Chương 208: Hồi 09 - Chương 11

Chương 11: Trí nhớ mấu chốt

Đêm trước ngày ra tòa luôn là thời khắc quan trọng nhất của mọi trận quyết chiến. Trong đêm đó, đoàn luật sư cũng đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Các tài liệu đưa lên tòa cũng sẽ căn cứ theo mã số đã được sắp xếp từ trước và thứ tự đưa lên tòa cũng được ấn định sẵn.

Lạc Tranh nhìn đống giấy tờ đầy ngập trên bàn, lại quay sang nhìn từng khuôn mặt trong đoàn luật sư. Mấy ngày nay bọn họ đều nỗ lực không ngừng. Tất cả đều thức đêm để hoàn thành xong mọi việc. Nàng hít sâu một hơi. Ai cũng biết, vào lúc này không còn là sự tranh đấu giữa luật sư và luật sư nữa, mà là sự quyết đấu giữa các đoàn luật sư với nhau.

Việc tìm ra những điểm còn nghi vấn cũng như tìm ra những nội dung có thể làm luận cứ trong mỗi một bộ tài liệu, không chỉ là công việc mà đoàn luật sư phía Lạc Tranh tiến hành, mà ngay cả bên Kỳ Ưng Diêm cũng phấn đấu ngày đêm, nỗ lực không ngừng, cố gắng nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng này.

Sau khi Vi Như sắp xếp xong những tập tài liệu cuối cùng, cô quay sang nhìn thoáng qua Lạc Tranh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Em muốn hỏi gì?” Lạc Tranh dường như cảm nhận được suy nghĩ của Vi Như liền lên tiếng.

Vi Như khẽ liếm môi, nghĩ ngợi một lát rồi ngập ngừng hỏi, “Sư phụ, nghe nói công tố viên lần này chính là người phụ trách pháp vụ của tập đoàn WORLD trước kia. Em thực sự không hiểu được cách làm của anh ta. Cho dù muốn giúp ngài Louis thoát tội, nhưng việc trở thành công tố viên lần này của anh ta thật sự rất kì lạ. Trên tòa anh ta phải bảo vệ cho đương sự của mình, liệu có thể… ?”

“Vi Như, luật sư Kỳ Ưng Diêm vào ngành đã nhiều năm nay, anh ta chưa từng thua một vụ kiện nào. Nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ vì lợi ích mà bán đứng chân tướng sự việc. Là người đại diện cho pháp luật, lợi ích của đương sự tất nhiên là quan trọng nhưng sự thật càng quan trọng hơn. Anh ta tuyệt đối không phải loại người vì lợi ích mà quay lưng lại với sự thật. Chị tin tưởng anh ta.” Lạc Tranh khẽ ngắt lời Vi Như, ngữ điệu rất kiên quyết, giải đáp hết thảy mọi thắc mắc trong lòng cô.

Vi Như khẽ gật đầu. Cô cũng biết sự lo lắng của bản thân là thừa. Người trong ngành đều biết, tuy vẻ bề ngoài của luật sư Kỳ Ưng Diêm không đứng đắn cho lắm, nhưng thực chất lại là người luôn nêu cao chính nghĩa.

Nếu như anh ta thực sự có vấn đề gì đó thì sư phụ sẽ ngay lập tức đưa ra khiếu nại yêu cầu thay công tố viên. Nhưng sư phụ không làm thế, điều này có nghĩa là sư phụ có đủ sự tín nhiệm và rất hoan nghênh anh ta. Còn Kỳ Ưng Diêm cũng biết rõ quan hệ của sư phụ và ngài Louis mà vẫn đồng ý ra tòa, điều đó chứng tỏ anh ta cũng tin tưởng sư phụ như thế.

Nghĩ đến đây, Vi Như lại ngước nhìn Lạc Tranh. Cho đến tận bây giờ mọi người mới biết quan hệ của sư phụ và ngài Louis. Không ngờ sư phụ lại được gả cho ngài Louis một cách bí mật như vậy. Chuyện này thực khiến mọi người phải ngỡ ngàng.

Sau khi Lạc Tranh xem kĩ lại những tập tài liệu cuối cùng, nàng mới đứng dậy, vỗ tay mấy tiếng rồi nhìn về phía mọi thành viên trong đoàn luật sư, “Mọi người bây giờ hãy về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần thật sung mãn để chờ đón phiên tòa ngày mai.”

