Chương 145: Lễ vật kết Đan
o O o
Trời mới vừa sáng, Trình Như Phong đã bị đánh thức.
Thần Huy kéo nàng từ trong lòng ngực Phương Lưu Vân ra, nhìn một thân dấu vết sau cuộc hoan ái để lại trên người bọn họ, chép chép miệng, "Chậc, tình hình chiến đấu thật kịch liệt mà."
Trên người Phương Lưu Vân có sáp nến nhỏ giọt, có vết roi, cũng có dấu hôn cùng vết cào cấu, thoạt nhìn đích xác thật kịch liệt. Trình Như Phong chính mình cũng không tốt là bao, trước ngực bụng nhỏ còn có trên đùi, đều là tinh dịch do Phương Lưu Vân bắn lên. Dương khí nàng đều hút hết, lưu lại những vết đốm nhàn nhạt đã khô đi, có vẻ phá lệ dâm mĩ.
Trình Như Phong mơ mơ màng màng mà mở to mắt, thấp giọng kêu một tiếng, "Sư huynh......"
Thần Huy trực tiếp nhét côn thịt đã cương cứng vào trong miệng nàng.
Trình Như Phong đối với việc mỗi sáng Thần Huy thức dậy đút cho nàng ăn trước, hầu như đã hình thành phản xạ có điều kiện, theo bản năng liền ngậm lấy, đầu lưỡi quấn lên, cọ xát liếm mút.
Thần Huy thoải mái mà ngâm nga một tiếng, đè đầu nàng lại, thẳng lưng thọc vào rút ra.
Trình Như Phong còn chưa có thanh tỉnh, lập tức bị côn th*ịt lớn cắm vào trong cổ họng, nghẹn đến có chút khó chịu, nhíu mày hừ vài tiếng.
Phương Lưu Vân vốn dĩ đã đứng dậy đang mặc quần áo, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với Thần Huy: "Ngươi chậm một chút, như vậy nàng sẽ không thoải mái......"
Thần Huy không vui mà quét mắt liếc Phương Lưu Vân một cái, cũng hừ một tiếng, "Ta cho các ngươi một đêm thời gian, nhịn đến thật vất vả."
Nói thì nói như vậy, nhưng động tác của Thần Huy rốt cuộc cũng chậm lại.
Trình Như Phong cũng coi như là đã tỉnh, giận Thần Huy liếc mắt một cái, cũng không có nhổ ra, chỉ là dùng chút kỹ xảo điều chỉnh góc độ một chút, làm cho hai bên đều có thể càng thoải mái hơn.
Thần Huy từ trước đến nay đều yêu thích kỹ thuật miệng của nàng, không bao lâu, liền ôm lấy đầu nàng, côn th*ịt để vào sâu trong yết hầu nàng, bắn ra.
Thần Huy đích thật đã nhịn rất lâu, tinh dịch vừa nồng lại vừa nhiều, Trình Như Phong hầu như phải bị sặc đến nước mắt đều chảy ra.
Phương Lưu Vân tiếp nàng qua, nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng.
Không có động tác dư thừa, cũng không nói gì, nhưng Thần Huy lại có một loại không thoải mái lộ ra từ đáy lòng, quả thực nhìn Phương Lưu Vân đều không vừa mắt.
Rõ ràng là y quen biết tiểu Trân Châu trước, rõ ràng là y nuôi lớn tiểu Trân Châu, rõ ràng là y thích nàng trước, hiện tại y lại giống như biến thành một người xấu chắn ngang chân...... Thần Huy hừ một tiếng, nói: "Quả nhiên chịch qua chính là không giống nhau."
Phương Lưu Vân thực thản nhiên gật đầu, nói: "Ừ, ta nếu quyết định đi theo Trình chân nhân, đương nhiên vạn sự lấy nàng là chủ."
Phương Lưu Vân nghiêm túc trả lời, Thần Huy không còn lời để nói tiếp, căm giận đứng ở nơi đó.
Phương Lưu Vân tiếp tục nói: "Sau này chấp sự của Thúy Hoa Phong, vẫn là phải tuyển một người khác tới đảm nhiệm mới được."
Thần Huy nhịn không được nghiến răng, trước kia cảm thấy Phương Lưu Vân xử lý Thúy Hoa Phong tinh tế tỉ mỉ chu toàn, hiện giờ nghe hắn vào lúc này thảo luận vấn đề chấp sự Thúy Hoa Phong, cũng chỉ cảm thấy hắn quả thực không có mắt đến người sinh ghét.
