Chương 117: Hồi 06 - Chương 22

Chương 22: Cậu ta là Liệt

Lúc ở trên toà năm đó, Lạc Tranh đã thỉnh cầu không công khai xử lý. Ngoại trừ quan toà, bồi thẩm đoàn, nguyên cáo, bị cáo cùng gia đình họ, hết thảy những người khác đều không được tham dự phiên xử.

Bởi vì lúc trước nàng đã xem qua đoạn video kia, đoạn video quay chụp cả quá trình một cách quá mức trần trụi. Lạc Tranh xem rồi, thật sự cảm thấy khiếp sợ. Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được loại chuyện như vậy lại do mấy tên thiếu niên kia làm ra.

Trong cuộn băng ghi hình, cô gái đó yếu ớt như một chú thỏ con, cặp mắt tràn ngập sự kinh hoàng nhìn bốn gã thiếu niên ăn mặc sang trọng trước mặt. Váy áo của cô gái bị những thứ sắc bén cắt tơi tả, lộ ra làn da mịn màng trắng trẻo. Cô gái đó mới có mười lăm tuổi, toàn thân đều toát lên vẻ thanh thuần của một thiếu nữ vừa trưởng thành.

Bốn gã thiếu niên cười rất dâm tà, như bốn con sói dữ toàn thân tràn ngập dục vọng. Bàn tay tham lam của chúng mang theo sức mạnh kinh người điên cuồng sờ soạng khắp người cô gái, cuối cùng trong tiếng hét đầy kinh hoàng của cô gái mà tiến vào cơ thể cô.

Cô gái đó bị bốn gã thiếu niên kia thi nhau cưỡng bức. Bốn gã đó nhìn qua chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi nhưng về mặt sinh lý đã hoàn toàn trưởng thành như những người đàn ông bình thường nhất. Thân thể bọn chúng mang theo dục vọng cực đại khiến người ta khiếp sợ, chỉ một tên cũng đủ khiến cô gái kia hôn mê ngất xỉu chứ đừng nói tới bốn tên.

Cô gái giống như con diều đứt dây rớt xuống, bị bốn gã đó xoay vần liên tục. Một trong số bốn gã đó có vẻ lớn hơn ba tên còn lại, bởi vậy hắn đương nhiên thích nhấm nháp tư vị thanh xuân của cô gái. Cô gái bị mấy bàn tay giữ chặt mặc cho thân thể nhỏ bé đang không ngừng run lên.

Một tên trong số đó ôm chặt lấy người cô, hai tên khác một trái, một phải giữ chặt tay cô, còn tên lớn nhất trong bọn thì nhe răng cười tách hai chân cô ra. Một chút sức lực giãy giụa cuối cùng cũng bị bọn chúng khống chế hoàn toàn, thân thể cô gái nhỏ như vậy nên khi bọn chúng tiến vào cơ thể cô, mấy tên đó điên cuồng mà kêu lên những tiếng đầy thoả mãn…

Cả cuộn băng ghi lại toàn cảnh cô gái bị cưỡng bức kèm theo tiếng thét chói tai, tiếng thở dốc điên cuồng của lũ bệnh hoạn. Cuộn băng rất dài được chia thành ba phần. Phần thứ nhất là đoạn cô gái bị phá thân rồi liên tục bị giày vò bởi bốn gã bệnh hoạn kia, thời gian lên tới bốn giờ đồng hồ.

Đoạn thứ hai là lúc rạng sáng, cô gái đã mệt đến ngất đi nhưng lại bị chúng lôi dậy, cưỡng bức lần nữa, thời gian lên tới ba giờ đồng hồ. Đoạn thứ ba là tầm buổi trưa, trong cuộn băng hình, cô gái đã bị giày vò đến nỗi không ra hình người, trên thân thể đầy rẫy vết thương, kết quả của việc giãy giụa.

Trong đoạn video, cô gái đã hoàn toàn không dám phản kháng, phải nói là cô đã không còn khí lực để phản kháng, chỉ có thể mặc cho đám thiếu niên kia hết lần này tới lần khác chà đạp thân thể mình, cả quá trình cùng gần bốn giờ đồng hồ nữa.

Đây thực sự là một trường hợp cưỡng bức cực kỳ tàn bạo.

Lạc Tranh vẫn còn nhớ rõ phản ứng của hết thảy những người xem đoạn video này lúc đó. Quan toà, bồi thẩm đoàn mỗi người đều trợn mắt, há hốc miệng, mà người nhà nguyên đơn gần như hoàn toàn suy sụp, còn gia đình bị cáo thì trên mặt lộ vẻ lúng túng, bất đắc dĩ…

Vụ kiện lần đó, Lạc Tranh đã giúp Ôn Húc Khiên chiến thắng một cách oanh liệt. Nhưng mà nàng vẫn nhớ rõ, trong đoạn băng kia, cậu thiếu niên tuấn mỹ không hề xuất hiện dù chỉ một lần. Lúc đầu Lạc Tranh còn tưởng cậu ta là người quay đoạn băng, nhưng lời khai của mấy tên thiếu niên bệnh hoạn kia cũng không hề nhắc tới cậu ta.

Thông qua việc phân tích cuộn băng ghi hình, Lạc Tranh phát hiện ra góc độ quay là cố định, hơn nữa còn là toàn cảnh. Như vậy có thể dễ dàng thấy được, những cảnh đó được ghi lại bởi một máy quay đặt cố định trong phòng, không có người nào khác phụ trách việc ghi hình. Nói cách khác, Liệt căn bản không tham dự vào vụ việc này.

Về sau, Lạc Tranh cũng cố gắng dò hỏi chút tin tức về cậu ta. Đến khi nàng biết rõ chỉ có bốn gã thiếu niên bệnh hoạn kia bị kết án thì mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không biết tại sao, nàng thật sự rất không hi vọng cậu mỹ thiếu niên kia tham dự vào cái sự việc tồi tệ này.

Từ đó về sau, Lạc Tranh bắt đầu chính thức nhận án kiện, bận rộn tối mắt nên cũng dần quên mất chuyện này. Đôi khi nàng cũng nhớ lại hình ảnh hấp dẫn của cậu thiếu niên tuấn mỹ đó, rồi cảnh cậu ta ngất đi khi bị nàng đập ột cú. Nhưng sau đó, không còn tin tức gì về cậu ta nữa.

Cho tới bây giờ, Lạc Tranh cũng không hiểu, nếu cậu ta đã không tham dự vào chuyện này, vậy tại sao đoạn video kia lại rơi vào trong tay cậu ta. Có lẽ, hôm nay nghi vấn nhiều năm trong lòng nàng sẽ được giải đáp.

Nhìn cậu thanh niên ở phía xa, Lạc Tranh không lập tức bước tới bởi vì nàng cảm thấy lúc này thật sự chưa thích hợp.

Nàng nhìn thấy Louis Thương Nghiêu đi lên trước, trong ánh mắt toát lên vẻ ôn nhu hiếm thấy. Cậu thanh niên kia trong mắt Louis Thương Nghiêu hệt như con hắn vậy. Từ ánh mắt hắn, Lạc Tranh có thể nhận thấy sự yêu thương, mà nụ cười trên môi hắn lúc này cũng hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.

Nụ cười dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy khiến Lạc Tranh nhìn mà có chút sợ, bởi vì nàng cho tới giờ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu như vậy của Louis Thương Nghiêu.

Có thể nhìn ra hắn rất quan tâm tới cậu thanh niên kia. Không, phải gọi là Liệt mới đúng. Từ cách xưng hô cũng có thể nhìn ra, Liệt ở trong lòng của Louis Thương Nghiêu có vị trí hết sức quan trọng.

Lạc Tranh rất kinh ngạc bởi mối quan hệ giữa bọn họ. Nếu là anh em thì tuổi tác có hơi quá chênh lệch. Nếu là cha con - nàng thực sự bị ý nghĩ này doạ cho chết khiếp, rất nhanh liền xua nó ra khỏi đầu bởi nếu là cha con thì xét về tuổi tác cũng căn bản càng không thích hợp.

