Chương 95: Minh Tranh Ám Đấu

Phong Phi Duyệt tiến lên thập cấp, đưa tay chạm vào những bức họa được quấn lại thành từng cuộn.

"Nương nương, mấy bức họa này chắc hẳn là tranh vẽ các tú nữ." Lý Yên đi theo bên cạnh, nhìn nàng cầm một cuộn trong đó lên, mở ra.

"Hình Bộ Thượng Thư chi nữ..." Nàng lẩm nhẩm trong miệng, quan sát tỷ mỷ bức họa kia.

"Đây là quy củ trong nội cung, kèm theo mỗi bức họa, bên cạnh, còn phải ghi chú rõ ràng thân phận của các tú nữ, như vậy lúc hoàng thượng sắc phong, trong lòng mới nắm chắc."

Nàng thu tay lại, đem dải dây buộc cột lên, "Hoàng thượng sắc phong, lẽ nào còn phải xem thân phận của các tú nữ này?"

"Nương nương, đó là đương nhiên." Lý Yên sống trong cung đã lâu, tất nhiên hiểu biết cũng nhiều hơn, "Có lúc hoàng thượng nạp phi, chỉ cần xem xem thế lực bên nào cần củng cố, mà ngay cả quốc hôn kết thân, cũng giống như vậy."

Phong Phi Duyệt đẩy một bức tranh khác ra, xem ra, Quân Duyệt này, cũng vì dựa vào tầng quan hệ này, mới lên làm hoàng hậu.

Đập vào mắt, diện mạo của cô gái cũng chỉ coi là thanh tú, nhưng mà, trên người tự có một cỗ linh khí.

Thả tay xuống, Lý Yên thắt dải dây buộc kia lại như cũ, Phong Phi Duyệt mở hết tất cả mấy bức họa bên cạnh ra ngắm nghía, ngược lại trông thấy một vài mỹ nhân, trong đó có một bức, đôi môi cô gái không tô mà đỏ, da trắng nõn nà, thân mình đầy đặn, nhìn lại gương mặt kia lần nữa, liền ngạc nhiên chính là Chỉ Huyên vừa mới đụng vào mình lúc nãy.

"Bức chân dung này, ngược lại còn đẹp hơn người thật mấy phần."

"Nương nương..." Lý Yên cười khẽ, "chắc chắn là đã mua chuộc họa sư, cho dù hoàng thượng gặp rồi, cũng sẽ không trách tội."

Phong Phi Duyệt hiểu ra, cuộn bức tranh lại xong, nhưng vẫn không bỏ trở lại bàn, trực tiếp, nhét thẳng vào trong ống tay áo.

"Nương nương, người đây là..." Lý Yên không ngờ nàng sẽ có hành động như vậy, nhất thời ngẹn họng nhìn trân trối.

Phong Phi Duyệt điềm nhiên như không, ghi chú trên bức họa, Chỉ Huyên là Lý Thượng Thư chi nữ, mà Lý thượng thư kia lại là người của thái hậu, nhất mạch tương thừa, nàng tuyệt đối không để thế lực thái hậu hai cung thêm lớn mạnh. "Cũng chỉ là một bức họa mà thôi, ném đi rồi, thì coi như bỏ."

Lý Yên suy ngẫm kỹ càng, cũng có thể lý giải ra được, huống hồ hoàng đế với thái hậu hai cung trời sinh bất hòa, nếu như bên kia nhốn nháo lên, hoàng đế cũng sẽ không tra cứu.

"Nương nương, chúng ta mau đi thôi." Lý Yên chỉ sợ sự việc bất ngờ chuyển biến, đem mấy bức họa sắp lại thành từng chồng ngay ngắn, rồi vội vã hối thúc.

Phong Phi Duyệt gật đầu, nơi này không nên ở lâu, hai người vừa mới đi xuống trường cấp trải đá cẩm thạch trắng, liền nghe thấy chỗ cửa điện truyền đến tiếng cót két, không còn chỗ ẩn thân, chỉ thấy một thái giám lớn tuổi nhắm mắt nhắm mũi đi tới đây. Cho đến khi đôi mắt hình tam giác nhìn thấy hai người, lúc này mới vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Nô tài khấu kiến hoàng hậu nương nương."

Nàng bắt chéo hai tay đặt trước người, bức họa hẹp dài kia giấu trong ống tay áo, ngược lại một chút cũng không lộ ra ngoài, "Đứng lên đi."

"Tạ nương nương!" Thái giám đứng lên, không dám ngăn trở trước mặt nàng, cho nên dịch chân bước sang một bên.

"Hoàng hậu nương nương hôm qua mới nuôi một con chim tước có trông thấy không?" Lý Yên trong cái khó ló cái khôn, thình lình bật ra một câu, ngay cả Phong Phi Duyệt cũng sững sờ, hai người nhìn nhau giây lát, nàng mím môi, đầu mày kéo ra vài phần tán thưởng.

Thái giám kia không rõ ra làm sao, nháy mắt nửa ngày trời, mới trả lời, "Nô, nô tài không nhìn thấy."

"Nương nương, chúng ta một đường tìm tới, chắc cũng không có ở đây, chúng ta đi nơi khác tìm thử xem." Lý Yên tiến lên, đỡ lấy cổ tay Phong Phi Duyệt, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, hoàng thượng không đợi được người, có khi lại gấp đến phát hỏa rồi."

Tâm phúc thân cận như vậy, khến Phong Phi Duyệt thấy an tâm nhẹ nhõm, lời này của Lý Yên, chẳng qua là cho thái giám kia một đòn phủ đầu, cho dù chuyện có bại lộ, cũng không dám hoài nghi lên trên đầu hoàng hậu.

"Nô tài cung tiễn nương nương." Sau lưng, một thanh âm cung kính truyền đến.

Hai người ra khỏi đại điện, đi được một đoạn xa, mới nhìn nhau cười một tiếng, bước chân vốn đương nghiêm cẩn từ từ thả chậm, Phong Phi Duyệt cũng không trở lại tẩm điện của mình, mà đến chỗ của Quân Nghi.

Lý Yên canh chừng bên ngoài, nàng bước vào trong nội điện, liền thấy Quân Nghi cúi đầu dưới chao đèn, đang thêu thứ gì đó, ngước mắt nhìn đi, bên cạnh, còn có Quân Ẩn ngồi đó.

Thấy nàng đi vào, giọng điệu nam tử vẫn lãnh khốc vô tình như cũ, "Ta cũng đang định sang tìm cô."

Toàn thân Phong Phi Duyệt hiện ra một loại cảm giác vô lực, nhìn khuôn mặt càng lúc càng gầy gò của Quân Nghi, nàng ngồi xuống, cùng hắn mặt đối mặt, "Chuyện gì?"

Quân Ẩn không nói hai lời, từ trong tay áo rút ra một bức họa, mở ra để trên mặt bàn, "Làm cho cô ta thuận lợi thông qua tuyển chọn tú nữ."

Dựa vào ánh đèn, Phong Phi Duyệt nhìn thấy một gương mặt xa lạ, mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày ngài mắt ngọc, bộ đang đoan trang, chỉ là... "Bức họa của cô ta cũng cùng với các tú nữ còn lại tiến cử lên trên sao?"

"Dĩ nhiên." Quân Ẩn nói chắc nịch, đôi đồng tử sắc bén hơn cả loài báo lóe lên tia sáng chói mắt, "Có gì không thích hợp sao?"

Bức họa này, vốn dĩ không có trong đống tranh nàng vừa mới tra xét lúc nãy, ngón tay mảnh khảnh của người con gái mơn trớn bên trên, phía đối diện, Quân Nghi thả đồ trong tay xuống, nhìn bức họa kia, nàng giống như không thể tin nổi, lắc lắc đầu. Sững sờ giây lát, sắc mặt mới trở nên khó coi nói, "Sao lại là cô ta?"

Phong Phi Duyệt nghiêm mặt, "Muội biết?"

"Tỷ tỷ..." Quân Nghi đem đồ cầm trong tay đặt lên trên bàn, "phụ thân vừa mới nạp tân phu nhân, đây... đây là cô con gái bà ta đưa đến Quân gia!"

Phong Phi Duyệt nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt lúc đen lúc trắng, nàng nhìn Quân Ẩn bên cạnh, lại thấy hắn một tay chống dưới cằm, cũng không phủ nhận, vẻ mặt mập mờ.

"Nữ nhi Quân gia, quả nhiên từng người từng người đều nhất quyết bị đưa vào hậu cung," Phong Phi Duyệt cuộn tròn bức họa lại, "cô ta cứ như vậy nghe lời?"

"Ta tự có cách khiến cô ta nghe lời." Quân Ẩn tràn đầy tự tin, khóe môi lãnh khốc kéo lên.

