta vẫn là nên đi tìm Mạc trưởng lão luyện đan trước đã."
Thương Ngô cũng không kiên trì nói nữa.
Vả lại Mạc Như Hải có thanh danh bên ngoài, lại cùng với bọn họ là thế giao, Mạc Như Hải không chết, khẳng định cũng là có biện pháp rút đi dương khí tinh thuần của Bạch Ký Lam sau khi thân thể đã trải qua "Áp chế", đến lúc đó nói không chừng bọn họ còn sẽ tiếp tục đem ông ta trở thành ân nhân chữa khỏi cho Bạch Ký Lam.
Hơn nữa, Mặc Uyên ra tay thật là quá sạch sẽ lưu loát, không có chứng cứ, hiện giờ bọn họ nói cái gì cũng vô dụng.
Dù sao Bạch Ánh Sơn cũng tìm không thấy Mạc Như Hải, đến lúc đó vẫn là phải trở về.
Quả nhiên không đến nửa canh giờ, Bạch Ánh Sơn liền vội vàng trở lại, bắt lấy Thương Ngô hỏi: "Huynh nói huynh có thể cứu Ký Lam, là dùng biện pháp gì?"
Thương Ngô liền trực tiếp lấy tay chỉ chỉ Trình Như Phong đang đứng phía sau, "Song tu."
Trình Như Phong: ......
Gì hả?
Sao đột nhiên bán nàng đi?
Tuy rằng...... hình như...... cũng không bị thiệt thòi.
So với Trương Diệp, Thần Huy, bất luận từ dung mạo hay là tu vi, Ngạo Nguyệt công tử cũng muốn cao hơn vài cấp bậc, nhưng...... Hắn hiện tại đừng nói cả người không thể động, căn bản ngay cả ý thức cũng không có?
Sư phụ cái này có tính nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay không?
Bạch Ánh Sơn cũng là ngẩn ra.
Y vẫn luôn lo lắng cho đệ đệ, giờ mới chú ý tới người Thương Ngô mang đến.
Tiểu cô nương hơn mười tuổi, diện mạo thanh thuần dễ thương, dáng người lại thướt tha, vẫn luôn ngoan ngoãn nhu thuận mà đứng ở phía sau Thương Ngô, y vốn dĩ cho rằng chẳng qua chỉ là thị nữ, nghe Thương Ngô nói đến song tu, mới đột nhiên nhớ tới Thương Ngô tuy rằng là Kiếm tu, lại là xuất thân từ Dục Linh Tông.
Vậy tiểu cô nương này......
Y nhìn kỹ, mới nhìn ra chỗ khác lạ.
Trong lòng y tuy rằng đối với Dục Linh Tông vẫn là có chút mâu thuẫn, nhưng tiểu cô nương này là xử nữ, lại là thể chất thuần âm, Thương Ngô này trái lại cũng không xem như là tùy tiện ứng phó y.
Chỉ là......
Bạch Ánh Sơn quay đầu lại nhìn đệ đệ ở trên giường, nhíu mày.
Bạch Ký Lam tuấn tú, từ nhỏ có rất nhiều nữ nhân hoan nghênh, đi đến chỗ nào đều có nữ nhân đuổi theo, nhưng chính hắn từ trước đến nay không để ý tới, bằng không cũng sẽ không đến giờ vẫn là thân đồng tử.
Thủ thân như ngọc hơn một trăm năm, bây giờ muốn cùng với đệ tử Dục Linh Tông song tu......
"Kiếm tu không chú ý những cái đó." Thương Ngô nói, "Vả lại ..... Ký Lam đã như vậy, còn có thể càng kém hơn sao?"
Nói cũng đúng.
Hiện giờ cũng không tìm được Mạc Như Hải, Bạch Ký Lam cũng xác thật không thể trì hoãn nữa.
Huống chi tiểu cô nương vừa mới lên Trúc Cơ, tà công của Dục Linh Tông có lợi hại đi nữa, cách một cảnh giới, có thể hút được bao nhiêu dương tinh?
Tóm lại cũng không gây thương tổn đến căn cơ của Bạch Ký Lam.
Bạch Ánh Sơn do dự một lát, vẫn là gật gật đầu.
Những người khác không liên quan đều lui ra ngoài, Trình Như Phong lúc này mới phản ứng lại, bắt lấy tay Thương Ngô, tha thiết kêu một tiếng: "Sư phụ......"
Thật sự ..... muốn ngủ hả?
Thương Ngô trấn an vỗ vỗ tay nàng, "Sợ cái gì? Hắn không thể động. Con tùy ý chơi. Cái này cũng coi như là cơ duyên của con, Dục Linh Tông khai tông tới nay, cũng chưa có ai khai bao có thể tìm được đồng tử thuần dương lại có tu vi Kim Đan. Chính mình phải biết kiềm chế một chút, cẩn thận đừng bị một thân dương khí của hắn làm căng hỏng mất, không cần phải tham ăn, chúng ta không gấp, cùng lắm thì nghỉ ngơi một lát lại làm thêm vài lần nữa."
Trình Như Phong: ......
Vị sư phụ này quả thật là thân sinh không sai mà.
°°° Hết chương 25°°°°