Nàng không hiểu ra sao, chỉ có thể đứng đó nhìn hai người đàn ông ở xa xa kia. Một người trên mặt nở nụ cười đầy ôn nhu, một người sắc mặt vẫn không chút biểu cảm như cũ. Nhưng vì sao, Liệt thấy Louis Thương Nghiêu lại lạnh nhạt như vậy? Thậm chí, cậu ta dường như không có chút phản ứng, cũng không hề đứng dậy. Cả quá trình Louis Thương Nghiêu nói chuyện với cậu ta đều là cúi người xuống.

Louis Thương Nghiêu đâu phải người lễ độ như vậy. Mà hành vi của Liệt lại có thể được Louis Thương Nghiêu dung túng, thậm chí ánh mắt hắn còn vô cùng ân cần mà ngay cả tiếng nói cũng hết sức dịu dàng.

Trong quá trình chung sống cùng Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh cũng ít nhiều hiểu được cá tính của hắn. Hắn sẽ không chủ động đi quan tâm một người, cũng sẽ không ân cần đến vậy. Nhưng mà, riêng với Liệt hắn lại thật sự đối xử rất đặc biệt.

Lạc Tranh bất giác cắn chặt môi, hai mắt không hề chớp nhìn hai người họ.

Nàng nhìn thấy Louis Thương Nghiêu vẫn chậm rãi nói chuyện với Liệt, mà Liệt thì vẫn như lúc trước, một tiếng cũng không đáp lại, ánh mắt cậu ta như đang ở một nơi xa xăm, như thể mọi người cũng đang ở nơi nào đó rất xa. Có đôi khi, ánh mắt cũng dời lại, nhẹ nhàng rơi vào gương mặt Louis Thương Nghiêu vài giây, rồi sau đó lại nhìn về nơi xa thẳm.

Lạc Tranh thấy nét mặt Louis Thương Nghiêu dường như có chút thất vọng, hắn đứng lặng bên Liệt hồi lâu, cũng không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, hắn tựa hồ thở một hơi dài, để Liệt ngồi ở đó, sải bước hướng về phía Lạc Tranh đi tới.

Nhìn thấy cảnh này, Lạc Tranh thực sự hoảng sợ, vô thức muốn lùi về phía sau, nhưng Louis Thương Nghiêu rất nhanh đã tiến tới bên cạnh nàng, cặp mắt sắc bén như chim ưng lại khôi phục vẻ mặt lạnh băng lúc trước, nét ôn nhu vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Lạc Tranh thật sự bị chấn động, không khỏi sợ hãi than thầm người đàn ông này quả thực sắc mặt thay đổi quá nhanh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng nhất định sẽ nghĩ rằng vừa rồi chỉ là người có hình dáng tương tự hắn mà thôi.

“Đi theo tôi!” Hắn không hề để ý đến ánh mắt lo lắng của nàng, khẽ nói một câu nhưng lại mang hàm ý mệnh lệnh.

Lạc Tranh biết rõ cái phải tới sẽ tới, có muốn chạy trốn cũng không thể thoát, chi bằng dứt khoát đối mặt với hắn. Nàng hít sâu một hơi, theo Louis Thương Nghiêu rời khỏi phòng sưởi nắng.

Toà lâu đài này cao tới 5 tầng, mặc dù không phải một toà lâu đài lớn nhưng khiến người ta có cảm giác nó được đặt trên những đám mây vậy, phong cảnh nơi này thực sự quá mê người.

Phòng làm việc nằm ở tầng ba, vừa vặn thẳng hướng với phòng sưởi nắng, khoảng cách cũng rất vừa phải, có thể từ đây nhìn rõ hết thảy mọi thứ trong phòng sưởi nắng.

Khi Lạc Tranh đứng bên cửa sổ nhìn ra phía xa, đương nhiên thấy được trong phòng sưởi nắng, Liệt vẫn hệt một pho tượng ngồi yên ở chỗ cũ.

“Cậu ấy là Liệt!” Sau lưng nàng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Louis Thương Nghiêu vang lên.

Lạc Tranh khẽ quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, có chút không hiểu nhíu nhíu mày. Đúng vậy, sau bốn năm, nàng có quá nhiều chuyện không hiểu. Những bí ẩn này so với bốn năm trước, càng trở nên rối rắm.

