Ngoại truyện Đón tết 1: Ở trên xe ngựa muốn nàng.
(✿^‿^)
"Tiểu hài tử tiểu hài tử ngươi đừng thèm ăn, qua ngày mồng 8 tháng chạp chính là tết.
Cháo mồng 8 tháng chạp ăn mấy ngày, chao qua chao lại đến 23,
23 kẹo đường, 24 quét dọn nhà cửa,
25 làm đậu hủ, 26 hầm thịt heo,
27 làm gà, 28 nhồi bột,
29 chưng màn thầu, tối 30 chơi cả đêm,
Mùng một năm mới õng a õng ẹo. "
(Đây là bài dân ca đồng dao về tập tục đón tết bên Trung. Qua ngày mùng 8 tháng 12 âm lịch là bắt đầu chuẩn bị đón tết. 23 làm kẹo đường cúng ông táo, cho ông táo ăn ngon ngọt trước khi đưa ông táo về trời, 28 nhồi bột để làm bánh bao màn thầu để dành ăn mấy ngày tết bởi vì mùng 1 đến mùng 5 không được đụng đến dao thớt. Mùng một năm mới õng a õng ẹo là buổi sáng chúc phúc trưởng bối nhận bao lì xì, đi hội chùa xem biểu diễn......)
Tâm tình của Trình Như Phong thực tốt, một bên hát nhạc đồng dao, một bên vén màn cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài.
Đã sắp đến Thành Tĩnh Châu rồi, trên quan đạo người đến người đi, thật là náo nhiệt.
Sắp đến tết rồi, mọi người tuy rằng vội vội vàng vàng, nhưng phần lớn vẫn là không khí vui tươi, tràn ngập hạnh phúc cùng mong chờ trở về nhà.
Các tu sĩ là không đón tết.
Đón tết là cái gì?
Trong truyền thuyết là vì dọa quái thú kêu là "Năm" đi.
Các tu sĩ sợ quái thú sao?
Mặt khác cái gì mà từ năm cũ nghênh đón năm mới, cả nhà đoàn viên tế tổ cầu phúc đối với các tu sĩ lấy trường sinh phi thăng làm mục tiêu mà nói, tăng trưởng theo tu vi, thọ mệnh càng ngày càng dài, thân thuộc lại ngày càng ít, hơn nữa tùy tiện bế quan thì đã mấy tháng mấy năm hay mấy chục năm, những ngày hội tết thật là không có ý nghĩa gì quá lớn.
Cho nên Trình Như Phong xuyên đến đây mười mấy năm, ngày tết cũng chẳng qua chính là giống như những ngày thường ở trên lịch mà thôi.
Thật vất vả đợi nàng kết Đan, miễn cưỡng xem như chính mình có thể làm chủ, từ khi vào tháng chạp, liền cân nhắc suy nghĩ muốn đón năm mới ở cổ đại.
Nhưng người ở Thúy Hoa Phong người thật là quá ít.
Đón tết mà, ít người thì không náo nhiệt, sẽ không có cái không khí vui tươi của năm mới.
Hơn nữa thôn xóm phàm nô ở ngoài núi, người cũng thật nhiều, nhưng bọn họ vẫn luôn sinh sống ở Dục Linh Tông, cũng là chưa từng có phong tục đón năm mới, đùng cái dạy họ lại là quá mức cố ý rồi.
Tóm lại là thiếu vài phần ý tứ.
Nhưng, mặc dù là ở thế giới này, người có linh căn có thể tu hành cũng là số ít, cho nên trừ bỏ môn phái tu chân cùng thành thị tu chân ra, người phàm còn có rất nhiều.
Khi Trình Như Phong hỏi mọi người có muốn đi đến nơi nào không, thì chỉ có Sở Dương giơ tay.
Đối với Nguyên Anh và Kim Đan mà nói, hoặc là ngự kiếm hoặc là dùng pháp bảo, đi nơi nào cũng dễ dàng, cho nên cũng không có chấp niệm gì. Phương Lưu Vân thật có tâm tâm niệm niệm muốn đi ra ngoài, y chỉ cần có thể rời khỏi Dục Linh Tông thì sẽ rất vui vẻ. Thân nhân phàm thế của huynh đệ Lý gia đều chết hết, cũng không vướng bận.
