Chương 207: Hồi 09 - Chương 10 phần 2

Lúc Lạc Tranh trở về tập đoàn, vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một đám vệ sỹ đứng đầy trên hành lang. Vẻ mặt của họ hết sức lạnh lùng, không hề có chút biểu cảm nào cả. Sự nghi ngờ trong lòng đã được kiểm chứng, nàng khẽ hít sâu một hơi rồi bước tới.

Toàn bộ tầng làm việc của văn phòng luật sư bỗng trở nên yên tĩnh. Mọi người thấy Lạc Tranh trở về, nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu với nàng. Nàng bước nhanh về hướng văn phòng của mình. Đúng lúc đó Vi Như bước ra, có thể thấy được sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của cô….

Vi Như giống như gặp được cứu tinh, lập tức bước về phía nàng, hỏi khẽ, “Sư phụ, bọn họ là ai vậy? Làm em sợ hết hồn.”

Lạc Tranh không trả lời câu hỏi của Vi Như, chỉ khẽ thở dài, yếu ớt lên tiếng. “Vi Như, hủy tất cả các cuộc hẹn của chị trong ngày hôm nay. Còn nữa, nếu các đồng nghiệp ở văn phòng tầng khác tới gặp, tạm thời không cho họ vào, việc này càng ít người biết càng tốt.”

Vi Như thấy thái độ của Lạc Tranh nghiêm túc như thế liền vội vàng gật đầu.

Người xuất hiện trong văn phòng làm việc của Lạc Tranh không phải ai khác mà chính là ông nội của Louis Thương Nghiêu - Beauchery Louis. Ông ta ra lệnh cho đám vệ sỹ đứng đợi ở bên ngoài, một mình ngồi xuống ghế sofa, ung dung nhàn nhã thưởng thức tách hồng trà kiểu Anh. Từng động tác thong thả tới cực điểm, không để lộ chút ý tứ nào.

Nhìn thấy Lạc Tranh đi vào, ông ta nhẹ nhàng lên tiếng. “Lạc luật sư, tôi đợi cô ở đây rất lâu rồi.”

Mặc dù Lạc Tranh có chút bất mãn với Beauchery Louis, nhưng dù sao ông ta cũng là hàng trưởng bối của Louis Thương Nghiêu nên dù trong lòng có không muốn đi chăng nữa thì tới một ngày cũng sẽ phải đối mặt với ông ấy. Nàng khẽ hít sâu một hơi rồi ngồi xuống phía đối diện. “Thật xin lỗi, mấy ngày hôm nay cháu có chút việc bận, không ngờ ông lại đích thân tới đây tìm cháu.”

“Tôi biết cô đang bận rộn xử lý chuyện của Thương Nghiêu.” Beauchery Louis khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng. “Hôm nay tôi tới tìm cô cũng chính là vì chuyện của nó.”

Lạc Tranh khẽ mỉm cười. Đây là việc nàng đã sớm nghĩ tới, ngoài chuyện của Thương Nghiêu, giữa nàng và ông ấy dường như chẳng có chuyện gì để nói cả. “Cháu biết, chắc ông không hài lòng về việc cháu làm luật sư đại diện cho Thương Nghiêu đúng không?”

Beauchery Louis nhìn Lạc Tranh, sau đó khẽ lắc đầu, “Không! Ngoài cô ra, tôi nghĩ không ai có đủ bản lĩnh đảm nhận vị trí đó.”

Lạc Tranh không ngờ Beauchery Louis lại nói những lời đó, ngỡ ngàng một lúc lâu nàng mới đáp lại, “Cháu không hiểu ý của ông lắm?”

Chẳng phải Beauchery Louis vẫn rất ghét nàng sao?

Ánh mắt Beauchery chăm chú nhìn Lạc Tranh hồi lâu rồi mới khẽ lắc đầu, “Tôi nghĩ, nếu luật sư đại diện không phải do cô đảm nhiệm thì theo như tính cách của Thương Nghiêu, chắc chắn nó sẽ không nhẫn nhịn tới bây giờ, chờ sự phán quyết của pháp luật. Thật là nực cười!”

Lạc Tranh như bừng tỉnh, nhưng nghĩ tới mục đích ông ta tới đây lại có chút khó hiểu.

Beauchery Louis thấy vẻ mặt khó hiểu của Lạc Tranh, cũng có nhã ý muốn giải thích cho những nghi vấn trong lòng nàng. “Thương Nghiêu dù sao cũng là cháu trai của tôi. Tôi chỉ muốn biết, vụ kiện lần này, cô nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

Lúc này Lạc Tranh mới phần nào hiểu ra mấu chốt của vấn đề. Nàng chăm chú quan sát vị trưởng bối trước mặt, xem ra ông ta cũng không hẳn là người không hiểu lý lẽ.