"Trong cung đã có ta cùng Quân Nghi, vì sao, còn phải đưa thêm người vào?" Phong Phi Duyệt thấy thần sắc cô gái đối diện ảm đạm, trong lòng liền buồn bực.

"Chỉ bằng hai người các ngươi, có thể đem trọn cả hậu cung đè xuống sao? Thái hậu hai cung nhất định mượn cơ hội tuyển tú lần này, bồi dưỡng thêm nhiều tâm phúc, một thân một mình, cô thật sự cho rằng sủng hạnh của hoàng đế, có thể bao bọc cô cả đời?" Những lời Quân Ẩn nói cực kỳ châm chọc, hai mắt Phong Phi Duyệt dán chặt lên lên chiếc đèn lưu ly ở đằng kia, cảnh tượng trên loan điện tối qua lại lần nữa hiện lên trước mắt, nàng nhắm mắt lại, không nói lời nào.

"Bây giờ, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, lôi kéo thế lực, không để bản thân bị chèn ép xuống dưới." Quân Ẩn nói tới đây thì dừng, lấy lại bức họa trong tay Phong Phi Duyệt, nàng vặn chặt đầu ngón tay, giữ nó lại trong lòng bàn tay, "Bức họa này, ta dùng được."

Quân Ẩn nhướn mày, hai mắt kéo thành một đường, "Dùng làm gì?"

"Cô ta tên là gì?" Phong Phi Duyệt hỏi một đằng trả lời một nẻo, giương cao bức tranh trong tay.

"Quân Điềm." Hắn khẽ mở môi mỏng, hai mắt sáng rực.

"Trong bản danh sách đưa lên trên, không có tên của cô ta." Phong Phi Duyệt mở bức tranh kia ra lần nữa, "Bức họa của cô ta, đã bị người ta loại ra ngoài rồi."

Quân Ẩn nghe vậy, đáy mắt trầm xuống, đồng tử hơi co lại, lạnh lẽo như băng, "Làm sao cô biết được?"

Phong Pihi Duyệt đưa tay vào trong ống tay áo lấy bức tranh vẽ Chỉ Huyên ra, "Kế sách hiện giờ, chính là mau chóng đặt bức họa của Quân Điềm về lại chỗ cũ."

"Tỷ tỷ..." Sắc mặt Quân Nghi nhợt nhạt, nhìn dung trang của Quân Điềm trên bức họa, chậm rãi mở miệng, "Cô ta thật sự tự nguyện sao?"

Phong Phi Duyệt ngước nhìn Quân Ẩn bên cạnh, thấy vẻ mặt hắn giống như đang bị kích động, trong lòng thầm than một tiếng, tầm mắt rơi lên trên bụng nàng ta, "Quân Nghi..."

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy kiên nghị trong mắt nàng, cũng liền hiểu ra, "Tỷ tỷ, thật xin lỗi."

Không cần xin lỗi... Nếu trách, chỉ có thể trách chúng ta sinh trưởng ở nơi không cho phép nói lời xin lỗi.

"Bức họa này, ta sẽ nghĩ cách đưa vào trong." Quân Ẩn dường như không an tâm, vẫn phải chuẩn bị tự mình động thủ.

Đã như vậy, Phong Phi Duyệt lại càng nhẹ lòng khỏi phải lo mưu toan giành giật, bức tranh của Chỉ Huyên bị Quân Ẩn cầm trong tay, lại gần chao đèn nhỏ đằng kia, 'phụt' một tiếng, nhanh chóng bốc cháy.

Một góc trang dung đầy đặn, lập tức biến mất trên đầu ngón tay, tro tàn bị ném vào trong lò sưởi bên cạnh, khó có thể siêu sinh.

Đám tú nữ vẫn y nguyên như cũ, vì một giấc mộng đẹp bay lên trên đầu ngọn cây, mà nuốt xuống ngụm mật đắng này.


Sáng sớm, trong ngự hoa viên truyền đến tiếng nhốn nháo ầm ĩ, Phong Phi Duyệt đi dạo gần đó, mới đi không bao xa, liền trông thấy đám cung nữ thái giám tề tụ chạy hết sang bên này, Ngọc Kiều vội ngăn lại hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Cái giếng cạn đằng kia... phát, phát hiện thấy thi thể."

Ngọc Kiều buông tay ra, chuyện như vậy, vốn không có gì kỳ quái, đáng để hô to gọi nhỏ như vậy sao?