Sở Dương năm nay cốt linh mới 22, cha mẹ còn sống.
Y khi còn bé đã rời nhà, một đi thì đã mười mấy năm, tuy rằng cũng có thư từ lui tới, nhưng sao có thể không muốn trở về?
Cho nên, đoàn người liền thu liễm linh khí, làm bộ phàm nhân, lén lút tới Tĩnh Châu.
"Hát cái gì vậy?"
Âm thanh thanh lãnh ở sau lưng Trình Như Phong hỏi, một cánh tay thon dài mạnh mẽ ngay sau đó ôm eo nàng.
Trình Như Phong xoay đầu, liền nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của Bạch Ký Lam.
"Là bài đồng dao ở quê nhà ta, hát chính là tập tục đón tết. Hôm nay chúng ta vào thành, ngày mai vừa lúc có thể kịp nấu cháo mồng 8 tháng chạp rồi." Nàng vui sướng nói.
Bạch Ký Lam nhíu nhẹ mày một cái, "Phần sau thật rõ ràng, nhưng từ ngày mồng tám tháng chạp đến 23, nửa tháng đó, qua như thế nào?"
Trình Như Phong cười rộ lên, nhích đến hôn hắn một cái, "Ai nha, Ngạo Nguyệt công tử thật là quá đáng yêu."
Bạch Ký Lam liền ôm nàng càng chặt hơn một chút, đè lại cái gáy của nàng, hôn sâu hơn.
Trình Như Phong mềm mại dựa ở trên người hắn, đầu lưỡi ngọt ngào bị hắn ngậm lấy, chỉ có thể ân ân mà hừ một tiếng, nghe không ra là tình nguyện hay là bất mãn, nhưng âm thanh kia mềm như bông ngọt lịm, ngược lại càng thêm trêu người.
Bạch Ký Lam chỉ cảm thấy thân thể thật giống như muốn bốc cháy, dục vọng nháy mắt liền ngẩn đầu, chỉ hận không được lập tức liền đem nàng ăn vào bụng.
"Khụ."
Bạch Ánh Sơn ho thật mạnh một tiếng.
Bạch Ký Lam quét mắt nhìn đại ca hắn một cái, lại không có buông tay, chỉ bám vào bên tai Trình Như Phong nhẹ nhàng nói: "Ta đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước chúng ta cùng nhau ngồi xe ngựa. "
Lần đó là hắn bệnh không thể động, Trình Như Phong bồi hắn từ Vạn Ninh Thành về Thiên Kiếm Tông. Đích thật cũng là hắn, Bạch Ánh Sơn và Trình Như Phong cùng nhau ngồi chung một xe.
Nhưng hắn đều không thể động, chuyện có thể nhớ rõ đơn giản chính là Trình Như Phong ở trên người hắn đủ loại tự lực cánh sinh mà làm làm làm.
Trình Như Phong chính mình cũng nhớ lại, chỉ cảm thấy buồn cười, "Ai da, khi đó Bạch công tử cũng thực đáng yêu nha."
"Vậy có muốn lại làm một lần nữa không?" Bạch Ký Lam hôn cổ nàng, thấp giọng dụ dỗ.
"Hả?" Trình Như Phong ngơ ngẩn mà chớp chớp mắt, Bạch Ký Lam tự mình chủ động đề nghị loại yêu cầu này, thật là ngoài dự kiến của nàng, "Ngươi có cần hạ Định Thân Chú cho chính mình không?"
"Không cần." Bạch Ký Lam không hề nghĩ ngợi liền phủ định. Đều đã tận tình mà hưởng qua tư vị của nàng rồi, như thế nào còn có thể chịu được khi thân thể không nhúc nhích mà thừa nhận loại tra tấn ngọt ngào kia?
Trình Như Phong chép chép miệng, tay của Bạch Ký Lam đã vói vào quần áo nàng.
"Ta chỉ là muốn, ở trên xe ngựa muốn nàng."
"Đừng nháo." Trình Như Phong đè tay hắn lại, "Lập tức phải vào thành rồi."
Bạch Ký Lam thật không động nữa, nhưng lại không có lấy tay ra, lòng bàn tay ấm áp kề sát làn da bóng loáng non mềm nơi bụng nhỏ của nàng, trên tay hắn có vết chai do nhiều năm cầm kiếm, hơi có xúc cảm thô ráp rồi lại khiến cho Trình Như Phong có loại tê dại khác thường.
