Chương hơi nhỏ giọt. Mọi người thông cảm ạ
“Ngũ ca, mau đem ly rượu này uống xong, ngươi liền có thể đi tìm vương phi rồi”. Lời này của Hách Liên Thiệu rõ ràng mang theo châm biếm, đáy mắt tràn ngập châm chọc, đùa giỡn.
Hách Liên Hiên trầm mặc một hồi, ngay sau đó liền hoảng loạn lắc đầu, một mặt y giả vờ hoảng sợ, mặt khác lại thấy vô cùng phiền chán mấy người trước mắt này. Hách Liên Thiệu mặt thoáng mất kiên nhẫn, sắc mặt dần trở lên khó coi ngữ khí phát giận “Do ngươi tự tìm”.
Hắn đem trung rượu mạnh mẽ ép buộc rót thẳng vào trong miệng Hách Liên Hiên, lực đạo hắn rất lớn làm Hách Liên Hiên cả môi đều trở lên đau rát, bất đắc dĩ liền đem rượu nuốt xuống bụng, mặt khác ba người thấy y đã uống xong rượu đều cười lạnh một tiếng, rượu này đã động qua bỏ không ít xuân dược, khẳng định Hách Liên Hiên sẽ không trụ được bao lâu. Đường đường là vương gia Duyên quốc, trong nhà đã có gia thất, ấy vậy còn đến chốn thanh lâu thác loạn, nghĩ thôi cũng thấy vô cùng nghiêm trọng, nếu nhân cơ hội này bọn hắn đi bẩm báo cho phụ hoàng, lại không sợ địa vị của hắn trong lòng phụ hoàng càng trở nên hèn mọn sao. Nói không chừng Vương phi của y cũng nháo đến một phen, vậy thì không thể không đem tên Hách Liên Hiên một đao giết chết.
Ba người dặn dò kỹ lưỡng nữ tử bên cạnh, nhất định phải hảo hảo bồi Hách Liên Hiên, ngoài mặt Thanh Ảnh đáp ứng ổn thỏa, nhưng nhân lúc ba người không để ý ánh mắt hướng về phía y, hiện lên tia lo lắng. Hách Liên Hiên cảm nhận được tầm mắt, sắc mặt chợt trở lên âm trầm, ám chỉ như bảo nàng ta chớ vọng động.
Xuân dược coi ra ảnh hưởng vô cùng chậm, nhưng tác dụng vô cùng mạnh, người thường khó có thể ngăn cản, hiện tại thấy sắc mặt Hách Liên Hiên có chút ửng đỏ, nhưng vẫn cật lực áp chế. Ba người bọn hắn thấy dược hiệu có tác dụng liền thức thời rời đi.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện an bài thỏa đáng, lại không ngờ khi vừa sắp ra khỏi cửa thì đột nhiên có người đến quấy rầy, cửa phòng mạnh mẽ bị đá văng, ba người cả kinh, sau đó nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, Lãnh Ly?!
Hách Liên Trần thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh cảm thấy kinh dị, rõ ràng sáng nay hắn nhận được tin báo Lãnh Ly đã bị gọi về Tướng quân phủ, cho nên thừa dịp Hách Liên Hiên dự tiệc mới làm ra chuyện này. Nào biết Lãnh Ly sẽ đột nhiên xuất hiện tại đây!
Mặt khác hai người kia cũng cả kinh, bọn họ đã lãnh giáo qua thủ đoạn của Lãnh Ly, nhớ tới vết tích còn sót lại trên mặt Hách Liên Sở mạc danh kỳ diệu trở lên hoảng loạn, nhất thời đều đem ánh mắt dính trên người Hách Liên Trần.
Kinh dị hơn lúc này lại chính là Hách Liên Hiên, ngay sau đó lại xuất hiện tâm ý niệm, bất quá có mấy ngày thôi, như thế nào lại có cảm giác ỷ lại vào nàng? Nghĩ đến đó, trong lòng cũng không khỏi tự giễu.
Lãnh Ly mới vừa vào phòng liền nhìn thấy vẻ mặt đang cố kiềm chế của Hách Liên Hiên nằm trên đất, bên cạnh lại là một mỹ mạo nữ tử, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang diễn ra. Người am hiểu độc dược như nàng sao không biết y đang bị hạ dược, nhưng không thể tưởng được ba người này như vậy mà lại hợp sức sử dụng thủ đoạn hạ lưu như th, giận dữ tức khắc bùng lên.
Nhìn sang Hách Liên Trần, cảm giác thù mới hận cũ chớp cái ào ào xông lên, trong lòng chỉ nghĩ cách nào đem người này bầm thây vạn đoạn mới có thể xả hận.
“Ba vị vương gia thân là vương gia của Hoàng Huệ thế nhưng lại dùng cái dạng thủ đoạn này” Lãnh Ly vẻ ngoài trấn định, nhưng vẫn nhìn ra vô cùng tức giận, ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng cho những người này.
Hách Liên Trần mặt vô biểu tình, đối lời nói của Lãnh Ly không cho là mấy để tâm. Ngược lại hai người Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Tiện có vẻ khiếp sợ. Ngay sau đó nghĩ lại, thân là vương gia há có thể để nữ nhân hèn mọn nắm giữ đe dọa, trấn định lại nhưng vẫn xen chút sợ hãi vừa rồi.
