Chương 55: Hồi 05 - Chương 01 phần 1

Hồi 5: Chìm đắm

Chương 1: Hôn lễ ở nhà thờ St.John

Cô đơn không phải cảm giác từ khi sinh ra đã có mà nó bắt nguồn tại thời khắc ta bắt đầu biết yêu một người…

Mà anh, giống như vị thần hạ phàm trong đêm tối mịt mù, khi từng bông tuyết phiêu đãng rơi xuống, dường như vạn vật trên thế gian đều do một tay anh sáng tạo nên.

Thời khắc đó, em nghĩ mình đã yêu anh mất rồi…

Phải làm sao đây?

Thế nên, em đành phải cô đơn, giống như vì sao cô độc trên bầu trời đêm, chìm khuất dưới ánh mặt trời rực rỡ…


Nhà thờ St.John, Hongkong.

Không khí tại nhà thờ St.John trong khu Garden Road hôm nay vô cùng náo nhiệt. Đây là nhà thờ cổ được xây dựng theo lối kiến trúc Gothic. Sau 12h trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên tháp chuông nhà thờ cao vút như thể xuyên thấu tầng mây càng làm nổi bật vẻ uy nghiêm của nơi này.

Trên bãi cỏ trước nhà thờ, khách khứa đã tề tựu đông đủ, thảm đỏ được trải dọc theo lối vào nhà thờ với những chùm bóng nhiều màu sắc và những bó hoa giả được kết vô cùng nghệ thuật. Bởi Lạc Tranh bị dị ứng phấn hoa nên trong hôn lễ hôm nay không hề có sự tồn tại của hoa tươi.

St.John là nhà thờ Anh quốc cổ kính nhất tại Hongkong này. Trên nóc nhà thờ là một bức tượng thánh cao lớn khiến cho kiến trúc của nhà thờ càng thêm phần hùng vĩ. Chính giữa nhà thờ là tượng chúa Jesus, hai bên là tượng thánh Ambrogio và Agostino. Phía bên phải là cửa thánh môn, hốc tường bên trái là bức tượng hoàng đế Constantine, hành lang dọc theo lối vào giáo đường là các bức tượng thánh do các học trò của Bernini điêu khắc thành. Trên đỉnh của mỗi cây cột trong nhà thờ là hình điêu khắc miêu tả các nhân vật trong kinh Tân Ước và Cựu Ước. Nhà thờ này, ngoài việc là nơi các tín đồ thường xuyên tới làm lễ còn là nơi minh chứng cho rất nhiều đôi lứa bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời.

Khách khứa tham dự hôn lễ hôm nay hầu như đều là họ hàng thân thuộc, bạn bè, đối tác của Ôn Húc Khiên. Bên Lạc Tranh chỉ có duy nhất người bạn thân Lưu Ly mà thôi.

Lúc trước, Lạc Tranh còn tưởng mẹ sẽ trở về Hongkong để tham dự hôn lễ, không ngờ bệnh cũ của bà tái phát không thể nào tới được. Lạc Tranh tuy có chút thất vọng nhưng cũng có thể hiểu được. Cả cuộc đời mẹ đã chịu nhiều đau khổ, nàng không muốn mẹ lại phải chịu thêm bất kỳ khó khăn nào nữa. Do đó, sau khi bàn bạc cùng Ôn Húc Khiên, hai người họ quyết định sau đám cưới sẽ cùng đi thăm bà.

Đối với việc này, cũng may cha mẹ Ôn Húc Khiên là người thấu tình đạt lý, bọn họ chẳng những không để bụng mà còn dốc sức chu toàn cho hôn lễ.

Tất cả mọi việc đều khiến Lạc Tranh vô cùng cảm động. Hai vị trưởng bối này vốn đã rất thích Lạc Tranh, cho nên dù có xảy ra chuyện gì cũng không khiến họ thay đổi suy nghĩ. Dường như hai người họ đều sẵn lòng vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.