Nàng nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Bạch Ký Lam cúi đầu hôn nàng, "Vào thành thì sao? Phương sư huynh của nàng ở bên ngoài, nếu còn có thể để người tiến vào nhìn thấy, vậy thì muốn y có ích gì?"
Phương Lưu Vân ở bên ngoài lái xe.
Tu vi của y tuy rằng chỉ là Trúc Cơ, nhưng ứng phó với những phàm nhân, đương nhiên là dư sức.
"Nhưng mà"
Bên ngoài chính là quan đạo người đến người đi, chiếc xe ngựa này tuy rằng cũng đủ to rộng có thể che khuất, nhưng xe chấn ở trên quan đạo loại sự tình này....
Thật là suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thẹn.
Nhưng tận đáy lòng lại thấp thoáng có vài phần hưng phấn.
Đặc biệt là người nói ra, lại là Bạch Ký Lam.
Ngạo Nguyệt công tử ở trước mặt người khác thanh lãnh cao ngạo xuất trần.
Hiện tại liền ở nơi này loại thời điểm này, cách một vách xe hơi mỏng, nghe bên ngoài người nói ngựa hí, ôm nàng cầu hoan.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy đầu quả tim đều có chút phát ngứa, cái tay ấn hắn liền mềm đi vài phần.
Bạch Ký Lam thuận thế liền đi xuống, sờ lên hoa huyệt của nàng.
"Đã uớt rồi, kỳ thật nàng cũng muốn phải không?" Hắn nhỏ giọng nói, một mặt ôm nàng điều chỉnh dáng ngồi một chút, làm nàng mở hai chân ra ngồi ở trên đùi mình. Làn váy to rộng buông xuống, đem nửa người dưới của hai người che đến kín mít, hoàn toàn nhìn không ra bộ vị tư mật của hai người đã kề sát nhau.
"Yên tâm, chỉ cần nàng chịu đựng đừng kêu ra tiếng, thì sẽ không bị phát hiện."
Trình Như Phong tức giận liếc hắn một cái, "Bạch chân quân cái này xem như là bịt tai trộm chuông sao?"
Một nam một nữ ngồi chung như vậy, cho dù có váy che lại, người khác sẽ không biết là đang làm cái gì sao?
Chỉ có thể che mắt những người ngốc chưa bao giờ thấy heo chạy mà?
Huống chi cho dù phàm nhân sẽ không phát hiện, nhưng Bạch Ánh Sơn ở ngay bên cạnh, Phương Lưu Vân ở ngay bên ngoài, Thần Huy cùng Liễu Phượng Ngâm ở một chiếc xe khác, đi theo phía sau xe bọn họ, sao có thể sẽ không biết?
Bọn họ đại khái cách một dặm đường xa đều có thể ngửi được mùi hương của nàng khi động tình.
Bạch Ký Lam mới lười quản đến.
Hắn chỉ là muốn nàng.
Muốn ngay bây giờ.
Hắn bế quan lâu như vậy, một hơi kết xong Anh, quả thực trong thân thể mỗi cái tế bào đều nghẹn khát vọng đối với nàng.
Kết quả sau khi xuất quan, lại phải cùng nhiều người phân.
Vậy phải phân như thế nào mới đủ?
Hắn chỉ hận không được mỗi thời mỗi khắc đều có thể chiếm hữu nàng.
Côn thịt cương cứng nóng lên, dán lên chân tâm của nàng nhẹ nhàn động, Bạch Ký Lam ôm cô nương mà mình yêu thương, nhẹ nhàng cười nói, "Cho dù là như vậy, nàng chẳng lẽ không muốn ta sao?"
Ngạo Nguyệt công tử trước kia chỉ say mê kiếm thuật, nhưng cũng không ngốc.
Hắn biết rõ mị lực nụ cười của mình.
Trình Như Phong quả nhiên trong nháy mắt hoa huyệt phía dưới trào ra một luồn xuân thủy.
Bạch Ký Lam liền nương theo dòng xuân thủy tràn lan ướt át này, trực tiếp đĩnh côn thịt thô dài cắm vào đến cùng.
°°° hết chương 169°°°