Trình Như Phong cũng cảm nhận được không khí lúc này có chút vi diệu, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Sư huynh là tới tìm muội cùng đi đại lễ kết Đan sao?"
Thần Huy đương nhiên biết nàng chỉ là nói sang chuyện khác, ngoái đầu lại trừng mắt nhìn nàng liếc một cái.
Trình Như Phong cười thò qua hôn Thần Huy một cái, "Nghe nói hôm nay có rất nhiều khách đến, chúng ta là nên đi sớm một chút mới được. Muội đi tẩy rửa trước, sư huynh chờ muội một chút nha?"
Thần Huy kéo nàng qua, duỗi tay nâng gáy nàng lên, hung tợn hôn trở về.
Tư thế kia, chỉ hận không thể đem nàng cắn nuốt vào bụng.
Trình Như Phong ôm cổ Thần Huy, nhu thuận mà đáp lại, chờ chính y thả nhẹ lực độ, mới đáng thương làm nũng, "Sư huynh, huynh làm đau muội......"
Thần Huy hừ một tiếng, "Kẻ lừa gạt, muội chính là chắc chắn ta luyến tiếc không nỡ ra tay làm đau muội à."
"Không phải." Trình Như Phong treo ở trên người Thần Huy, giọng nói êm ái, "Là bởi vì biết sư huynh đối với muội rất tốt."
Một bụng lửa kia của Thần Huy, tức khắc biến mất.
Thần Huy ôm chặt Trình Như Phong, vùi đầu vào hõm vai của nàng, thở ra một hơi thật dài, "Muội biết thì tốt."
Sư huynh muội cùng nhau làm đại điển kết Đan, đừng nói là Dục Linh Tông, mà là toàn bộ đại lục, đại khái cũng coi như là lần đầu tiên.
Hai người đều có tư chất bất đồng, tu hành bất đồng, kỳ ngộ bất đồng, tiến độ lại nhất trí như vậy, đúng là hiếm thấy.
Hơn nữa bởi vì chuyện Truyền Tống Trận, vốn dĩ đã có không ít khách khứa ở chỗ này, gặp dịp, cũng phải cho cái mặt mũi.
Trên đại điện Kim Chung Sơn tiên âm lượn lờ, thụy khí trình tường. Khách khứa tụ tập, náo nhiệt phi phàm.
Thần Huy cùng Trình Như Phong đều mặc lễ phục trang trọng, cùng nhau đứng ở nơi đó tiếp thu chúc mừng, lại cùng nhau hướng khách khứa đáp lễ, trong lòng Thần Huy ẩn ẩn có một loại không phải lễ mừng kết Đan, mà là giống như điển lễ thành thân kết đạo lữ, không khỏi âm thầm vui mừng.
Chính y cũng cảm thấy có điểm kỳ lạ, lúc trước cho tới bây giờ y không có ý muốn kết đạo lữ.
Hơn nữa làm đệ tử Dục Linh Tông, nếu kết đạo lữ không phải cho chính mình không thoải mái sao?
Nhưng mà nếu là cùng Trình Như Phong......
Thần Huy ghé mắt nhìn về phía thiếu nữ đang đứng bên cạnh mình.
Phương Lưu Vân chọn bộ lễ phục này thật sự rất thích hợp với nàng, đẹp đẽ quý giá ưu nhã, rồi lại làm nổi bật lên dáng người yểu điệu của nàng, khiến người tim đập thình thịch.
Nếu là cùng nữ hài tử như vậy kết đạo lữ, sớm chiều làm bạn, loan phượng hòa minh, những người khác..... Tựa hồ cũng đích xác không phải quan trọng.
Nhưng, chính trong lòng y kỳ thật rất rõ ràng, y cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Bạch Ánh Sơn và Liễu Phượng Ngâm ngồi ở cách đó không xa xem lễ, y muốn cùng Trình Như Phong kết đạo lữ? Sao có thể?
Huống chi còn có một Bạch Ký Lam không có mặt ở đây.
Trình Như Phong nếu thật muốn cùng người kết đạo lữ, thật là như thế nào đi nữa cũng không tới phiên y.
Trong lòng Thần Huy lúc thì mừng thầm, lúc thì thương cảm, ngay cả đối với lễ mừng đều thiếu đi vài phần nhiệt tình.
