Chương 97: Cảnh Tượng Nhuốm Máu

Từ An Điện.

Khói nhang ấm áp tỏa quanh bốn phía, khí lạnh không tràn được vào đại điện, chỉ có thể quẩn quanh ngoài cửa, một cành mai đứng trơ trọi trong giá tuyết, vạn phần quyến rũ.

Thái hậu hai cung ngồi một bên, sau lưng, hai nha hoàn vận phục sức giống nhau tay cầm lược gỗ tử đàn, đang búi tóc cho hai người.

"Muội muội gần đây, khí sắc thật tốt." Tây thái hậu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, đưa tay gẩy gẩy mái tóc đen rũ xuống sau lưng Đông thái hậu, "Bổn cung, đã bắt đầu mọc tóc bạc rồi."

"Tỷ tỷ," Đông thái hậu hờn dỗi, "nghe tỷ nói kìa, tỷ a, vẫn xinh đẹp hệt như năm nào." Bà ta nhẹ cong khóe miệng, nhìn gương mặt không thể trở lại như xưa trong tấm gương kia, "Rốt cuộc cũng không giống nhau, hai tỷ muội chúng ta bị vây khốn trong thâm cung này, đem cả đời này, hao phí,... một cách vô ích.

Tây thái hậu nghe vậy, lập tức thở dài nói, "Là ta làm liên lụy đến muội."

"Tỷ tỷ đừng nói như vậy, người đưa muội vào cung, là phụ thân, không phải tỷ."

"Nhưng... chung quy là vì tỷ tỷ vô năng." Cái gai trong lòng Tây thái hậu, đó là bệnh tình nhiều năm nay của bà ta.

Đông thái hậu cũng không biết lúc này nên an ủi như thế nào, thấy chị gái đưa tay xoa xoa bả vai, bà ta cũng không để ý đầu tóc mới búi được một nửa, đứng dậy đi ra đằng sau, "Bả vai lại đau rồi à?"

"Bệnh cũ thôi." Tay người phụ nữ, mềm mại đặt lên hai bờ vai, cảm giác đau nhức cũng thoái lui chút ít.

"Bảo ngự y đến xem thử xem?" Cởi bỏ một thân cao quý, hai người, chẳng qua cũng chỉ là những phụ nữ yếu đuối, cái gọi là tranh đoạt, có lẽ cũng không ai nghĩ đến.

"Không cần đâu, trị ngọn không trị được tận gốc," Tây thái hậu dựa ra thành ghế phía sau, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, dò hỏi, "nghe nói sư phụ của Mạch y sư cũng đến rồi, bổn cung cũng muốn gặp một lần, không biết, có thể thu phục hắn để sử dụng hay không." Hai tay Đông thái hậu đang xoa bóp khựng lại, thần sắc mờ mịt, hướng sang nha hoàn bên cạnh nói, "Đi mời quốc sư sang đây."

"Dạ, thái hậu."

Tây thái hậu cực kỳ nhạy bén, đợi đến khi đám người hầu đều lui xuống rồi, lúc này mới nghiêm giọng nói, "Sao vậy?"

"Tỷ tỷ, người đó..." Bà ta muốn nói lại thôi, hai gò má có phần mất tự nhiên mà ửng đỏ, "muội đã từng nhắc đến với tỷ."

Tây thái hậu theo đó ngẩn ra, ở trong đầu tỷ mỷ sục sạo, một lát sau, mới trợn tròn hai mắt, đưa tay giữ chặt cổ tay Đông thái hậu, kéo bà ta lại gần thêm mấy phần, "Chẳng lẽ, là người đàn ông Vân Triều đó?"

Hai mắt Đông thái hậu lấp láy trong suốt, kéo môi cười khẽ, khuôn mặt được bảo dưỡng kỷ càng, hiện ra rung động hạnh phúc, bà ta gật đầu, "Chính là huynh ấy, huynh ấy nói, huynh ấy cam nguyện ở lại Huyền Triều, sẽ không rời đi nữa."

Dắt tay kéo Đông thái hậu tới, Tây thái hậu để bà ta ngồi xuống đối diện mình, "Tỷ tỷ vẫn luôn hổ thẹn với muội, lúc đó, cũng bởi vì ta, nếu không... hắn cũng sẽ không bỏ đi."