Trong phòng nghỉ dành cho cô dâu, Lạc Tranh mặc váy cưới ngồi lẳng lặng trước gương. Đôi mắt đen thuần khiết có chút yếu đuối, dung mạo xinh đẹp động lòng người hệt như thiên sứ lạc giữa nhân gian.

Ngắm mình trong gương, ánh mắt Lạc Tranh có chút hoảng hốt. Nàng thực sự muốn kết hôn sao? Hôn lễ ngày hôm nay có thể nói là kết quả của cả một quá trình nhiều năm yêu nhau, cho nên nàng mới gả cho Ôn Húc Khiên. Nhưng mà Lạc Tranh chợt cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mộng.

Sau khi thợ trang điểm rời đi, cô phù dâu Lưu Ly bước tới, đặt hai tay lên vai Lạc Tranh, nhìn nàng qua gương, khẽ cất tiếng tán thưởng.

"Tiểu Tranh, hôm nay cậu đẹp quá. Thì ra, khi khoác lên người chiếc váy cưới, phụ nữ lại trở nên xinh đẹp như vậy.”

Một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết được khéo léo đính thêm những dải lụa gắn pha lê lấp lánh khiến cả bộ váy cưới như tràn đầy linh khí. Phần ngực được thiết kế khá phù hợp tôn lên vóc dáng mỹ lệ của nàng khiến nhìn vào có cảm giác như thấy Thiên Sơn thánh nữ hạ sơn, vô cùng xinh đẹp thuần khiết khiến không ai có thể rời mắt.

Hàng lông mi dài cong vút của Lạc Tranh khẽ lay động, nhẹ nhàng ngắm bóng dáng người bạn thân trong gương. Lưu Ly hôm nay cũng mặc một bộ váy trắng thiết kế khá đơn giản nhưng không kém phần nữ tính.

“Hôm nay cậu cũng rất đẹp, nhìn cậu mặc thế này, càng giống như Tiểu Long Nữ siêu phàm thoát tục.”

"Tiểu Tranh, người ta trong lúc gấp rút đã nhận lời làm phù dâu cho cậu, thế mà cậu lại dám đem mình ra làm trò cười.” Lưu Ly cố bày ra vẻ tức giận nhìn nàng, khẽ phàn nàn.

"Mình nào có giễu cợt cậu chứ. Mình muốn cậu làm phù dâu cũng vì không muốn cậu lại ngồi cô đơn một mình ở nhà. Cậu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm một người bạn trai nói chuyện yêu đương đi thôi.”

Nụ cười của Lạc Tranh dịu dàng như cánh hoa đào trong gió, hơi thở mang theo hương thơm mê người, “Phù rể hôm nay cũng là người đàn ông cực phẩm. Người ta cũng bận rộn vô cùng nhưng vẫn bị mình kéo tới đây, cậu phải tranh thủ cơ hội này mà nắm cho chắc.”

"Tiểu Tranh, hôm nay là hôn lễ của cậu đó, đừng có biến nó thành đại hội cầu thân đi.” Lưu Ly vừa nghe nhắc tới chuyện này liền cảm thấy đau đầu. Cô vốn luôn cho rằng, yêu nhau rồi kết hôn hết thảy đều do duyên số, duyên phận không tới, miễn cưỡng ở chung một chỗ cũng không có kết quả.

“Anh ta tên là Kỳ Ưng Diêm, là luật sư có tiếng trên trường quốc tế, có thể nói là một viên kim cương vô giá, cậu đừng có bỏ lỡ đấy.” Lạc Tranh dường như rất nhiệt tình làm bà mai.

Lưu Ly nghe xong đã thấy nhức đầu, “Tiểu Tranh, có trời biết mình không thích giao thiệp với luật sư tới nhường nào. Nếu không phải cậu là bạn tốt nhất của mình, ngay cả cậu mình cũng sẽ không buồn nói chuyện đâu. Được rồi, được rồi, hôn lễ này xem ra cũng bị biến thành nơi giao tế mất rồi.”

