Chương 17: Dục Hỏa Độc Nữ

“Vương phi muốn thế nào?” Hách Liên Trần cũng không vòng vo thêm mà đi thẳng vào vấn đề, hắn không nghĩ một Vương phi hèn mọn không địa vị thì có thể làm gì với Vương gia một nước.

Cơn giận trong mắt Lãnh Ly đã lên tới cực điểm, không nói một lời, đôi mặt một mực lạnh lùng nhìn đến Hách Liên Trần, thân mình chậm rãi đi tới gần, sắc mặt thay đổi theo mỗi bước chân, khuôn mặt treo lên ý cười làm tâm can người nhìn ớn lạnh.

Hách Liên Trần thấy nụ cười trên khóe môi Lãnh Ly tâm vừa nãy có chút buông lỏng, hiện tại lại treo lên cảm giác có chút kinh hoảng. Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên cũng hoàn toàn không đoán được ý đồ của nàng. Chỉ có thể đứng im lặng một bên tiếp tục theo dõi tình hình, miễn là không có gì liên lụy đến bản thân thì bọn hắn hiển nhiên không dại mà xuất đầu.

Hách Liên Trần chưa kịp phản ứng, liền đã thấy một trận ngứa điên dại đang lan tỏa toàn thân. Hắn nhịn không được bắt đầu dùng tay cào loạn, mà càng cào càng ngứa thêm không hề suy giảm. Cơn ngứa này vô cùng kì cục, lúc đầu chỉ bị ở thân trên, nhưng càng lâu lại lan dần xuống phía dưới, cảm giác vừa ngứa vừa đau đớn này vô cùng khó chịu.

Hách Liên Trần cứ như vậy mà cào, hai người bên cạnh biểu tình hoang mang, bọn họ chưa hề nhìn thấy Lãnh Ly làm ra hành động gì kích thích, sao đột nhiên Hách Liên Trần lại bị biến thành bộ dáng điên khùng này?!

“Lãnh Ly, ngươi đã làm gì Tam đệ?!” Hách Liên Mặc trông thấy bộ dạng Hách Liên Trần liền quay qua chất vấn Lãnh Ly.

Nàng không mảy may bồi rối, vẻ mặt vô tội nhìn hai người: “Tam vương gia rõ ràng trên người xuất hiện bệnh lạ, tự nhiên phát tác, sao lại quay ra hỏi ta?” Đương nhiên độc là do nàng hạ, độc này không màu không mùi chỉ cần dính một chút cũng làm cho người cảm thấy khó chịu sống không bằng chết, ngứa liên hồi và nó cũng không ảnh hưởng đến tính mạng. Quả thật rất thích hợp với Hách Liên Trần, thù cũ hận mới hôm nay nàng sẽ tính đủ.

Trong khi đó dược tính trong người Hách Liên Hiên cũng được y dùng nội lực làm triệt tiêu toàn bộ, một bên chứng kiến tình hình cùng điều tức lại thân thể. Liếc mắt nhìn bộ dáng người không ra người của Hách Liên Trần y liền nhận ra ngay là Lãnh Ly đã động thủ, còn Thanh Ảnh không như thế, đáy lòng vẫn một mảnh nghi hoặc, nàng thật sự không nhìn ra Lãnh Ly đã ra tay lúc nào và bằng cách nào!!!

“Nói bậy! Ta tự nhiên hiểu rõ, thân thể Tam đệ luôn khỏe mạnh, chưa bao giờ mắc bệnh tật gì, sao có thể không một dấu hiệu đã thành như vậy? Chắc chắn là do ngươi âm thầm động chân động tay!"

Hách Liên Mặc tuy có chút hoảng sợ, đầu vẫn nhớ như in sự việc xảy ra trong cung Liễu Quý Phi, mặt của Hách Liên Sở đến nay còn chưa cách nào khá lên, Hách Liên Trần không ngoại lệ bị bệnh lạ, lòng không tránh khỏi sợ hãi. Tuy rằng phô trương thanh thế như vậy, thân mình lại không tự chủ được hướng Hách Liên Thiệu phía sau nhích tới gần.

Nàng ta thật sự có chút tà đạo!

“Nga? Xem chừng ý tứ này của Nhị vương gia là đang muốn giá họa cho ta rồi? Tam vương gia thân thể có bệnh lạ hay không, Nhị vương gia thật có thể chứng tỏ? Không nói đâu xa, bổn vương phi từng nghe nói Tam vương gia có bệnh lạ thầm kín, trước kia còn lấy tim người làm thuốc dẫn a!"

Đôi mắt nàng trong trẻo, nhưng tầm mắt lại dường như một lưỡi dao lạnh buốt ghim chặt đáy lòng Hách Liên Trần.

Hắn không khỏi run rẩy một chút, sóng to cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Lãnh Ly rốt cuộc là người phương nào? Vì sao lại biết được bí mật này?

Nếu nói hành động trong lễ thọ Vân Tể tướng chỉ là vô tình, vậy còn hiện tại, nói đến thế mà hắn còn không nhận ra điều bất thường thì chỉ có kẻ ngu mà thôi.

Lúc này hắn chỉ thấy cơn ngứa này cũng không quan trọng bằng nghi hoặc đáy lòng mình, gắng gượng lại thân thể, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng Lãnh Ly, mong từ trong mắt nàng tìm được chút gì đó manh mối.

Ngay lúc sắp đạt được mục đích thì nghe thấy tiếng Hách Liên Hiên xé rách áo ngoài bản thân, sắc mặt ửng hồng quỷ dị, thanh âm khàn khàn kèm theo vài phần mị hoặc đâu còn như của tên ngốc lúc trước.

"Ly nhi, ta thật khó chịu! Cứu cứu ta! Người ta nóng quá, thật là khó chịu!”

Hách Liên Hiên lúc này hoàn toàn giống một hài tử vật lộn, con ngươi đỏ ngầu bất lực nhìn chằm chằm Lãnh Ly, ánh mắt tín nhiệm của y hung hăng đánh mạnh vào nội tâm nàng.

Đây là phu quân của nàng!

Cho dù lại vô năng, ngu si chăng nữa, cũng là người của Lãnh Ly! Từ khi nào lại có thể tùy ý để cho những người này khi dễ vũ nhục?

“Ngươi! Đi ra ngoài!”

Lãnh Ly tay ngọc chỉ ra, thanh âm lạnh lùng cùng hơi thở âm lãnh nháy mắt bao phủ toàn thân, làm Thanh Ảnh đứng một bên nhịn không được rùng mình một cái.

“Ta là đầu bảng nơi này, há có thể bị các ngươi bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao?”

“Ta nói biến”

Lãnh Ly từ trong ngực móc ra mấy thỏi bạc vụn, lạnh lùng quăng ra. Ngay lập tức trên cổ Thanh Ảnh xuất hiện một vệt máu.

“Ngươi!”

Thanh Ảnh đã bao giờ phải chịu qua sự đãi ngộ này? Vừa định nói gì đó, lại bị người âm thầm dùng thứ gì đánh qua, không cách nào khác đành chịu đựng khom người nhặt lên bạc vụn, sắc mặt tức giận bất bình đi ra ngoài.

Lãnh Ly quanh người tỏa ra cảm giác y hệt Tu La tái thế, Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên Mặc bị dọa sợ, run rẩy thân mình tính toán kế sách chuồn đi. Mà Hách Liên Trần đã cào loạn rách cả da, ngứa đến thấu ruột thấu gan. Đang trong tình trạng này nhưng ánh mắt vẫn không phút nào rời khỏi khuôn mặt nàng, tìm tòi cùng nghiên cứu.

“Sao thế? Hai vị Vương gia chẳng lẽ lại chê rượu ngon mỹ vị của Ngũ gia nhà ta, tính như vậy liền đi? Lại nói, các ngươi huynh đệ tình thâm như thế nào, sao có thể vứt bỏ Tam vương gia ở đây đúng không?”

Lãnh Ly cười nhạt, chỉ là nụ cười không đạt đáy mắt, hơi thở lạnh băng bao phủ mọi người trong phòng.

“Mục đích chính chúng ta đến hôm nay chỉ là gặp Ngũ ca hỏi thăm, nếu Ngũ Vương phi đã đến, thì hãy mang Ngũ ca về nhà đi, chúng ta còn có việc gấp.”

Hách Liên Thiệu cảm nhận thấy sát khí đằng đằng từ Lãnh Ly, cho dù còn muốn vui chơi thêm lúc nữa cũng không dại vì vậy mà chọc phải bà điên này. Ấn tượng khuôn mặt của Tứ ca vẫn còn rất sâu đậm a.

“Đúng đúng! Chính là tới hỏi thăm!”

Hách Liên Mặc lúc này liên tục phụ họa, sợ lỡ lời một chút thì người tiếp theo dính xui xẻo chính là bản thân. Không biết vì cái gì, đối Lãnh Ly, bọn họ mạc danh đều bị sợ hãi.

“Hỏi thăm? Cứ như vậy hỏi thăm?”

Lãnh Ly nói xong, thân mình khẽ động, nháy mắt đã tới trước mặt Hách Liên Thiệu, chỉ là tay phải nhân tiện nâng lên ly rượu, cường ngạnh nhấc cằm Hách Liên Thiệu rót rượu vào.

Hách Liên Thiệu không thể tưởng được Lãnh Ly lại làm ra hành động như thế, không hề phòng bị bị nàng ép buộc, người trở lên ngây ngốc, một chén rượu phân nửa đã đổ vào yết hầu.

Rượu này có vị gì, ba người bọn họ dĩ nhiên là người rõ nhất, chỉ cần xem bộ dạng Hách Liên Hiên hiện tại, áo ngoài xé rách, thanh âm rên rỉ khó nén sẽ hiểu, Hách Liên Thiệu vội vàng dùng ngón tay móc ngược cổ họng, mong muốn đem rượu nôn ra.

“Một ly rượu mà thôi, Lục vương gia hà tất như thế? Vẫn là ngồi xuống đi!”

Lãnh Ly nhìn thì như vỗ nhẹ một chút sau lưng Hách Liên Thiệu, nhưng thực tế âm thầm dùng nội lực cưỡng ép rượu trong miệng hắn nuốt xuống.

Hách Liên Thiệu lúc này bị sặc ho khan liên tục, nước mắt ứa ra. Hắn gấp gáp vớ ngay bầu rượu bên cạnh, ục ục uống hơn phân nửa. Uống xong lúc sau mới nhớ tới trong rượu này bị hạ Xuân Dược, khuôn mặt nháy mắt trở lên trắng bệch.

Hách Liên Mặc nhìn chính mình.

Lục đệ ngu ngốc, trừ bỏ thở dài không thể làm gì khác, chỉ biết sợ hãi thêm, tay run run mà chỉ vào Lãnh Ly nói: “Ngươi, ngươi, ngươi làm càn! Lãnh Ly, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi dám động bổn vương gia, bổn vương gia nhất định không tha cho ngươi!”

Lãnh Ly vẫn cười như cũ, càng thêm tàn nhẫn làm cho Hách Liên Mặc co rụt người.

“Nhị vương gia, có câu nói không biết ngươi đã từng nghe qua. Gậy ông đập lưng ông! Các ngươi đối với phu quân ta thế nào, ta sẽ trả lại như thế. Tất nhiên ta là người hiểu lễ nghĩa, có lễ mà không trả là đắc tội a. Nhị vương gia tịnh tình khoản đãi ngũ gia nhà chúng ta như thế, ta sao có thể không đáp lễ lại ngài?”

Nhìn Lãnh Ly giống hệt Tu La đi về phía mình, Hách Liên Mặc một phen túm lấy Hách Liên Trần, tránh ở phía sau, phô trương thanh thế tức giận, “Lãnh Ly, ngươi tốt nhất biết mình đắc tội với ai! Cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi, nếu ngươi còn dám cả gan làm loạn ta không đảm bảo nó còn nguyên trên đó đâu! Gây tổn hại đến hoàng tộc Vương gia, chính là tội chết!”

Lãnh Ly cười lạnh, con người lạnh lùng đối chọi Hách Liên Trần.

Kiếp trước chính mình nén giận, vì nam nhân này khuynh tẫn nhân vong, thân xác phơi thây. Đời này, cho dù có phải xuống địa ngục, nàng cũng muốn lôi hắn theo cùng!

“Tam vương gia, ngài cảm thấy Lãnh Ly là đang tổn hại hoàng tộc Vương gia sao?Phu quân thân mang bệnh nhẹ, ta chỉ là thay y tiếp đón các vị Vương gia mà thôi thôi, đâu ra tổn hại vừa nói? Ngươi nói có phải không?”

Hách Liên Trần lúc này đã ngứa hận không thể lột xuống một tầng da, hắn âm ngoan nhìn Lãnh Ly: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới có thể đưa ta giải dược?”

