Chương 170: **Ngoại truyện** Đón tết 2: Cánh cửa mới (h)

Ngoại truyện Đón tết 2: Cánh cửa mới. (h)

( ꈍᴗꈍ)

Mật huyệt ngứa ngáy lập tức bị lấp đầy, khoái cảm nóng bỏng lại thỏa mãn khiến cho Trình Như Phong theo bản năng liền phải kêu ra tiếng.

Nhưng nàng vừa mới ngẩng đầu lên, môi đã bị người đè lại.

Bạch Ánh Sơn nhích lại đây, duỗi tay vuốt ve môi anh đào mà trước đó bị Bạch Ký Lam hôn đến đỏ tươi nhuận nước, trong ánh mắt ôn nhu tràn ngập tình dục.

"Ánh Sơn." Nàng há mồm gọi y.

Bạch Ký Lam có điểm bất mãn mà bóp eo nàng đâm mạnh một cái, "Kêu đại ca cũng vô dụng, còn trông cậy vào đại ca có thể giống như trước cứu nàng ra ngoài sao?"

Trình Như Phong toàn bộ thân thể đều bị hắn chọc đến nảy nảy lên trên, may mắn Bạch Ánh Sơn giơ tay chắn ở đỉnh đầu nàng, mới không đụng vào trần xe.

"Đệ kiềm chế một chút." Bạch Ánh Sơn không tán đồng mà trừng mắt nhìn đệ đệ liếc một cái, "Xe phàm thế, không gian có hạn."

"Vậy đại ca còn ở chỗ này làm gì?" Bạch Ký Lam trừng mắt nhìn trở về.

Bạch Ánh Sơn không để ý đến hắn, cúi đầu hôn lên môi Trình Như Phong.

Y so với Bạch Ký Lam ôn nhu hơn nhiều, câu lấy chiếc lưỡi đinh hương của Trình Như Phong triền miên không thôi.

Trình Như Phong nhịn không được giơ tay bám lấy cổ Bạch Ánh Sơn, chủ động vói vào trong miệng y, giữa môi lưỡi kéo ra sợi chỉ bạc ái muội.

Bạch Ký Lam càng tức.

Rõ ràng côn thịt hắn đang chôn thật sâu trong hoa huyệt của nàng, hắn lại có loại cảm giác nàng cùng người khác càng thân mật hơn.

Hắn ôm sát Trình Như Phong, nhắc nhở Bạch Ánh Sơn, "Đại ca, phi lễ chớ nhìn."

Rõ ràng trước kia đại ca đều sẽ chủ động tránh đi.

Bạch Ánh Sơn ngó hắn một cái, "Đệ đều học được sắc dụ, còn nói với ta phi lễ gì chứ?"

Bạch Ký Lam:.....

Ngẫm lại chính mình giống như đích thật có một chút.

Bên tai hắn liền hơi phiếm hồng.

Trình Như Phong cười rộ lên, buông Bạch Ánh Sơn ra, hôn một cái lên trên lỗ tai Bạch Ký Lam, thỏ thẻ nói: "Ai nha, quả nhiên Bạch công tử làm chuyện xấu xong lại thẹn thùng là đáng yêu nhất."

Lỗ tai hắn đỏ đến lợi hại hơn, lại hừ một tiếng, lạnh giọng hỏi: "Kêu ta cái gì?"

Kêu đại ca hắn kêu đến thân mật như vậy, đến phiên hắn chính là Bạch công tử Bạch chân quân, bên nặng bên nhẹ mà.

"Ký Lam." Trình Như Phong sửa miệng cực nhanh, dán ở lỗ tai hắn, tiếng có tiếng không mà gọi, "Ký Lam.... tiểu Bạch..... Lam Lam"

Cái quỷ gì, kêu lung tung!

Bạch Ký Lam nghĩ như vậy, côn thịt nơi hạ thân lại nhịn không được lại lớn hơn vài phần, không ngừng đỉnh lộng hoa tâm mềm mại của nàng, ch*ịch nàng đến tê dại, hơi thở hỗn loạn, kêu ra tiếng không hoàn chỉnh.