“Tôi nghĩ, cô không nên quên mới phải.” Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, nhưng mà nụ cười này thực sự lạnh như bặng, ánh mắt hắn cũng ánh lên một tia hận thù.

Đúng vậy, chính là hận thù!

Nàng không hề nhìn lầm!

Trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một hồi kinh ngạc, cảm giác bất an trong lòng lại tăng thêm vài phần. Hồi tưởng lại chuyện của cậu thiếu niên kia, nàng cũng biết chuyện này nhất định không đơn giản. Phải chăng, năm đó còn phát sinh những chuyện mà nàng không hề hay biết?

“Đúng vậy, tôi vẫn nhớ cậu ấy, nhưng…” Lạc Tranh cũng không muốn trốn tránh, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tại sao cậu ấy lại như vậy?”

Louis Thương Nghiêu đi đến bên cửa sổ, thân hình cao lớn che khuất phần lớn ánh mặt trời, Lạc Tranh đứng ở bên cạnh hắn, trong toà lâu đài mỹ lệ này, tạo thành một khung cảnh còn đẹp hơn. Đáng tiếc, nam nữ chính của khung cảnh này lại không có tâm tư để thưởng thức vẻ đẹp do chính mình tạo ra.

“Bốn năm nay, Liệt đều là như vậy!” Louis Thương Nghiêu hít sâu một hơi, hai cánh tay rắn chắc chống lên bệ cửa sổ, thân hình cao lớn dường như có chút tịch mịch, loại tịch mịch này rất nhanh chóng lây lan, thấm vào hàng lông mày, rồi ánh mắt hắn.

Lạc Tranh thực sự kinh ngạc, nhìn về người thanh niên đang ngồi trong phòng sưởi nắng.

Giọng Louis Thương Nghiêu có chút trầm đục, là do hắn đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình, “Bốn năm nay, trừ lúc ăn, ngủ, Liệt chỉ thích ngồi trong căn phòng đó, không nói câu nào, cũng không động đậy lấy một chút.”

“Cậu ấy…” Trực giác của Lạc Tranh cho biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Chẳng phải đợi lâu, Louis Thương Nghiêu liền giải đáp thắc mắc của nàng, thẳng thừng cất tiếng, “Liệt bốn năm nay không mở miệng nói chuyện, không những thế, nó còn mất đi khả năng đi lại.”

Lạc Tranh đột nhiên trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cậu ta. Nghe những lời này, nàng thật sự không dám tưởng tượng đến đó lại cùng là người của bốn năm về trước.

Bốn năm trước, cậu thiếu niên kia tác phong nhanh nhẹn, ánh mắt cơ trí, ngôn ngữ đầy mê hoặc, động tác cũng rất mau lẹ… Vậy mà hôm nay, Louis Thương Nghiêu lại nói cho nàng biết, cậu ta không mở miệng nói chuyện, thậm chí còn không thể đi lại?

“Cậu ấy…bị liệt toàn thân hay sao?” Có trời biết, lúc nàng nói ra câu này đã phải vất vả đến cỡ nào. Một thiếu niên tuấn mỹ như vậy, nàng thực không muốn bị huỷ diệt như thế.

Louis Thương Nghiêu lắc đầu, phủ nhận suy đoán của Lạc Tranh, “Không, Liệt hết thảy đều rất bình thường, cũng không bị câm, cũng không bị tàn tật. Chỉ là bốn năm nay nó không chịu mở miệng nói chuyện chính bởi có sự trở ngại ngôn ngữ. Hai chân của nó cũng rất bình thường, chỉ là không chịu đi lại mà thôi.”

Đây chính là triệu chứng điển hình của chứng rối loạn tâm lý dẫn tới phản ứng sinh lý.

Đó chính là phản ứng đầu tiên của Lạc Tranh khi nghe được những lời vừa rồi. Nàng cũng từng tiếp nhận loại án kiện có tính chất tương tự thế này, người trong cuộc do chịu sự đả kích quá nặng nề, dẫn đến một số chức năng sinh lý liền tự động đóng lại. Đây là một loại tiềm thức, một loại phương thức trốn tránh thực tế, cũng là phản ứng sinh lý tự nhiên của cơ thể để tự bảo vệ khỏi tác động bên ngoài.