Tuy rằng chỉ là phỏng đoán, trong phòng có từng đó người, trừ bỏ Thanh Ảnh là cái kỹ nữ, Hách Liên Hiên chỉ là một tên phế vật, huynh đệ càng sẽ không dùng độc, liên tưởng đến mặt Tứ vương gia, lúc này Hách Liên Trần trên cơ bản đã kết luận Lãnh Ly là cao thủ dùng độc!

Vô tri vô giác hắn tự nhiên nhớ tới nữ nhân xấu xí A Sửu! Mà Lãnh Ly cố tình như vô tình nhắc tới việc kia càng làm hắn đoán không ra ý nàng!

Cảm giác bị người đùa bỡn tính kế tư vị thiệt tình không dễ chịu chút nào! Hách Liên trần quyết định hỏi thẳng.

“Giải dược? Tam vương gia nói đùa, ta còn không biết Tam vương gia như thế nào đột nhiên như thế, sao có thể có cái gì gọi là giải dược? Chẳng lẽ Tam vương gia không phải bệnh lạ tái phát, mà là trúng độc?”

Lãnh Ly vẻ mặt vô tội, nàng tùy ý đùa bỡn lọn tóc trên trán rũ xuống, nhìn bộ dạng Hách Liên Trần thống khổ bất kham, trong lòng tức giận giảm đi phần nào.

“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”

Hách Liên Trần nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay hắn xem như hoàn toàn thua! Chính là hắn cũng biết, Lãnh Ly hiển nhiên không có khả năng làm ảnh hưởng đến tánh mạng của hắn! Chờ sau này chính mình lật người, nhất định phải hảo hảo đối đãi nàng ta!

“Thỉnh Nhị vương gia uống chén rượu kia a!”

Lãnh Ly cười đến xinh đẹp, bỗng nhiên giống một hài tử nghịch ngợm, xoay người trở lại bàn, đổ đầy ly rượu, cung cung kính kính đưa cho Hách Liên Mặc.

“Không! Ta không uống! Tam đệ, ta không muốn uống!”

Hách Liên Mặc sợ tới mức căng thẳng xua tay. Hôm nay bọn họ là vì tính kế Hách Liên Hiên mà đến, bên ngoài đã sớm an bài nhân thủ, chờ trò hay trình diễn xong lúc sau liền hồi cung thông báo. Đến lúc đó phụ hoàng biết việc này, Hách Liên Hiên cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng chạy không thoát vận mệnh.

Nhưng hôm nay, vở kịch cứ thế bị phá hư. Nhân vật chính biến thành chính mình, kết cục cũng không phải là một từ thảm tự có thể hình dung.

“Tam vương gia, ngài xem, Nhị vương gia không cho ta mặt mũi a.”

Lãnh Ly vẫn như cũ vô hại cười cười, chính là đáy mắt uy hiếp rõ ràng.

“Nhị ca, một chén rượu mà thôi. Uống đi! Tam đệ chắc chắn bảo vệ ngươi chu toàn!”

Hách Liên trần nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Lãnh Ly bầm thây vạn đoạn. Nhưng hắn biết, chính mình hiện tại không có lựa chọn nào khác! Thân mình nếu lại tiếp tục cào, phỏng chừng thật sự vô pháp gặp người.

“Ta không cần! Ta không muốn!”

Hách Liên Mặc xoay người hướng ngoài phòng chạy, lúc này Hách Liên Thiệu dược lực đã phát tác, sắc mặt mị nhãn của Hách Liên Thiệu, Lãnh Ly sao có thể để Hách Liên Mặc chạy mất?

Nếu bọn họ thiết kế để Hách Liên Hiên thông đồng với nữ tử thanh lâu, như vậy nàng Lãnh Ly liền phải làm cho bọn họ huynh đệ đoạn tụ chi phích!

Ý tưởng này lóe lên, trong mắt tinh quang chợt lóe, Lãnh Ly nhanh chóng ngăn cản Hách Liên Mặc, cũng cường ngạnh đem rượu đổ vào trong miệng hắn, theo sau một chân đá tới chỗ Hách Liên Thiệu.

“Giải dược!”

Hách Liên Trần nhìn động tác Lãnh Ly, cũng không tiến lên ngăn cản. Hắn hiện tại ngứa muốn giết người!

Lãnh Ly đạm mạc nhìn hắn một cái, qua đi nâng Hách Liên Hiên còn đang trong cơn mê mang đi ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua Hách Liên Trần, lạnh lùng nói: “Muốn giải dược, lấy tim tới đổi!”