Chương 98: Gặp Lại Cố Nhân

Giữa cánh mũi, mùi vị kia vẫn còn rất nồng, một vũng máu lớn, dùng loại tốc độ như tia chớp hướng bốn phía chung quanh tràn ra.

Phong Phi Duyệt bị sốc đến cứng người, hoàng đế đúng lúc buông tay nàng ra, nàng gấp gáp muốn đứng dậy, vừa mới bước đi một bước, âm thanh của Cô Dạ Kiết từ đằng sau xuyên ra trước, "Nếu như nàng muốn cứu, nửa đời sau của cô ta, chỉ có thể ở lại trong cung!"

Bước chân của nàng khựng lại giữa chừng, hai tay vị cô cô kia đang đè lên vết thương bị thủng một lỗ lớn của Quân Điềm, chậm trễ một khắc, liền nguy hiểm đến tính mạng một phần. Phong Phi Duyệt chần chừ khó quyết, kiên trì của Quân Điềm, không phải là chuyện nàng có thể hiểu được. Nhìn cô gái nhắm nghiền hai mắt, cuối cùng nàng sải bước tiến lên, thanh âm, kiên quyết dị thường, "Được, cứu người trước, nửa đời sau của cô ta, thần thiếp thay cô ta quyết định."

Hoàng đế chống hai tay lên ghế loan, đứng dậy, phất tay một cái nói, "Đưa xuống dưới."

"Dạ, hoàng thượng." Hai tên thái giám tiếp lệnh, từ phía bên cạnh đi tới, đưa Quân Điềm xuống. Phong Phi Duyệt nhìn vết thương biến thành màu đỏ thẫm trên đầu cô ta, vừa định đi lên, liền bị hoàng đế ngăn trở trước người, trên mặt, có chút tức tối, "Hoàng hậu! Lúc này, mới được một nửa."

Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn lại, liền thấy tầm mắt của mọi người đều nhất nhất rơi lên trên người mình, nàng nghiêm mặt tĩnh thần, ngoan ngoan ngồi trở lại ghế cùng hoàng thượng.


Tài Nhân Điện.

Trên đầu Quân Điềm quấn băng vải chằng chịt, ngự y đã lui ra ngoài, gối đầu thêu uyên ương, dính đầy vết máu còn sót lại vừa rồi, lúc này, một người phụ nữ vận bộ xiêm y vải dệt hoa lệ đang phủ phục bên cạnh giường kêu khóc nức nở.

"Điềm Nhi, Điềm Nhi, cái tính khí này của con sao vẫn không chịu sửa đổi, đến trước mặt hoàng thượng rồi còn ngang bướng như thế, con như vậy, bảo mẹ sau này phải dựa vào ai đây a?"

Lúc Phong Phi Duyệt cùng Quân Nghi đi vào, trông thấy Nhị phu nhân bên cạnh không ngừng khuyên nhủ bà ta, "Mai phu nhân, đừng khóc nữa, lát nữa hoàng thượng tới đây, thấy bà như vậy, sẽ càng thêm tức giận đấy..."

Người phụ nữ kia hất tay một cái, đột nhiên đem bi thống trong lòng đổ hết lên đầu Nhị phu nhân, "Bà tất nhiên là dễ chịu rồi, cũng không phải là con gái của bà, bà nói ba đứa con gái Quân gia này, một đứa là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, còn một đứa lên làm hoàng quý phi, còn hoài thai long tự của hoàng đế, tại sao chỉ có con gái của tôi là mệnh khổ như vậy chứ, vinh hoa phú quý còn chưa còn được hưởng, suýt chút nữa thì mất luôn cả mạng... Điềm Nhi, mệnh của hai mẹ con chúng ta sao lại khổ như vậy..."

"Con gái của bà mệnh khổ, là bởi vì cô ta cam chịu, tự nguyện từ bỏ!" Phong Phi Duyệt dẫn đầu đi vào, Quân Nghi đỡ bụng, bước đi cũng không dễ dàng, Lý Yên tùy thân đi theo phía sau, một đường dìu đỡ, "Bọn ta có ngày hôm nay, đều là tự mình từng bước từng bước tranh đoạt mà lên, bà nhìn xem bộ dạng của cô ta, sống dở chết dở, hôm nay đại náo ở ngự hoa viên, cũng coi như cho Quân gia chúng ta được dài mặt."