"Tỷ tỷ." Đông thái hậu thấy chị gái tự trách mình, trong lòng liền không nỡ, "Đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, trước giờ, muội chưa bao giờ trách tỷ tỷ, bây giờ, huynh ấy trở lại rồi, muội lại càng không thể đi nhớ lại những chuyện xưa cũ trước kia nữa."

"Thái hậu, quốc sư tới rồi." Bên ngoài, nha hoàn thông báo một tiếng, khiến hai người thu hồi tâm tư vẫn còn chìm đắm, ngồi ngay ngắn ở hai bên.

Cửa được mở ra, người đàn ông một thân trường bào thanh sắc, tay áo đầy thanh phong đi vào. Nha hoàn hiểu chuyện đóng cửa lại, Mạch Tu tiến lên, ánh đèn sáng rực, ông ta khom người thi lễ, "Vi thần tham kiến thái hậu hai cung."

Đông thái hậu nhìn thân ảnh cao lớn thoát tục của ông ta, lập tức khoát tay nói, "Miễn lễ."

Bất kỳ người phụ nữ nào, cũng đều không tình nguyện nhìn người mình yêu thương, cúi đầu xưng thần với mình. Huống hồ, người đàn ông này còn vì bà ta, câm tâm đưa thân vào miệng hổ.

Mạch Tu đứng dậy, nền đất trong nội điện, sáng bóng như gương soi, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy thái hậu hai cung ngồi ngăn ngắn trước mặt, một người, mặc cung trang màu đỏ lá phong, khí thế bức người, còn người kia, ngược lại tính khí ôn hòa, cung trang màu lam, nhạt rất nhạt. Tầm mắt, rơi lên trên gương mặt hai người, ông ta chỉ nghe Đông thái hậu nhắc qua, bà ta có một người tỷ tỷ song sinh, lại không ngờ, dáng dấp giống nhau như vậy. Thành thực mà nói, nếu không phải hiểu rõ Đông thái hậu không thích màu sắc quá chói mắt kia, ngay cả ông ta, cũng không phân biệt ra được.

"Nghe nói, quốc sư là cam nguyện thần phục Huyền Triều ta?" Tây thái hậu thấy biểu cảm vẫn chưa thu hồi trên mặt ông ta, cũng không ngạc nhiên, tất cả những người vừa gặp, có ai không có vẻ mặt như thế.

"Bẩm Tây thái hậu, thần là con dân Vân Triều, nên vì quốc gia của mình tận hiến một phần năng lực thấp kém." Ông ta đưa mắt nhìn lại, tầm mắt cùng Đông thái hậu ngồi trên ghế giao nhau, sắc mặt người phụ nữ có vẻ kích động, bà ta gọi ông ta đến đây, thực tế, cũng muốn thử dò xét một chút, xem xem liệu ông ta có thể liếc mắt một cái liền phân biệt được hai người hay không.

"Hay cho câu năng lực thấp kém." Tây thái hậu vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, bà ta nhấc cằm lên, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Không biết quốc sư nói thần phục ở đây, là chỉ hoàng thượng, hay là người nào khác?"

Mạch Tu biết rõ vấn đề như vậy, sớm muộn sẽ bị lôi ra, bất hòa giữa hoàng đế với thái hậu hai cung, ông ta cũng đã sớm nghe qua, "Bẩm Tây thái hậu, vi thần chẳng qua chỉ là một thần tử, thần phục ở đây, dĩ nhiên là đối với hoàng thượng, nhưng, cũng là đối với thái hậu hai cung."

Người phụ nữ nghe vậy, mỉm cười khe khẽ, ít nhất, ông ta không cố chấp giống như Mạch Thần Lại.

"Vậy bổn cung lại hỏi ngươi, nếu như giữa hoàng đế với Đông thái hậu xảy ra mâu thuẫn, thần phục của quốc sư, nên cân nhắc như thế nào?"

"Tỷ tỷ..." Vừa nghe bà ta nói như vậy, Đông thái hậu vội vàng bắt lấy cổ tay bà ta, rồi lại không biết phải nói thế nào, dù sao đáp án sắp sửa ra khỏi miệng, bà ta cũng muốn biết.

Tây thái hậu cầm bàn tay để xuôi bên người mình đặt sang một bên, lòng bàn tay lành lạnh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Đông thái hậu, Đông thái hậu cảm nhận được trấn an của bà ta, thần sắc có hơi hòa hoãn, bàn tay cũng thả lỏng hạ xuống. Ngồi lại ngay ngắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi chờ đợi câu trả lời của ông ta.

Trong đại điện, Mạch Tu đứng chắp tay, trên đai lưng được chạm khắc đơn giản, treo miếng mỹ ngọc sáng long lanh. Một mảnh trong suốt, càng làm nổi bật thần sắc lãnh đạm của ông ta, ánh mắt trấn định. Ông ta trầm mặc, trái tim Đông thái hậu cũng theo đó nảy lên, cho đến khi người đàn ông khẽ mở môi mỏng, bà ta đã đầm đìa mồ hôi lạnh, "Thần, cam nguyện nghiêng về phía thái hậu hai cung."

Tây thái hậu mỉm cười, Đông thái hậu lại càng buông lỏng toàn thân, nặng nề thở ra một hơi.

"Không ngờ quốc sư, lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy." Tây thái hậu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, trong mắt có chứa kinh hỉ.

"Thần vì cái gì, thái hậu chắc nên hiểu." Một câu nói, từng chữ dõng dạc.

Có được sự trợ giúp của Mạch Tu, thế lực thái hậu hai cung, càng như hổ thêm cánh. Ông ta vân du tứ phương, chẳng những y thuật inh, ngay cả chế độc giải độc, đều không ai sánh bằng.

Tây thái hậu thu nạp được người tài, hơn nữa với quan hệ của Đông thái hậu, hai người cũng không hề coi ông ta là thần tử bình thường mà đối đãi, chỉ có điều ông ta lui tới cực kỳ thận trọng, ngay cả Mạch Thần Lại cũng không biết, thúc thúc ruột của mình, lại từng là phu quân của Đông thái hậu.


Lần thả câu đó, lúc hai người trở lại Phượng Liễm Cung, ngay cả bóng dáng một con cá nhỏ cũng chẳng thấy đâu, ngược lại, Phong Phi Duyệt nằm lên đầu vai hắn, đến cả ngủ lúc nào cũng không hay biết. Khi tỉnh lại, chợt cảm thấy nhức đầu nghẹt mũi, may mà Lý Yên kịp thời nấu canh gừng, mới không bị gì quá nghiêm trọng.

Vài ngày sau, trời trong nắng ấm, hiếm khi thời tiết lại tốt.

Nhóm tú nữa tuyển chọn đầu tiên đi ra, theo ý của thái hậu hai cung, trong lạc viện sắp đặt một bàn đại yến, nói là muốn hoàng đế tận mắt xem từng người. Hắn vốn không có hứng thú, nhưng cũng khó lòng làm trái tổ huấn, Phong Phi Duyệt là hoàng hậu, tất nhiên, cũng không trốn khỏi liên can.

Hôm nay là ngày hoàng đế gặp mặt tú nữ, mấy bức họa trước đó, cái không đúng ý, đã sớm bị quăng ra xa rồi, còn lại, dĩ nhiên là những người dung mạo đoan trang, gia thế hiển hách.

Ngồi bên cạnh Cô Dạ Kiết, Phong Phi Duyệt nhìn tú nữ đứng thành mấy hàng, đầu tóc phục sức cơ bản là giống nhau, nếu muốn nổi bật hơn người khác, cũng chỉ có thể dựa vào tài hoa và thủ đoạn của chính mình.

Vị tú nữ đầu tiên thướt tha uyển chuyển đi đến, hành lễ xong, nhất mực cung kính đứng ngay giữa bàn, "Dân nữ Như Nguyên, là Mộ Dung tướng quân chi nữ..."

Những lời kế tiếp, Phong Phi Duyệt một chữ cũng không nghe lọt, ngón tay thon dài đỡ đầu, khẽ nghiêng người sang, lại nhìn thấy hoàng đế giống y hệt mình, lười biếng nằm trên ghế tựa, đôi mắt hẹp dài nheo lại, giống như cây liễu lá đỏ vậy, thẳng tưng. Tóc mai đen như mực, hắn ngước cằm lên, vừa vặn đụng trúng Phong Phi Duyệt. Hoàng đế mặt lạnh như tiền, đột nhiên nhếch môi, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, Phong Phi Duyệt lập tức không nhịn được, chỉ muốn cười ra tiếng.

"Dân nữ Chỉ Huyên, tham kiến hoàng thượng, thái hậu hai cung, hoàng hậu nương nương..."