Thần Huy cảm giác được Trình Như Phong nhẹ nhàng chọc eo y một cái, khi phục hồi tinh thần lại, y phát hiện Ngọc Liên chân nhân đang nhìn y cười đến như có thâm ý khác.
Y nhìn thoáng qua Trình Như Phong, dùng ánh mắt hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trình Như Phong thở dài, "Ngọc Liên chân nhân muốn tặng Sở Dương cho muội. Hỏi huynh có để ý hay không."
Y đương nhiên để ý!
Thần Huy xoát cái nâng mắt lên thấy Sở Dương lúc này vẫn còn đi theo bên người Ngọc Liên chân nhân.
Sở Dương hôm nay cũng cố ý trang điểm qua, một thân lưu loát, càng thêm có vẻ thân cao chân dài, tóc đen như lụa chỉnh chỉnh tề tề cột ở sau đầu, trên mặt lúc này mang theo một mạt thẹn thùng ửng đỏ, ánh mắt không dám nhìn người, nhưng lại không tổn hao đến vẻ anh tuấn mày kiếm mắt sáng của hắn.
Thiếu niên năm đó cùng Trân Châu cùng nhau trúng cử, hiện giờ đã trổ mã thành thanh niên tinh hãn lại tuấn tú .
Thần Huy nhớ rõ Sở Dương.
Đương nhiên không phải bởi vì Sở Dương cùng kỳ với Trân Châu, mà là sau khi Trân Châu mất tích ở Cửu Trọng Sơn, ngoài y ra, Sở Dương là người duy nhất cũng đang tìm kiếm nàng.
Người như vậy......
Ngọc Liên chân nhân cười duyên, lại đem Sở Dương đẩy về phía Trình Như Phong "Nửa năm trước mới lên Trúc Cơ, vẫn còn nguyên dương, tối hôm nay vừa lúc lấy ra làm món khai vị."
Ngọc Liên chân nhân chính mình vốn dĩ cũng là muốn lưu trữ nguyên dương của Sở Dương đến thời điểm trùng cấp mà dùng, bất quá gặp phải Trình Như Phong kết Đan, liền vừa lúc lấy ra tặng một cái nhân tình.
Ngọc Liên chân nhân có đệ tử rất nhiều, Sở Dương có diện mạo cũng tốt, tư chất cũng tốt, cũng xem là nổi bật, hơn nữa Sở Dương vốn dĩ thích Trân Châu. Sở Dương năm đó lên trời xuống đất tìm nàng, toàn bộ Dục Linh Tông đều biết. Cho nên, đối với Ngọc Liên chân nhân mà nói, cùng với tham luyến chút nguyên dương kia, chi bằng lấy ra cùng Trình Như Phong vị Kim Đan mười bảy tuổi kết cái thiện duyên.
Sở Dương chính mình đương nhiên cũng hiểu rõ, mặt càng đỏ, Trình Như Phong có thể nhìn thấy cơ bắp trên mặt hắn đều bởi vì cắn răng mà cứng ngắt, còn tư thái lại là nhún nhường dễ bảo, cũng không dám phát ra tiếng.
Trong lòng nàng có chút bi thương.
Kỳ thật Sở Dương cũng không phải là người duy nhất mà nàng hôm nay thu được.
Phía sau nàng và Thần Huy đều đứng vài thiếu niên thiếu nữ được đưa tới làm hạ lễ.
Công pháp của Dục Linh Tông quyết định nhu cầu, còn có lễ vật nào càng thích hợp hơn so với một mỹ nhân tươi mới ngon miệng được dạy dỗ tốt?
Dù sao đệ tử mà, hàng năm đều có người mới. Ai cũng không thiếu.
Chính Trình Như Phong, nếu không phải năm đó trời xui đất khiến bị Chưởng môn ném đến Thúy Hoa Phong, nói không chừng cũng trở thành "Lễ vật" tùy thời tuỳ lúc đều có thể bị người tặng qua tặng lại.
Nàng thầm thở dài một hơi, hỏi Sở Dương, "Chính ngươi có nguyện ý không?"
Sở Dương nâng mắt nhìn nàng.
Trong cặp mắt kia, mơ hồ còn có một tia trương dương nhuệ khí của năm đó, nhưng rất nhanh đã rũ mi mắt, nhỏ giọng nói: "Nguyện ý, có thể hầu hạ Chân nhân, là phúc khí của ta."
°°°° hết chương 145°°°