Chương 92: Bất Ngờ Tỉnh Lại

Phong Phi Duyệt ngẩn người, rồi thốt thiên giật mình một cái, đám người phía dưới giống như gặp phải đại địch, thần sắc kinh hoảng.

Lệ vương gia nheo đôi mắt anh tuấn, mang theo vài phần nghi ngờ nhìn về phía nội điện sơn son thiếp vàng kia.

"Hoàng... hoàng thượng..." Lý thượng thư 'bụp' một tiếng quỳ xuống, những người còn lại không kịp phản ứng rối rít quỳ theo, "Thần, chúng thần đến đây thăm hoàng thượng."

Bên trong, lập tức không còn thanh âm, Phong Phi Duyệt vừa mừng vừa sợ.

"Thăm? Trẫm đã nói, không có lệnh của trẫm, ai cũng không được phép bước vào Phượng Liễm Cung một bước!" Ngữ khí nam tử âm trầm, bên trong, mơ hồ còn truyền đến tiếng đồ đạc bị đạp vỡ, "Kẻ nào còn dám đến, trẫm liền lấy đầu của từng người từng người các ngươi!"

Tính khí hoàng đế vẫn luôn không tốt, hôm nay náo loạn như vậy, Lý thượng thư kia tự giác đuối lý, vội vội vàng vàng dập đầu, xong liền dẫn đám người mặt xám như tro tàn lui ra khỏi cung.

Trong lòng Phong Phi Duyệt mừng rỡ, lập tức bật dậy, chỉ muốn đi vào bên trong. Hoàn toàn quên mất, Lệ vương gia kia vẫn còn ở bên cạnh.

Cổ tay bị chế trụ, hắn nghiêng người tiến lên, cười nhẹ nói, "Tẩu tẩu, không mời bản vương vào ngồi một chút à?"

Phong Phi Duyệt hoảng hồn, dùng sức vung tay hất ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn ngậm cười, cũng không giữ ý tứ nói thật nặng lời, "Không phải hoàng thượng đã nói rồi sao? Ai cũng không gặp."

Lệ vương gia tựa vào mép bàn, giống như, có vài phần uất ức, "Hoàng huynh sẽ không cự tuyệt bổn vương ngoài cửa."

Vậy mà, cô gái trước người vẫn cương quyết, "Không gặp chính là không gặp."

Chính mình thuận miệng nói ra như vậy, nghe giọng điệu kia, giống như là có vài phần tức giận, Phong Phi Duyệt thấy hắn cũng không cưỡng cầu, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn mình chằm chặp, "Lúc muốn gặp, tự nhiên sẽ gặp, vẫn xin Lệ vươg gia trở về cho."

Hắn nhẹ cong môi đỏ, đúng mực tự nhiên, "Vậy hôm khác bản vương trở lại thăm tẩu tẩu."

Nói xong, liền xoay người đi, vạt áo màu đen xoay tròn thành một vòng hoa sắc, nam tử này, tùy tiện quen rồi, tuy có cợt nhã, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét, hiểu biết chừng mực không ép buộc làm khó người khác.

Phong Phi Duyệt không suy nghĩ thêm nữa, khép cửa lại, sải bước đi vào trong nội điện.

Vừa mới đi vào, liền trông thấy Lâm Doãn cùng Lý Yên đứng trước giường, dưới đất, bừa bộn không chịu nổi, mảnh vụn bị đập vỡ đầy đất, thấy nàng đi vào, Lâm Doãn lập tức quỳ xuống, "Hoàng hậu nương nương, xin thứ tội cho dân nữ tự ý chủ trương."

Phong Phi Duyệt nhìn về phía giường phượng kia, nam tử vẫn như cũ nằm đó không nhúc nhích, làm gì có bộ dạng thức tỉnh...

"Lâm Doãn, ngươi làm rất đúng." Nàng chợt cảm thấy vô lực, chống lên mặt bàn bên cạnh ngồi xuống, "Bổn cung, nên sớm ngờ tới."

Lý Yên thấy Lâm Doãn còn quỳ, liền tiến lên, muốn đỡ nàng ta đứng dậy, chỉ là vừa khẽ gập người, khuôn mặt nhỏ nhắn liền thống khổ nhíu chặt, thân thể cứng ngắc một chỗ, cả người không thể nhúc nhích.

"Lý Yên..." Lần này Lâm Doãn phát hiện có gì đó không đúng trước tiên, vội vàng đứng dậy đỡ lấy cô gái.