Lạc Tranh khẽ thở dài, đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là khung cảnh bãi cỏ trước nhà thờ với những chùm bóng bay được kết rất đẹp mắt, khách khứa tham dự đều ăn mặc vô cùng trang nhã. Nhìn lướt qua các vị khách đang đứng túm tụm nói chuyện bên ngoài, Lạc Tranh khẽ cười, “Thực ra, hôn lễ đã sớm bị biến thành nơi giao tế rồi. Nói không chừng, trong ngày hôn lễ của mình sẽ có vô khối hợp đồng được ký kết đây.”

Lưu Ly cũng biết rõ đạo lý này. Cũng hệt như một bữa tiệc, nếu không phải là nơi cung cấp các mối quan hệ yêu đương vụng trộm thì cũng là cơ hội thúc đẩy hợp tác công việc. Xem ra, quan hệ giữa người với người cũng chỉ là như vậy.

"Tiểu Tranh, cậu đã nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn gả cho Ôn Húc Khiên sao?" Lưu Ly đột nhiên thốt ra câu hỏi như vậy. Mặc dù cô cùng Lạc Tranh là bạn thân, nhưng với Ôn Húc Khiên mà nói cũng không giao tiếp mấy, cho nên mỗi lần nhắc tới, Lưu Ly vẫn luôn gọi tên đầy đủ của hắn.

Lạc Tranh quay đầu nhìn cô bạn thân, giật mình sững người một lúc mới khẽ nở nụ cười, “Lưu Ly, sao cậu lại đột nhiên hỏi như vậy vào lúc này?”

Lưu Ly bước lên phía trước, có chút suy tư nhìn về phía Lạc Tranh, “Có đôi khi phụ nữ không hiểu rõ lòng mình. Nhưng thân thể thì không lừa được người, cậu thật sự cảm thấy mình không có ý gì với Pheromone tiên sinh kia sao?”

"Pheromone tiên sinh?" Lạc Tranh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, một lúc sau mới khôi phục thần trí, ánh mắt có chút chấn động, “Lưu Ly, cậu đừng nói càn, chuyện của mình và hắn, mình đã không muốn nhớ tới rồi.”

“Mình chỉ cảm thấy người này rất kỳ quái, nhất định là người đàn ông vô cùng mạnh mẽ. Một người đàn ông đã chiếm được lần đầu tiên của cậu, hắn sẽ dễ dàng buông tay sao?” Lưu Ly khẽ than.

“Mình biết rõ cậu không muốn nghe những lời này, nhưng mà mình vẫn muốn nhắc nhở cậu, có những chuyện khi đã xảy ra dù cậu có muốn trốn tránh cũng không được. Tiểu Tranh, trước giờ cậu luôn là người vô cùng lý trí, sao lần này lại muốn làm đà điểu như vậy?”

“Lưu Ly, mình thấy cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi. Làm người vốn phải thực tế một chút, sao có thể coi những chuyện mơ hồ như vậy thành sự thật chứ?” Lạc Tranh khẽ chớp mắt, nhẹ giọng nói, “Cho dù mình có lý trí, có mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Mình chỉ hy vọng cuộc đời mình có thể yên ả như hồ nước phẳng lặng. Có một tình yêu bình thường, một cuộc hôn nhân bình thường, rồi sinh con, rồi già đi…chỉ đơn giản như vậy.”

"Có đôi khi mọi chuyện không như mình mong muốn, có người đã chủ định cả đời này đi yêu người khác, có người lại chủ định cả cuộc đời được người khác yêu thương. Tiểu Tranh, con người chính là như vậy, cậu càng hy vọng đơn giản, cuộc sống sẽ càng trở nên phức tạp. Mình chỉ sợ con đường tình cảm sau này của cậu sẽ phải chịu nhiều đau khổ mà thôi.” Lưu Ly chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt Lạc Tranh dường như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó, có chút rung động như thể hồ nước phẳng lặng bị một cơn gió nhẹ thổi qua. Sau một khắc, nàng trừng mắt liếc Lưu Ly, “Hôm nay là hôn lễ của mình, đây coi như lời chúc phúc của cậu sao?”