Mai phu nhân nghe thấy có tiếng nói, quay đầu nhìn lại, trông thấy hoàng hậu một thân cung trang đỏ tươi rực rỡ, nào dám oán hận thêm một câu, vội vàng buông tay Quân Điềm ra, cùng Nhị phu nhân quỳ gối hành lễ, "Tham kiến hoàng hậu nương nương, Nghi hoàng quý phi."

Phong Phi Duyệt kiều diễm tiến lên, thấy gương mặt người phụ nữ phía dưới đã trắng bệch, máu huyết chắc cũng sắp đông cứng lại rồi, "Đứng dậy cả đi."

"Tạ nương nương." Mai phu nhân kia dè dặt đứng dậy, Quân Nghi hai tay ôm bụng, vội vàng tiến lên trước, "Mẹ."

"Chậm một chút," Nhị phu nhân thấy nàng bước đi vội vã, vẻ mặt đầy thương yêu tiến lên nghênh đón, "cũng sắp làm mẹ rồi, sao vẫn còn hấp ta hấp tấp như vậy."

Vào cung lâu như vậy, mới là lần đầu tiên gặp được mẹ. Quân Nghi không kiềm nén được nhớ mong đã ẩn nhẫn lâu nay, lập tức ôm cổ bà ấy, nước mắt gần như rơi xuống, "Mẹ, mẹ..."

Nhị phu nhân biết tâm tư của nàng, hốc mắt cũng liền đỏ ửng, thanh âm nghẹn ngào, "Khoảng thời gian này không có mẹ bên cạnh, sống có quen không?"

Quân Nghi vùi mặt trong cổ áo của bà, lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống, "Không quen, may mà, có tỷ tỷ ở đây."

Một tay vỗ nhẹ vai nàng ấy, ánh mắt Nhị phu nhân đôn hậu, không ngừng an ủi. Phong Phi Duyệt nhìn hai thân ảnh chen chúc cùng một chỗ, trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường, ký ức bị chôn vùi lúc nhỏ, cảnh tượng nàng vẫn luôn không tình nguyện nhớ đến kia, giờ đây, giống như đang diễn ra sờ sờ ngay trước mắt.

"Duyệt Nhi..."

Nàng hoàn hồn, liền thấy Nhị phu nhân đứng trước người mình, hai mắt ngấn nước, đây là lần thứ hai gặp bà ấy, nhưng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của bà ấy ẩn giấu thứ gì đó quá sâu, "Còn con, có quen hay không?"

Phong Phi Duyệt im lặng nhìn vẻ ân cần trong mắt bà ấy, người phụ nữ này, có vẻ cam chịu nhẫn nhịn giống hệt Quân Nghi, nhưng cũng giống như nàng ấy, khiến người ta muốn lại gần, cho dù chỉ một bước cũng được. Nhận thức như vậy, khiến Phong Phi Duyệt bỗng nhiên có cảm giác đè nén trong lòng, né tránh động chạm của Nhị phu nhân, nàng âm trầm lãnh đạm, đi tới trước giường Quân Điềm.

Quân Nghi chung đụng với nàng đã lâu, cũng hiểu tính khí của nàng, nắm tay Nhị phu nhân, khẽ mỉm cười, người phụ nữ nắm tay nàng ấy vỗ nhẹ, ôn hòa thuần thiện, cũng không để bụng hành động của Phong Phi Duyệt.

Mai phu nhân ngồi ở trên giường, nha hoàn đem chén thuốc đã sắc sẵn đút vào miệng Quân Điềm, cũng không qua bao lâu, liền chậm chạp tỉnh lại.

"Đây là đâu?" Mai phu nhân vốn đang khóc lóc rầu rĩ nghe vậy, vội vàng lau nước mắt, tiến gần lên trước, "Điềm Nhi, Điềm Nhi con cuối cùng cũng tỉnh rồi. Sắp dọa mẹ sợ chết rồi."

"Mẹ?" Trong đầu cô ta vẫn còn hỗn độn, nhìn quanh bốn phía một lượt, sau đó nơi cổ họng khô khốc mở miệng, "Sao mẹ lại ở đây?"

Tính tình Mai phu nhân vốn nóng nảy, hôm nay con gái lại như vậy, cục tức trong lòng liền không có chỗ phát tiết, "Con còn nói nữa, ngoan ngoãn làm tú nữ không chịu, con còn ở trước mặt hoàng thượng đập đầu vào trụ đồng, trước kia mẹ đã dạy con như thế nào? Đầu của con là làm bằng sắt có phải không, cho dù là sắt..."

