Chương 22: Mạc trưởng lão

Chương 22: Mạc trưởng lão

°° °° °°

Trương Diệp vốn dĩ thật sự rất muốn sau khi kết thúc đợt khảo hạch Đan sư, mời Trình Như Phong đi Đan Đỉnh Môn, nhưng khi thành tích của nàng vừa ra, hắn trái lại không dám mở miệng.

Mười lăm tuổi Đan sư ngũ phẩm, Đan Đỉnh Môn của bọn họ cái loại miếu nhỏ này sao có thể chứa nổi, chỉ e là đại tông môn như Hải Vân Tông, Dược Vương Tông cũng sẽ muốn mời đón. Đặc biệt Trình Như Phong vốn đang là tán tu.

Quả nhiên bắt đầu từ ngày hôm sau, người tới bái phỏng Trình Như Phong liền tiếp nối không dứt.

Chính bản thân Trình Như Phong cũng không ngờ sẽ như vậy, nhưng tu chân cũng chú ý đến pháp lữ tài địa, đặc biệt là nếu nàng muốn phát triển trên con đường đan sư này, cũng không thể tất cả linh dược đều do tự mình đi hái chứ? Có sự hỗ trợ của tông môn vẫn là rất quan trọng.

(Pháp Lữ Tài Địa:

Pháp: phương pháp, phải có sư phụ chỉ điểm.

Lữ: đạo lữ, đạo hữu, giúp đỡ nhau trong việc tu luyện

Tài : nhu cầu trong sinh hoạt thường ngày.

Địa : nơi thích hợp để tu luyện.)

Cho nên nàng đối với loại mời đón này, cũng không có một lời từ chối, để cho bọn họ lưu lại thiệp mời, quyết định sau khi tìm hiểu sẽ chọn lựa.

La Tú Nhi sốt ruột đến độ không chịu được, đẩy sư huynh nhà mình đi mời Trình Như Phong. "Chúng ta cứu muội ấy, lại cùng nhau tới Vạn Ninh Thành, chỉ cần huynh mở miệng, khẳng định muội ấy sẽ không cự tuyệt?"

Trương Diệp lại nói: "Cậy ân cầu báo, quân tử không làm. Trình đạo hữu tiền đồ vô lượng, chúng ta loại tông môn nhỏ này, không được cản trở tiền đồ của người ta."

La Tú Nhi tức giận đến dậm chân, tự mình đi tìm Trình Như Phong, lại vừa lúc gặp phải người của hội Đan sư tới mời Trình Như Phong.

Trình Như Phong nhìn thấy La Tú Nhi liền thuận miệng nói: "La tỷ tỷ tìm muội có việc sao? Chờ muội trở về nói có được không?"

Hội Đan sư địa vị cao, hiện tại lại là trong lúc khảo hạch, chỗ đứng của nàng chưa vững, đương nhiên không dám chậm trễ.

La Tú Nhi nhìn tạp dịch hội Đan sư, khi bọn họ báo danh thì lỗ mũi của gã sắp ngước lên trời, lúc này lại khom lưng uốn gối dẫn đường ở phía trước Trình Như Phong, ngẫm lại lời nói của sư huynh, câu nói muốn Trình Như Phong đi Đan Đỉnh Môn rốt cuộc cũng không nói ra khỏi miệng.

La Tú Nhi lại không ngốc, sư phụ của nàng ta mới chỉ là Đan sư ngũ phẩm, ở Đan Đỉnh Môn đã là trưởng lão rồi.

Nếu như Trình Như Phong đáp ứng gia nhập Đan Đỉnh Môn, sau khi trở về phải đặt ở cái vị trí nào?

Trưởng lão tán tu mười lăm tuổi sao?

Chỉ e đến lúc đó trái lại sẽ dẫn đến một số phiền toái không cần thiết, khiến cho hai bên đều không thoải mái.

Còn không bằng duy trì giao tình như bây giờ.

Vì thế La Tú Nhi cũng chỉ cười cười, giơ tay nói, "Không có việc gì không có việc gì, muội có việc thì đi trước đi. Trở về chúng ta cùng nhau ăn cơm nha. Ta phát hiện có một cái quán ăn nhỏ nấu rất ngon."

Người tu chân không xem trọng ăn uống, nhưng Trình Như Phong xem như là cái ngoại lệ.

Từ khi nàng bảy tuổi tuyển phàm nô đều phải biết nấu ăn, thì có thể nhìn ra bản chất tham ăn của nàng.

La Tú Nhi cũng coi như gãi đúng chỗ ngứa.

Trình Như Phong cười cười, cũng vẫy vẫy tay, đi theo người của hội Đan sư.

Muốn gặp Trình Như Phong chính là một trưởng lão của hội Đan sư, họ Mạc. Râu tóc bạc trắng, tuổi già sức yếu.

Người tu chân thân thể được linh khí tẩm bổ, cơ bản có thể vẫn duy trì sức sống thanh xuân, nếu không phải đại nạn buông xuống, bình thường cũng sẽ không hiện ra loại trạng thái già nua như thế này.

Mạc trưởng lão là Kim Đan sơ kỳ, đã mấy trăm năm chưa có đột phá, thọ nguyên đích xác không nhiều lắm.

Mọi người đều đồn rằng ông ta có khả năng sẽ ở trong lần khảo hạch này chọn người thừa kế.

Cho nên ông ta tìm Trình Như Phong tới, mọi người đều không cảm thấy bất ngờ, cả Trình Như Phong cũng không suy nghĩ cái khác.

Kết quả, nàng nhìn thấy Mạc trưởng lão, tổng cộng mới chưa nói được bốn năm câu, không biết tại sao, trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên một chiếc giường lớn. Mạc trưởng lão đang ngồi ở mép giường, cầm cái lọ thuốc đặt ở trước chóp mũi của nàng lắc nhẹ, thấy nàng tỉnh lại, thì thu về.

"Mạc trưởng lão?" Trình Như Phong nhíu mày, muốn ngồi dậy, mới phát hiện tay chân nhũn ra, căn bản không còn sức lực.

Tiếp theo liền phát hiện trên người bị hạ cấm chế, một tia linh lực cũng không dùng được.

Ngay cả Thiên Hương Đằng, cũng mềm oặt không thể động đậy.

Nàng không khỏi rất ngạc nhiên, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Cái tay khô gầy tiều tụy của Mạc trưởng lão sờ lên gương mặt mịn màng của nàng, cười nói: "Quả nhiên trời không tuyệt đường người, để ta có được thuốc duy trì sinh mệnh tốt như vậy."

Trình Như Phong mở to mắt, "Ông muốn làm gì?"

"Đương nhiên là làm ngươi. Các ngươi bọn yêu nghiệt của Dục Linh Tông, không phải am hiểu nhất là loại chuyện này sao?" Mạc trưởng lão vừa nói, tay dọc theo cổ nàng từ từ sờ đi xuống, xé rách vạt áo của nàng.

So với động tác của ông ta, thì lời nói của ông ta càng làm cho Trình Như Phong hoảng sợ, "Ông...... sao ông biết......"

Nàng dùng hết tâm cơ dấu diếm, vì sao vẫn là bị người nhìn ra?

Rốt cuộc là làm sao ông ta nhìn thấy được?

Người đã ở trong tay mình, Mạc trưởng lão cũng không ngại nói thêm mấy câu với nàng, huống chi lúc này ông ta đang đắc ý, "Giấu giếm thật khá tốt, nhưng mà trước khi luyện đan, có phải thiếu chút nữa thì muốn dùng Phẫn Tâm Dục Hỏa hay không? Người có thể có loại dị hỏa này không nhiều lắm, hơn một ngàn năm qua, cũng chỉ có bốn, năm người, một nửa là người trong ma đạo, một nửa kia...... tất cả đều là người của Dục Linh Tông."

Ông ta nắm lấy cặp nhũ phong tuyết trắng trước ngực nàng, hung hăng xoa hai cái, "Cũng chỉ có các ngươi loại dâm oa đãng phụ, mới sinh ra cái loại dị hỏa dơ bẩn này. Huống chi, hôm nay nhìn kỹ lại, quả nhiên tu luyện Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú. Vẫn còn là một xử nữ thuần âm, đúng là vận khí của lão phu tới rồi. Nữ tử bình thường, mấy chục người cũng không bằng một mình ngươi, có được thân thuần khiết nguyên âm của ngươi, lão phu liền có thể đại thành thần công, kéo dài tuổi thọ trăm năm."