Các thành viên trong đoàn luật sư lần lượt vươn vai đứng dậy. Mấy ngày hôm nay họ đều vùi đầu trong đống tài liệu, thực sự sắp không thể chịu đựng được nữa. Sau khi cổ vũ tinh thần lẫn nhau một hồi, mọi người lục tục ra về.

Còn Vi Như vẫn chưa chịu rời đi. Sau khi đợi ọi người về hết, cô liền ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh, lo lắng hỏi, “Sư phụ! Đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm được nhân chứng có lợi nhất, như thế vụ án này sẽ gặp rất nhiều bất lợi.”

“Thông báo cho “sư gia” tiếp tục tìm, phải tìm cho bằng được nhân chứng tận mắt nhìn thấy ngài Louis rời khỏi biệt thự ngày hôm đó.” Lạc Tranh cũng biết rõ điểm yếu của bên mình nên cũng cực kỳ nghiêm túc nói thêm, “Bất luận phải dùng tới biện pháp gì cũng phải tìm ra người đó.”

Vi Như khẽ gật đầu.

Đêm xuống, phòng làm việc của Lạc Tranh vẫn còn sáng đèn. Nhân viên của công ty đều đã tan làm nhưng nàng vẫn chưa chịu rời khỏi công ty mà vẫn còn ngồi trước máy vi tính để xem đi xem lại một đoạn băng ghi hình tại biệt thự hôm đó.

Đoạn video này nếu đem ra làm bằng chứng thì sẽ trở thành một căn cứ chính xác nhất bởi người trong đoạn băng thực sự rất giống Louis Thương Nghiêu. Nếu Kỳ Ưng Diêm dùng đoạn video này làm bằng chứng, chắc hẳn sẽ tìm tới chuyên gia để giám định tính xác thực. Như vậy có nghĩa là anh ta cũng đã xem xét cẩn thận chứng cứ này.

Nàng cố gắng quan sát thật kỹ hy vọng có thể tìm ra một tia sơ hở trong đoạn băng video. Đây chính là đoạn băng được ghi lại trong khoảng thời gian sau khi công chúa bị sát hại, vì thế nó rất quan trọng.

Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào đoạn băng mà không hề chớp mắt. Thậm chí xem đi xem lại đoạn băng này không dưới vài chục lần. Nội dung của đoạn video rất đơn giản, chỉ là hình ảnh của một người đàn ông bước ra khỏi cửa lớn của căn biệt thự. Cả quá trình chỉ vẻn vẹn có đúng mười lăm giây.

Lạc Tranh khẽ thở dài. Chắc chắn đoạn video này có người cố ý quay lại. Bởi vì hình ảnh phía trước ống kính đều rất khó nhìn. Xem ra hung thủ vì muốn cố ý hãm hại Thương Nghiêu nên đã lưu lại đoạn băng hình này làm bằng chứng buộc tội.

Cả Lạc Tranh và Kỳ Ưng Diêm đều hiểu rõ một điều, đoạn băng này nhất định có vấn đề. Chắc chắn có người đứng đằng sau cố ý dàn xếp những chuyện này. Nhưng lại không có chứng cứ chứng minh, nên trước mắt đoạn video này vẫn là bằng chứng chống lại Thương Nghiêu.

Phải làm thế nào bây giờ?

Lạc Tranh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ tới mười giờ tối. Chỉ còn mười hai giờ nữa là phiên tòa sẽ bắt đầu. Hiện tại, nàng không thể nào tìm được chứng cứ để phản bác lại đoạn video này, thậm chí ngay cả nhân chứng quan trọng nhất có thể chứng kiến mọi chuyện cũng chưa tìm ra.

Trong lòng Lạc Tranh không khỏi có chút bực bội và khó chịu, ngón tay gõ mạnh lên bàn phím một cách vô thức khiến đoạn video trên màn hình máy tính khôi phục lại tốc độ phát hình như bình thường. Nàng hít một hơi thật sâu, đáy mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Đúng lúc đoạn video đang phát tới giây cuối cùng thì Lạc Tranh vô tình nhìn lướt qua, đột nhiên cả người như ngẩn ra. Ngay lập tức bản thân sững lại như bị hóa đá vậy.

