Chương 24: Sư phụ?
°° °° °°
Nam tử áo đen mang Trình Như Phong về một khách điếm ở Vạn Ninh Thành.
Trình Như Phong bị Mạc trưởng lão nhốt ở biệt trang ngoài thành, khoảng cách đi đường thẳng đến khách điếm này đích thật không tính là xa.
Hắn mang nàng chạy nửa đêm, đại khái chỉ là muốn bỏ lại nàng cố ý chạy lòng vòng mà thôi.
Nghĩ như vậy, Trình Như Phong càng thêm cảm thấy ủy khuất.
Nàng đã làm gì mà bị ghét bỏ như vậy.
Cũng không phải do nàng mặt dày mày dạn một hai phải làm đồ đệ của hắn, đó không phải do chưởng môn ném qua sao?
Nàng chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt?
Nàng cũng đã ở Thúy Hoa Phong năm năm, kêu hắn một tiếng sư phụ cũng không được sao?
Chuyện lần này thì càng là không có biện pháp, chẳng lẽ tự nàng muốn gặp phải cái loại biến thái này sao?
Nàng mới mười lăm tuổi, tu vi thấp không phải thật bình thường sao?
Hắn lợi hại, nhưng mà hắn cũng chưa từng dạy nàng một ngày nào.
Nam tử áo đen thấy nàng mếu máo giống như muốn khóc nữa, trực tiếp ném nàng văng ra.
Cũng may lúc này bọn họ đã đáp xuống trong một tiểu viện độc lập của khách điếm.
Trình Như Phong bị quăng ngã một cái, nhưng cũng không tính nặng, chỉ là trong lòng khó chịu, nước mắt liền ngăn không được chảy ra.
"Đây là chuyện gì vậy?"
Người nói chuyện là đang ở trong phòng nghe được động tĩnh nên bước ra xem, đúng lúc thấy nam tử áo đen ném Trình Như Phong văng ra, nhịn không được một mặt hỏi, một mặt đi về phía Trình Như Phong đã ngã trên mặt đất.
Người này mặc một bộ trường sam màu lam, diện mạo không thua nam tử áo đen chút nào, lại là một loại phong cách tuấn mỹ khác, hai hàng lông mày thon dài, đôi mắt trong trẻo, thoạt nhìn ôn hòa dễ gần.
Công tử áo lam vươn tay về phía Trình Như Phong, Trình Như Phong theo bản năng liền bắt lấy, được y kéo dậy.
"Tại sao khóc thành như vậy, té ngã đau hả?" Công tử áo lam từ trong tay áo móc ra một cái khăn, giúp Trình Như Phong xoa xoa, lại chuyển hướng qua nam tử áo đen nói, "Ngươi đi ra ngoài hơn nửa đêm, chính là vì đứa nhỏ này à?"
Nam tử áo đen chỉ hừ một tiếng.
Công tử áo lam lại nói: "Nếu đã mang về rồi, còn dữ như vậy làm cái gì? Đứa nhỏ này là ai hả?"
Nam tử áo đen lại hừ một tiếng nữa.
Công tử áo lam chỉ có thể thở dài, nói với Trình Như Phong: "Ngươi không cần để ý, tính tình của hắn chính là như vậy. Ngươi kêu là gì?"
Trình Như Phong khụt khịt, nhất thời chưa nói được câu nào.
Công tử áo lam liền nói: "Ngươi không cần sợ hãi, ta kêu Thương Ngô, hắn là ......"
Lời nói của công tử áo lam còn chưa dứt lời, Trình Như Phong đã là cả người giống như bị sét đánh, sững sờ ở nơi đó, theo bản năng mà kêu một tiếng: "Sư phụ?"
Vị này mới là Thương Ngô chân nhân?!
Vậy người mà nàng...... đuổi theo nửa đêm...... là ai?
Nam tử áo đen vốn dĩ chỉ là xụ mặt đứng ở bên cạnh, nghe nàng kêu một tiếng "Sư phụ", trực tiếp duỗi tay ra liền đem nàng xách qua, nguy hiểm nheo mắt lại, "Ngươi đang kêu ai? Hay là bắt được ai thì đều tùy tiện kêu sư phụ?"