“Mai là ngày mở phiên tòa. Cháu nghĩ ông cũng thấy rồi, mấy ngày hôm nay đoàn luật sư đã không ăn không ngủ để phân tích chứng cứ, tìm ra những điểm có lợi để có thể biện luận trên tòa. Bất luận thế nào, cháu cũng sẽ không để Thương Nghiêu xảy ra bất kỳ chuyện gì.”

Sau khi nghe xong, Beauchery Lous cũng khẽ gật đầu. “Về năng lực của cô, tôi cũng không nghi ngờ gì cả. Tôi chỉ muốn cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt cho vụ kiện lần này.”

Lạc Tranh nghe xong, biết rõ trong lời nói của ông ta có chứa ẩn ý liền vội vàng lên tiếng hỏi. “Xin hỏi, cháu phải chuẩn bị những gì?”

Beauchery Louis chăm chú nhìn Lạc Tranh, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc. “Có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào!”

Một câu nói vừa rồi làm Lạc Tranh lạnh thấu tới tận tâm can. Đột nhiên nàng có chút giật mình, không hiểu sao ông ấy lại nói ra những lời này.

“Tôi biết nói ra những lời này sẽ làm cô kinh hãi. Nhưng cô nên biết rằng, người cô đang giúp đỡ không phải ai khác mà chính là người của gia tộc Louis. Chỉ cần Thương Nghiêu xảy ra bất kỳ chuyện gì thì đương nhiên cả gia tộc sẽ đại loạn. Và hậu quả như thế nào, Lạc luật sư thông minh như vậy chắc hẳn sẽ đoán được, đúng không?”

Lạc Tranh nghe xong, trái tim cũng dường như đóng băng lại. Trong đầu nàng liền lóe lên một ý nghĩ, “Đồng nghĩa với việc… Lập lại trật tự!”

“Đúng vậy!” Trong ánh mắt của Beauchery Louis hiện rõ ý tán thưởng dành cho Lạc Tranh. “Lạc luật sư quả thật rất thông minh. Đáng tiếc thân phận của cô không thuộc dòng dõi vương thất, nếu không có thể đường đường bước chân vào gia tộc Louis rồi.”

Lạc Tranh biết ông ta vẫn rất để tâm tới thân phận của nàng nhưng cũng không bận lòng nhiều mà vội hỏi ngược lại, “Cháu có chút không hiểu. Nếu trật tự được sắp xếp lại một lần nữa, thì người được lợi nhất trong gia tộc Louis là ai…?” Nàng đột nhiên nghĩ tới một người nên lên tiếng hỏi, “Có phải là Shawn không? Thương Nghiêu cũng từng nghi ngờ ông ta.”

“Shawn chỉ là một quân cờ mà thôi.” Beauchery Louis lắc đầu, khẽ thở dài. “Lạc luật sư, cô đã từng tới gia tộc Louis chắc cũng biết, không chỉ có mình tôi là trưởng bối trong gia tộc. Những vị trưởng bối khác mà cô nhìn thấy, mỗi người đều đứng đầu ột thế lực khác nhau. Thương Nghiêu là cháu trai của tôi, là người nối dõi của gia tộc nên đương nhiên địa vị của tôi cũng được củng cố, theo kiểu “nước lên thì thuyền cũng lên” vậy. Nhưng mỗi con người đều có lòng tham và sự ích kỷ, ai lại không muốn leo lên vị trí cao hơn chứ.” Nói tới đây Beauchery Louis dừng lại một chút, dường như đang muốn tìm kiếm một sự giải thích hợp lý nhất.

Lạc Tranh chăm chú lắng nghe Beauchery Louis rồi nhẹ nhàng tiếp lời, “Cũng giống như các triều đại phong kiến Trung Quốc trước kia vậy. Cho dù là quân vương đang tại vị nhưng vẫn luôn phải đề phòng và đối phó với các thế lực của các vương gia dưới trướng nhằm tranh quyền đoạt vị. Ngày qua ngày, không chỉ có bậc quân vương mới lo lắng tới vấn đề đó, mà ngay cả thái thượng hoàng cùng thái hoàng thái hậu cũng không ngoại lệ.”

