Chương 56: Hồi 05 - Chương 01 phần 2

Rời khỏi phòng nghỉ, Lạc Tranh mới bất ngờ nhận ra số người tới tham dự hôn lễ hôm nay quả thực không ít. Tạm không nói đến khách bên phía Ôn Húc Khiên, chỉ tính riêng khách của cha mẹ chồng nàng cũng có vô số người thân phận cao quý. Ngoài việc đó ra, khiến Lạc Tranh giật mình nhất chính là sự xuất hiện đông đảo của giới truyền thông.

Khi Ôn Húc Khiên khoác tay Lạc Tranh bước tới, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên. Không thể không thừa nhận, hôm nay Lạc Tranh thực giống như tiên nữ, toả ra một thứ ánh sáng dịu dàng tinh khiết, cùng với Ôn Húc Khiên bên cạnh càng làm tăng thêm sức hấp dẫn mê người.

Lập tức, nàng trở thành tiêu điểm của tất cả giới truyền thông. Các phóng viên liên tục giơ máy lên chụp hình không ngừng nghỉ.

“Húc Khiên, tại sao hôn lễ lại có phóng viên thế này?” Lạc Tranh quả thực bị doạ cho sợ hết hồn, thậm chí trên gương mặt nàng đã xuất hiện vẻ mất tự nhiên, cơ hồ sắp đưa tay lên che mặt.

Ôn Húc Khiên cười khẽ nói, “Bọn họ thường ngày đều là chỗ thân quen, mà em lại là nữ luật sư tài giỏi xinh đẹp nhất Hongkong này, đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua. Nhưng mà em yên tâm, tất cả sẽ có chừng mực.”

Lạc Tranh miễn cưỡng gật đầu, cũng đành bất đắc dĩ nở nụ cười

Trong lúc khách khứa đang bước lên chúc mừng hai người họ, đột nhiên trong đám đông phía sau có chút ồn ào, giống như có một sức mạnh khổng lồ đang tiến đến. Ngay cả các phóng viên đang nhìn về phía Lạc Tranh cũng cảm thấy có gì đó không bình thường. Lạc Tranh khẽ chau mày, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác nhìn về phía đám đông trước mặt.

Một thân hình cao lớn anh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người khiến không khí của hôn lễ dường như lặng đi, như thể bị một cơn gió cuồng bạo thổi qua. Một pho tượng ưu nhã, dáng vẻ mê người xuất hiện khiến tầm mắt tất cả những người có mặt không hẹn mà tập trung trên thân ảnh người vừa đến.

Người vừa đến không phải ai khác, chính là…Thương Nghiêu.

Sự xuất hiện của hắn không thua gì một cơn gió lốc, thân thể cao lớn, âu phục sẫm màu với chất liệu vải cao cấp được cắt may tinh tế bao lấy thân hình rắn chắc kia nhưng vẫn không thể che hết sự nổi bật của tư thế oai hùng. Sự xuất hiện của hắn tại hôn lễ như thể thiên sứ hạ phàm, mang theo một khí thế vương giả, ngũ quan cân đối cùng vẻ cương nghị giống như được điêu khắc một cách khéo léo, từng góc cạnh rõ ràng khiến người ta có một cảm giác vô cùng áp bách.

"Anh ta hình như là giám đốc tập đoàn RM đó. Trời ơi! Đúng là anh ta! Đúng là anh ta rồi!” Trong đám người rối rít vang lên những âm thanh ái mộ, “Đẹp trai quá đi…”

Tiếng rì rầm trong đám người kia chẳng khác nào sóng biển ào ạt xô bờ, càng thu hút sự chú ý của giới truyền thông khiến tất cả đám phóng viên đều lia ống kính về phía hắn. Tiếng bấm máy vang lên liên hồi át đi hết thảy âm thanh bàn tán…

Lạc Tranh sững người, nhìn vào người đàn ông cách đó không xa, rốt cục cũng không có cách nào tự kìm chế…

Dưới ánh mặt trời, làn da màu đồng của hắn hệt như một pho tượng thần Hy Lạp, một thân trang phục ưu nhã càng tôn thêm vẻ cuồng dã không chút câu nệ…

Còn có một cảm giác vô cùng tà mị, nhất là khoé môi hắn, chứa đựng một nụ cười mang hàm ý vô cùng phóng túng, hai hàng lông mày rậm cũng khẽ rung động, giống như mang theo sự vui vẻ, khẽ nhếch lên, hệt như ánh trăng sáng tỏ trời đêm.