"A, hiểu lầm...... Ta chỉ là......" Trình Như Phong nhất thời cũng không biết phải giải thích như thế nào, đơn giản trực tiếp tự giới thiệu trước, "Ta là đệ tử Thúy Hoa Phong của Dục Linh Tông."
"Ỉ?" Soái ca áo lam tự xưng là Thương Ngô nhíu mày một cái, "Sao ta chưa thấy qua?"
"Tám năm trước sau khi ký khế ước linh sủng, được chưởng môn đưa qua, lúc ấy Thương Ngô chân nhân đang bế quan, đệ tử không có chính thức bái sư, cũng chưa có gặp qua sư phụ. Vẫn luôn là do Thần Huy sư huynh chỉ dạy." Trình Như Phong dừng một chút, âm thanh nhỏ xuống, "Sau đó thấy vị này...... thì...... hiểu lầm......"
"Trách không được, chúng ta cũng gần mười năm không trở về rồi phải không?" Thương Ngô gật gật đầu, "Mặc Uyên...... cũng coi như là linh sủng của ta đi, con cảm ứng được cũng là chuyện bình thường."
Y tuy rằng không ở đó, nhưng Thúy Hoa Phong là một tay y sáng lập, rất nhiều chỗ rất nhiều đồ vật đều lưu lại hơi thở của y, y cho rằng, tiểu đồ đệ có thể cảm ứng ra được cũng không kỳ lạ.
Trình Như Phong đương nhiên sẽ không phản bác, kỳ thật nàng không có cảm ứng gì, chỉ đơn thuần là ...... nghĩ nhiều rồi.
Đều do Thiên Hương Đằng cũng không nói rõ ràng.
Chẳng qua là ......
Dù sao chó ngáp phải ruồi, cũng coi như là nhìn thấy sư phụ rồi.
Nàng cũng không muốn truy vấn vì sao sư phụ được cho là đang "Bế quan", kỳ thật là ở bên ngoài du ngoạn mười năm......
Nhưng, nàng chuyển hướng đến nam tử áo đen Mặc Uyên, người này vậy mà là linh sủng của sư phụ?
Không phải nói linh sủng của Thương Ngô chân nhân là một thanh kiếm sao?
Đây là...... Kiếm linh?
Kiếm linh có thể tự do hành động cùng người thật giống nhau như đúc?
Vậy thanh kiếm kia mạnh đến cỡ nào?
Chẳng trách được, Mạc trưởng lão căn bản không hề có sức đánh trả.
Nàng đánh giá Mặc Uyên, Mặc Uyên cũng đang nhìn chằm chằm nàng, tức giận cùng lạnh lùng trong mắt hắn khiến cho nàng rùng mình, theo bản năng liền né tránh sau lưng Thương Ngô
Mặc Uyên lại lần nữa kéo nàng qua, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc ngươi đang kêu ai là sư phụ?"
Trình Như Phong: ......
Ngươi, thanh kiếm này...... cứ hỏi cái này hoài là muốn làm cái gì?
Thương Ngô cũng có chút bất đắc dĩ, nói: "Ngươi dọa con bé làm cái gì? Hiểu lầm mà, nói rõ là được rồi. Hơn nữa, giữa ngươi và ta còn muốn phân rõ ràng sao?"
"Ngươi là ngươi, ta là ta." Mặc Uyên cũng không cho Thương Ngô mặt mũi một chút nào, kéo Trình Như Phong lắc qua lắc lại ở giữa hai người, ép hỏi: "Ai?"
Cho nên, là nàng kêu vài tiếng "Sư phụ" kia làm cho Mặc Uyên có tâm muốn đoạt đồ đệ sao?
Rõ ràng khi nãy nói không thu đồ đệ mà. Trình Như Phong cũng có chút bất đắc dĩ, "Lúc trước ta đã được chưởng môn chỉ định cho Thương Ngô chân nhân ......"