“Đúng vậy, ví dụ của cô cực kỳ thích đáng. Chính là như vậy đấy!” Beauchery Louis gật đầu rồi nói tiếp. “Tuy nói gia tộc Louis chúng tôi không còn can dự vào vấn đề chính trị nữa nhưng trong giới doanh nghiệp cũng như trong mối quan hệ với các quốc gia khác vẫn giữ một vị trí hết sức quan trọng. Những lão trưởng bối khác tuy không nói ra nhưng tôi biết rõ, họ đều mong đến một ngày nào đó có thể trở thành người quản lý cao nhất của tập đoàn WORLD. Bọn họ luôn mong chờ ngày mà Thương Nghiêu xảy ra sự cố!”

Lạc Tranh dễ nhận thấy vẻ tiều tụy cùng sự bất đắc dĩ từ trong ánh mắt của Beauchery Louis. Nàng khẽ thở dài. “Đây cũng chính là nguyên nhân mà ông bắt ép Thương Nghiêu phải tuân theo cuộc hôn nhân sắp đặt kia đúng không?”

“Đúng vậy!” Beauchery Louis liền gật đầu, “Định mệnh đã sắp đặt được sinh ra trong gia tộc này thì sẽ phải hy sinh một số thứ, chẳng hạn như sự tự do và hơn nữa là hy sinh tình yêu của bản thân mình. Vì vậy, để duy trì cũng như củng cố thế lực của mình, điều tôi có thể làm đó là không ngừng tạo nên một sức mạnh và địa vị không thể thay thế. Bọn họ luôn theo dõi, rình rập Thương Nghiêu, một khi nó thoái hôn, họ sẽ vin vào cái cớ này mà làm lớn chuyện.”

“Chẳng lẽ sự việc lần này có liên quan tới các vị trưởng bối trong gia tộc?” Lạc Tranh đặt câu hỏi một cách dứt khoát, “Chính bọn họ là người trực tiếp hạ độc thủ ở phía sau sao?”

“Lạc luật sư, việc điều tra ra chân tướng là trách nhiệm của cảnh sát. Còn giải quyết những vấn đề của Thương Nghiêu là trách nhiệm của cô. Nói từng ấy chuyện với cô tôi nghĩ cũng đã đủ rồi.” Beauchery Louis không trả lời thẳng câu hỏi của Lạc Tranh mà chỉ khẽ cười.

“Tôi nghĩ, Thương Nghiêu đã sớm biết tất cả mọi chuyện. Nếu không làm sao có thể chặt đứt nguồn kinh tế chủ chốt của bọn họ chứ. Thương Nghiêu… Thằng bé này… lúc nào cũng hành động một cách tuyệt tình như vậy!”

Lạc Tranh đem tất cả những chuyện từ trước tới nay xâu chuỗi lại với nhau, cảm thấy chuyện này vô cùng phức tạp. Nàng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng hỏi. “Vừa rồi ông nói cháu có thể sẽ bỏ mạng, có phải sợ bọn họ sẽ đối phó với cháu không?”

“Từ ngày Thương Nghiêu ngồi trên vị trí chủ tịch đó cho tới nay, nó đã phải trải qua rất nhiều sự uy hiếp khiến bản thân bị tổn thương không ít. Mặc dù nó không bao giờ nói ra nhưng tôi hiểu rõ những gì nó đã phải chịu đựng.” Beauchery Louis khẽ nở nụ cười đau khổ.

Nghe tới đây, Lạc Tranh đột nhiên nghĩ tới có một lần Louis Thương Nghiêu bị thương ở trên vai. Chẳng lẽ tình huống lúc đó có liên quan tới các trị trưởng bối trong gia tộc? Nếu quả nhiên điều đó là đúng sự thật thì nàng càng muốn điều tra cho rõ ràng. Chỉ vì lợi ích cá nhân mà hy sinh lợi ích của bậc hậu bối thì đúng là đáng khinh bỉ.

“Cho nên Lạc luật sư, cô là người giúp đỡ cho Thương Nghiêu, là luật sư biện hộ cho nó, chẳng lẽ bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao?” Beauchery Louis nhìn Lạc Tranh, nói rõ ràng từng câu từng chữ.

“Nếu như bọn họ muốn uy hiếp để cháu buông tay trong vụ kiện này thì họ đã lầm rồi. Cháu tuyệt đối sẽ không khuất phục dễ dàng như thế đâu.” Trong đáy mắt Lạc Tranh, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Nàng siết chặt bàn tay lại, “Cháu sẽ theo tới cùng. Tuyệt đối sẽ không để bọn họ có cơ hội làm tổn thương tới Thương Nghiêu một lần nữa!”

Beauchery Louis chăm chú nhìn Lạc Tranh, trong ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp…