Chương 116: Hồi 06 - Chương 21

Chương 21: Thiên đường trên mặt đất

Bữa sáng của Lạc Tranh lập tức bị gián đoạn vì câu nói của hắn. Bàn tay đang cầm bộ đồ ăn cũng ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Louis Thương Nghiêu, ánh mắt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc nhưng cũng rất nhanh chóng tan đi.

Khi nàng nhìn thấy Louis Thương Nghiêu giờ này vẫn không bước ra khỏi cửa, trong lòng ít nhiều đã có dự cảm, chỉ là không biết rốt cục hắn muốn làm gì mà thôi.

Mặc dù trong lòng đang rất nghi hoặc nhưng Lạc Tranh vẫn im lặng cúi xuống dùng bữa sáng. Nàng không hỏi gì nhiều, thậm chí cũng không hề lên tiếng.

Louis Thương Nghiêu vẫn đứng tại cửa phòng ăn, thân hình cao lớn toát lên vẻ hờ hững nhưng khi nhìn thấy Lạc Tranh không hề nói một lời, sắc mặt hắn có chút nghiêm trọng. Hắn cũng không nói gì thêm, một lúc lâu sau bước tới, ngồi xuống đối diện nàng.

Đang chậm rãi ăn sáng, Lạc Tranh khẽ đưa mắt nhìn hắn, trong mắt lại xẹt qua một chút nghi hoặc. Thì ra, hắn cũng chưa ăn sáng. Hắn muốn chờ nàng dậy cùng ăn hay sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác tự giễu. Nàng đang nghĩ gì thế? Tất cả chỉ là do nàng tự mình đa tình mà thôi. Hết thảy những gì hắn làm chẳng qua chỉ là diễn kịch, chỉ là một phương thức để sỉ nhục nàng không hơn không kém.

Nàng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh từ trong đáy mắt, cầm lấy ly sữa đã hơi lạnh, đang định uống hết thì cánh tay đàn ông rắn chắc vươn tới, đoạt lấy ly sữa trong tay nàng khiến Lạc Tranh bất giác sững người. Louis Thương Nghiêu nhanh chóng đem ly sữa đặt vào lò vi sóng, hâm nóng lại một chút.

Trái tim đang lạnh băng trong nháy mắt như muốn vỡ vụn. Trải qua sự việc ngày hôm qua, lớp vỏ cứng bao phủ trái tim nàng vốn đã xuất hiện vết rạn, Lạc Tranh vô thức đưa tay đè lên trái tim, không được, sao nàng có thể dễ dàng bị cảm động như vậy được?

Nhưng…

Động tác của Louis Thương Nghiêu thực vô cùng tự nhiên, giống như chăm sóc nàng vẫn là việc hắn thường làm vậy, tự nhiên giống như thể hai người họ đã là vợ chồng từ lâu.

Sao hắn có thể thoải mái được như vậy? Sao hắn có thể làm như không có chuyện gì được như vậy?

Louis Thương Nghiêu vẫn đứng chờ bên cạnh lò vi sóng, sau khi lấy ra ly sữa đã được hâm nóng, hắn đặt trở lại trước mặt nàng, nhẹ giọng nói.

“Dạ dày không ổn đừng uống sữa lạnh!”

Tâm tình Lạc Tranh theo lời nói của hắn khẽ thắt lại. Thực ra, bản thân nàng cũng không biết dạ dày mình không khoẻ đến cỡ nào, chỉ là mỗi khi cảm giác đau thì uống một viên thuốc mà thôi. Nhưng mà kể từ khi chung sống với hắn, nàng không còn có lần nào tái phát cơn đau như vậy nữa, nguyên nhân là ba bữa mỗi ngày hắn đều chuẩn bị cho nàng rất chu đáo.

Nàng nhớ rõ, chỉ có một lần duy nhất ở trước mặt hắn uống thuốc dạ dày. Lúc đó, hắn cầm lọ thuốc, nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày nhưng không nói lời nào.

Chẳng lẽ, sau lần đó, hắn đã nhớ rõ dạ dày nàng không được khoẻ?

Cầm lấy ly sữa, ngón tay Lạc Tranh lại khe khẽ run rẩy, nàng thực không biết, trái tim đã chết rồi sao còn có cảm giác đau được nữa đây?

Louis Thương Nghiêu trở lại chỗ ngồi của mình, không nói gì nữa, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ lẳng lặng đem phần sandwich đã làm xong chia thành những miếng nhỏ, nhưng hắn lại không hề ăn mà đẩy cái đĩa tới trước mặt nàng.

Lạc Tranh tròn mắt nhìn hắn thản nhiên nhấc phần sandwich của nàng đi và đặt phần của hắn vào thay thế.

Nhìn phần sandwich được cắt rất khéo trước mặt, hô hấp của Lạc Tranh bất giác có chút dồn dập, nàng không khỏi nhớ tới những lần ăn bít tết hoặc những món cần phải dùng dao cắt nhỏ, hắn đều sẽ làm như vậy, động tác tự nhiên đến mức khiến tim nàng không khỏi bồi hồi…

“Sao lại không ăn?” Louis Thương Nghiêu thấy nàng ngây người nhìn chằm chằm phần sandwich trong đĩa, nhẹ nhàng hỏi.

Lạc Tranh vội vàng khôi phục lại tâm tình, cầm lấy dĩa, nhưng tâm tư cũng không đặt tại bữa sáng mà than nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng hỏi, “Lát nữa, anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Louis Thương Nghiêu uống một ngụm nước cam, hắn vẫn luôn không có thói quen uống sữa tươi bởi hắn cho rằng chỉ có mấy cô bé mới thích uống cái loại sữa dinh dính ngọt ngọt đó mà thôi.

“Tới nơi rồi em sẽ biết!” Hắn chỉ trả lời qua loa như vậy.

Lạc Tranh cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

Không khí phòng ăn sang trọng lúc sáng sớm thực sự tĩnh lặng, hai người họ không ai nói thêm lời nào, chỉ có tiếng động rất nhỏ của dao nĩa thỉnh thoảng khẽ vang lên đánh tan bầu không khí có chút dị thường.


Lưu Ly tỉnh lại mới phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đây là một căn phòng rất lớn, bài trí cũng khá đẹp mắt và vô cùng sạch sẽ, chỉ là nơi này không có chút dấu hiệu nào cho thấy có người từng sống ở đây cả.

Phần gáy vẫn còn cảm giác đau nhức khiến Lưu Ly nhớ lại hết thảy mọi chuyện phát sinh từ lúc xuống máy bay.

Cái người tự xưng là tài xế tới đón đã đưa cô tới một nơi rất hoang vu, sau đó một người đàn ông ăn mặc giống như vệ sỹ tiến đến, rồi cô bị hắn đánh cho ngất xỉu, khi tỉnh lại thì đã ở nơi này.

Đây là đâu?

Lưu Ly đứng dậy rời giường, chạy tới chỗ cửa sổ, vừa nhìn ra ngoài liền sợ đến cứng người. Nơi đây đương nhiên là một toà nhà cao tầng, nhìn qua vị trí căn phòng này thì ước chừng nó ở khoảng tầng 18 hoặc 19 gì đó. Ngoài cửa sổ, vẫn là khung cảnh hoang vu không có chút bóng dáng của xã hội văn minh.

Sao mình lại bị đưa tới nơi này? Là ai đã đưa mình tới nơi này?

Đang mải nghĩ ngợi, từ phòng khách bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Lưu Ly vội vàng chạy ra ngoài, lại nhìn thấy tên vệ sỹ mặt mũi không chút cảm xúc bước vào mang theo túi lớn, túi nhỏ đặt lên bàn.

Ánh mắt Lưu Ly cực kỳ căng thẳng, đang nghĩ muốn chạy thật nhanh qua cánh cửa đang mở kia thì đã nghe “rầm” một tiếng, cửa tự động đóng rồi khoá lại.

“Đây là nơi nào?” Lưu Ly hoảng sợ cất tiếng hỏi.

“Đây là nơi Lưu Ly tiểu thư tạm thời ở trong vài ngày tới.” Tên vệ sỹ lạnh lùng trả lời, đem đồ trong túi lấy ra. Lưu Ly nhìn thấy ở đó ngoài đồ ăn rất đa dạng, còn có đồ dùng hàng ngày, trên cơ bản là khá đầy đủ.