"Xảy ra chuyện gì?" Phong Phi Duyệt ngay lập tức đứng lên, sải bước đi tới.

"Nương nương, nô tỳ chỉ là không cẩn thận trẹo lưng một chút." Lý Yên một lòng che giấu, lại lực bất tòng tâm, thân thể vừa động một cái, liền giống như bị đứt rời.

"Còn nói không sao!" Phong Phi Duyệt với Lâm Doãn cùng đỡ nàng ta lên ghế, "Hôm qua ta đã thấy ngươi có gì đó không ổn."

Lâm Doãn thấy cô gái chỉ thình lình kêu đau một tiếng, rồi lại không thể giải thích rõ rốt cuộc là đau ở chỗ nào, bàn tay rơi lên trên lưng Lý Yên, nhẹ nhàng kéo xuống một cái, "A..."

Quả nhiên, nàng kêu đau một tiếng, trong hốc mắt tất cả đều là nước.

"Rốt cuộc là thế nào?" Phong Phi Duyệt không hiểu, theo đó khẩn trương.

"Bẩm nương nương, cô ấy bị nội thương."

"Nội thương?" Đôi mắt xinh đẹp của Phong Phi Duyệt chuyển lạnh, "Có nghiêm trọng không?"

"Đợi lát nữa bôi một ít thuốc, chỉ có điều, cần điều dưỡng vài ngày." Lâm Doãn cẩn thận vuốt nhẹ trên lưng nàng ta, "Thương thế này, cũng chỉ mới một hai ngày nay thôi."

Phong Phi Duyệt nhìn đôi chân mày ưu sầu của cô gái, một mình ở đó chịu khổ, trong lòng không tránh khỏi phát hỏa, "Hôm qua ngươi vô cớ mất tích, rốt cuộc đã đi đâu?"

Lý Yên thấy vẻ mặt đầy nộ khí của nàng, cũng không tiếp tục giấu giếm chuyện bị thương, đành phải mở miệng, "Nô tỳ, đi Từ An Cung."

Phong Phi Duyệt liếc mắt nhìn Lâm Doãn một cái, sau đó cô gái không nói hai lời, trực tiếp ra khỏi đại điện đi bào chế thuốc cho Lý Yên, Lý Yên ngồi ở đó, nhưng mà vạn phần bất an, "Nương nương, nô tỳ không nói bất cứ chuyện gì cả..."

Đáy lòng Phong Phi Duyệt lay động, đôi tay rơi lên trên vai nàng ta, "Bổn cung biết", nếu Lý Yên đã nói ra gì đó, hôm nay, dẫn đầu ra mặt sẽ không phải là Lý thượng thư, quần thần chỉ là tề tụ ở Phượng Liễm Cung đơn giản như vậy. Thái hậu hai cung, sợ là đã sớm ngồi không yên rồi.

Nhìn thân thể cúi khom của cô gái, Phong Phi Duyệt kéo tay nàng ta, nói, "Cám ơn ngươi."

Đối với lời cám ơn đột ngột của nàng, Lý Yên dường như không kịp ứng phó, cuống quít khoát tay, "Không, nương nương, đây là nô tỳ cam tâm tình nguyện," Nàng ta quay mặt đi, "Thời điểm nô tỳ ra khỏi Từ An Cung cũng rất may mắn, nô tỳ vẫn còn sống."

Cánh môi Phong Phi Duyệt khô khốc, nhìn ý cười mạnh mẽ dâng lên trong mắt cô gái, lại phát hiện làm thế nào cũng không có hơi sức kéo môi lên một cái.


Trong Từ An Cung.

Vài ba cung nữ đang chơi đùa với tiểu hoàng tử, Minh hoàng quý phi ở ngay bên cạnh, phía sau bình phong khổng lồ, thái hậu hai cung đang thương thảo với Lý thượng thư vừa mới cuống cuồng chạy đến.

"Ngươi nói, hoàng đế nói chuyện?"

"Bẩm thái hậu, chính phải," Lý thượng thư nhẹ lau mồ hôi lạnh trên mặt, "thần đã cẩn thận phân biệt, đó là giọng của hoàng thượng."

Thái hậu hai cung nhìn nhau giây lát, dường như đối với hành động lúc đó của hoàng đế, lại càng thấy khó hiểu, Tây thái hậu nghe xong sự tình vừa xảy ra, lạnh giọng cắt đứt, "Hoàng thượng, có đi ra khỏi nội điện không?"

Lý thượng thư buồn bực lắc đầu, vốn cũng không nghĩ tới thâm ý trong này, "Không có."