Khóe miệng không kiềm chế được vừa kéo ra, vô thanh vô sắc kéo thu hồi, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn lại. Cô gái nhìn thấy nàng, hai mắt cụp lại, nhanh chóng cúi xuống. Một tay nàng để trên đầu gối, dùng sức cuộn chặt, lúc buông ra, tâm tình cũng theo đó bình ổn, cô ta là người của thái hậu hai cung, tất nhiên, sẽ không dễ dàng bị đá ra ngoài như vậy.

Một người, rồi lại một người...

Hương hoa nhài rất nhạt bay tới, chỉ thấy một cô gái chậm rãi tiến lên, hành lễ xong, liền mở miệng nói, "Dân nữ Quân Điềm, Quân tướng gia chi nữ."

Thì ra, cô ta chính là con gái của tân phu nhân mà Quân lão gia vừa nạp, Quân Điềm.

Phong Phi Duyệt quan sát kỹ càng, chỉ thấy cô ta mặt mày thanh tú, dáng dấp cũng được coi là nổi bật trong đám tú nữ, chỉ có điều đôi mắt vốn nên linh động kia, giờ đây lại ảm đạm không chút ánh sáng. Sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, thần thái, cũng không sáng sủa đẹp đẽ như các tú nữ khác, ánh mắt vô hồn, đột nhiên dán chằm chặp lên người mình.

Lại thấy cô ta, đột nhiên, 'phịch' một tiếng quỳ xuống đất, hai mắt phát ra tia mong chờ đầy tuyệt vọng, khấu đầu vài cái, nặng nề dập đầu xuống mặt đất, "Dân nữ cầu xin hoàng thượng thành toàn, dân nữ cả đời không mong gì hơn, chỉ mong bình đạm sống qua ngày, hoàng thượng, xin cho dân nữ xuất cung đi."

Biến cố xảy đến quá đột ngột, khiến cả hiện trường nhất thời yên lặng như tờ, tay Phong Phi Duyệt cầm chén trà run lên, suýt chút thì vẩy nước nóng ra cả tay.

"Cẩn thận một chút." Hoàng thượng kịp thời nhắc nhở một câu, nhận lấy chén trà trong tay nàng, đặt lên trên bàn.

"Thật là to gan, ngươi tưởng hoàng cung là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao?" Minh hoàng quý phi bên cạnh thái hậu hai cung lạnh lùng quát, "Trước giờ trong đám tú nữ, chưa từng gặp qua kẻ nào không hiểu quy củ như ngươi."

Bên cạnh, cô cô dạy quy củ mặt xám như tro tàn, ngàn vạn lần không ngờ tới sẽ có biến cố như vậy.

"Hoàng hậu, người cũng là bị ép buộc đưa vào cung, van xin người, cầu tình với hoàng đế, thả cho dân nữ một con đường sống, dân nữ thật sự không muốn ở lại trong cung..." Cô gái không hề đem lời người khác nói để vào tai, ý vị, chỉ lo dập đầu. Phong Phi Duyệt sững người, tình cảnh như vậy, quả thật khiến nàng trở tay không kịp. Quân Điềm thấy nàng yên lặng không nói lời nào, dứt khoát dùng hai đầu gối quỳ tiến lên, Phong Phi Duyệt đang ngồi ngay ngắn, vừa muốn đứng dậy, lại bị cô ta vững vàng ôm chặt hai chân, không thể nhúc nhích.

"Ngươi..."

"Hoàng hậu, cùng là thân nữ nhi, lẽ nào lúc đầu người là cam tâm tình nguyện sao? Còn có Nghi tỷ tỷ, tại sao đều muốn bắt ép chúng ta?" Cô gái không hề để ý đến sắc mặt càng lúc càng thêm khó coi của hoàng đế, đã dập đầu đến rách trán, cư nhiên vẫn từng cái từng cái đập lên chân Phong Phi Duyệt. Lời của Quân Điềm, khiến nàng có chút dao động, nếu như lúc đó, Quân Nghi biết cách phản kháng mà nói, cuộc sống của nàng ấy, có lẽ sẽ không đau khổ giống như hiện tại vậy, canh giữ một ngọn đèn, nhớ thương một người, muốn gặp, lại không gặp được.

"Hỗn xược!" Tây thái hậu chỉ vào Quân Điềm dưới đất, "Còn ra thể thống gì nữa."

"Muốn xuất cung à?" Hoàng đế nghiêng người một cái, bóng lưng cao lớn đè xuống, đưa tay giữ lấy cằm cô gái, đột nhiên hỏi.