“Rốt cục các người muốn làm gì?” Lưu Ly trầm giọng hỏi.

Tên vệ sỹ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bình thản trả lời.

“Lưu Ly tiểu thư xin yên tâm, cô là bạn tốt của Lạc luật sư, tôi đương nhiên sẽ đối xử chu đáo với cô. Chỉ là mời Lưu Ly tiểu thư ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày mà thôi. Trong mấy ngày này, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện ăn uống cũng như cuộc sống hàng ngày và sự an toàn cho cô.”

Lưu Ly càng nghe càng thấy mù mờ, nghĩ một chút lại lạnh lùng hỏi, “Lạc luật sư đang ở đâu?”

So với tình cảnh bản thân lúc này, Lưu Ly bắt đầu thấy lo lắng cho Lạc Tranh nhiều hơn. Bởi vì Lạc Tranh tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện thế này. Nói như vậy, tức là Lạc Tranh cũng không hay biết gì. Vậy cô ấy đang ở đâu? Có phải là đang gặp nguy hiểm gì không?

Tên vệ sỹ nghe vậy, khẽ lên tiếng đáp lại, “Thật ngại quá, chuyện liên quan tới Lạc luật sư tôi không biết gì cả, tôi chỉ phụ trách việc ăn uống sinh hoạt mấy ngày này của Lưu Ly tiểu thư mà thôi.”

“Anh…” Lưu Ly tức muốn chết, cô biết rõ, dù có hỏi thế nào hắn cũng sẽ không nói.

Đáng ghét!

“Lưu Ly tiểu thư, mời dùng bữa.” Vệ sỹ lại lần nữa lên tiếng, dường như chức trách của hắn chính là như vậy.

Bầu trời Paris sau một đêm mưa đã trở nên cực kỳ quang đãng. Mặt trời ló dạng đem ánh nắng ấm áp bao phủ cả thành phố dưới một bầu không khí tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Ăn sáng xong, Louis Thương Nghiêu đích thân mở cửa xe, để Lạc Tranh ngồi an ổn ở vị trí lái phụ xong xuôi liền lái xe rời khỏi biệt thự.

Khó có được ngày thời tiết tốt như hôm nay. Từng nét kiến trúc đặc thù mang đậm văn hoá truyền thống Paris càng thêm tươi sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ. Chỉ là Lạc Tranh không có tâm tư để ngắm nhìn nó mà thôi. Phong cảnh đẹp đẽ cùng khí trời tươi mới bên ngoài cũng chẳng thể nào xua tan tâm trạng đang rối mù của nàng.

Lạc Tranh vô thức nhìn thoáng qua Louis Thương Nghiêu ở ghế bên cạnh…

Suốt dọc đường đi, hắn không hề mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng lái xe. Lạc Tranh có thể nhìn thấy sự nghiêm túc đầy hàm ý trên nét mặt hắn.

Xe cứ thế rời khỏi khu vực nội thành, dần dần tiến vào một con đường rừng rợp bóng cây. Ánh mặt trời len qua những tán lá gieo rắc nhưng vệt nắng loang lổ trên đường.

Không biết tại sao, tâm tư Lạc Tranh sáng nay lại có chút hồi hộp. Từ lúc biết Louis Thương Nghiêu sáng sớm không đến công ty, nàng đã bắt đầu có cảm giác có chuyện gì đó bất thường. Mà hiện giờ, nàng càng lúc càng cảm thấy có lẽ chuyện thực sự không hề đơn giản.

Hôm nay, hắn lại tự mình lái xe. Bình thường, mọi lần đi ra ngoài hắn đều có lái xe riêng. Vậy mà bây giờ, lái xe tin cậy nhất hắn cũng không dùng, không khó để nhận ra nơi hắn muốn tới quan trọng tới mức nào..

Nhưng từ những hành động quen thuộc của hắn có thể nhìn ra hắn thường xuyên đi trên con đường này, nếu không tuyệt đối sẽ không lái xe bình thản như vậy.

Trong lòng Lạc Tranh mơ hồ nổi lên chút nghi hoặc. Rốt cục là đang đi tới nơi nào? Hắn muốn đưa nàng tới gặp ai? Người này, nhất định là rất quan trọng, nếu không, sắc mặt hắn sẽ không nghiêm túc đến vậy.