“Hừ! Ngũ vương phi, khẩu khí thật lớn, ngươi khi nào thấy ta làm gì ngũ đệ? Cái gì gọi là Xuân dược, tất cả đều là vô căn cứ! Hôm nay chúng ta bất quá đang lo lắng cho bệnh cũ của Ngũ đệ, ngươi sợ là nghĩ nhiều!." Hách Liên Trần ngữ khí trấn định, biểu cảm không chút gợn sóng, vô cùng vô tội, chính là đem trách nhiệm bỏ đi không còn một mảnh.
“Cũng tại Ngũ đệ tựu lượng thật kém, quá mấy chén mà thôi, còn ham sắc dục làm chúng ta đưa tới bao nhiêu đầu bảng, hết thảy đều do y tự nguyện cùng chúng ta không quan hệ, ngươi đừng ngậm máu phun người!" Thấy Hách Liên Trần nói thế, Hách Liên Thiệu cũng hỗ trợ phụ họa nói thật rõ ràng.
Lãnh Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng, đáy mắt tràn ngập hàn ý, dù ở chung với Hách Liên Hiên không lâu, nhưng tính tình y thế nào nàng coi như rõ ràng, ba người hôm nay nói rõ là tới khinh nhục y, đa phần là tẩy trắng thay đen, đem trách nhiệm đẩy đến sạch sẽ?!
"Đã như vậy, để chứng minh, chư vị hãy đem bàn rượu kia uống cạn, nếu hết mà vẫn không có gì xảy ra, ta đây sẽ chịu mọi hình phạt, như thế nào?" Nàng đứng trước ba người, không chút nào có ý định nhượng bộ.
Nghe được ý này của nàng, ba người sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hách Liên Trần lông mày hơi nhíu, trầm mặc một lát nói :" Thứ cho bổn vương hôm nay thân mình không được khỏe, không thể động qua rượu, Vương phi thật sự nghi vấn đến vậy, không bằng tự mình nếm qua?" Hắn biết Lãnh Ly đã nhận ra mưu kế, đáy lòng có chút buồn bực, nhưng bây giờ không phải thời điểm nên dây dưa với nàng, không cẩn thận lại lộ ra nhược điểm.
"Vậy còn Nhị Vương gia và Lục Vương gia? Hai người không lẽ cũng không được khỏe trong người?" Lãnh Ly không để ý đến Hách Liên Trần, quay qua chĩa giáo về phía Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Thiệu đang đứng đằng sau.
"Bổn vương xác thực có bị dị ứng rượu, không tin ngươi có thể tìm thái y trong cung xác nhận"
"Ta...ta, phụ hoàng cấm ta uống rượu, ta cũng không có uống rượu"
Hai người ngữ khí có chút quẫn bách đối lại, chột dạ không dám nhìn thẳng mắt nàng.
Lãnh Ly nghe xong cũng không đáp lại, ngược lại hướng tầm mắt đến nữ nhân vẫn một mực đứng trong góc "Là ai cho gọi ngươi?".
Thanh Ảnh thấy nàng hỏi đến mình, nháy mắt liền trở lên hoảng loạn, sắc mặt sợ hãi không thôi, lắp bắp trả lời:" Là...Là Nhị vương gia cho gọi nô tì" nói xong, nàng ta đem đầu cúi xuống cực thấp, chỉ hận không thể quỳ rạp xuống luôn, vì vậy không ai nhìn được vẻ mặt nàng ta lúc này, khóe miệng lại giương lên mạt ý cười thâm ý.
Lãnh Ly cong môi, hướng tầm mắt về phía ba người, Hách Liên Trần thật ra không bày ra biểu tình gì lớn, nhưng mày kiếm vẫn gắt gao nhíu chặt cho thấy hắn hiện tại vô cùng khó chịu, Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Thiệu hai mắt nhìn nhau, thần sắc sợ hãi càng trở nên rõ ràng.
"Ba vị vương gia thế nhưng thật hao tâm tổn trí a, thăm bệnh như thế nào mà mời tận đến Thanh Lâu?! Đã biết y thành thân chưa bao lâu, ấy vậy dám làm ra hành động quá phận như thế, chẳng lẽ còn không phải cố ý? Trong rượu có hạ thêm hợp hoan tán hay không các ngươi tự mình rõ ràng. Gạt y uống xong, còn gọi thêm nữ nhân đến, muốn đáng giận có bao nhiêu đáng giận! Lơ là quốc pháp, hãm hại chí thân. Tâm kế ác độc này, nếu bẩm báo lên chỉ sợ ba vị vương gia không thoát nổi tội" Lãnh Ly trong lòng sớm hận, ngữ khí không kìm được quát lên, hết lần này đến lần khác, muốn vàn kế hạ lưu thật không thể nhịn được nữa.
Từ việc trong cung của Liễu Quý Phi, đến tâm tư xấu xa của Hách Liên Trần tại tiệc mừng thọ, giờ còn thiết kế hãm hại Hách Liên Hiên thân bại danh liệt, từ đó xuống tay không phải càng dễ dàng cho bọn hắn?!