Trình Như Phong hầu như muốn xụi lơ ở trên người Bạch Ký Lam.

Bạch Ánh Sơn ở bên cạnh lại kéo tay nàng, đặt ở dưới háng của mình, nơi đó, đã có một con rồng tức giận đang ngẩng đầu.

Cũng giống như đệ đệ y, Bạch Ánh Sơn sớm đã hưởng qua tư vị của nàng, ngay khi nghe được nàng hàm hàm hồ hồ hừ ra tiếng, cũng đã cương cứng.

"Như Phong." Bạch Ánh Sơn ôn nhu gọi nàng, "Giúp giúp ta."

Trình Như Phong nhìn y một cái, dục vọng của thân thể đã bị đánh thức, nàng lúc này đã không rảnh lo cái gì ở trên xe có thể bị người nhìn thấy hay không, chỉ gần như theo bản năng truy đuổi khoái cảm nhiều hơn nữa.

Nàng đã ăn qua đôi song sinh Lý gia, nhưng đổi thành Bạch gia, cảm giác tựa hồ lại không giống nhau.

Xét cho cùng, huynh đệ Bạch gia không giống như cặp song sinh đã được đào tạo dạy dỗ tốt, huynh đệ Bạch gia xuất thân từ thế gia nhà cao cửa rộng, ngày thường đều có phong thái, nhưng lúc này lại đều bị dục hỏa đốt người mà quấn lấy nàng tác hoan như vậy, khuôn mặt tuấn tú như bạch ngọc nhiễm tình dục ửng hồng, giọng nói thanh lãnh hoặc ôn nhuận lộ ra khát vọng thật sự quá ngon miệng rồi.

Trình Như Phong rất phối hợp mà cầm lấy côn thịt của Bạch Ánh Sơn, trượt lên trượt xuống, một mặt thỏ thẻ hỏi: "Khi đó ở trên xe, ngươi nghe thấy chúng ta, có phải cũng muốn như vậy hay không?"

"Như Phong"

Bạch Ánh Sơn còn chưa trả lời, Bạch Ký Lam đã hô trước một tiếng, mặt cũng đỏ.

Hắn có thể cùng Trình Như Phong làm ở trước mặt đại ca, dù sao Bạch Ánh Sơn xem bọn họ như vậy cũng không phải lần đầu tiên, bộ dáng dâm loạn của bọn họ Bạch Ánh Sơn cũng thấy qua, nhưng nghe Trình Như Phong hỏi cái này, lại vẫn là cảm thấy thẹn.

Bạch Ánh Sơn ngược lại so với hắn tự nhiên hơn, ở trong tay Trình Như Phong thoải mái mà thở hổn hển, lại nói: "Lúc ấy tuy rằng có chịu ảnh hưởng, nhưng cũng không có nghĩ tới, vả lại khi đó đối với nàng cũng không có như vậy"

Lúc ấy, Trình Như Phong ở trong mắt y, chính là dược của Bạch Ký Lam. Sao có thể chen một chân vào.

"Vậy ngươi là từ khi nào bắt đầu muốn ngủ với ta?" Trình Như Phong hỏi như vậy, còn có ý xấu mà xiết mạnh một chút.

Bạch Ánh Sơn kêu rên ra tiếng, trong ánh mắt lại chỉ có tràn đầy sủng nịch, "Không biết, không rõ từ khi nào, liền trúng cổ của nàng."

"Nói bậy, ta trước nay đều không chơi cổ." Trình Như Phong cười, giống như khen thưởng, cúi đầu ngậm lấy quy đầu của Bạch Ánh Sơn.

Dục căn trướng đau bị cái miệng nhỏ ướt át ngậm đi vào, Bạch Ánh Sơn chỉ cảm thấy một trận sảng khoái, nhưng dục hỏa trong lòng thiêu đốt người y, lại tựa như cháy càng mạnh.

Bạch Ánh Sơn vén mái tóc dài của Trình Như Phong lên, tay từ cổ áo nàng duỗi vào, vuốt ve quả tuyết lê mềm mại.