"Đi xem thử." Phong Phi Duyệt cũng không suy nghĩ nhiều, nàng nhấc làn váy lên, đi ngược lại hướng đám người đang ào ào tuôn ra, từ xa, xuyên qua bức tường người, chỉ thấy một bóng người đang nằm trên mặt đất.

"Hoàng hậu nương nương..." Không biết ai là người đầu tiên hô lên một câu như vậy, đám người vốn đang dòm dòm ngó ngó nhất thời yên lặng như tờ, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Phong Phi Duyệt đi qua đám người, ánh mắt lướt qua từng gương mặt kinh hãi, cuối cùng rơi đến bên miệng giếng cạn.

Thi thể được vớt lên, dùng một chiếc chăn giường màu đỏ bọc quanh thân, phía trên dính đầy vệt máu khô khốc, nàng căn bản không để ý, chỉ lướt mắt qua một cái, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia, như bị sét đánh, giật mình đứng sững tại chỗ.

Kia, rõ ràng chính là Nô Cơ.

Quân Ẩn còn nói đã xử lý sạch sẽ, thế nhưng, chỉ là nhét vào trong cái giết cạn bỏ hoang này. Bây giờ tuyết đọng chèn xuống, trong ngự hoa viên cần phải chỉnh dọn lại, cứ như vậy, cũng không cách nào che giấu được.

"Nương nương..." Bên cạnh, Lý Yên có chút kinh sợ, dựa gần lại nàng một bước.

Phong Phi Duyệt khẽ nghiêng gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong trẻo sáng rực rơi lên trên cần cổ Nô Cơ, thi thể vẫn giống hệt như trước lúc chết, lại không có mùi thối rữa. May mà, vết thương bị chiếc nhẫn cắt qua, không còn tồn tại.

Trên người dính hoa tuyết rơi, sắc mặt ngoại trừ xanh tím xỉn màu, ngược lại không có gì khác thường. Trái tim đập sót một nhịp, còn chưa kịp thở dốc, sau lưng, tiếng bước chân liền dồn dập tới gần.

Cung nữ thái giám vẫn đang quỳ lại càng khiếp sợ co rúm cả hai vai, Phong Phi Duyệt xoay người một cái, hoàng đế một thân nghiêm nghị đã đứng bên cạnh mình, đầu vai khẽ chạm vào nhau, nàng cúi người hành lễ, không kịp đợi hắn mở miệng, đã tự mình đứng dậy, xoay người tình nguyện đối mặt với cỗ thi thể kia.

Cô Dạ Kiết nhìn cánh tay vừa mới duỗi ra được một tấc của mình, nhẹ câu môi mỏng, trong mắt có vài phần khó hiểu, bước chân tiến lên, chống đỡ sau lưng nàng. (Chị đang giận vụ anh ôm vợ bé đấy, có rì mà khó hiểu, lêu lêu :3)

Mạch Thần Lại cùng Mạch Tu đều chạy đến, Phong Phi Duyệt nhìn thấy hai người họ, giữa đầu mày bất giác nhấc lên nghi hoặc, trong cung có người chết, lẽ ra là chuyện thường, cho dù có là nương nương, cũng không có được thể diện lớn như vậy, có thể khiến cả hoàng thượng lẫn hai vị đại y sư cùng xuất đầu lộ diện.

Mạch Tu là người đầu tiên tiến lên, ông ta ngồi xổm xuống, vén chăm gấm lên, rồi giống như đang kiểm tra vết thương trên thi thể. Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt cứng đờ của Nô Cơ, chỉ thấy trong người lủi lên một trận buồn nôn, nhiều hơn nữa, là cảm giác rợn tóc gáy.

Mạch Thần Lại cũng tiến lên theo, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu, tra xét mấy lần, lại không thu hoạch được gì.

Mạch Tu lơ đễnh, phủi phủi hai tay, rồi duỗi ra một tay, kẹp lên cần cổ Nô Cơ.

"Đây... không phải là Cơ phi sao?" Ngữ điệu của Cô Dạ Kiết, giống như là vừa mới phát hiện ra vậy. Hai mắt Phong Phi Duyệt trong veo như hồ nước, nhàn nhạt đáp lời, "Đúng thế."

"Đang yên lành, sao lại chết rồi?" Trong lòng nàng bức bối chồng chất, hoàng đế này, sao chuyện gì cũng đều hỏi mình? (Làm thân chứ gì, lơ đệp ảnh đi chị :>>)

"Thần thiếp không biết."