"Không có..." Bà ta lầm nhẩm trong miệng, trên khóe mắt phấn khích điểm thêm vài tia sáng, "Xem ra, sự tình không có đơn giản như vậy."

Trong điện, rất ấm áp, không khí nỏng rực phả lên trên mặt, có loại cảm giác hít thở không thông, hoa y cẩm phục, một nơi trong cung đình, lẽ nào lại mưu đồ lừa gạt. Một người ngã xuống, khắp giang sơn, cũng theo đó chấn động, không để ý một cái, liền bị chia phân cắt chia năm xẻ bảy.

Mạch Thần Lại rời đi nửa tháng, thái hậu hai cũng vốn không hề phát giác, hôm nay, tiểu hoàng tử ngã bệnh, thái hậu cố ý truyền hắn tới xem, đến lúc này thì không thể che giấu được nữa.


Lý Yên chỉ cần tĩnh dưỡng, Phong Phi Duyệt cũng không để nàng ta bước ra khỏi Phượng Liễm Cung, thuốc thang, hết thảy đều do Lâm Doãn đích thân bào chế, không qua mấy ngày, vết thương đã lành hơn phân nửa. Lý Yên có ý muốn trở về chỗ ở của mình, dù sao ở lại trong tẩm điện của hoàng hậu, mỗi ngày, trong điện đều là mùi thuốc nồng nặc, sẽ khó tránh người ngoài nghi hoặc.

Phong Phi Duyệt ngẫm nghĩ một hồi, cũng liền đồng ý, hoàng đế hôn mê không tỉnh, cứ như vậy khó tránh khỏi dị nghị.

Lúc Lý Yên trở về, vừa vặn nhìn thấy Thi Tiệp Dư đứng trước cửa phòng, giống như là, cố ý đợi mình.

Nàng bước từng bước cứng ngắc tiến lên, một tay chống vách tường, đi đường có chút khó khăn.

Thi Tiệp Dư liếc mắt liền thấy nàng, vội vã tiến lên, thần sắc hoang mang lo sợ, "Tỷ đi đâu vậy? Ta đã tìm tỷ mấy ngày rồi?"

Lý yên nhìn chung quanh, thấy không có người nào khác, lúc này mới mở miệng nói, "Nương nương giữ ta ở lại Phượng Liễm Cung..."

"Ở lại Phượng Liễm Cung?" Thi Tiệp Dư khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, khó tin nói, "Là hoàng hậu nương nương bảo tỷ ở lại?"

Lý Yên nhìn vẻ hoảng hốt trong mắt nàng ta, thuận miệng cười một tiếng, nói, "Không cần lo lắng, nương nương rất khỏe, chỉ là thân thể ta không tốt, nương nương lúc này mới giữ ta lại."

Thi Tiệp Dư đứng bên cạnh nàng, nghe thấy như vậy, sắc mặt cũng thoáng hòa hoãn, "Hoàng thượng.. .vẫn khỏe chứ?"

Nàng ta lòng đầy lo lắng, đôi mắt xinh đẹp lại ngấn nước long lanh, Lý Yên có chút dao động, chỉ là nhìn nàng ta chằm chằm, không nói ra lời, "Hoàng thượng đến lâm triều cũng không để ý, có phải bị bệnh rồi không, hay là..." Hai tay Thi Tiệp Dư bắt lấy khuỷu tay Lý Yên, mười ngón tay, dùng sức cắm vào trong tay áo.

"Không có, muội lo lắng quá rồi," Lý Yên an ủi, "hoàng thượng không sao, chỉ là ở lại trong Phượng Liễm Cung không ra ngoài mà thôi, có lẽ là triều vụ quá mức bộn bề, muốn tĩnh tâm lại."

"Thật sao?" Thi Tiệp Dư khẽ buông lỏng tay, thế nhưng sắc mặt vẫn khẩn trương, Lý Yên bị nàng ta nhìn ra mấy phần tâm tư, nàng mỉm cười, vốn cũng không muốn lừa gạt nàng ta, đối diện với đôi đồng tử trong suốt, Lý Yên lời đã đến khóe miệng, nhưng vẫn là nuốt xuống.

"Thật!" Nàng cắn răng nói ra khỏi miệng, hai mắt Thi Tiệp Dư nhìn nàng, lại ảm đạm thất sắc, "Nếu hoàng thượng không có bệnh, tại sao đến gặp mặt một lần ta cũng không gặp được?"

