Chương 131: Là ta tốt, hay là sư phụ của con tốt? (h)
o O o
"Sư bá."
Giọng nói của Trình Như Phong bởi vì cố ý đè thấp, trong mềm mại lại mang theo chút khàn khàn, có vẻ phá lệ gợi cảm.
Nàng giơ tay câu lấy cổ Cố Ngôn, nâng nửa người trên dậy, nhũ phong tuyết trắng nhẹ nhàng cọ xát ở trước ngực hắn.
"Người ta lúc này...... Chỉ nghĩ muốn sư bá thôi ......"
Cố Ngôn cười khẽ một tiếng, ngầm đồng ý cho nàng biểu diễn cầu sinh dục mãnh liệt. "Phải không? Muốn sư bá làm cái gì?"
Trình Như Phong:......
Vì sao nam nhân đều thích cái giọng này? Để nữ nhân mở miệng nói ra sẽ tương đối có cảm giác thành tựu sao?
Nàng hơi chu môi, "Sư bá quá xấu rồi, cố ý khi dễ người ta. Người ta đương nhiên là muốn sư bá yêu thương nha."
Nàng ngửa đầu, hai tròng mắt long lanh tựa giận tựa vui, hoàn toàn là một bộ dáng mặc người ngắt hái.
Cố Ngôn liền cười cúi đầu hôn nàng, đồng thời ở trên người nàng vuốt ve lên xuống.
Ngón tay của hắn thon dài linh hoạt, giống như là mang theo ma lực, đi đến đâu đều tê dại như mang theo điện lưu, Trình Như Phong rên rỉ ra tiếng, lại cảm thấy trong cơ thể ngứa ngáy không thôi, nhịn không được nhấc chân câu lấy eo hắn, đem hắn áp xuống người nàng.
"Không cần phải gấp gáp." Cố Ngôn thong thả ung dung mà nhẹ cắn cắn vành tai nàng, "Hôm nay cả ngày đều là của con."
Cả ngày......
Trình Như Phong có chút không còn lời để nói.
Nàng đương nhiên không phải hoài nghi năng lực ở phương diện kia của Cố Ngôn, tu sĩ Kim Đan mà, Bạch Ký Lam trước đó không hề có kinh nghiệm chỉ dựa vào bản năng đều có thể không ngừng nghỉ chút nào mà làm nàng mấy ngày, huống chi Cố Ngôn một tài xế già như vậy.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hắn tốt xấu gì cũng là Chưởng môn của một môn phái. Đặc biệt là hiện tại trong tông môn còn có nhiều khách như vậy, hắn cứ như vầy...... cùng sư điệt nhà mình chơi cả ngày, có tốt không?
Có điều nếu Cố Ngôn nguyện ý, Trình Như Phong đương nhiên cũng sẽ không làm trái lại.
Hơn nữa dung mạo của Cố Ngôn đẹp như vậy, vả lại hắn lại không giống Thần Huy hoặc là huynh đệ Lý gia, chỉ cần nàng muốn tùy lúc đều có thể làm, phải biết rằng trong môn ngoài môn người xếp hàng thèm nhỏ dãi Cố mỹ nhân đều có thể từ nơi này xếp đến sơn môn. Nàng thì tính là cái gì? Lần này Cố Ngôn có thể đơn độc cùng nàng làm một trận, cũng chẳng qua chính là nếm thử cái mới mẻ mà thôi, về sau còn có cơ hội hay không cũng không biết, đương nhiên có thể xuống tay ăn trước rồi nói sau.
Trình Như Phong duỗi tay sờ lên thân thể Cố Ngôn.
Làn da của Cố Ngôn bóng loáng trắng nõn, cơ bắp cân xứng no đủ, Trình Như Phong nỉ non tán thưởng, cảm thấy tu hành thật tốt, hoàn toàn không có phiền toái về việc quản lý dáng người như thế tục phàm nhân, mặc dù nàng mỗi lần nhìn thấy Cố Ngôn, hắn đều giống như không xương cốt lười biếng mà nằm liệt ra kia được người hầu hạ, nhưng dáng người lại vẫn như cũ tốt như vậy, vai rộng eo thon, rắn chắc mạnh mẽ.
Ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng từ cơ ngực của hắn trượt đến cơ bụng, lại đi xuống dọc theo tuyến nhân ngư, xuyên qua đám cỏ rậm rạp nồng đậm, xoa xoa dục long đã vận sức chờ phát động.
Sau đó thì dừng lại.
Hình như có điểm không đúng?
Trình Như Phong ngồi dậy đi xem.
Chỉ thấy trên cự vật dữ tợn kia trừ bỏ mạch máu ra, còn có hai hàng hột châu nhỏ nổi lên.
"Độn bi?" Trình Như Phong ngạc nhiên giương mắt nhìn về phía Cố Ngôn. Thế giới tu chân cũng có người chơi cái này sao?
"Thích không?" Cố Ngôn ưỡn eo, những viên châu nổi lên trên côn thịt ở trong lòng bàn tay nàng mang theo một cảm giác khác lạ.
Trình Như Phong mở to mắt, "Chúng nó còn biết động......"
Phản ứng của nàng khiến Cố Ngôn cười ra tiếng, "Ừ, pháp bảo cố ý luyện chế, chẳng những có thể cọ xát kích thích, còn có thể chuyển động, hình thức không giống nhau, dễ sai khiến."
Trình Như Phong:......
Thật...khâm phục.
Thật...biết chơi mà!
Người ta luyện chế pháp bảo phân ra loại hình công kích, phòng ngự, tốc độ..., hắn cái này tính là loại hình gì? Luyện thì luyện, pháp bảo của người ta ôn dưỡng ở đan điền thức hải huyệt khiếu, hắn cái này dưỡng ở côn thịt...... Có phải làm nhiều còn có thể thăng cấp hay không?
Thật không hổ là Chưởng môn của Dục Linh Tông!
Chưởng môn của Dục Linh Tông, có phải ấn theo năng lực mà tuyển ra hay không?
Trình Như Phong thoáng ngốc ra đó, Cố Ngôn đã duỗi tay tiến vào hoa huyệt của nàng, chậm rãi làm cho khuếch rộng ra.
Huyệt khẩu phấn nộn theo động tác của hắn, màu sắc dần dần bắt đầu đậm đi, lúc hai ngón tay căng ra, còn có thể nhìn thấy nếp uốn bên trong, bị xuân thủy trào ra thấm ướt, hồng diễm mê người.
"Rất chặt...... Thả lỏng một chút, chặt như vậy, một hồi sẽ bị làm đau."
Ánh mắt của Cố Ngôn thâm sâu vài phần, còn côn thịt ở trong tay Trình Như Phong đều nhịn không được nhảy vài cái.
Trình Như Phong nắm chặt nó, vuốt lên xuống mấy cái, cười khẽ kiều thanh nói: "Sư bá kiên nhẫn một chút...... từ từ đi vào, vẫn là có thể nuốt trôi."
Nếu không độn bi, kích thước của Cố Ngôn cùng với Thần Huy cũng không khác là bao, kích cỡ xem như nàng đã có thể thích ứng.
Cố Ngôn lại bỏ thêm một ngón tay vào, hoa huyệt bị ba ngón tay căng lớn. Ngón tay thon dài hữu lực của Cố Ngôn nhanh chóng thọc vào rút ra, quấy động thịt non trong tiểu huyệt, khiến Trình Như Phong phát ra âm thanh không hoàn chỉnh, chỉ không ngừng từ chỗ sâu trong yết hầu phát ra kiều mị rên rỉ, run rẩy ôm chặt Cố Ngôn, xuân thủy cuồn cuộn không ngừng theo ngón tay của Cố Ngôn chảy ra, có một ít từ giữa đùi nhỏ giọt xuống giường nệm, có một ít lại bị động tác của hắn đẩy trở về, phát ra tiếng nước òm ọp.
Cố Ngôn kéo tay Trình Như Phong ra, đem côn thịt để ở huyệt khẩu của nàng, chậm rãi đâm vào. Trình Như Phong chỉ cảm thấy hoa huyệt bị căng đến cực hạn, trướng đau khó chịu, nhưng côn thịt nóng rực khiến nàng rùng mình. Đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn Cố Ngôn, "Sư bá...... chậm một chút...... để con thích ứng."
