Quyển 2: Trúc Cơ
Chương 21: Đan sư
°° °° °°
Bắc Nguyên Châu, Vạn Ninh Thành.
Một đám người xếp hàng dài trước cửa thành, rộn ràng nhốn nháo, thật là náo nhiệt.
Trình Như Phong đứng ở trong đội ngũ đang xếp hàng, ánh mắt tò mò mà nhìn trái phải xung quanh.
Nàng là Trân Châu, thuận lợi từ trong Cửu Trọng Sơn đi ra, đương nhiên nàng đã vứt bỏ cái tên lúc trước không dùng nữa, đặt một cái tên mới cho mình.
Trình là họ kiếp trước của nàng, Như Phong là nàng hy vọng một đời này có thể giống như gió tự do tự tại.
Cái tên này hơi thiên về trung tính, cũng là nàng cố ý, xuất phát từ tránh né Dục Linh Tông cũng được, là tâm nguyện của nàng cũng được, nàng đều muốn có được một cuộc sống hoàn toàn không giống như trước.
Ở trong lý tưởng của nàng, nữ kiếm tiên anh tư sảng khoái là tốt nhất.
Nhưng kỳ thật diện mạo của nàng, vẫn là thiên về kiều mị.
Nàng ở Cửu Trọng Sơn ba năm, thân thể mười lăm tuổi đã rút đi dáng vẻ non nớt của đứa trẻ, dáng người nóng bỏng gợi cảm, nhũ phong trước ngực đầy đặn nhô cao, vòng eo tinh tế thon gọn một tay có thể ôm hết, hai chân thẳng tắp thon dài cân xứng, ngũ quan lại cố tình tinh xảo thanh thuần, lại thêm làn da mịn màng nõn nà, quả thực là dụ hoặc nói không nên lời.
Nàng đối với cái này cũng thực bất đắc dĩ. Ở trong mắt của các tu sĩ, chỉ cần họ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cốt linh, hoá trang gì đó, căn bản vô dụng.
Trừ phi là ăn vào Dịch Dung Đan, nhưng loại đan dược này có mấy vị dược không dễ tìm, hơn nữa sau khi ăn xong cũng không thể khống chế được dung mạo mà mình muốn, lỡ như biến xấu đi ...... Thì nàng cũng không muốn.
Nữ nhân mà, ai mà không yêu cái đẹp?
Tóm lại cùng với lúc còn nhỏ vẫn là có chút khác nhau, nếu không phải người đặc biệt thân cận, hẳn là nhận không ra, nói cách khác, nàng kỳ thật chỉ cần tránh Thần Huy thì không thành vấn đề, cứ như vậy đi.
Trong ba năm này, nàng chẳng những đem một thân linh lực của mình dùng Thanh Mộc Tạo Hóa Quyết luyện tập lại một lần nữa thành thạo vững chắc, ngay cả Thiên Hương Đằng cũng chiếu theo phương thức bình thường hút đủ linh khí, đến thời điểm nàng phải độ kiếp thì bị bí cảnh ném ra, chờ đợi nàng, là Kiếp Vân so với bình thường càng đáng sợ hơn.
Thiên Hương Đằng cũng muốn tiến giai.
Một người tu, một gốc cây linh thực, hai cái thiên kiếp cùng nhau tới, không chỉ là 1+1=2 đơn giản như vậy, mà là bội số.
Cũng may Thiên Hương Đằng giúp sức, chia sẻ hơn phân nữa uy lực của thiên kiếp, nhưng cuối cùng Trân Châu vẫn là bị sét đánh đến hơi thở thoi thóp, trọng thương gần chết, được người đi ngang qua cứu giúp.
Cứu nàng chính là vị thiếu nữ đang xếp hàng bên cạnh nàng, kêu La Tú Nhi, là đệ tử của Đan Đỉnh Môn. Nàng ta mặc bộ áo màu vàng hạnh, bộ dáng khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt còn chút bụ bẫm của trẻ con, hồng hào thập phần đáng yêu.
La Tú Nhi cùng mấy đồng môn, là bị đám mây Kiếp Vân dị thường hấp dẫn lại đây, nhưng ai cũng không hoài nghi đến thiếu nữ hôn mê nằm ở ven đường.
Vả lại cốt linh của thiếu nữ bày ra ở kia, nhiều nhất mới mười lăm tuổi, nhưng thiên kiếp quy mô lớn mới vừa rồi, chỉ e cùng với thiên kiếp Kim Đan của Đan phẩm không kém bao nhiêu.
Tuổi này sao có thể có cái loại tu vi này? Huống chi thiên kiếp kia rõ ràng có đặc thù của yêu kiếp, thiếu nữ này tuyệt đối là loài người, không có vấn đề.