Lý Yên thấy hốc mắt nàng ta đỏ hồng, thần sắc khiếp nhược, dường như, lại trở về là tiểu nha hoàn mặc cho người ta ức hiếp năm đó.

"Hoàng thượng nhất định là có đại sự gì đó trì hoãn." Lý Yên khuyên giải trấn an, xua đi một mảng lo lắng, trong lòng, lại càng thêm khó chịu. Thà rằng không biết gì, còn hơn ngày ngày vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà đau buồn.

Nói chuyện với Lý Yên vài câu, Thi Tiệp Dư thấy sắc trời không còn sớm, cũng liền tự động trở về, Lý Yên an tĩnh nghỉ ngơi qua một đêm, tảng sáng hôm sau, cũng không có nhàn rỗi, liền đến Phượng Liễm Cung.

Từ đằng xa, đã trông thấy rất nhiều người trấn giữ ngoài điện, đến Vệ Lâm Quân cảnh giới nghiêm ngặt cũng xuất động.

Lý Yên chợt thấy nôn nóng sốt ruột, sải bước hướng tới phái trước, dưới chân quá mức hoảng loạn, đạp lên miếng băng mỏng đằng kia, suýt chút té ngã. Đến gần nhìn xem, mới thấy phi tần hậu cung thế nhưng lại nhất mực tề tụ thành một đoàn, thái hậu hai cung dẫn đầu, bên cạnh, còn có Minh hoàng quý phi đi theo.

Lâm Doãn đi ra ngoài, muốn ngăn cản, lại bị thị vệ bên cạnh nặng nề đẩy một cái, Lý Yên vội vàng chạy vào đại điện, hai người bị thị vệ xung quanh đẩy sang một bên, binh khí trấn thủ chắn ngang trước mặt, thái hậu hai cung dẫn đầu đi vào nội điện.

Sắc mặt tái xám, hôm nay chỉ mới qua hai mươi ngày, bây giờ Mạch Thần Lại còn chưa trở về, hoàng đế lại nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, chỉ dựa vào thế lực vài người, thoáng cái, liền phương tấc đại loạn.

Phong Phi Duyệt nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thả tấm màn xuống, vừa mới đi ra vài bước, trong điện, liền tràn vào một đống người.

Thị vệ vác đao bắt đầu phong tỏa bao vây toàn bộ đại điện, Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn điệu bộ của đám người, "Thái hậu hai cung, cũng huy động quá nhiều nhân lực rồi."

Phi tần hậu cung đều đi theo bên cạnh thái hậu, tầm mắt mọi người, không ngoài dự đoán lướt qua Phong Phi Duyệt, rơi lên trên giường phượng đằng sau.

"Bổn cung thấy hoàng thượng tối ngày ở lại Phượng Liễm Cung, triều sự cũng không ngó ngàng, hôm nay, cố ý mời đến mười tám vị thái y trong Ngự Y Viện đến xem thử cho hoàng đế, quốc sự bề bộn, chớ để thân thể mệt mỏi." Tây thái hậu khép hai tay lại, ở một bên, vài tên ngự y từ ngoài điện đi vào.

Phong Phi Duyệt bị vây giữa đám người, hôm nay, thái hậu công khai dẫn người xông vào, chính là tự có vài phần nắm chắc. Nàng vặn chặt mười ngón tay, Lý Yên với Lâm Doãn bị chặn lại bên ngoài, càng không thể trợ giúp nàng được.

"Bẩm thái hậu, hoàng thượng chỉ là nghỉ ngơi một thời gian ngắn, có Lâm Doãn ở đây, thái hậu người có thể yên tâm."

"Bổn cung chính là không thể yên tâm được, mới đích thân đưa ngự y đến đây, xem mạch một lần, nếu thực sự không sao, vậy cũng coi như để cả hoàng triều được an lòng." Tây thái hậu kiên trì, đảo mắt một cái, toàn bộ ngự y yên lặng đứng một bên đều nhất nhất tiến tới.

"Đứng lại." Phong Phi Duyệt lãnh đạm ngăn lại, thân thể lui về sau một bước, che chắn trước giường, trang dung dứt khoát vững vàng, trong mắt là hung ác tuyệt đối.

"Hoàng hậu, hoàng thượng là hoàng đế của trăm vạn người, ngươi hôm nay như vậy, là có ý đồ gì?" Đông thái hậu cũng tiến lên bức bách, dẫn theo bên cạnh kia là những phi tần vốn có lòng ghen ghét muốn tranh nhau phụ họa.

"Đúng vậy..."