"Mẹ..." Quân Điềm cau mày, hai đường chân mày lá liễu kia thống khổ xoắn lại một cục, "mẹ đừng nói nữa, nhắc đến con đau đầu..."

"Cái con nha đầu này..." Mai phu nhân vừa tức vừa hận, Quân Điềm cũng không để ý đến bà ta, cơn choáng váng trước mắt qua đi, đôi con ngươi liền dính chặt lên Phong Phi Duyệt, "Hoàng thượng không giữ lời?"

Hai tay nàng vắt chéo đặt trước bụng, giương cằm chống lại khiêu khích của Quân Điềm, "Hoàng thượng đương nhiên là nói lời giữ lời, chỉ có điều, ta thay cô chọn con đường này." Phong Phi Duyệt cũng không tránh né, hai mắt bình thản nhìn thẳng vào mắt cô ta.

"Cô?" Quân Điềm cực kỳ kích động, chống khuỷu tay lên trên giường, muốn ngồi dậy, lại bị Mai phu nhân khẩn trương đè xuống, "Điềm Nhi, con điên rồi phải không?"

"Con là điên rồi..." Cô ta hất tay một cái, thân thể liền theo đó ngã nhào vào trong, cô ta miễn cưỡng chống người dậy, sau lưng tựa lên vách tường, "ai nhờ cô thay ta chọn con đường này, cô dựa vào cái gì mà thay ta chọn, ta không thèm..." Quân Điềm tiện tay chụp lấy chiếc gối thêu trên giường hướng phía bên kia ném tới, Phong Phi Duyệt đứng ở đằng xa, cũng không có ý định tránh né. Nhị phu nhân thấy thế, không chút nghĩ ngợi che chắn trước mặt nàng, Mai phu nhân đứng ngay gần đó, bà ta một tay cầm chiếc gối thêu kia nện xuống đất, ngón tay run rẩy, chỉ thẳng vào mặt cô con gái, "Con... con có biết, người con muốn ném chính là đương kim hoàng hậu!"

"Dĩ nhiên con biết, cô ta là hoàng hậu, các người thèm muốn, nhưng ta không thèm, cô ta có một tay che trời thế nào đi nữa, cũng không có chút liên quan gì đến ta. Cô muốn bợ đỡ, cũng đừng có kéo theo ta, Quân gia, thì có quan hệ gì với ta? Tại sao cứ muốn kéo ta cùng vào theo..."

Mai phu nhân dĩ nhiên tức giận không nhẹ, Phong Phi Duyệt đối với phản ứng của Nhị phu nhân có chút khó hiểu, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ thấy Mai phu nhân không để ý đến thân phận, trực tiếp bò lên giường, hận không thể lôi ngược Quân Điềm xuống, "Ta sao lại nuôi cái đứa không có tiền đồ như mày...

Hai người nhốn nháo ầm ĩ, Phong Phi Duyệt nhìn vở hí kịch kia, đúng vào lúc không thể rời mắt được, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng thông báo, theo gió lạnh rót vào đầy phòng, thái giám dẫn đầu cũng đã tiến vào.

Sau khi hành lễ, liền nhận lấy thánh chỉ trong cái khay từ người bên cạnh. Trong gian phòng, lập tức yên lặng như tờ, chỉ có giọng nói kéo lên cao vút của thái giám truyền ra, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Quân Điềm dung mạo đoan trang, tài trí hơn người... Nay nhân đợt tuyển tú, đặc biệt sắc phong làm tài nhân, ban thưởng Tài Nhân Điện."

"Tạ hoàng thượng." Đám người lần lượt hành lễ, thái giám thấy cô ta thủy chung không chịu tiếp chỉ, lặp lại lần nữa, "Quân tài nhân tiếp chỉ."

Trong mắt Quân Điềm xẹt qua tia châm chọc, dứt khoát xoay mặt sang một bên, không thèm để ý.