Năm ngón tay của Mạch Tu nhẹ dùng lực, Phong Phi Duyệt chỉ thấy thi thể kia giống như cử động một cái, đám người xung quanh phát ra tiếng kinh hô không đồng nhất, nàng cũng bị dọa đến giật nảy người, thân thể vô thức lùi ra sau, hoàn toàn dựa vào khuỷu tay của hoàng đế. Nam tử thuận thế vắt ngang cánh tay qua, khoác lên trên eo nàng. Phong Phi Duyệt dịch dịch khuỷu tay, liếc mắt một cái, nhẹ nhàng lách người tránh ra.

"Hoàng thượng..."

Nàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy trong miệng Nô Cơ chảy ra máu tươi, một màu đen quánh, nặng nề mà quỷ dị.

"Không có một chút ngoại thương, là bị người ta dùng một loại vũ khí sắc nhọn cắt đứt cổ họng." Mạch Tu lau chùi hai tay, ánh mắt lại dán chặt lên trên người Phong Phi Duyệt, "Theo như thần biết, chắc hẳn là loại tơ tằm Bắc Tuyết Thiên cực kỳ hiếm thấy, loại tơ tằm này, cứng hơn đá kim cang, mảnh như lông tơ, giấu ở trên người, rất khó phát hiện."

"Còn có thứ như vậy?" Hai mắt hoàng đế sáng rực lên, hỏi thành lời.

"Bẩm hoàng thượng, thứ này, bình thường vẫn hay lưu truyền trong giân dan tà giáo." Mạch Thần Lại nghe ông ta nói, thứ đồ vật như vậy, chính hắn cũng chưa nhìn thấy bao giờ.

Phong Phi Duyệt lạnh mắt đứng im một chỗ, mười ngón tay xoắn chặt, chiếc nhẫn màu tím giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Cô Dạ Kiết thấy nàng cúi gằm mặt không nói lời nào, liền tiến lên trước, nắm lấy tay nàng bao trọn trong lòng bàn tay mình, "Sao thế, sắc mặt khó coi như vậy, bị dọa sợ rồi à?"

Lòng bàn tay mang theo vết chai rất ấm áp, nàng vẫn siết chặt mười ngón tay như cũ, cũng không nhìn hắn một cái, chỉ muốn rút tay lại, tiếc là khí lực nam nhân trời sinh đã lớn hơn nữ nhân, giãy giụa vài cái, lại nói đang ở giữa đám đông, cũng liền tùy hắn cao hứng.

"Nương nương, chiếc nhẫn trong tay người, có thể cho thần mượn xem thử không?" Hai mắt Mạch Tu sáng rỡ, hấp dẫn tầm mắt của mọi người nhìn sang theo.

Phong Phi Duyệt cùng hắn bốn mắt đan xen, bàn tay vẫn đang bị Cô Dạ Kiết nắm chặt, ngữ khí của nàng dần trầm xuống, lạnh lùng nói, "Chỉ là một chiếc nhẫn không quá đáng giá, nếu như ngươi muốn, bổn cung cho ngươi là được."

Mạch Tu không ngờ nàng sẽ có giọng điệu như vậy, tựa hồ, mỗi chữ đều cắm đầy gai, rồi lại khiến người ta không cách nào tìm ra chỗ để đâm chọc nàng.

"Vi thần không dám, chỉ là thần cảm thấy chiếc nhẫn này rất kỳ lạ, cho nên, muốn hỏi mượn nương nương xem thử một chút."

Bàn tay bao lấy tay mình, lúc này càng thêm nóng rát như cái nồi hấp, Cô Dạ Kiết thấy nàng nhíu mày trầm tư, biểu tình trên mặt cực kỳ không tình nguyện, cũng không mắt nhắm mắt mở nữa, đành phải thở dài, lòng bàn tay lại càng thu chặt, "Nếu như quốc sư có ý, hôm nào trẫm sai người làm cho người một cái y như vậy, cũng không cần mượn của hoàng hậu."

Ngữ điệu của hắn rất nhẹ, như mây trôi nước chảy, ý cười nơi đầu mày, hư vô mờ ảo, không thể phân định rõ đâu mới là thực lòng, bắt lấy tay nàng, Phong Phi Duyệt bị kéo đi một bước, mặc dù không tình nguyện, nhưng còn hơn là ở lại chỗ này. Cho nên chỉ vung nhẹ cổ tay một cái, vẫn phải đi theo sau hắn.


(Chậc chậc, vợ cả mà ghen thì chết, cho anh chừa này :3)