Loại tâm bệnh này sẽ dẫn đến việc nảy sinh một số trở ngại sinh lý, mà loại bệnh này lại rất khó điều trị. Đây vốn không phải là một dạng bệnh lý thông thường nên không thể dùng thuốc khắc chế, chỉ có thể dựa vào tư vấn tâm lý. Nhưng theo như cách Louis Thương Nghiêu đối xử với Liệt thì mấy năm nay xem ra đã tìm không biết bao nhiêu bác sỹ tâm lý. Nhưng để giúp bệnh nhân khôi phục lại như bình thường còn phải xem tâm lý người bệnh có sẵn sàng hay không. Nếu như có thể giải quyết được nút thắt, bệnh đương nhiên sẽ khỏi, còn không giải được, có lẽ suốt đời vẫn cứ như vậy cho tới lúc chết.

"Tại sao lại như vậy?" Nàng nhịn không đặt câu hỏi.

Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn Lạc Tranh, ánh mắt lại lần nữa thoáng hiện lên nét hận ý...

“Bởi vì cô!" Hắn nói gằn từng câu từng chữ, đôi môi mỏng toát lên vẻ lạnh lùng đến cực điểm.

Tim Lạc Tranh bất giác run rẩy, hàng lông mày đen nhánh xinh đẹp bởi nghi hoặc khẽ nhăn lại.

“Louis Thương Nghiêu, hôm nay anh đem mọi chuyện nói ra cho rõ đi. Tôi tự nhận thấy mình không làm chuyện gì có lỗi với Liệt hết. Tôi biết anh muốn tìm tôi thanh toán ân oán bốn năm về trước. Được, tôi nói cho anh hay, bốn năm trước tôi thật sự dùng chút thủ đoạn ám muội để lấy cuộn băng ghi hình trong tay Liệt. Nhưng mà, vụ án bốn năm trước đã có phán quyết rất rõ ràng, Liệt căn bản không có tham dự vào hành vi đồi bại đó. Nhưng tôi cũng rất thắc mắc tại sao Liệt lại có được cuộn băng video kia.”

“Thắc mắc? Cô cũng chỉ thấy thắc mắc mà thôi?” Louis Thương Nghiêu hung dữ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hệt dã thú, “Cô căn bản không ý thức được mình đã phạm sai lầm, nếu không sao có thể không tiếp tục tra ra được. Cô là luật sư danh tiếng, muốn tìm ra chân tướng sự việc vốn là chuyện dễ như trở bàn tay!”

Lạc Tranh bất giác á khẩu.

Những lời này của Louis Thương Nghiêu khiến nàng không cách nào phản bác. Đúng như lời hắn nói, nàng thật sự không dụng tâm tra cứu thông tin. Nếu như nàng để tâm một chút, nàng nhất định biết lúc ấy Liệt đã xảy ra chuyện gì, có lẽ mọi chuyện sẽ không như lúc này.

“Lúc đó, cô chỉ nghĩ rất đơn giản, chỉ hy vọng có thể giúp Ôn Húc Khiên giành thắng lợi trên toà, những thứ khác, cô còn để ý sao?” Louis Thương Nghiêu dường như nhìn thấu tâm tư nàng, lạnh lùng nói.

Lạc Tranh biết mình thực sự đuối lý, cắn cắn môi, than nhẹ một tiếng, “Tôi hy vọng có thể biết rõ chân tướng sự tình. Anh đã luôn miệng nói, Liệt vì tôi mới trở thành như vậy, cho nên tôi càng có quyền biết rõ chân tướng. Nếu như thật sự là lỗi của tôi, tôi bằng lòng chịu trách nhiệm, chấp nhận trừng phạt.”

Thanh âm của nàng tuy nhỏ nhưng thái độ rất kiên quyết, từng chữ đều rõ ràng không hề có chút hàm hồ. Đó chính là nàng, một là một, hai là hai, nếu như thực sự là nàng sai, nàng sẽ thừa nhận, nếu như không phải, nàng đương nhiên sẽ không học tập cái tinh thần Lôi Phong kia.