Mọi người chỉ cho rằng Trân Châu cũng giống như bọn họ, tò mò đối với thiên kiếp kỳ quái kia, nhưng quá lỗ mãng đến gần quá nên bị lây lan qua.
Sau khi Trân Châu tỉnh lại, tự biên một câu chuyện tán tu Trình Như Phong cho mình, La Tú Nhi đơn thuần lương thiện, thấy thương thế của Trân Châu thật trầm trọng, lại có thân thế đáng thương, liền mang theo Trân Châu cùng nhau lên đường.
Trình Như Phong tuổi còn nhỏ, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, không bao lâu liền thuận lợi dung nhập vào đội ngũ này.
Đoàn người này của Đan Đỉnh Môn, là đi Vạn Ninh Thành tham gia đợt khảo hạch của hội Đan sư.
Tuy rằng mỗi tông môn đều có thuật luyện đan, phương thức luyện đan cùng thủ pháp không giống nhau, nhưng đan dược luyện ra, vẫn là có bình phẩm.
Cho nên có hội Đan sư, mỗi ba năm một lần, đánh giá đan dược mới khai phá, bình định cấp bậc của Đan sư.
Trình Như Phong ở trong bí cảnh, vừa lúc cũng được truyền thừa thuật luyện đan, sau khi biết được việc này, thì có chút nóng lòng muốn thử.
Một là muốn biết tiêu chuẩn của chính mình, hai là nếu có cái danh hào Đan sư, đối với việc nàng dấu diếm thân phận càng thêm thuận lợi.
Chỉ là nàng thật không ngờ sẽ có nhiều người tới như vậy.
Trình Như Phong không khỏi cứng lưỡi, nói với La Tú Nhi, "Vậy mà có nhiều người như vậy, đều là tới tham gia cuộc khảo hạch Đan sư sao?"
"Như Phong có điều không biết," Trả lời là Trương Diệp đệ tử của Đan Đỉnh Môn đang đứng bên cạnh nàng "Khảo hạch Đan sư là thịnh hội ba năm một lần, chẳng những có khảo hạch Đan sư, đánh giá đan dược mới, cũng có đại hội giao dịch linh thảo linh đan, còn có hội đấu giá, người có ý tới cầu đan hoặc là chỉ đơn thuần xem náo nhiệt cũng rất nhiều, cũng không phải toàn bộ đều là Đan sư muốn tham dự khảo hạch."
Trương Diệp có tu vi Trúc Cơ tầng thứ nhất, đã là đan sư tam phẩm, đợt khảo hạch Đan sư hắn đã tới ba lần, đã là rất quen thuộc.
Trình Như Phong lại hỏi một số những việc cần chú ý, hắn cũng ân cần trả lời, nói thêm vài câu, bên tai còn thấp thoáng có chút đỏ lên.
La Tú Nhi nhìn thấy, che miệng ái muội mà cười, một mặt nhẹ nhàng thọc thọc Trình Như Phong, "Như Phong muội muội, muội cùng Trương sư huynh nói chuyện hợp đến như vậy, không bằng chờ kết thúc khảo hạch, thì đi Đan Đỉnh Môn của chúng ta đi?"
Mến mộ mỹ nhân, là chuyện thường tình của con người, nàng tuổi trẻ lại xinh đẹp, biểu hiện cũng tốt tính cách cũng tốt, các nam nhân sẽ có hảo cảm cũng là chuyện thực bình thường.
Nhưng bọn họ cũng không có chỗ nào vượt xa, chẳng lẽ nói chuyện bình thường cũng không được sao?
Trình Như Phong có chút bất đắc dĩ, lại chỉ có thể cười nói: "Muội cùng La tỷ tỷ chẳng lẽ nói chuyện không hợp sao?"
"Chúng ta đương nhiên nói chuyện hợp rồi, chỉ là Trương sư huynh khẳng định càng muốn cùng muội tán gẫu nhiều hơn một chút."
La Tú Nhi vừa nói như vậy, Trương Diệp nhẹ nhàng la rầy, "Không được nói bậy." Còn mình thì lại tị hiềm mà thối lui một bước, chỉ là khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng kia thoạt nhìn đại khái cũng là thẹn thùng nhiều hơn tức giận.
La Tú Nhi cười khanh khách, lại kéo Trình Như Phong nói nho nhỏ.
Cười đùa một hồi đã đến phiên bọn họ, mỗi người giao ra một khối linh thạch để vào thành.
Trương Diệp rất quen thuộc dẫn dắt mọi người tới khách điếm nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút trước, sau đó lại mang sư đệ sư muội lần đầu tiên tới đi báo danh.
Khảo hạch Đan sư kỳ thật rất đơn giản.