Trong nháy mắt, dường như mọi sức mạnh của nàng lại trỗi dậy một lần nữa. Lạc Tranh tua đoạn video ngược trở lại, để nó phát với tốc độ bình thường. Đợi cho tới khi còn một giây cuối cùng thì bỗng nàng cảm thấy tim mình như chực nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Trên màn hình, ở giây cuối cùng của đoạn băng, khi người đàn ông đó giơ ngón tay lên rồi khẽ xẹt qua chóp mũi thì đoạn video cũng kết thúc. Chính là chỗ này! Tại sao nàng lại không phát hiện ra điểm này ở những lần xem lúc trước nhỉ? Có lẽ một là vì thời gian quá ngắn, hai là vì nàng quan sát đoạn video với tốc độ rất chậm.

Lạc Tranh lại xem đi xem lại hình ảnh vào giây cuối cùng của đoạn video. Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình hết sức tập trung. Người đàn ông trong video có một hành động duy nhất đó là sờ lên mũi. Hành động sờ mũi này chính mà một hành động bản năng của anh ta.

Đây chắc hẳn là một hành động theo thói quen. Giống như thói quen hút điếu thuốc của một người sau khi làm việc xong. Hoặc là thích vặn mình vươn vai sau khi hoàn thành một công việc nào đó. Tóm lại mỗi người đều có một thói quen riêng, chỉ là có những người có thói quen khá rõ rệt, nhưng cũng có những người thói quen đó lại khá mờ nhạt.

Giống như hành động của người đàn ông trong video, cho dù đây có là thói quen đi chăng nữa thì có lẽ mọi người cũng không mấy chú ý đến.

Hành động sờ mũi….

Trong ấn tượng của Lạc Tranh thì hình như có người đã làm hành động này. Ngoại hình có thể nhầm lẫn, thậm chí đến khuôn mặt cũng còn có thể gây nhầm lẫn, nhưng hành động trong tiềm thức của con người tuyệt đối không thể nhầm lẫn được. Thứ ngôn ngữ tay chân của con người có thể bán đứng suy nghĩ trong tâm tư sâu thẳm của người đó. Đôi khi cũng có thể thông qua những thói quen đó để ta phân biệt rõ một người.

Rốt cuộc là ai?

Ấn tượng này đã từng lưu lại trong trí nhớ của Lạc Tranh. Sao lại có thể biến mất chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được, khó chịu đưa tay cào tóc rồi tắt máy tính, Lạc Tranh cầm lấy túi xách rời khỏi văn phòng, đi vào thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe.

Ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng chiếu xuống mặt đất của bãi đậu xe tạo nên một khung cảnh hết sức lung linh. Bước trên đôi giày cao gót, Lạc Tranh chậm rãi tiến vào bãi đậu xe. Vào thời gian này, xe đỗ ở bãi cũng không còn quá nhiều cho nên nàng có thể nhanh chóng bước tới xe của mình. Vừa đi, nàng còn không ngừng thắc mắc về hành động của người đàn ông trong đoạn video. Đã từng gặp anh ta ở đâu chứ?

Đang mải nghĩ ngợi, bỗng Lạc Tranh cảm thấy hai mắt bị chói bởi ánh đèn xe từ xa chiếu tới. Ngay sau đó là âm thanh đinh tai nhức óc phát ra từ động cơ của một chiếc xe gắn máy phân phối lớn vang lên bên tai nàng. Theo phải xạ, nàng lấy tay che mắt lại, đồng thời một ý nghĩ cũng lóe lên trong đầu.

Một giây sau đó, Lạc Tranh chỉ cảm thấy cơ thể bị một lực rất lớn kéo đi, sau đó cả người ngã vào một người đàn ông lạ. Bỗng bên tai vang lên một tiếng phanh “két” cùng tiếng súng nổ. Nàng kinh hãi tới mức tim như ngừng đập, hơi thở cũng gián đoạn. Rồi sau đó lại nghe thấy âm thanh của chiếc xe gắn máy phóng đi xa dần.

Tất cả đều diễn ra quá nhanh. Nhanh đến mức khiến người ta chưa kịp có phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc. Lúc Lạc Tranh được người đàn ông lạ kia đỡ dậy thì nàng vẫn còn trong trạng thái hốt hoảng cùng sợ hãi.

“Lạc Tranh, em không sao chứ?” Giọng nói ân cần quen thuộc của người đàn ông cất lên.

Lạc Tranh giống như bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Nhìn về phía người đàn ông vừa cứu mạng mình, nàng không khỏi ngạc nhiên…

“Dennis, tại sao lại là anh?”

“Nếu như không phải anh kịp thời xuất hiện thì em đã sớm chết dưới họng súng kia rồi.” Dennis không trả lời câu hỏi của Lạc Tranh, chỉ chậm rãi nói tránh đi.