Gương mặt già nua của vị thái giám kia, nháy mắt liền sa sầm, công vụ tuyên chỉ như vậy, cho dù là đương kim đại quan đứng hàng nhất phẩm, có ai không cho lão vài phần mặt mũi, vậy mà bây giờ đến lượt một tài nhân nho nhỏ, lại phải nhận lấy phần oán khí này, Phong Phi Duyệt thấy Mai phu nhân gấp đến chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, dứt khoát đứng dậy, an nhiên nói, "Công công, giao cho cho bổn cung đi, bổn cung nhận thay Quân tài nhân, tạ chủ long ân." Có lối thoát rồi, hơn nữa thân phận của đối phương lại là hoàng hậu, sắc mặt lão thái giám đương nhiên là tốt hơn nhiều, cười nói, "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương."

Phong Phi Duyệt mỉm cười nhận lấy thánh chỉ, xoay người nói với Lý Yên, "Thưởng."

"Dạ, nương nương."

Mấy tên thái giảm lĩnh thưởng, mặt đầy vui mừng, hành lễ xong, liền lui ra ngoài.

Mai phu nhân thấy con gái của mình chỉ được sắc phong làm một tài nhân, sắc mặt lập tức khó chịu, tức khí này, lại không thể phát tiết lên người người khác, "Xem xem, tự gây nghiệt mà, ở hoàng cung con còn dám ngang ngược như vậy..."

Lý Yên tiễn đám thái giám ra ngoài vừa mới quay trở vào, liền nghe thấy những lời này, cô gái khẽ nhếch môi, suýt chút không nhịn được mà bật cười.

"Con nói rồi, con không thèm." Quân Điềm tính tình cương liệt, trực tiếp cự tuyệt.

Mai phu nhân vốn đã thỏa hiệp lại bị chọc giận, bà ta đứng vọt dậy, hung hăng nói, "Nếu không phải con làm cái trò như vậy, hoàng thượng sẽ chỉ phong con làm tài nhân? Dựa vào tướng mạo tài hoa này của con, chí ít cũng phải là quý phi, hoặc là..."

"Mẹ..." Quân Điềm vốn đang đau muốn nứt đầu, bây giờ lại ồn ào như vậy, càng thêm khó chịu, "mẹ chính là không muốn con được yên ổn, mẹ để con thanh thanh tỉnh tỉnh một chút có được không!"

"Con tốt nhất ngoan ngoan ở trong cung, mẹ cũng không muốn làm phiền con, làm nhiều chuyện như vậy, còn không phải là vì tốt cho con..."

Phong Phi Duyệt xoa xoa huyệt thái dương, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng lợi hại, ngay cả người tính tình luôn ôn hòa như Quân Nghi, cũng lùi sang một bên, cùng Nhị phu nhân mẹ một câu con một câu, hỏi han vài lời.

"Hoàng hậu..." Bên kia, đã yên tĩnh trở lại, Quân Điềm bất thình lình hỏi, "cô thay ta giữ lại một cái mạng, cái giá phải trả, chính là ở lại trong cùng, làm cái gọi là 'tài nhân' này sao?"

"Nếu như cô khăng khăng muốn chết, bổn cung không cản được, cũng sẽ không cản trở cô lần thứ hai." Phong Phi Duyệt đem thánh chỉ cầm trong tay ném xuống giường một cái, "Chết rồi, tự nhiên xong xuôi mọi chuyện, nhưng nếu còn sống, vẫn luôn có cơ hội ra ngoài."

Nàng lãnh đạm lui một bước, xoay người, cũng không quay đầu lại bỏ ra ngoài.

Cô gái nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, một hồi lâu không nói gì, chỉ là tay cầm thánh chỉ, cuộn lại thật chặt.


Nhị phu nhân theo Quân Nghi trở lại tẩm điện, giao phó vài chuyện lặt vặt, hỏi han tình hình gần đây của Phong Phi Duyệt xong, cũng liền trở về.

Quân Nghi thân thể bất tiện, không thể tiễn bà quá xa, phân phó tùy thân theo hầu xong, nàng lúc này mới an tâm, đưa Nhị phu nhân đi ra tẩm điện của mình.

Nhìn từng khung cảnh từng đồ vật trong hoàn thành, Nhị phu nhân không tránh khỏi xúc động, bước chân rơi xuống thật nhẹ, thật chậm, nha hoàn cùng đi theo sau chỉ có thể thuận theo bà.

Mái hiên trên cao, Nhị phu nhân ngước mắt, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua mái ngói, rọi lên trên mặt, có vẻ mỏng manh vô ngần.