Nàng không hỏi nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy, mọi chuyện đang diễn ra đúng như trong tưởng tượng của mình mà thôi…

Xe tiếp tục chạy thẳng về phía trước, không biết đã qua bao nhiêu thời gian, có lẽ khoảng chừng ba, bốn giờ gì đó, lúc Lạc Tranh có cảm giác là nàng đã ra khỏi biên giới thì trước mặt bỗng nhiên sáng bừng lên.

Đó là một toà lâu đài nằm giữa một rừng cây xanh um. Toà lâu đài không lớn lắm, từng ngọn tháp cao vút với những bức tường màu trắng ẩn hiện giữa một vùng non nước, không xa đó là mặt biển xanh mướt như một viên lam ngọc, nhẹ nhàng hắt bóng lên toà lâu đài trông rất đẹp mắt.

Khi Lạc Tranh còn đang giật mình sững người, xe đã dừng lại cách toà lâu đài khá xa. Louis Thương Nghiêu cũng nhanh chóng tắt máy.

"Xuống xe!" Hắn trầm giọng nói.

Lạc Tranh nhất thời không có phản ứng, tại sao phải dừng lại ở chỗ này? Không phải định tự mình đi lên đó đấy chứ?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Louis Thương Nghiêu liền mở miệng, “Người trong lâu đài không thích nhìn thấy xe, cho nên chúng ta phải đi bộ lên đó.”

Thì ra là vậy…

Lạc Tranh không khỏi kinh hãi, người trong lâu đài rốt cục là người thế nào mà khiến hắn quan tâm cùng coi trọng như vậy?

Tuy nghĩ vậy nhưng nàng cũng xuống xe, đi theo Louis Thương Nghiêu, từng bước một hướng về phía toà lâu đài mà tiến tới.

Ánh mặt trời chiếu rọi từng tia nắng ấm áp trên mặt biển. Từng cơn gió từ phía biển thổi vào đem theo một cảm giác rất dễ chịu. Càng đi lên, phong cảnh càng thêm mê người, xen giữa những rặng cây xanh um còn có những cây phong lá đỏ tô điểm cho cảnh sắc nơi này. Lạc Tranh cảm thấy thật may mắn vì đã xuống xe đi bộ, cảnh đẹp như vậy, nếu ngồi ở trong xe chắc chắn sẽ không cảm nhận được.

Thấy nàng hít sâu một hơi bầu không khí tươi mát nơi này, Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn nàng một cái, hờ hững nói, “Em có vẻ rất nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh nơi này.”

Lạc Tranh đương nhiên nghe ra hàm ý mỉa mai trong lời nói của hắn, trên môi lướt qua ý cười lạnh, “Cái gì đến sẽ đến, tôi có gì mà không thể thích ứng.”

Câu nói này khiến những lời của Louis Thương Nghiêu đang định nói ra hoàn toàn bị nuốt trở lại. Hắn dường như có chút không vui, nhưng vẫn là cố nén nhịn, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Càng đến gần toà lâu đài mới thấy, kiến trúc nơi này hoàn toàn tận dụng điều kiện tự nhiên để tiến hành xây dựng, không có vẻ cổ kính âm trầm đáng sợ, không có vẻ âm u do thiếu ánh sáng. Toà lâu đài này không quá lớn nhưng luôn tràn ngập ánh mặt trời.

Toà lâu đài dùng màu trắng và vàng nhạt làm màu chủ đạo. Bởi vậy, khi ánh mắt trời chiếu xuống, phản chiếu lên những bức tường khiến cả toà lâu đài ánh lên một vẻ rực rỡ đến cực điểm. Những đám mây trắng phía xa xa giờ có cảm giác như gần lại, quanh quẩn bên trên toà lâu đài, khiến người ta có cảm giác như trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một toà lâu đài xinh đẹp, như có một thiên đường vừa được tái hiện.

Lạc Tranh nhìn khung cảnh này mà kinh ngạc đến ngây người, kiến trúc xa hoa như vậy, nàng cảm thấy chỉ trong mơ mới có. Cũng đúng, trong hiện thực khó có được cảnh đẹp thế này, đương nhiên khi nhìn vào sẽ có cảm giác như mình đang chìm trong một giấc mộng.