"Muốn." Cô ta không thể chờ đợi gật đầu, Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú nhưng tâm tình đầy bất định của Cô Dạ Kiết, cảm thấy hai tay Quân Điềm đang ôm chân mình từ từ buông lỏng, tiếp đó cô ta xoay người, đem toàn bộ hy vọng đặt lên trên người vị hoàng đế lật tay làm mây úp tây làm mưa mày.

Cô Dạ Kiết cười nhạt, như tắm mình trong gió xuân, khiến người ta thả lỏng cảnh giác, thái hậu hai cung cho rằng hắn nổi lòng từ bi, vội muốn ngăn cản, "Hoàng đế..."

Hắn phất tay một cái, cũng không thèm để ý, lui người tựa ra sau, hai chân vắt chéo, trong mắt, thân ảnh cô gái đang cúi quỳ từ từ chìm xuống, năm ngón tay đan xen gõ nhịp, âm ngoan nói, "Huyền Triều ta từ khi khai quốc đến nay, chưa từng xảy ra chuyện tú nữ phản giáo, nếu đã tiến cung rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài, trừ phi..."

"Trừ phi thế nào?" Quân Điềm rưng rưng hỏi.

Hoàng đế vung tay, chỉ vào chiếc trụ đồng mạ vàng ở đằng kia nói, "Trừ phi ngươi đập đầu một cái chết ở đây, trẫm còn có thể cân nhắc, đưa thi thể của ngươi ra khỏi cung, thành toàn cho ngươi."

"Hoàng thượng..." Phong Phi Duyệt nghe nói, vội đưa tay lôi kéo cổ tay của hắn.

Cô Dạ Kiết cũng không quay đầu lại, chỉ là trở tay, nắm lấy tay nàng bao trọn trong tay mình. Sắc mặt hắn tối sầm, giống như mây đen giăng đầy, Quân Điềm này, khiêu khích ai không biết, cũng không thể đem tôn nghiêm của hoàng đế dẫm dưới lòng bàn chân như vậy. Phong Phi Duyệt muốn ngăn trở, lại thấy cô gái lau nước mắt, dứt khoát đứng dậy, hướng về phía hoàng đế nói, "Dân nữ hy vọng, hoàng thượng có thể tuân thủ lời hứa."

Cô Dạ Kiết nghe vậy, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, thế nhưng đã sớm tích đầy nộ khí, "Đó là tất nhiên."

Chung quanh, yên ắng không một tiếng động, thái hậu hai cung tất nhiên sẽ không mở miệng, đây dù sao cũng là chuyện riêng của Quân gia, gây phiền phức rồi, người khác vừa vặn xem được một vở kịch hay.

"Được!" Cô gái nặn ra một chữ, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn gương mặt tái nhợt của cô ta, lạnh giọng nói, "Ngươi tình nguyện chết cũng không chịu ở lại trong cung?"

"Đúng!" Ánh mắt nhìn về phía nàng, đã tràn đầy oán hận. (Ko hiểu là hận cái mề gì, ngồi ko cũng bị mắc oán, chị Duyệt nên đi cúng cô hồn sớm :v)

"Đây là mạng của ngươi, không trách được ai cả," Phong Phi Duyệt bỏ lại một câu như mây trôi nước chảy, "nếu như ngươi cảm thấy sống như vậy còn thống khổ hơn cả chết, bổn cung không cản ngươi."

Quân Điềm lui ra sau một bước, Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn cô ta, chỉ nghĩ tính khí cô ta nóng nảy, nên cũng nói vài câu ngoài miệng, cho nên, không để ở trong lòng, lại không ngờ rằng, cô ta cho là thật, lau đi nước mắt trên mặt rồi, cả người hướng phía cây cột kia nhào tới.

Nàng giật sững người, vốn định đứng dậy, cổ tay lại bị hoàng đế dùng nội lực níu chặt, cả người không thể nhúc nhích.

Rầm...

Phong Phi Duyệt chớp mắt một cái, chợt cảm thấy có màu đỏ tươi tràn ra, trên mặt, như có chất lỏng ấm nóng bắn lên, nàng vươn tay quẹt một cái, trong tầm mắt mờ mịt, chỉ thấy Quân Điềm tung tóe đầy máu ngay tại chỗ.

Bên cạnh, chẳng biết từ lúc nào, vị cô cô kia chạy ra, gắt gao che chắn thân thể cô ta, lực đạo đập vào quá lớn, hai người cùng ngã xuống đất, chung quanh, một vũng máu, từ từ chậm rãi bắt đầu tràn tới bên chân hoàng đế ...