Vào mấy ngày trước, Dennis có tới nói với Louis Thương Nghiêu sẽ đích thân bảo vệ sự an toàn của Lạc Tranh. Mặc dù không thể bảo vệ được tuyệt đối, nhưng anh ta sẽ làm hết sức mình. Đối với sự an toàn của Lạc Tranh, Louis Thương Nghiêu không cảm thấy an tâm lắm. Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn cũng đồng ý với cách làm của Dennis.

Mặc dù Dennis không nói rõ nguyên nhân, nhưng hắn tin tưởng hành động của anh ta là xuất phát từ đáy lòng cho nên cũng không hỏi Dennis bất kỳ điều gì nữa. Louis Thương Nghiêu cũng hiểu rõ, cho dù có vệ sỹ theo sát Lạc Tranh 24/24 thì cũng có lúc sơ hở.

Sau khi nghe xong, Lạc Tranh mới nhớ tới những cảnh tượng vừa rồi, lo lắng nhìn Dennis. “Vừa rồi có nghe thấy tiếng súng, anh không sao chứ?”

“Không sao cả. Chắc chắn đối phương không nghĩ tới sẽ có một người đứng ra cứu nguy bất ngờ thế này.” Dennis quả thật không bị thương. Sau khi kiểm tra thấy Lạc Tranh cũng không gặp vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Tranh nhíu chặt lông mày lại rồi khẽ lẩm bẩm. “Quả nhiên có người muốn ra tay với tôi.”

“Em biết hung thủ là ai?” Dennis nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Lạc Tranh hít sâu một hơi sau đó nhẹ nhàng gõ gõ lên trán, “Tôi nghĩ, suy đoán của mình đúng tới tám mươi, chín mươi phần trăm.” Nói xong, nàng bước tới bên cạnh chiếc cột trụ bằng xi măng ở phía trước.

Dennis nhìn thấy Lạc Tranh đang chăm chú nhìn vào cái gì đó cũng tò mò bước tới. Đột nhiên phát hiện trên chiếc trụ bằng xi măng còn găm một viên đạn ở đó. Chắc hẳn là viên đạn còn sót lại của tên sát thủ bỏ trốn lúc nãy.

Nhìn thấy Lạc Tranh có ý muốn lấy viên đạn xuống xem, Dennis tự tay dùng một lực rất mạnh mới có thể gỡ xuống. Sau khi quan sát kỹ viên đạn, anh ta khẽ thở dài. “Xem ra đối phương thực sự muốn lấy mạng của em. Thế nên mới dùng tới loại đạn có mức độ sát thương cao như thế này. Tới mấy tầng xi măng cứng như thế mà còn xuyên qua huống chi xuyên trực tiếp vào người, đảm bảo mất mạng là cái chắc.”

“Từ viên đạn này có thể điều tra ra nguồn gốc, xuất xứ của nó đúng không?” Lạc Tranh vẫn chăm chú nhìn vào viên đạn đang ở trên tay Dennis, một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng khiến nàng không khỏi rùng mình một cái. Ngộ nhỡ viên đạn này ghim thẳng vào nàng…

“Tất nhiên là có thể điều tra ra được.” Dennis cầm lấy viên đạn, quan sát một cách tỉ mỉ, đôi mắt khẽ nheo lại. “Nếu như không nhầm thì viên đạn này thuộc về quân đội.”

“Quân đội?” Lạc Tranh lại rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ. Từ câu nói của Dennis, nàng lại càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, “Dennis, tôi cần anh giúp đỡ, nhất định phải điều tra ra nguồn gốc xuất xứ của viên đạn này.”

“Viên đạn này có liên quan tới vụ án ngày mai sao?” Dennis có chút không hiểu.

“Đương nhiên. Đây chính là chứng cứ có lợi nhất.” Khuôn mặt của Lạc Tranh lộ rõ vẻ bí hiểm, trầm tư lên tiếng. Tuy Beauchery Louis đã cảnh báo nàng phải cẩn thận nhưng vì có liên lụy tới lợi ích của gia tộc nên ông ấy tuyệt đối không thể ra tòa làm chứng được. Vì vậy thứ nàng cần lúc này chính là những vật chứng có lợi nhất.

Dennis dùng ánh mắt khác thường nhìn Lạc Tranh. Một lúc lâu sau mới lên tiếng. “Người gặp nguy hiểm là em, chẳng lẽ vào lúc này sự an nguy của bản thân mình em còn không nghĩ tới, còn nghĩ cách giúp Thương Nghiêu thoát tội nữa sao?”