Lại gần hơn, cửa chính của toà lâu đài đã chậm rãi mở ra, một người mặc y phục quản gia đã sớm đứng nghênh đón tại cửa, nhìn thấy Louis Thương Nghiêu vội cung kính khom người, “Ông chủ, ngài đã tới.” Nói xong, lại đưa mắt nhìn Lạc Tranh ở bên cạnh, ánh mắt có chút kinh ngạc.

“Vị này là Lạc luật sư.” Louis Thương Nghiêu bình thản lên tiếng.

Quản gia có chút chần chừ nhưng vẫn lịch sự lên tiếng chào hỏi, “Xin chào, Lạc luật sư!”

Lạc Tranh gật đầu mỉm cười, vị quản gia này là một phụ nữ trung niên ước chừng hơn năm mươi tuổi, nhưng xem qua cách ăn mặc cũng như cử chỉ thì có thể nhận ra bà ta khá có địa vị ở nơi này.

“Liệt gần đây thế nào?” Louis Thương Nghiêu vừa đi vừa hỏi.

Sắc mặt quản gia có chút biến đổi, lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, “Ông chủ, Liệt thiếu gia vẫn như lúc trước.”

Louis Thương Nghiêu không hỏi thêm gì nữa, chỉ là, sắc mặt càng thêm khó coi ...

Lạc Tranh đi theo bọn họ đương nhiên nghe được đoạn đối thoại vừa rồi khiến nàng không khỏi sinh lòng nghi hoặc. Liệt là tên một người, chẳng lẽ hắn dẫn nàng tới nơi này chính là để gặp Liệt?

Phong cảnh trong toà lâu đài quả thực rất đẹp nhưng Lạc Tranh đã không còn hứng thú để ngắm nhìn. Nàng biết rõ, thời khắc quan trọng nhất đã đến.

Bên trong lâu đài, vòm đại sảnh cao ngất mang theo cảm giác cực kỳ vương giả, nội thất xa hoa đến mức ngay cả mỗi một ngọn đèn nhỏ treo ở nơi này đều toát lên vẻ độc đáo cùng quyến rũ.

Lạc Tranh thầm đánh giá khung cảnh xung quanh, cũng không khỏi bị những thứ nội thất diễm lệ trước mắt làm cho kinh sợ. Nhưng toà lâu đài này lại cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ quản gia, nàng không thấy bất kỳ người nào khác, chẳng lẽ cả toà lâu đài cũng chỉ có quản gia và người tên là Liệt kia?

"Liệt đâu?" Louis Thương Nghiêu nhìn xung quanh một vòng, lên tiếng hỏi.

“Liệt thiếu gia ở trong phòng sưởi nắng, để tôi đưa ông chủ đi.” Quản gia lập tức trả lời.

“Không cần!” Louis Thương Nghiêu nhẹ giọng nói, quay đầu nhìn về phía Lạc Tranh, “Em, đi theo tôi!”

Lạc Tranh hít sâu một hơi, bước nhanh theo kịp bước chân của hắn.

Vòng vèo một hồi, Lạc Tranh có chút lạc đường nhưng Louis Thương Nghiêu lại rất quen thuộc nơi này. Đi theo một con đường mòn xuyên rừng tới tận cuối cùng, Lạc Tranh rốt cục nhìn thấy một căn phòng. Không, chính xác là một căn phòng bốn bề có thể nhìn xuyên thấu, dưới ánh mặt trời chiếu vào giống như viên kim cương lấp lánh vậy.

Nàng thầm nhủ, lẽ nào, đây chính là…phòng sưởi nắng?

Nơi này có cùng thời tiết như ở Paris, bởi vậy khi ánh mặt trời chiếu xuống đem theo những tia nắng ấm áp cũng hoàn toàn xoá tan đi áng mây mù trong những ngày mưa gần đây.

Lạc Tranh rốt cục cũng hiểu ra ý nghĩa của “phòng sưởi nắng”.

