Chương 91: Để Hắn Bắt Nạt

Nam tử một thân màu trắng tinh như thiên sứ, thân mình cao lớn, tóc dài đen như mực khoác sau lưng, hắn đứng chắp tay, nghiêng người một cái, ngược lại khí vũ hiên ngang, dung trang nho nhã sáng sủa, hai mắt anh tuấn khẽ nheo lại. Bông tuyết sáng sớm như lay động theo gió, màu sắc cực kỳ tương đồng, nhưng lại không khiến hắn bị hòa tan vào, ngược lại, càng hiện lên nổi bật.

Vào lúc này Phong Phi Duyệt vô cùng không tình nguyện gặp phải hắn, bất đắc dĩ, nàng thủy chung đạp lên mặt đất đầy gió lạnh, đi lên phía trước.

Một nhánh tóc khẽ phất mở, hắn nhẹ chau mày, lông mi nồng đậm hắt ra một đường bóng mờ, ghé mắt, đôi môi đỏ yêu mi nhẹ cong, cách thật xa, liền gọi, "Tẩu tẩu."

Khóe miệng Phong Phi Duyệt cứng nhắc, đi bộ tiến lên, ngữ điệu bình thản, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Lệ vương gia."

Sau lưng hắn tựa vào trụ đồng, hai tay vòng trước ngực, bộ dạng đầy thích ý, dương dương tự đắc nhìn cô gái phía dưới, "Bản vương muốn gặp hoàng huynh."

"Hoàng thượng không gặp bất kỳ người nào cả." Phong Phi Duyệt quả quyết cự tuyệt, cũng không muốn ở cùng một chỗ với hắn.

Nàng muốn đi, hắn liền đi theo, Phong Phi Duyệt thấy hắn đứng thẳng dậy, cũng liền dừng bước, "Lệ vương gia xin hãy trở về đi."

"Hoàng huynh đang ở trong Phượng Liễm Cung, bản vương, vừa vặn đi theo tẩu tẩu một chuyến." Phong Phi Duyệt ngước mắt, nam nhân này, chính là da mặt dày.

"Hoàng thượng nói rồi, không gặp bất kỳ người nào!" Nàng trầm giọng nói, khẩu khí cứng rắn.

"Vậy, bản vương phải nghe chính miệng hoàng huynh nói." Lệ vương gia nhất quyết không tha, thật sự khiến Phong Phi Duyệt nhức đầu bội phần, "Tẩu tẩu thật là bá đạo, màn phù dung của nàng, khiến hoàng huynh bị cuốn chặt rồi, đến lâm triều cũng không để ý tới."

Nghe không ra là châm chọc hay là còn có ý gì khác, Phong Phi Duyệt nhẹ cong môi, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, rực rỡ như hoa đào tháng ba.

"Tẩu tẩu có biết, bây giờ, phố xá khắp nơi đều đang đồn đãi, nói nàng thiên tính mị hồ quyến rũ, phóng đãng không kiềm chế được, hoàng đế Huyền Triều nửa đời anh minh, sớm muộn cũng thua trong tay nàng." Lệ vương gia ngắm nhìn gương mặt điềm tĩnh của người con gái, tiếng xấu như vậy, nàng nghe thấy, lại cư nhiên mặt không đổi sắc, "Truyền tai nhau nói, người đứng đâu Đông Cung, không những không khuyên nhủ hoàng đế cân bằng sủng hạnh, ngược lại, một mình độc chiếm, thật sự là làm nhục nữ giới."

Hắn ngưng nói, mặt đầy ý cười, chỉ đợi phản ứng của nàng.

Phong Phi Duyệt thế nhưng vẫn không có phản ứng như trong dự liệu của hắn vậy, nàng nhướn mày lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ dẩu lên, thậm chí, mang theo vài phần giảo hoạt, đôi đồng tử trong trẻo thanh khiết rụt lại, ngữ khí vô vị, "Phu quân của chính ta, việc gì phải nhường?"

Một câu hỏi ngược, khiến Lệ vương gia phải khóa miệng, mười ngón tay của hắn gõ gõ cuộn tròn lại, theo đó cười nói, "Tẩu tẩu nói rất đúng."