"Nô tỳ tham kiến thái hậu hai cung." Sau lưng, nha hoàn khẩn trương hành lễ, Nhị phu nhân nghe thấy, quả thật như bị sét đánh, khuôn mặt đương ngước cao vội vàng hạ xuống, thân thể cũng khom lại cúi xuống thật thấp, tầm mắt bất an nhìn chằm chằm mặt đất, chỉ thấy trước người, thái hậu hai cung cũng đã đi qua.

"Hai người các ngươi lui xuống trước."

Nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, "Dạ."

Bước chân vội vã, cho đến khi lui ra ngoài thật xa, Nhị phu nhân vẫn còn duy trì tư thế lúc nãy, Tây thái hậu bảo hạ nhân lui xuống, hai tay ôm túi sưởi, ung dung nói, "Cẩn quý phi, cũng đã lâu rồi không gặp."

Nhị phu nhân hoảng hốt, mở miệng nói, "Thái hậu hai cung, dân phụ đã sớm không còn là Cẩn quý phi năm đó, dân phụ không dám nhận."

Tây thái hậu lãnh đạm cười một tiếng, còn Đông thái hậu lại thờ ơ lạnh nhạt, "Ha ha.. là bổn cung nhầm lẫn, ngươi bây giờ phải là Nhị phu nhân của Quân gia."

Người phụ nữ nghe vậy, càng rủ đầu xuống thật thấp, trên mặt, như có thống khổ.

"Con gái của Nhị phu nhân, là Nghi hoàng quý phi kia đúng không? Bổn cung ngược lại gặp qua vài lần, bộ dáng nhu thuận, là một người dễ mến, mệnh số, cũng rất sáng sủa, so với người mẹ như ngươi đây, tốt số hơn nhiều." Tây thái hậu giống như đang tán dóc chuyện trong nhà, từng câu từng chữ, lại khiến người ta không thể bình tâm.

"Tiểu nữ không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm, vẫn mong thái hậu hai cung lượng thứ." Nhị phu nhân cung kính cẩn trọng, "Con bé tính tình ôn hòa, sẽ không tranh giành gì cả."

"Điểm này, ngược lại rất giống Cẩn quý phi năm đó." Đông thái hậu đúng lúc chen vào một câu, "Chỉ có điều, sợ là lại nối gót tiên đế, càng không tranh, lại càng được sủng ái."

Nhị phu nhân vừa nghe đến chuyện năm đó, sắc mặt càng thêm hoảng loạn, Tây thái hậu thấy thế, mỉm cười nói, "Được rồi, đừng hù dọa bà ấy nữa."

Lúc đi ngang qua, bà ta xoay người lại, nhìn gò má Nhị phu nhân nói, "Hoàng cung này, không có việc thì ít đến thôi, đỡ phải dây thêm rắc rối không cần thiết cho con gái ngươi."

Từng chữ lạc định, thái hậu hai cung rời đi rồi, nửa khắc sau, ánh mắt Nhị phu nhân mới trở nên ảm đạm, ngập ngừng gật đầu, "Dạ, dạ..."


Phong Phi Duyệt trở lại Phượng Liễm Cung, liền nhìn thấy Ngọc Kiều mặt đầy đau khổ canh giữ ngoài điện, thấy nàng trở lại, vội tiến ra đón, "Nương nương... hoàng thượng ở bên trong."

Thanh âm bị tận lực đè thấp, Phong Phi Duyệt liếc nhìn cửa điện mở rộng kia một cái, nói, "Tới bao lâu rồi?"

"Được một lúc rồi."

"Các ngươi ở lại đây." Nàng thuận miệng phân phó một câu, đôi tay nhấc làn váy lên, bước qua thềm cửa cao bằng nửa thân người đi vào. (Bậc cửa cao bằng nửa thân người á??? chắc phải bay qua lun :v)

Hoàng đế chờ đợi có chút mệt mỏi, lúc này đang nằm trên giường quý phi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn vẫn giả vờ ngủ say như cũ, Phong Phi Duyệt biết hắn tức giận, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, chính mình cũng không thể lý giải, nhưng vẫn không hối hận. Hài cung đình giẫm lên thảm lông mềm mại, gần như không phát ra âm thanh gì, một bóng đen rơi xuống trước người, Cô Dạ Kiết khẽ nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền.

Phong Phi Duyệt đi vòng ra sau lưng hắn, hai tay rơi lên trên vai nam tử, cũng không nói chuyện, chỉ là từng chút từng chút nhẹ nhàng nắn bóp.