Hắn tới rồi!

Hắn thật sự tới tham gia hôn lễ!

Trong lúc nhất thời, toàn thân Lạc Tranh như cứng lại, hai chân không thể nhúc nhích chỉ đành lẳng lặng đứng đó, ánh mắt không cách nào rời khỏi thân ảnh của hắn, giống như…là đã mong đợi ngàn năm, vạn năm, hắn…rốt cục cũng xuất hiện.

Nhưng mà…

Nhưng mà tại sao nàng lại có tâm trạng thế này? Giống như…nàng cực kỳ mong thấy hắn vậy?

Không...

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lạc Tranh đang chăm chú nhìn mình từ đằng xa, nụ cười trên môi Thương Nghiêu càng đậm, ánh mắt tà mị mê người khẽ lướt qua gương mặt của những người phía trước, cuối cùng chuẩn xác dừng lại trên người Lạc Tranh. Liền đó, hắn hướng về phía nàng bước tới.

Mỗi bước đi của Thương Nghiêu toát lên khí thế bức người của bậc quân vương khiến những người phía trước vô thức tự giác lùi về sau nhường đường cho hắn.

"Thương Nghiêu, cuối cùng cậu cũng tới. Mình còn tưởng rằng cậu sẽ bận tới mức không thể tới dự hôn lễ của mình cơ.” Ôn Húc Khiên bước nhanh lên phía trước, thân thiện ôm lấy Thương Nghiêu.

Tất cả các phương tiện truyền thông có mặt đều tranh thủ cơ hội ghi lại hình ảnh này…

Lưu Ly tiến lại gần Lạc Tranh, khẽ đưa mắt nhìn người đàn ông đang là tiêu điểm của sự chú ý cách đó không xa. Lại nhìn đến gương mặt có chút ngơ ngẩn của nàng, trong lúc nhất thời dường như nhớ ra điều gì liền cất tiếng hỏi, “Tiểu Tranh à, người phù rể mà cậu nhắc tới không phải là anh ta chứ?”

Lạc Tranh lúc này mới khôi phục lại phản ứng, ngập ngừng nói, “Không phải là…”

"Vậy thì thật kỳ quái nha. Cách ăn mặc của người đàn ông đó hôm nay cũng không giống phù rể cho lắm. Dường như…” Lưu Ly khẽ nhấn mạnh lời nói của mình, “…còn giống chú rể hơn vậy.”

“Lưu Ly, cậu đang ở đó nói bậy gì thế?” Trong lòng Lạc Tranh bất giác vô cùng hoang mang, lại thêm câu nói vừa rồi của cô bạn, khiến từ đầu ngón tay đến toàn thân đều lạnh run.

“Đúng vậy mà! Cậu tự nhìn xem, cậu thấy anh ta cùng Ôn Húc Khiên đứng chung một chỗ, ai trông giống chú rể hơn? Cứ nhìn phản ứng của những người xung quanh cũng thấy rõ ràng.” Lưu Ly chăm chú nhìn Lạc Tranh, khẽ nói.

“Người đàn ông này trông rất khôn ngoan!” Lưu Ly lại khẽ cất lên một nhận xét có chút dò xem ý tứ của Lạc Tranh.

“Lưu Ly…”

“Giám đốc tập đoàn RM, ông trùm của ngành xa xỉ phẩm, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, Tiểu Tranh…” Lưu Ly khẽ quan sát tình hình, lại kề bên tai nàng khẽ thì thầm.

“Đêm đó pheromone tiên sinh không phải là anh ta đấy chứ?”

Lạc Tranh bất giác ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, hành động này thực sự đã đem tâm sự trong lòng nàng hoàn toàn bán đứng.

Lưu Ly bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu Tranh, cậu gặp gỡ người đàn ông như vậy, khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.”

“Lưu Ly, cậu đừng nói nữa. Mình…mình sắp kết hôn rồi.” Đầu óc Lạc Tranh lúc này dường như rối tung lên.