"Được, được! Cậu đã thích mấy lời dễ nghe, vậy mình sẽ nói thật hay. Chúc cậu…tân hôn vui vẻ, cùng ông xã sống tới bạc đầu, con cháu đầy đàn, Ok?” Lưu Ly bưng miệng cười.

"Như vậy còn tạm được." Lạc Tranh cũng cười.

Cửa phòng nghỉ chợt mở ra, Ôn Húc Khiên bước vào nhìn thấy Lưu Ly, nở nụ cười xã giao, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lạc Tranh.

Lạc Tranh giống như một đoá sen trắng đứng đó, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhu hoà nhìn về phía Ôn Húc Khiên một thân lễ phục chỉnh tề. Thân thể của hắn được bộ lễ phục ôm lấy càng tôn thêm vóc dáng cao lớn, toát ra mị lực rung động lòng người, đứng bên cạnh nàng tạo thành một bức hình vô cùng đẹp mắt, người đàn ông anh tuấn cùng người phụ nữ xinh đẹp không bút nào tả xiết.

Bước vào phòng nghỉ dành cho cô dâu, Ôn Húc Khiên nhất thời bị vẻ đẹp của nàng làm cho ngây người, thoáng như chính mình lạc vào thế giới thần tiên, tựa như nhìn thấy nàng công chúa trong lâu đài cổ tích, hồ điệp tiên nữ giữa nhân gian.

"Tranh Tranh, em thật đẹp..." Hắn bước nhẹ lên trước, tựa hồ sợ phá vỡ mất cảnh đẹp trước mắt hoặc là sợ hãi mình thô lỗ làm kinh động nàng. Hai bàn tay to nhẹ nhàng đặt trên bả vai nàng, trong mắt ánh lên thâm tình…

Nhìn vào ánh mắt của hắn, Lạc Tranh nhất thời cảm thấy hô hấp có chút khó nhọc, đôi mắt có nét u buồn được hàng lông mi cong vút che đi, gò má xinh đẹp hơi nhợt nhạt khiến cho vẻ đẹp càng thêm phần hư ảo.

Trong lúc lơ đãng, trong đầu Lạc Tranh lại hiện lên đôi mắt đen thẳm đầy tà mị của Thương Nghiêu, ánh mắt hắn dường như mang theo sự vui vẻ cùng ranh mãnh nhìn nàng khiến toàn thân Lạc Tranh cảm thấy không được tự nhiên, trong lúc nhất thời hô hấp càng thêm dồn dập.

Ôn Húc Khiên ngắm nàng đến ngây người, một Lạc Tranh dịu dàng đến vậy là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy. Kìm lòng không được, hắn khẽ cúi xuống, đôi môi vừa muốn chạm vào gương mặt nàng, Lạc Tranh liền vô thức nghiêng đầu tránh đi.

"Đừng như vậy..." Thanh âm nhẹ nhàng mang theo ý từ chối khéo léo…

Ôn Húc Khiên bất giác ngây người, thật lâu sau hắn mới đưa môi mình kề bên vành tai nàng, cười khẽ, “Tranh Tranh, em sao vậy?”

Lạc Tranh nhất thời im lặng, tâm trạng lúc này của nàng thực sự rối bời. Sau một khắc, nhẹ nhàng cười, nhìn vào đôi mắt của Ôn Húc Khiên, “Anh vội vàng gì chứ? Anh sẽ làm hư son môi của em mất.”

“Thật xin lỗi, là anh sơ ý.” Ôn Húc Khiên cười đem nàng ôm vào lòng, ngón tay thon dài khẽ di chuyển trên phần gáy trắng mịn. Chỉ mấy phút nữa thôi, hắn sẽ hoàn toàn có được nàng, biến nàng trở thành người phụ nữ của mình.

"Cha xứ đến rồi, chúng ta ra ngoài đi." Hắn khẽ thì thầm bên tai nàng.

Trong tim Lạc Tranh bất giác lại nổi lên một hồi hoảng loạn nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khẽ mỉm cười gật đầu.

Phía bên ngoài, con đường dẫn vào nhà thờ băng qua một thảm cỏ rộng lớn đã được trải thảm đỏ tinh tươm tới tận lễ đường.