Trong lòng Trình Như Phong thực sự có một vạn con Lạc đà Alpaca lao nhanh qua.

(Lạc đà Alpaca: Lạc đà cừu, bên Trung còn có nghĩa khác là 'Đ. M. M', vì có phát âm na ná nhau)

Nàng trăm cay ngàn đắng thoát khỏi Dục Linh Tông, lại gặp phải loại bại hoại thải bổ kéo dài tuổi thọ này..... Đây là chuyện gì?

Nói đến cùng, nàng vẫn là không cẩn thận.

Phương Lưu Vân đã nói qua từ sớm, 'muội không nói, công pháp của muội sẽ nói thay muội'.

Huống chi nàng hiện tại lại nhiều thêm một cái Phẫn Tâm Dục Hỏa.

Nhưng, nói ngược lại, nghe ý tứ của Mạc trưởng lão, nàng cũng không phải là người đầu tiên ông ta bắt lấy để thải bổ, đối phương là Kim Đan chân nhân, nàng mới bất quá vừa lên Trúc Cơ, ông ta có ý xấu, nàng phòng bị như thế nào cũng vô dụng.

Hiện giờ nói mấy thứ này cũng không có ý nghĩa gì, vẫn là trước hết nên nghĩ biện pháp đào tẩu mới được.

Nhưng chính nàng bây giờ không thể động đậy được, linh sủng cũng không động đậy, Phẫn Tâm Dục Hỏa thật ra có thể sử dụng, nhưng nàng dám sao?

Mạc trưởng lão nói rõ muốn làm nàng, nàng còn phóng dục hỏa ra ngoài, là muốn trợ hứng sao?

Đúng lúc này, Thiên Hương Đằng truyền đến một đoạn ý thức, "Cảm ứng được ở gần đây có linh vật ra từ bí cảnh Dục Linh Tông, muốn cầu cứu hay không?"

"Cầu! Mau nhanh đi cầu cứu."

Có linh vật ra từ bí cảnh, là đại diện có tu sĩ Dục Linh Tông. Cho dù bị mang về, ở Dục Linh Tông quá lắm là song tu, cũng có thể cho phép khác loại như sư phụ cùng đại sư tỷ vậy.

Tư thái này của Mạc trưởng lão, rõ ràng là muốn mạng nàng mà. So với cái mạng nhỏ của mình mà nói, thì dấu diếm thân phận gì gì đó cũng không quan trọng rồi.

Trình Như Phong trực tiếp liền đem cốt khí đều ném qua một bên.

Thiên Hương Đằng nói: "Ngươi trước tiên hãy nghĩ biện pháp kéo dài một thời gian."

Lúc này Mạc trưởng lão cũng đã xé rách váy của nàng, Trình Như Phong vội vàng nói: "Mạc trưởng lão nếu biết xuất thân của ta, làm loại sự tình này, không sợ Dục Linh Tông tới báo thù sao?"

Mạc trưởng lão cười rộ lên, đem váy bị xé rách ném qua một bên, bước lên giường, "Ngươi cho là ta ngốc sao? Ngươi cái loại tư chất này, lại là Trúc Cơ, ở Dục Linh Tông sao có thể vẫn là xử nữ? Sớm đã bị ngàn người kỵ vạn người cưỡi rồi? Nếu có thể giữ lại nguyên âm xử nữ, lại lấy thân phận tán tu tham gia khảo hạch, hiển nhiên là từ Dục Linh Tông trốn ra. Có ai mà biết ngươi ở chỗ này? Ai sẽ đến báo thù cho ngươi? Cho dù ngươi nói ra, lại có ai tin?"

Không sai, cho dù hôm nay nàng có thể lưu lại một cái mạng, một trưởng lão hội Đan sư, một yêu nữ Dục Linh Tông, mọi người sẽ tin tưởng ai, căn bản hỏi cũng không cần phải hỏi.

Trình Như Phong hít sâu một hơi, phóng âm thanh dịu dàng, "Nếu ta đã trốn không thoát, trưởng lão cần gì phải gấp gáp như vậy? Không bằng ông cởi bỏ cấm chế trên người ta, để ta tới hầu hạ ông."

°°° Hết chương 22°°°