Cố Ngôn kỳ thật chỉ có tiến vào một cái quy đầu, nghe được nàng kêu, thì lập tức thật sự dừng lại, cúi người xuống hôn nàng. Đầu lưỡi vói vào miệng nàng, giống như giao hợp co duỗi quấy đảo, sâu đến hầu như muốn đụng tới yết hầu.
Trình Như Phong không biết là thống khổ hay là vui thích mà đã phát ra giọng mũi, thân thể càng thêm mềm nhũn đi.
Cố Ngôn liền nhân cơ hội lại thẳng tiến vào một đoạn, chỉ cảm thấy nửa cây côn thịt bị phấn hồng nộn huyệt co chặt quấn quanh, thoải mái cực kỳ, phần sau lại không thể an ủi, hư không khó nhịn, không khỏi cắn chặt răng, ghé vào bên tai Trình Như Phong nói: "Đợi không được rồi, nhẫn một chút đi."
Trình Như Phong còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã hít sâu một hơi, hung hăng cắm đi vào đến cùng.
Trình Như Phong đau đến nước mắt đều chảy ra, theo phản xạ cắn một cái lên trên đầu vai hắn.
Cố Ngôn kêu rên một tiếng, nhưng hạ thân truyền đến khoái cảm đã hoàn toàn có thể cho hắn xem nhẹ chút đau nho nhỏ này. Thịt non trong tiểu huyệt co rút lại khóa chặt côn thịt hắn, dường như có vô số môi lưỡi liếm mút, lại tựa hồ có vô số bàn tay nhỏ vuốt ve, tư vị mỹ diệu nói không nên lời.
Hắn lúc này ngược lại không vội động, ôm Trình Như Phong để nàng thích ứng thô to của mình, một mặt nhẹ nhàng hôn môi nàng, cho đến khi cơn đau nhức bị xé rách nơi tiểu huyệt chậm rãi biến thành ngứa ngáy hoan mỹ.
Thấy nàng chủ động xoay eo, Cố Ngôn mới lại lần nữa thọc vào rút ra. Hắn lúc nhanh lúc chậm, cự vật thô dài dính đầy xuân thủy, căng tiểu huyệt nhỏ hẹp của nàng ra, chặt chẽ cọ xát thịt non mẫn cảm trong tiểu huyệt. Trên côn thịt độn bi lúc này liền cảm thấy được diệu dụng. Cách màng da, kịch liệt chuyển động ở trên vách thịt, có khi lại vòng quanh côn thịt xoay tròn chấn động không thôi, mang đến kích thích cho hai người đều là bội số.
Dưới cơn hoan mỹ cực độ thổi quét, Cố Ngôn cả người kích sảng tê dại như bị kích điện, Trình Như Phong cũng đã mấy lần cao trào, dục tiên dục tử.
Hai thân thể trần trụi dây dưa ở bên nhau, cánh tay mảnh khảnh của Trình Như Phong ôm lấy lưng của Cố Ngôn, đôi chân thon dài tuyết trắng khóa ở bên hông hắn, theo động tác thọc vào rút ra của hắn mà điên cuồng lay động, còn Cố Ngôn thì không ngừng hướng giữa hai chân của Trình Như Phong đâm vào, côn thịt đâm sâu chọc mạnh, hai hòn ngọc chụp phủi lên nơi riêng tư của nàng, tạo ra rung động phành phạch.
"Sư bá...... Ưm a...... sư bá thật tốt...... Ưm, chính là nơi đó......" Trình Như Phong hai má ửng đỏ, biểu tình mê loạn, chỉ muốn cầu nam nhân trên người cho nàng càng nhiều vui sướng.
Cố Ngôn thực hợp tác mà đâm hai cái thật mạnh đến hoa tâm của nàng, làm nàng sảng đến thét chói tai, sau đó mới lại thả chậm tốc độ, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi: "Là ta tốt, hay là sư phụ của con tốt?"
°°°° hết chương 131°°