"Hoàng hậu như vậy, rõ ràng là một mình chiếm hết độc sủng..."

Tiếng nghị luận rất nhỏ, có vài phi tử, từ khi tiến cung đến giờ vẫn chưa nhận được long sủng, thời gian sủng hạnh chân chính, đã ít lại càng ít.

Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn đi, một thân một mình, nàng chỉ biết, ở sau lưng nàng, Cô Dạ Kiết vẫn đang bất tỉnh nhân sự, nàng không thể để người khác đến gần một bước.

Tây thái hậu thấy nàng nhất quyết không chịu nhượng bộ, dứt khoát ngồi xuống một bên, "Bổn cung làm thế này cũng vì nghĩ cho hoàng đế, chút động tĩnh này của chúng ta, nếu hoàng đế thật sự chỉ đang ngủ, đại khái có thể ra ngoài gặp mặt một lần," Hai mắt bà ta sắc lẹm, đảo qua, tựa như lưỡi đao lạnh lẽo, "lý do này của hoàng hậu, cũng không tránh khỏi có chút gượng ép."

Phong Phi Duyệt ngăn cản trước mặt đám người, thái hậu hai cung thấy hoàng đế vẫn không có động tĩnh, suy đoán trong lòng, càng thêm chắc chắc mãnh liệt.

"Người đâu, kéo hoàng hậu ra!"

Nàng thật không ngờ, tốc độ của thái hậu hai cung lại nhanh như vậy, lại càng không ngờ, sẽ xuất động cấm quân trong cung.

Căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, thị vệ bên cạnh có chuẩn bị mà đến, tất cả đều đồng loạt xông lên. Phong Phi Duyệt bị vây lại ở chính giữa, nhân số rất đông, nàng vừa mới rút kiếm ứng phó, bên kia, tấm màn che giấu đã bị nhấc lên.

"Thái hậu..."

Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy hoàng đế ngủ rất an tường, đôi tay đặt ngoài chăn gấm, hô hấp trầm ổn, chỉ có điều tư thái như vậy, quá mức bình thường, quá mức...

"Hoàng đế..." Đông thái hậu tiến lên, gọi mấy tiếng nhưng không thấy đáp lại.

Ngự y bên cạnh nhận được ánh mắt của Tây thái hậu, đánh bạo tiến lên, chẩn mạch cho hoàng đế.

Phong Phi Duyệt muốn ngăn trở, thân thể vừa mới thoát ra ngoài, liền bị hai tên thị vệ bên cạnh hợp lực kiềm chắc, hai vai bị đè ép gắt gao, không thể động đậy.

Quá nhiều người, cô gái hao hết khí lực, chỉ có thể nhìn tôn vương trên giường, mặc người ta định đoạt.

Trong lòng một mảnh bi ai, đột nhiên có loại cảm giác chìm sâu đến đáy cốc, nàng trông thấy tên ngự y kia đưa tay rơi lên trên cổ tay Cô Dạ Kiết, một lát sau, mang theo bộ mặt kinh hoàng, hướng sang thái hậu hai cung bên cạnh phục mệnh, "Bẩm thái hậu, hoàng thượng người..."

"Hoàng đế làm sao?" Tầm mắt Tây thái hậu hướng về phía giường phượng, mở miệng hỏi.

"Hoàng thượng bị trúng độc, bây giờ... bây giờ đang hôn mê bất tỉnh."

Lời vừa nói ra, giống như sấm nổ, thân thể Phong Phi Duyệt mềm nhũn, tất cả khí lực chống đỡ những ngày qua, toàn bộ bị rút tận sạch sẽ. Đám phi tần thị vệ đều kinh hô thành tiếng, Tây thái hậu kia thình lình bật dậy, sắc mặt u ám không thôi.

'Hoàng đế nằm lâu như vậy, thế mà, mình đến bây giờ mới phát hiện.'

Phong Phi Duyệt nhìn Tây thái hậu từng bước đến gần, hai tên thị vệ buông tay nàng ra, bà ta thầm cắn chặt răng ngà, hướng về phía Phong Phi Duyệt nghiến răng nói, "Ngươi cái thứ họa loạn hậu cung này!"

Chạm mặt, một cái tát tai nặng nề rơi xuống, Phong Phi Duyệt lập tức phát đau, thân thể không kịp chuẩn bị ngã nhào xuống giường phượng, cả người rơi lên trên người Cô Dạ Kiết. Nam tử vẫn như cũ không nhúc nhích, một bên mặt nàng sưng đỏ lợi hại, thân thể mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất.

"Hoàng thượng thân trúng kịch độc, ngươi lại dám tự ý giấu giếm, nói, là làm theo chỉ thị của kẻ nào?" Đông thái hậu theo đó ép hỏi, Phong Phi Duyệt nhìn đám người ùa tới, sau lưng tựa vào khung giường, hai tay dùng lực siết chặt.

"Cứng đầu cứng cổ!" Tây thái hậu khinh bỉ, khóe miệng rõ ràng đã nhếch lên, "Người đâu, giải hoàng hậu vào Hình Bộ, bổn cung xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào."

"Vâng." Hai tên thị vệ lúc nãy đi lên trước, Phong Phi Duyệt đột nhiên vung tay giữ chặt Cô Dạ Kiết, nắm chặt lấy bàn tay dày rộng của nam tử, nàng dùng sức... đến nỗi đầu ngón tay cũng chuyển thành trắng bệch.

"Hoàng hậu nương nương, xin đừng làm khó thuộc hạ."

Nàng nhìn phía đối diện. Tầm mắt đảo qua từng khuôn mặt trong đại điện, rồi rơi lên trên người tên ngự y lúc nãy, "Ngươi nói hoàng thượng trúng độc, bổn cung hỏi ngươi, ngươi có thể giải được chứ?"

Ngự y kia ngẩn ra, thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, khuôn mặt già nua thoáng cái liền đỏ bừng, "Cái này... vi thần cần chút thời gian."

"Hừ!" Nàng cười lạnh một tiếng, "Thứ bổn cung cần chính là thời gian này đây, thái hậu cần gì phải điều động binh lực?"

"Ăn nói xằng bậy!" Đông thái hậu chỉ vào Cô Dạ Kiết đang hôn mê, "Hoàng đế thân trúng kịch độc, ngươi không những không mời ngự y, ngược lại đem cữu ngũ chí tôn giấu riêng trong tẩm cung của mình, hoàng hậu, lá gan của ngươi thật không nhỏ."

Phong Phi Duyệt kiệt quệ, lo lắng chồng chất những ngày qua, khiến cả thân xác lẫn tinh thần nàng miệt mỏi không chịu nổi, tâm tư của thái hậu hai cung đã rõ rành rành, hôm nay 'lỗi' ở chính mình, bọn họ nhất quyết sẽ thừa cơ hội này kéo nàng xuống.

"Lôi xuống!" Tây thái hậu không chịu được trì hoãn, lập tức đưa tay chỉ thẳng phía nàng.

Phong Phi Duyệt quay đầu lại nhìn Cô Dạ Kiết một cái, ánh mắt của nàng đã trở nên mềm mại, như có ý nói quan tâm không nỡ rời, nồng liệt trút ra ngoài, khóe miệng nàng nhẹ run, rất nhiều lời nói đến bên cánh môi, lại nói ra không được, cuối cùng, nàng nhìn gương mặt tuấn tú của nam tử, chỉ bật ra vài chữ, mà lại, bất lực không thôi, mang theo ưu thương đau đớn, "Thật xin lỗi, thiếp không thể đợi được chàng rồi."

Hai vai bị nắm lấy, thân thể đột ngột bị kéo lên trước, nàng giãy giụa, phía sau, loáng thoáng truyền đến một âm thanh lạnh lùng, "Ai dám động đến nàng ấy!"

Vẫn quen thuộc như cũ, vẫn khiến nàng ấp ủ hy vọng như cũ, nàng không biết Lâm Doãn làm thế nào mà làm được.

Chỉ có điều, thái hậu hai cung, chung quy sẽ không giống như đám đại thần kia, dễ dàng qua mặt.

Phong Phi Duyệt cảm thấy thị vệ áp trứ mình đột nhiên ngừng lại, sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng rơi lên trên đầu mình, mất đi khống chế, cả người nàng té ngược ra sau, lập tức ngã ngồi xuống đất.

Giữa cánh mũi, rõ ràng là mùi long diên hương thanh nồng trên người hoàng đế.

Không đơn giản chỉ là quen thuộc, mà là, chân thật...

Phong Phi Duyệt từ từ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hiện ra ngay trước mắt, chính là tuấn nhan phóng đại, sống mũi kiên định, chống đỡ ngay trên trán nàng. Đôi mắt kiệt ngao bất tuân kia, có màu hổ phách như loài lang sói nguy hiểm, nàng mừng rỡ, kích động, trái tim lập tức nảy lên, thủy sắc, thấm ướt hốc mắt.