"Cũng không có chính thức bái sư." Mặc Uyên cắt ngang lời nói của nàng, lạnh lùng mà mệnh lệnh, "Chọn."
Trình Như Phong:......
Nàng có thể lựa chọn sao?
Nếu muốn nàng chọn thật, thì phải thả nàng xuống đàng hoàng nha.
Hơn nữa nàng chỉ là nhìn Thương Ngô chân nhân một cái, lực đạo bắt lấy nàng ở bên này liền mạnh thêm vài phần, càng không cần phải nói đến cái loại ánh mắt khiến cho xương tủy người đều đông lạnh thành băng.
Cả Thương Ngô cũng nhịn không được xua xua tay nói: "Là của ngươi, của ngươi, tiểu đồ đệ này là của ngươi, được chưa? Không cần làm khó con bé nữa, nhìn tiểu cô nương sắp phải khóc rồi kìa."
Mặc Uyên cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, "Không được khóc."
Trình Như Phong chỉ có thể hít hít mũi đem nước mắt nuốt trở về.
Mặc Uyên lúc này mới buông tay ra, hừ lạnh một tiếng, "Nhớ kỹ sư phụ của ngươi là ai, về sau không được gọi bậy."
Trình Như Phong ngoan ngoãn đáp lại.
Mặc Uyên không tặng quà gặp mặt gì, cũng không dặn dò cái gì, trực tiếp duỗi tay ra liền kéo Thương Ngô về phòng.
Trình Như Phong: ......
Sư phụ nhà mình cùng linh sủng của sư phụ —— ỉ, không đúng, phải nói là sư phụ nhà mình cùng chủ nhân của sư phụ —— quan hệ hình như có chút vi diệu nha.
Trình Như Phong mới vừa nhận sư phụ, đứng ở trong viện, nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, sau đó thì nghe được trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.
Mặc Uyên lạnh lùng nói: "Đau lòng cho nó như vậy, ngươi có phải rất muốn nhận cái đồ đệ này hay không hả?"
"Nếu đã là đệ tử của Thúy Hoa Phong, vốn dĩ nên ......"
Lời nói của Thương Ngô chỉ nói đến một nửa đã bị cắt ngang, chỉ nghe được một tiếng "phịch", giống như có thứ gì đó bị ném văng ra, theo sau chính là giọng nói hung tợn của Mặc Uyên:
"Nhận đồ đệ xong, kế tiếp có phải còn muốn ngủ với nó phải không?"
Hơi thở của Thương Ngô tựa hồ có chút không ổn, âm thanh cũng thấp một chút, "Ngươi đừng nói bậy......"
"Tưởng ta không biết rõ Dục Linh Tông của các ngươi sao?" Mặc Uyên hừ một tiếng, "Đồ đệ gì gì đó, còn không phải là lô đỉnh chuẩn bị cho sư phụ sao? Trúc Cơ cốt linh mười lăm tuổi, tiểu mỹ nhân nõn nà xinh đẹp, còn là xử nữ thuần âm, ngươi thật sự không muốn?"
Trình Như Phong: ......
Dục Linh Tông...... Lời nói tuy rằng là không sai, nhưng giọng điệu này sao cảm thấy kỳ lạ vậy?
Có điều, nàng suy nghĩ một chút, nếu là Thương Ngô chân nhân ...... Nàng kỳ thật cũng không bài xích.
Tuy rằng vừa mới gặp cũng chỉ ngắn ngủn một lát, nhưng cũng nhìn ra được, phong thái tính cách của Thương Ngô đều thật tốt, trách không được Đại sư tỷ thương thương nhớ nhớ nhiều năm như vậy.
Trong phòng, Thương Ngô lại thở hổn hển, thấp giọng nói: "Ngươi còn không rõ sao? Nhiều năm như vậy, ta nào có từng muốn người khác?"
"Là không muốn, nhưng mà có nghĩ đến hay không, ta sao biết được?"
"Đừng nháo." Âm thanh của Thương Ngô mềm nhẹ lại mang chút sủng nịch, "...... Ta chỉ nghĩ muốn ngươi."
Theo sau chính là tiếng vải dệt bị xé rách, âm thanh của thân thể va vào nhau , thật không có cái gì dâm từ lãng ngữ, nhưng suyễn nhẹ cùng rên rỉ vừa áp lực lại triền miên, càng khiến cho người nghe thấy mặt đỏ tim đập miệng nóng lưỡi khô.
Trình Như Phong bị chấn kinh một hồi.
Nàng đối với đồng tính luyến ái không có thành kiến gì, chỉ là không ngờ ở Dục Linh Tông nơi chú trọng âm dương điều hòa như vậy thế nhưng cũng sẽ có.
Đáng tiếc cho Đại sư tỷ.
Xu hướng giới tính không giống nhau, tỷ ấy, đại khái thật là làm cái gì cũng vô dụng.
Trình Như Phong tự giễu mà khẽ thở dài một tiếng, nàng hôm nay thật là vẫn luôn đều tự cho là đúng mà nghĩ nhiều, cái gì là Mặc Uyên muốn cướp đồ đệ, người ta rõ ràng chỉ là đang ghen, không muốn để nàng có cơ hội tiếp cận Thương Ngô mà thôi.
Cũng may Trình Như Phong lại không phải Đại sư tỷ, đối với Thương Ngô chân nhân không có chấp niệm gì.
Lý tưởng của nàng là làm một nữ kiếm tiên anh tư sảng khoái, bái một thanh kiếm làm sư phụ, giống như cũng không tồi.
°°°°°°
Lúc Mặc Uyên trở ra, vẫn là một thân áo đen, sắc mặt xem như hơi tốt hơn một chút.
Có thể thấy được sự vận động hài hòa giữa vợ chồng —— À, giữa chồng chồng cũng giống nhau ——là liều thuốc tốt nhất.
Thương Ngô đã thay áo mới, chắc chiếc áo khi nãy, phỏng chừng là bị xé rách không thể mặc được.
Lúc này Trình Như Phong đã ở trong viện tìm một chỗ ngồi xuống xếp bằng tu luyện.
Mặc Uyên nhìn thấy thì hơi gật đầu, hắn đối với tư chất của đồ đệ này kỳ thật không phải thực vừa lòng, nhưng có thể tự giác chăm chỉ tu luyện, thì còn được.
Bọn họ đi đến trong viện, Trình Như Phong liền có cảm giác, thu công đứng lên, ngoan ngoãn đi qua hành lễ, "Sư phụ."
Lần này rất cẩn thận mà chú ý không có gọi sai, cuối cùng lại ngó Thương Ngô một cái, thử nhỏ giọng kêu một tiếng "Sư mẫu?"
Mặc Uyên tức khắc liền vui mừng ra mặt.
Trình Như Phong thầm nghĩ, sư phụ nhà mình kỳ thật vẫn là thực dễ dỗ ngọt nha.
Thương Ngô lại duỗi tay ở trên đầu nàng búng một cái, cười mắng: "Hồ nháo!" Nhưng nhìn Mặc Uyên, lại khụ một tiếng, bổ sung, "Khi lén lút kêu không sao cả, ở bên ngoài thì không được xằng bậy, đã là đệ tử của Thúy Hoa Phong, vẫn là nên kêu ta một tiếng sư phụ."
Trình Như Phong nhìn Mặc Uyên trước, thấy hắn không có phản đối, liền ngoan ngoãn đáp lại.
Thương Ngô lại hỏi nàng chuyện ở Dục Linh Tông.
Trình Như Phong ngoan ngoãn nói, nàng nếu đã ở trước mặt Thương Ngô thừa nhận thân phận, thì tất cả đều không giấu được. Chỉ là không nhắc đến tự mình một lòng muốn trốn ra, chỉ nói là ở Cửu Trọng Sơn lọt vào một chỗ cơ quan địa cung, bỏ lỡ thời gian đi ra ngoài, sau đó tu luyện tới Trúc Cơ.
Sau khi đi ra, một mình một người, trời xa đất lạ, không dám bại lộ thân phận, mới dùng tên giả, tự xưng tán tu.
Chuyện quen biết La Tú Nhi, tham gia khảo hạch Đan sư cùng Mạc trưởng lão cũng nói rõ hết.
Hội Đan sư bị chết một trưởng lão, không có khả năng không tra rõ, nàng là người cuối cùng mà Mạc trưởng lão muốn gặp, nếu vẫn là thân phận "Tán tu", khả năng chống không nổi, đến lúc đó nói không chừng lại phải bị phát hiện là "Yêu nữ" Dục Linh Tông, vẫn là trước tiên ở sư phụ bên này chủ động nói rõ ràng thì tốt hơn.
"Một tên cặn bã luyện tà công duy trì mạng sống, có tư cách gì gọi người khác là yêu nữ. Chết thì chết, con không cần lo lắng." Thương Ngô vẫy vẫy tay, lại từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần, "Nhưng con cái này ...... xử nữ thuần âm với vừa lên Trúc Cơ, đích thật có điểm bắt mắt người."
Nếu là ở tông môn khác, có loại đệ tử này, hơn phân nửa sẽ giấu ở trong tông môn, trong nội bộ tiêu hóa cũng tốt, dùng để liên hôn cũng tốt, hoặc là che giấu đi, tu hành cho đến khi tu vi của mình cao đến không có người nào có thể tùy tiện dòm ngó.
Cũng có một số trưởng bối trong gia tộc tông môn khi từ nhỏ sẽ bày ra phong ấn dấu diếm.
Giống Trình Như Phong lớn như vậy mà ở bên ngoài hành tẩu, quả thực chính là một miếng thịt lớn tươi ngon không bố trí phòng vệ, không có Mạc trưởng lão, cũng sẽ có Trương trưởng lão Lý trưởng lão.....
Trình Như Phong có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng không có biện pháp.
Lúc nàng vào Dục Linh Tông, cũng không có ai nói nàng có loại thể chất này, hoặc là khi đó còn nhỏ nhìn không ra, nhưng mà ở Thúy Hoa Phong lại không có sư trưởng có thể giúp nàng dấu diếm, rồi sau đó...... nàng chạy ra.
Thương Ngô có chút áy náy, "Đều tại ta, nếu trở về sớm hơn một chút , nói không chừng là có thể nhìn ra, phong ấn cho con một cái. Nhưng mà hiện giờ cũng không tính muộn. Phong ấn cần một số thứ đặt biệt, một lát chúng ta nhìn xem trên Hội Đấu Giá có hay không......"
"Hà tất phải phí tâm sức." Mặc Uyên càng thêm đơn giản thô bạo, "Trực tiếp đi tìm một người "làm" là được rồi."
Dù sao học kiếm không cần chú ý đồng tử công, nhanh phá thân đi, không cần ở trước mắt Thương Ngô lúc ẩn lúc hiện thật phiền phức.
Trình Như Phong:......
Thương Ngô liếc Mặc Uyên một cái, đương nhiên có thể hiểu rõ tâm tư của Mặc Uyên, nhưng y luôn luôn không có biện pháp với Mặc Uyên, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, "Vậy cũng phải chọn kỹ càng mới được, cũng không thể để Như Phong chịu thiệt được. Tốt nhất có thể tìm người có thể chất thuần dương."
Quả nhiên vẫn là Thương Ngô sư phụ tốt nhất. Hai mắt của Trình Như Phong không khỏi sáng lấp lánh nhìn y.
Thương Ngô vội vàng xua xua tay, nói: "Ta không được." Dừng một chút lại bổ sung, "Mặc Uyên sư phụ của con cũng không được."
Trình Như Phong:......
Nàng không phải có ý tứ đó mà.
Cho dù bọn họ đẹp trai đến cỡ nào, nàng cũng không có hứng thú với người không có tình ý với nữ nhân mà làm như vầy như vầy được.
°°° Hết chương 24 °°°