Căn phòng này được dựng nên bởi những vách kính thuỷ tinh chịu lực, nói là căn phòng có lẽ cũng hơi khoa trương, bởi trong đó được đặt rất nhiều loại thực vật xanh tốt. Ánh mặt trời chiếu vào phản chiếu qua những tấm kính, hắt sáng lên những tán lá xanh lục đầy sức sống. Lạc Tranh thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là chỉ có cây xanh, nếu là hoa thì…

Đang mải nghĩ, chợt thấy Louis Thương Nghiêu sải chân hướng về phía phòng sưởi nắng bước tới. Lạc Tranh không nói một lời vội vàng đuổi theo hắn. Thật lòng mà nói, nàng thật sự tò mò muốn biết, rốt cục người như thế nào lại sống ở nơi này.

Càng gần đến phòng sưởi nắng, tâm tình của nàng bắt đầu không tự chủ mà càng lúc càng khẩn trương…

Đợi nàng bước tới sát phía sau, Louis Thương Nghiêu mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, một cảm giác tươi mát lập tức tràn ngập hơi thở, mùi gỗ thơm ngát cùng bầu không khí trong lành như thể bước vào một khu rừng rậm.

Louis Thương Nghiêu đi vào, Lạc Tranh cũng đi theo vào trong liền nhìn thấy ở phía sau thảm thực vật xanh mướt tươi tốt kia là một người thanh niên đang ngồi xoay lưng lại. Lạc Tranh bất giác dừng bước.

Bóng lưng này, thực sự có chút quen mắt.

Người thanh niên kia ngồi gần chỗ cửa sổ nên Lạc Tranh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng cậu ta, nhưng từ bóng lưng có thể nhận ra cậu ta còn khá trẻ. Thân hình cậu ta cũng cao lớn vạm vỡ hệt vóc dáng của Louis Thương Nghiêu, mái tóc đen cắt gọn gàng, lẳng lặng ngồi ở đó không hề nhúc nhích.

Chỗ cậu ta ngồi là nơi mà ánh mặt trời chiếu thẳng vào, không có bất kỳ tán cây nào che chắn. Nhưng dường như cậu ta không hề có chút e ngại mà vẫn đưa cả người hứng lấy toàn bộ ánh nắng. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khi ánh mặt trời chiếu vào thân hình đó khiến cả người cậu ta như toả ra một vầng hào quang chói mắt, giống như thiên sứ vừa hạ xuống nhân gian, bóng lưng đẹp đẽ như một pho tượng hoàn mỹ, dù chỉ là đang ngồi nhưng từ bóng lưng cũng có thể cảm nhận được cậu ta rất đẹp trai.

Lạc Tranh thầm suy đoán như vậy, nhưng cũng rất nhanh suy đoán của nàng được chứng thực…

Chỉ thấy Louis Thương Nghiêu bước nhanh lên phía trước, tới gần cậu thanh niên kia, nhẹ nhàng gọi, “Liệt…”

Cậu thanh niên kia chậm rãi quay đầu lại, khoảnh khắc đó mọi thứ như hoàn toàn đóng băng. Trái tim Lạc Tranh trong chớp mắt này dường như nhảy lên tận cổ.

Cậu thanh niên kia quả thực rất đẹp trai, không, phải nói là còn đẹp hơn cả phụ nữ. So với nét cương nghị của Louis Thương Nghiêu thì ngũ quan của cậu ta thực tinh tế không gì sánh nổi, giống như một kiệt tác điêu khắc cực kỳ hoàn mỹ.

Chỉ là cậu ta có vẻ gì đó khá xa cách, một cảm giác không thể tiếp cận. Nhưng mà, ở cậu ta có một điểm giống với Louis Thương Nghiêu chính là cho dù trên gương mặt không có chút biểu cảm nào cụ thể thì vẫn toát ra một khí chất cực kỳ mê người.

Cậu thanh niên này quả thực còn rất trẻ, nhìn cũng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi một chút, nhưng mà vóc dáng cậu ta thực sự cao lớn khiến người nhìn vào có một cảm giác đẹp đẽ đến dị thường…

Lạc Tranh nhìn cậu thanh niên kia, gương mặt đẹp đến mức khiến nàng cảm thấy hơi nhức mắt. Kỳ thật, lúc cậu ta quay đầu lại, trong chớp mắt nàng đã hiểu ra tất cả.

Cậu ta quả thực quá mức quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến nàng hoảng sợ.