Giao nộp mười khối linh thạch để báo danh, sau đó sẽ lãnh một cái thẻ bài, cầm cái thẻ bài này đi lãnh vật liệu mà mình muốn luyện chế đan dược, mỗi người chỉ giới hạn ba phần.
Sau đó đến phòng luyện đan do hội Đan Sư cung cấp mà luyện đan. Cần thiết phải sử dụng thống nhất lò luyện đan của hội cung cấp, để ngừa có người gian lận dùng pháp bảo cao giai.
Nơi này có dùng trận pháp dẫn địa hỏa vào, để cung ứng cho việc luyện đan, nếu Đan sư muốn dùng hỏa của mình cũng được. Vả lại đó là đan hỏa của bản thân, hoặc là thu phục dị hỏa, cũng coi như là thực lực bản thân của Đan sư.
Đan dược đã được luyện chế hoàn thành, giao cho trưởng lão hội Đan sư để bình định, luyện ra được đan dược có phẩm cấp mấy, thì có thể bình đan sư có phẩm cấp tương ứng.
Khi Trình Như Phong cầm thẻ bài đi lãnh vật liệu, quản sự dược phòng nhìn nàng nhiều thêm mấy lần, nhắc nhở: "Nhất định phải nghĩ kỹ mình muốn luyện đan gì, lượng sức mà làm, nếu đan dược hoàn toàn bị hư, chính là phải bồi thường tiền vật liệu đó."
Quản sự nghĩ rằng nàng hẳn là con của nhà nào đó được cha mẹ mang đến để nhìn thế giới bên ngoài, sẵn tiện thử một lần.
Tuổi còn nhỏ như vậy, nếu luyện đan thành công, chỉ e là từ mới sinh ra đã bắt đầu học, con nít con nôi, sao có thể có thành tựu lớn gì?
Trình Như Phong ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận cân nhắc một chút.
Lúc nàng ở trong Cửu Trọng Sơn, cao nhất là luyện ra lục phẩm Bổ Thiên Đan, loại đan dược này có tên tuổi rất lớn, tác dụng cũng thực nghịch thiên, nó có thể tăng phẩm cấp linh căn của tu sĩ. Tuy rằng tỷ lệ không tính cao, nhưng cũng đủ để khiến đông đảo các tu sĩ cấp thấp muốn như điên.
Có điều loại đan dược này đích thực khó luyện, Trình Như Phong có đôi lúc nghĩ, trong lúc luyện đan ngẫu nhiên sẽ cược vận may một cái.
Hơn nữa vật liệu chủ yếu là luyện Yêu đan, luyện thành Yêu đan khác nhau, tỷ lệ hiệu quả cùng với đan dược bình thường cũng không giống nhau.
Cho nên đan dược nghịch thiên như vậy, bình định cũng chỉ là lục phẩm.
Trình Như Phong suy nghĩ, vẫn là chọn Tẩy Tủy Đan ngũ phẩm.
Không có biện pháp, nàng nghèo mà.
Tuy rằng lúc ở Dục Linh Tông, mỗi tháng Phương Lưu Vân đều đúng hạn cho nàng linh thạch, nàng cũng không có chỗ nào để tiêu xài, tiết kiệm không ít, nhưng khi độ kiếp phải bày trận cùng bổ sung linh lực nên đã xài hết.
Nàng ở Cửu Trọng Sơn cũng vơ vét không ít linh thảo linh dược, nhưng túi trữ vật cũng bị sét đánh hư, đồ vật bên trong đều thành tro.
Nàng hiện giờ thật là một nghèo hai trắng tay, cả linh thạch dùng khi vào thành và báo danh, đều là mượn của La Tú Nhi.
Vạn nhất luyện hư hết, thật là bồi thường không nổi.
Vẫn là nên cẩn thận một chút.
Nhưng thời điểm nàng báo lên, quản sự vẫn là thập phần không tán đồng hỏi: "Xác định luyện Tẩy Tủy Đan?"
"Xác định." Trình Như Phong gật đầu.
"Vật liệu đã lãnh đi rồi thì không thể đổi lại."
Trình Như Phong lại gật đầu lần nữa, cũng mỉm cười với quản sự, "Đa tạ ngài, nhưng ta luyện cái này thực sự có nắm chắc."
Nàng đã nói như vậy, quản sự cũng không khuyên nữa, nhanh nhẹn đem vật liệu cho nàng.
Trình Như Phong lại nói cảm tạ lần nữa, rồi đi đến phòng luyện đan.
Một dãy phòng luyện đan đều có ghi số, bố trí bên trong mỗi phòng đều giống nhau. Nàng tùy tiện chọn một phòng.
Lò luyện đan là pháp khí bình thường có thể dễ dàng thấy được, phía dưới có trận pháp có thể dẫn động địa hỏa, bên cạnh có một mảnh ngọc giản, giới thiệu phương pháp sử dụng.
Tẩy Tủy Đan, Trình Như Phong không biết đã luyện biết bao nhiêu lần, sớm đã thuần thục vô cùng, nhắm hai mắt cũng có thể luyện ra.
Chỉ là tới lúc nhóm lửa mới hơi chậm chạp một chút. Pháp quyết nhóm lửa ở nơi này khác với khi ở trong Cửu Trọng Sơn mà nàng dùng, lúc dẫn địa hỏa lên, thì cùng lúc dị hỏa ở trên người nàng cũng động, nàng sợ tới mức lập tức dừng lại, đem dị hỏa ngăn chặn lại trước.
Không sai, trên người nàng kỳ thật là có dị hỏa, nhưng...... không phải vạn bất đắc dĩ, căn bản nàng không dám dùng, bình thường cũng chỉ là dùng chân hỏa hoặc là dẫn địa hỏa.
Bởi vì dị hỏa của nàng là Phẫn Tâm Dục Hỏa.
Nghiêm túc mà nói, cũng coi như là một trong vài loại dị hỏa cổ xưa nhất, từ khi vạn vật phân đực và cái, âm dương giao hợp, thì đã sinh ra Phẫn Tâm Dục Hỏa, chỉ cần còn có sinh vật sinh sản, hỏa này liền cháy hoài không thôi kéo dài không dứt.
Trình Như Phong cũng không biết nguyên nhân là bởi vì từ nhỏ luyện Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú hay là bản thân nàng chính là loại thể chất này, khi nàng được truyền thừa luyện đan, có một chương là dạy nàng như thế nào dẫn ra chân hỏa của bản thân để luyện đan, kết quả nàng liền kích phát ra Phẫn Tâm Dục Hỏa.
Lúc ấy nàng quả thực cả người đều ngây ra.
Nàng hao tổn tâm cơ muốn che dấu chuyện mình xuất thân từ Dục Linh Tông, kết quả chỉ là muốn luyện đan, vậy mà làm ra dị hỏa dâm đãng như vầy.
Đương nhiên dị hỏa này nếu đem nó coi như ngọn lửa bình thường mà dùng, cũng không phải không được.
Có thể dùng để thiêu đốt đồ vật, độ nóng còn rất cao, nhưng chỉ có thể thiêu vật chết, đối với vật còn sống, thì biến thành một loại hiệu quả khác.
Chẳng phân biệt thời gian chẳng phân biệt chủng tộc, bị ngọn lửa này đốt, lập tức sẽ động dục, trong vòng một khắc không tìm được khác phái giao hợp, thì sẽ bị dục hỏa thiêu thân mà chết. Nếu tìm được rồi, thì sẽ luôn làm đến mất sức mà chết.
Nó có thể dùng để luyện đan, đối với phẩm cấp của đan dược sẽ được tăng thêm, nhưng đan dược luyện ra cũng sẽ mang thêm hiệu quả dục hỏa thiêu thân.
Chính là nói, bất luận luyện cái gì, đều sẽ biến thành một viên xuân dược có được nguyên bản công hiệu.
Đan dược dùng Phẫn Tâm Dục Hỏa luyện ra, chính Trình Như Phong cũng không dám ăn, đều là ném cho những con yêu thú mà nàng chộp tới cho chúng nó ăn thử.
Hiệu quả...... Nàng cảm thấy nếu bán cho Dục Linh Tông, có lẽ sẽ rất được hoan nghênh.
Hiện tại đây là khảo hạch Đan sư, đan dược luyện ra là phải giao cho hội Đan sư bình định, nàng làm sao dám để Phẫn Tâm Dục Hỏa dính lên cho dù một chút?
Mặc dù không cần dị hỏa, nàng đối với thuật luyện đan của mình cũng có tự tin.
Ba lò Tẩy Tủy Đan thành công ra hai mươi lăm viên đan, trừ bỏ lò thứ nhất bởi vì tạm dừng mà hỏng mất hai viên có bề ngoài hơi xấu, hai lò khác mỗi lò đều là đầy đủ chín viên đan, hơn nữa trên những viên đan đều có vân đan tượng trưng phẩm chất ưu tú của đan, có một viên tinh phẩm thậm chí có thất vân.
Trưởng lão phụ trách bình định thành tích đều chấn kinh.
Đan dược ngũ phẩm tuy rằng còn không tính là cao giai, ngũ phẩm thất vân cũng không tính hiếm thấy, nhưng cộng thêm tuổi tác của Trình Như Phong, thì là không bình thường.
Cái danh Đan sư ngũ phẩm trẻ tuổi nhất, nháy mắt truyền khắp toàn bộ Vạn Ninh Thành.
°°° Hết chương 21 °°°