Trình Như Phong bật ra tiếng rên rỉ từ xoang mũi, hoa huyệt nơi hạ thân cũng theo đó co rút lại, vách thịt mấp máy xoắn chặt lấy côn thịt của Bạch Ký Lam.

Bạch Ký Lam bị hút đến xương cốt đều tê dại, thiếu chút nữa liền phải trực tiếp bắn ra.

Hắn vừa ghét lại vừa bực, hận nàng chỉ là ngậm lấy côn thịt của đại ca, bị sờ soạng một chút, liền thành như vậy, nhưng hắn lại không nỡ buông tay ra bèn bóp eo nàng, hung hăng thọc lên. Côn thịt thô dài nóng bỏng một lần lại một lần thọc vào trong hoa huyệt, khuấy đảo đến xuân thủy văng khắp nơi.

Trình Như Phong nửa nằm ở trên người huynh đệ Bạch gia, hoa huyệt đỏ tươi ở phía dưới là côn thịt của đệ đệ không ngừng ra ra vào vào, cái miệng anh đào lại bị dương vật của ca ca chọc vào đến trình độ không thể tưởng tượng được, trong xe ngựa nho nhỏ tràn ngập u hương khi nàng động tình, đã dâm mĩ, còn hương diễm.

Xe chỉ là vật của phàm thế, đương nhiên không bằng pháp bảo vững vàng, thỉnh thoảng có chút xóc nảy.

Khi đó, Bạch Ký Lam thậm chí không chút nào lao lực là có thể đâm tiến vào tử cung nàng, cắm đến nàng khoái cảm như triều dâng, cả ngón chân đều cuộn lại, nhưng cái miệng nhỏ ở trên thì không thoải mái như vậy.

Côn thịt của Bạch Ánh Sơn vừa dài lại còn cong lên, thùng xe nhỏ hẹp, tư thế của nàng như vậy ngậm đến vốn dĩ liền có chút miễn cưỡng, Bạch Ký Lam mỗi lần chọc mạnh một cái, đều sẽ làm cho thân thể của nàng nảy lên, trực tiếp đem quy đầu của Bạch Ánh Sơn thọc đến sâu trong yết hầu.

Bạch Ánh Sơn là thực sảng, nhưng Trình Như Phong nước mắt đều sắp chảy ra.

Vài lần như vậy, chính Bạch Ánh Sơn liền đem côn thịt rút ra, cúi đầu hôn nàng, "Chúng ta đổi kiểu khác."

"Kiểu khác cái gì?" Bạch Ký Lam ngoài miệng hỏi, trong tay lại ôm chặt Trình Như Phong không chịu buông tay, một bộ dáng "huynh như thế nào cũng đừng hòng đoạt người".

Bạch Ánh Sơn đẩy Bạch Ký Lam nằm xuống, Trình Như Phong ghé vào trên người Bạch Ký Lam.

Bạch Ký Lam có chút không rõ nguyên do, liền thấy đại ca vén váy Trình Như Phong lên, lộ ra cái mông vểnh trắng nõn của nàng.

Trình Như Phong hơi có chút bất an mà vặn vẹo, "Phía sau gần đây cũng chưa dùng qua, ngươi đi vào từ từ."

Phía sau là...

Bạch Ký Lam nằm ở nơi đó, thấy không rõ động tác của đại ca, nhưng thực mau liền hiểu được.

Bạch Ánh Sơn đáp lại một tiếng, dùng xuân thủy chảy ra của Trình Như Phong bôi lên cúc hoa nho nhỏ của nàng, sau đó nhẹ nhàng kiên định mà chậm rãi cắm côn thịt vào.

Cách một lớp màng thịt mỏng, cảm nhận được cọ xát cùng đè ép của côn thịt đại ca, Bạch Ký Lam chỉ cảm thấy một vệt ánh sáng loé lên trong đầu.

Thật giống như có một cánh cửa mới gì đó được mở ra!

°°° hết chương 170°°°