Lạc Tranh tuyệt đối không nghĩ tới, cậu thanh niên kia chính là người mà bốn năm trước vì muốn trợ giúp Ôn Húc Khiên hoàn thành vụ án, nàng đã chủ động dùng sắc đẹp để dụ dỗ. Nàng sở dĩ nhanh chóng nhớ lại như vậy bởi vì tướng mạo cậu ta thực sự quá mức xuất chúng, làm nàng muốn quên cũng khó.

Thì ra cậu ta chính là người mà Louis Thương Nghiêu gọi là “Liệt!”

Thì ra, cậu ta có quen với Louis Thương Nghiêu, mà nhìn từ mức độ quan tâm của Louis Thương Nghiêu mà đoán thì dường như hai người họ có quan hệ thân thích.

Nghĩ tới đây, toàn thân Lạc Tranh nổi lên một cảm giác lạnh cóng, trong đầu nhanh chóng nhớ lại toàn cảnh cái đêm bốn năm về trước, thậm chí nàng còn nhớ cả ánh đèn chói chang tại sòng bạc ở Macau đêm đó.

Cậu thanh niên kia lúc đó vào khoảng mười bảy, mười tám tuổi nhưng vóc dáng đã vô cùng nổi bật giữa đám đông, thản nhiên tại bữa tiệc đùa bỡn mấy cô gái. Lạc Tranh còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng cậu ta cũng đã kinh ngạc hệt như hôm nay, nhưng mà nguyên nhân lại khác nhau rất lớn.

Bốn năm trước là nàng kinh ngạc bởi tướng mạo tuấn mỹ của cậu ta, dáng vẻ toát ra khí chất quý tộc, so với những người cùng độ tuổi hoàn toàn khác biệt, nhưng nàng cảm thấy trong ánh mắt cậu ta có quá nhiều cảm xúc.

Bốn năm sau, nàng kinh ngạc bởi vì chuyện đã xảy ra vào bốn năm trước. Quanh đi quanh lại một vòng tròn lớn, người thanh niên này lại chính là người Louis Thương Nghiêu quan tâm. Thì ra…Louis Thương Nghiêu tiếp cận nàng, thậm chí cưỡng bách cùng dụ dỗ Ôn Húc Khiên ký hiệp nghị hoàn toàn là vì cậu thanh niên này.

Hắn đưa nàng tới đây, nhìn thấy cậu thanh niên này chính là vì chuyện bốn năm trước hay sao? Đáp án của câu hỏi này vốn đã được khẳng định rồi. Lạc Tranh thậm chí còn hoài nghi, Louis Thương Nghiêu từ khi bắt đầu đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng kỹ càng. Có lẽ, kế hoạch này hắn đã lên từ rất lâu, giống như thả sợi dây dài để câu con cá lớn vậy.

Nhưng mà, nàng đã làm sai chuyện gì sao?

Bốn năm trước, gia đình cô gái bị hại đã khởi kiện mấy tên thiếu niên tội cưỡng bức tập thể. Trải qua giám định, trên người cô gái đó có rất nhiều dấu vết của việc giãy giụa chống cự. Không những thế, trong cơ thể cô gái đó còn một lượng lớn tinh dịch của bọn chúng còn sót lại. Chỉ tiếc là tinh thần của cô gái đã trở nên thất thường, sau khi được chuyên gia tâm lý giám định thì nguyên nhân là do cô đã phải trải qua sự cưỡng bức quá mức tàn bạo.

Lạc Tranh lúc đó dưới sự giúp đỡ của Tề Lê, tìm được chứng cứ giúp gia đình người bị hại thắng kiện, nàng cũng chỉ đơn giản nghĩ là phải trợ giúp Ôn Húc Khiên dành được thắng lợi mà thôi.

Sự thật đã chứng minh, cô gái kia đích thực bị cưỡng bức, từ cuộn băng ghi hình trong xe của cậu thiếu niên tuấn mỹ năm đó, nàng đã lấy được chứng cứ xác thực nhất. Đám con nhà giàu kia tuy tuổi tác không bao nhiêu nhưng lại cực kỳ biến thái, chúng đã đem toàn bộ quá trình cưỡng bức cô gái ghi hình lại đầy đủ.