“Kết hôn rồi thì sao? Trái tim cậu không gả theo cuộc hôn nhân này thì có ích gì chứ?” Lần đầu tiên Lưu Ly thấy Lạc Tranh tỏ ra bối rối như vậy, vội kéo tay nàng, lại bị bàn tay lạnh giá của Lạc Tranh làm cho giật mình, “Ôn Húc Khiên có biết đó là anh ta không?”

Lạc Tranh khẽ nhắm mắt lại, không muốn để ánh mắt mình tiếp tục dõi theo bóng dáng của Thương Nghiêu nữa. Một lúc sau nàng mới mở to đôi mắt, trong ánh mắt dường như có chút mơ hồ, khe khẽ lắc đầu.

Lưu Ly quả thực bị nàng làm cho kinh ngạc cực độ.

“Gã đàn ông này cũng thật khốn nạn. Ngay cả vị hôn thê của bạn mình cũng không buông tha. Tiểu Tranh, cậu phải cẩn thận một chút. Cho dù hôm nay cậu kết hôn, về sau này cũng phải hết sức cẩn thận.”

Tim Lạc Tranh bất giác lại đập loạn lên, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng gọi của Ôn Húc Khiên cách đó không xa.

"Tranh Tranh, mau qua bên này." Hắn hướng nàng ngoắc ngoắc tay.

“Qua đó đi, tân nương tử." Lưu Ly buông tay nàng ra, khẽ than nhẹ.

Lạc Tranh thầm hít sâu một hơi, hướng về phía Ôn Húc Khiên bước tới. Suốt cả đoạn đường, nàng đều nhìn vào Ôn Húc Khiên, ánh mắt cùng nụ cười vô cùng dịu dàng. Dù vậy, nàng cũng không khó để cảm nhận được Thương Nghiêu đang chăm chú dõi theo mình.

Mặc dù Lạc Tranh không có nhìn lại hắn, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn cơ hồ muốn đem nàng nung chảy. Thậm chí…mỗi một bước chân tiến lên phía trước, Lạc Tranh có thể cảm nhận được mùi hoắc hương thoang thoảng đặc trưng kia…

Có lẽ do nàng quá khẩn trương, hoặc là đang mải suy nghĩ làm sao để mọi chuyện có thể nhẹ nhàng hơn chút ít…Nhưng, con người chính là như vậy, càng muốn thư giãn thì tâm tình lại càng khẩn trương hơn, kết quả…

"A..." Lạc Tranh có chút bất cẩn khiến giày cao gót thoáng dẫm lên một góc váy cưới, thất kinh kêu lên một tiếng, cả người chợt chao đi, ngã mạnh về phía trước…

Đúng thời điểm Lạc Tranh thật sự nghĩ rằng mặt mình sẽ KISS đất, đột nhiên có một cánh tay đàn ông cứng rắn vươn tới, vòng qua eo nàng. Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân bị một sức mạnh to lớn kéo ngược trở lại, ngay sau đó thân mình ngả vào một vòm ngực vô cùng quen thuộc.

"Cẩn thận một chút, bị mất mặt như vậy thật không hay chút nào.” Một giọng đàn ông trầm thấp đầy mê hoặc khẽ vang lên bên tai nàng. Theo từng lời nói thốt ra còn có mùi hoắc hương vô cùng cám dỗ nhanh chóng bủa vây…

Trong lòng Lạc Tranh lúc này vô cùng hoảng hốt, vô thức ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn.

Một đôi mắt đen thẳm vô cùng mê hoặc, không hề chớp cũng đang nhìn vào mắt nàng. Vẫn luôn như vậy, Lạc Tranh không thể nhìn thấu tâm tư hắn qua đôi mắt tà mị đó, dường như lúc này nàng chỉ nhìn thấy hình bóng có vẻ si ngốc của chính bản thân mình…

Trên bãi cỏ, người đàn ông cao lớn thân hình ưu nhã đang ôm lấy cô dâu xinh đẹp. Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt những người có mặt cơ hồ đều ngưng tụ trên người họ.