“Bởi vì tôi tin Thương Nghiêu không có tội. Bất kể với tư cách là vợ hay là luật sư biện hộ cho anh ấy, tôi đều tin vào điều đó.” Lạc Tranh nhìn Dennis, “Hơn nữa tôi còn muốn cám ơn tên sát thủ vào đêm nay nữa.”

“Cái gì?” Dennis còn tưởng mình nghe nhầm.

“Bởi vì…” Đáy mắt của Lạc Tranh lộ rõ vẻ trầm tư, rồi chậm rãi nói rõ từng lời, “Chính vì nhờ có tên sát thủ này, mà tôi mới nghĩ tới một nhân vật quan trọng. Cũng là người rất quan trọng với vụ án này.”

Thấy ánh mắt của Lạc Tranh chợt sáng lên, Dennis thầm đoán rằng nhất định nàng đã nghĩ thông suốt vấn đề gì đó. Nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, anh ta vừa có cảm giác lo lắng nhưng cũng thầm chúc phúc cho nàng.

Lạc Tranh cũng không có nhiều thời gian giải thích với Dennis nữa. Vừa nói xong, nàng vội vàng lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số điện thoại dài. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

“Vi Như, lập tức thông báo cho “sư gia” điều tra tung tích của một người. Càng nhanh càng tốt.” Sau khi dặn dò hết những lời này, Lạc Tranh bỗng nói ra tên của một người.

Dennis đứng ở đằng sau nghe được, lập tức ngây ngẩn cả người.


Chưa tới mười giờ sáng, tất cả các phóng viên của các tạp chí lớn nhỏ đã ngồi đầy trên những bậc thang trước cửa tòa án cho thấy tầm ảnh hưởng của vụ án này lớn và rộng tới mức nào. Bởi vì chưa tới giờ xét xử nên các phóng viên phải ở bên ngoài tòa án. Họ đã phục sẵn ở đây từ sáng sớm hy vọng có thể thu thập được những tư liệu trực tiếp nhất

Vừa lúc Kỳ Ưng Diêm cùng với trợ lý xuất hiện thì liền bị một số lượng lớn các phóng viên vây quanh chật kín. Cách đó không xa một chiếc xe con chậm rãi đi tới rồi dừng lại. Vi Như cẩn thận xem xét tình huống bên ngoài, rồi quay đầu đề nghị với Lạc Tranh.

“Sư phụ, bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Chúng ta có nên đi vào từ cửa sau không?”

Lạc Tranh cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài, bình thản lên tiếng. “Đường đường là luật sư biện hộ mà đi cửa sau, tin này mà truyền ra ngoài thì còn nói được gì nữa. Kỳ luật sư cũng có thể đối mặt với phóng viên, chúng ta càng chẳng có lý do gì mà phải trốn tránh cả.”

Nói xong, Lạc Tranh liền tháo dây an toàn ra, bỗng cảm thấy có chút khó chịu.

“Sư phụ, chị làm sao vậy?” Vi Như nhìn thấy sắc mặt của Lạc Tranh có chút nhợt nhạt, còn thấy nàng che miệng lại, liền lo lắng hỏi.

Lạc Tranh cầm lấy chai nước uống một ngụm, khẽ hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng lên tiếng. “Không có việc gì đâu. Chúng ta đi vào thôi.” Nói xong nàng đưa tay sờ lên bụng mình. Đây chính là phản ứng khi mang thai, nhưng nàng không nghĩ là nó tới nhanh như vậy.

Vi Như gật đầu rồi cùng Lạc Tranh xuống xe, kéo theo chiếc va li đi theo sau Lạc Tranh.

Ánh mặt trời buổi sáng rắc những tia nắng nhẹ lên tòa nhà được thiết kế cực kỳ nghệ thuật của tòa án tối cao. Bầu không khí dường như cũng khá ôn hòa cùng dễ chịu. Thời tiết không quá ẩm ướt, lạnh lẽo mà ngược lại, còn có chút ấm áp hơn mọi ngày.

Đúng như dự đoán, sự xuất hiện của Lạc Tranh làm cho các phóng viên có mặt trước cửa toà án càng thêm hưng phấn. Bọn họ vốn đang vây quanh Kỳ Ưng Diêm để thu thập tin tức, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tranh liền đổ xô tới chỗ nàng. Những người đứng trên bậc cao nhất của tòa án cũng rối rít chạy xuống, bủa vây nàng bằng vô số câu hỏi như lũ quét…