Chương 146: Dư nghiệt của Ma tộc.
o O o
"Chu chân quân Ưng Dương Phủ, Huyền Thành chân quân Vân Hải Tông đến."
Lúc đệ tử tiếp khách hô ra hai cái tên này, hầu như tất cả mọi người ở đây đều có chút giật mình.
Hai vị Nguyên Anh chân quân tay trong tay tới.
Dục Linh Tông chỉ là một tông tà phái nhỏ, hai đệ tử tiểu bối kết Đan, sao có thể có phân vinh quang đặc biệt này?
Tuy rằng Linh Hoa chân quân của Tiên Âm Phái cũng ở đây, nhưng đó là bởi vì trước đó bà ta vì chuyện Truyền Tống Trận tới Dục Linh Tông làm khách, vừa đúng lúc mà thôi.
Nói cách khác, cho dù tông môn khác có quan hệ đặc biệt tốt, loại tình huống này phái ra Kim Đan chân nhân cũng xem như đã đủ mặt mũi rồi, huống chi Nguyên Anh chân quân đều là hạch võ cấp bậc, trấn sơn chi bảo, sao có thể sẽ dễ dàng đi đến địa bàn của người khác?
Cho dù chính bọn họ không trọng thân phận, cũng phải xem tông môn khác có thể tiếp đãi hay không.
Tỷ như Dục Linh Tông, kỳ thật chỉ có một vị Nguyên Anh chân quân, còn bế tử quan. Có chân quân khác đến đây, bên này chỉ có Kim Đan tiếp đãi, thân phận đã không bình đẳng. Có xem là bất kính hay không? Giống Linh Hoa chân quân như vậy chính mình có việc cầu, cũng không tự cao tự đại còn đỡ, đổi lại là người khác, một cái không vui động thủ thì làm sao bây giờ?
Cho nên đối với Dục Linh Tông loại tông môn nhỏ này mà nói, có Nguyên Anh tới cửa, so với vinh quang, ngược lại là áp lực còn lớn hơn.
Còn Trình Như Phong chính nàng thì càng không cần phải nói, nàng nghe được ba chữ "Ưng Dương Phủ", trái tim nàng lập tức nhảy lên.
Thần Huy ở bên cạnh nàng, y không biết chuyện giữa nàng và Nam Cung Hữu, lại có thể rõ ràng nhìn ra nàng khẩn trương, liền duỗi tay qua, nắm tay nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Như Phong thở dài, thấp giọng nói: "Muội và Trường Không công tử, có chút hiềm khích."
Thần Huy nhăn mày, "Hiềm khích?"
Nàng thật đúng là trêu chọc hết Tứ đại công tử rồi mà.
Trình Như Phong vừa nghe giọng của Thần Huy thì biết y hiểu lầm, bất đắc dĩ mà nhìn y, "Không phải loại chuyện này, muội trong lúc vô ý nhìn trộm hắn dụ dỗ gian dâm giết người, hãm hại đồng môn, hắn muốn giết muội diệt khẩu. Nếu không phải Ánh Sơn cứu muội, muội sớm đã mất mạng."
"Cái gì?" Thần Huy kinh hãi kêu ra tiếng.
Giọng nói của y có hơi lớn một chút, mọi người đều nhìn qua.
Trên thực tế, cho dù y không kêu ra, cũng có không ít người lộ ra biểu tình giật mình.
Nói chung ở đây đều là tu sĩ, mỗi người ai cũng tai thính mắt tinh, cho dù Trình Như Phong đè tiếng nói nhỏ lại đi nữa, cũng không thể gạt được lỗ tai người có tâm để ý.
Trường Không công tử dụ dỗ gian dâm giết người hãm hại đồng môn!
Tin tức này quả thực thật giống như sét đánh ngang tai.
Ngay cả Cố Ngôn, cũng lấy một loại nghiêm túc ít có nhìn về phía Trình Như Phong: "Như Phong, con vừa mới nói, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Trình Như Phong chỉ có thể tiến lên một bước, nhưng nàng vừa mới hướng sư bá hành lễ, còn chưa nói lời nào, hai vị chân quân của Ưng Dương Phủ và Vân Hải Tông đã tới rồi.
Cố Ngôn chỉ phải khoác tay ra dấu im lặng, đứng dậy nghênh đón hai vị chân quân trước.
Ấn theo lẽ thường, có Nguyên Anh chân quân bái phỏng, Dục Linh Tông phải rời sơn môn nghênh đón. Chỉ là hôm nay Dục Linh Tông vốn dĩ mở rộng sơn môn nghênh đón khách khứa bốn phương, không ngờ tới bọn họ gấp gáp như vậy, không chờ bên này ra nghênh đón, chính mình tự lên đây.
Tới đều đã tới, Cố Ngôn nếu là còn ngồi ngay ngắn bất động, vậy thì quá thất lễ rồi.
Các vị khách khác cũng sôi nổi tiến lên chào hỏi.
Hai vị chân quân đương nhiên cũng không phải độc thân tiến đến.
Ưng Dương Phủ đích xác có phong phạm quân lữ, mặc dù là lúc này, các đệ tử cũng đội ngũ chỉnh tề, động tác giống nhau, khí thế hùng tráng, vây quanh hai vị chân quân tiến vào đại điện, sau đó đội ngũ thay đổi, trực tiếp đóng kín cửa.
Cố Ngôn đều để trong mắt, hơi nhướng mày, "Thoạt nhìn, hai vị chân quân cũng không phải tới tham gia lễ mừng chứ gì?"
Chu chân quân của Ưng Dương Phủ bề ngoài trông giống như nam tử trung niên, đầu báo mắt tròn, cằm yến râu hổ, thập phần uy vũ, nói chuyện âm thanh to lớn vang dội, "Không sai, bổn tọa hôm nay đến đây, chính là vì tróc nã dư nghiệt ma tộc!"
Mọi người không khỏi lại kinh hoảng lần nữa.
Dư nghiệt của ma tộc?!
Nơi này vậy mà có dư nghiệt của ma tộc?
Cuộc chiến giữa chính đạo và ma đạo đã qua mấy ngàn năm, các tu sĩ chính đạo toàn thắng, hiện giờ đừng nói Ma tộc trời sinh, cho dù là ma tu Hậu Thiên, cũng phải kẹp chặt đuôi trốn trốn tránh tránh, cả cái thành cũng không vào được, làm sao dám quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt nhiều tu sĩ như vậy?
Cố Ngôn nheo mắt, hỏi: "Không biết Chu chân quân nói chính là ai?"
Chu chân quân lấy một loại tư thái không dung kháng cự, duỗi tay chỉ thẳng Trình Như Phong, "Chính là cái ma nữ này!"
°°°° hết chương 146°°°