Cô dâu ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, cánh tay rắn chắc của người đàn ông lại vòng qua vòng eo nhỏ nhắn, còn người đàn ông thì cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của cô dâu. Gương mặt cương nghị tràn đầy nam tính cùng gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tạo thành một hình ảnh vô cùng mỹ lệ. Một màn này, cho dù nhìn vào từ bất kỳ góc độ nào, hay là từ dáng vẻ của hai người họ đều vô cùng tương xứng, giống như hai người họ mới là nhân vật chính của hôn lễ hôm nay vậy.

Khung cảnh bất ngờ này khiến giới truyền thông có mặt tại đó rối rít chụp hình lia lịa. Cho dù là ai đi nữa khi nhìn thấy một màn vừa rồi quả thực cũng bị doạ cho khiếp sợ.

Lúc này Lạc Tranh mới có lại chút phản ứng, vội thu lại tầm mắt đang đặt trên gương mặt hắn, khẽ nói, “Cảm ơn anh!”

Thương Nghiêu nhếch môi cười, lại vừa lúc Ôn Húc Khiên tiến tới, liền nhẹ nhàng rút tay khỏi vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng nói, “Không có gì!”

"Tranh Tranh, em không sao chứ?" Ôn Húc Khiên vừa rồi không được nhanh nhẹn như Thương Nghiêu. Vào lúc Lạc Tranh sắp ngã xuống, hắn chỉ kịp nhìn thấy Thương Nghiêu là người đầu tiên xông lên với tốc độ vô cùng mau lẹ.

Lạc Tranh lắc đầu, cười cười, “Em không sao, chỉ trách mình tay chân vụng về, cũng may là không bị mất mặt.”

Ôn Húc Khiên nhìn Thương Nghiêu một cái, liền đem Lạc Tranh kéo đến bên cạnh, dịu dàng lên tiếng, “Thực xin lỗi, là anh suy tính không chu toàn. Em mặc váy cưới đương nhiên có chút bất tiện.”

Thương Nghiêu đứng ở một bên, nụ cười trên môi vẫn vô cùng vui vẻ, nhưng trong ánh mắt dường như có chút trầm lắng.

Lưu Ly đứng ở gần đó, một mực lặng lẽ quan sát hết thảy mọi chuyện. Nói một cách chính xác, thì là dành thời gian chủ yếu để quan sát Thương Nghiêu.

Phóng viên của các hãng truyền thông rối rít bước tới, có một người có lẽ là phóng viên mới vào nghề, cách nói chuyện có vẻ khá thẳng thắn, dường như muốn tạo chút không khí hoặc giả anh ta cũng có mục đích khác, “Cô dâu không sao chứ? Vừa rồi quả thực quá nguy hiểm. Nhưng mà như vậy cũng dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Không biết Thương Nghiêu tiên sinh cùng cô dâu chú rể đây là?”

Thương Nghiêu nghe vậy, nụ cười vui vẻ trên môi dường như càng đậm hơn…

Còn Lạc Tranh, nụ cười trên môi dường như cứng lại…

Ôn Húc Khiên vô thức nhíu nhíu mày, nhìn lại hướng người phóng viên vừa hỏi, giọng nói có chút lạnh lùng, “Đã đến giờ cử hành hôn lễ, xin mời các vị vào lễ đường.”

Phóng viên kia dường như cũng ý thức được mình đặt câu hỏi không phù hợp, khẽ le lưỡi, đi theo cửa dành cho khách bước vào trong giáo đường.

“Không ngại tôi làm phù rể cho hai người chứ? Hình như hôm nay phù rể còn chưa tới?” Thương Nghiêu đột nhiên cười khẽ cất tiếng hỏi.

Lạc Tranh bất giác ngẩn ra.

Ngược lại, Ôn Húc Khiên lại cười vô cùng thoải mái, “Thương Nghiêu, nếu cậu có thể làm phù rể ình thì còn gì bằng, chuyện này khiến mình vừa mừng vừa lo đó.”

Thương Nghiêu khẽ cất tiếng cười, khoé môi lại thêm vài phần tà mị, “Tôi lại muốn hôm nay làm chú rể…” Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại, nhìn thấy sắc mặt Ôn Húc Khiên cùng Lạc Tranh có chút biến hoá, liền nói lảng sang chuyện khác, “Đáng tiếc, cũng phải có người cho tôi cơ hội mới được. Trong mắt Lạc luật sư chỉ có mình cậu, tôi có thể làm phù rể cũng coi như vinh hạnh lắm rồi.”