Nụ cười của hắn, mặc dù đường hoàng kéo mở, nhưng cũng không chạm đến đáy mắt, Phong Phi Duyệt đứng trước người, trên mặt luôn là vẻ cảnh giác cao độ, cho rằng hắn sẽ không lằng nhằng nữa, liền định rời đi.

Nhưng, cánh tay dài của Lệ vương gia lại duỗi ra một cái, nhìn cánh tay để chắn ngang trước mặt này, Phong Phi Duyệt muốn lui ra, lại thấy hắn vòng một tay kia, đem lấy chính nàng vây lại giữa tường.

Hành động của hắn, vẫn tựa như kiểu cợt nhã lớn mật thường ngày, ranh giới cuối cùng của Phong Phi Duyệt bị chạm tới, tức khí đầy trời, "Lệ vương gia, đây là ý gì?"

"Tẩu tẩu, bản vương có thể hỏi nàng một vấn đề hay không?" Khóe mắt hồ ly nheo lại cười cười, ngược lại bộ dáng điên đảo chúng sinh.

"Cứ nói đừng ngại." Phong Phi Duyệt vô thức hồi đáp, thanh lạnh nhấn rõ từng chữ.

"Hoàng huynh, thật sự là không muốn gặp ai?" Trong giọng điệu của hắn có chút nghi hoặc, lại lộ rõ sắc bén.

"Đó là tất nhiên!" Hơi thở Phong Phi Duyệt như kiều lan, lời nói càng thêm chắc chắn.

"À." Hắn gật đầu, hai mắt rũ xuống, chỉ là nhìn mặt đất, Phong Phi Duyệt thấy đoạn tóc phía trước của hắn vô cớ rủ xuống, dính lên trước ngực, lúc sắp dán chặt vào, nam tử lại vội vội vàng vàng ngước đầu lên, hai mắt long lanh, cánh môi lạnh bạc ác ý kéo ra, "Huynh ấy chắc là không, mắc phải nghi nan kỳ chứng gì chứ?"

Ánh mắt như gió, nụ cười sắc bén như lưỡi đao, trái tim nàng như rơi ra ngoài nửa đoạn, bờ môi sinh hoa, tùy ý ngông cuồng, "Lệ vương gia thật biết nói đùa, vô duyên vô cớ nguyền rủa hoàng đế, thật là quốc pháp khó thó."

Nam tử thuận miệng bật cười, thu hồi hai tay, tựa vào bên người nàng, "Tẩu tẩu, nếu ngày nào đó nàng không làm hoàng hậu, có thể đi diễn tuồng."

"Vạn vật chúng sinh, Lệ vương gia không phải là một trong ba nghìn mảnh ghép đó sao?" Phong Phi Duyệt cùng đường phản kích, "Bên ngoài không thể so sánh với hoàng cung, cho dù là hoàng thân quốc thích, huynh đệ đế vương, nói chuyện, cũng phải biết suy tính, hoàng hậu đi làm con hát, vậy Huyền Triều đại quốc ta, chẳng lẽ, sắp trở thành chi quốc hạ đẳng? Bổn cung cả gan hỏi một câu, vở tuồng này, Lệ vương gia còn muốn xem tiếp không?"

Giữa đầu mày nàng dính dấp anh khí bất tuân cường ngạo, dung trang tiều tụy lúc đầu bởi vì kích động mà ửng hồng, Lệ vương gia mở miệng, ngữ khí trở nên nặng nề, "Chỉ là đùa giỡn chút thôi."

Phong Phi Duyệt vốn cảm thấy đáy lòng như bị tích tụ, một phen chặt chém như vậy, cỗ tắc nghẽn kia đột nhiên được khai thông, thấy khóe miệng nàng nâng lên đầy ác ý, Lệ vương gia nhăn đầu mày, gương mặt tuấn tú tà mỵ cũng thấy lóng ngóng, không biết trong lòng nàng đang đánh chủ ý gì.

"Lệ vương gia quốc sắc thiên hương," Phong Phi Duyệt tự đáy lòng tán dương, không chút để ý đến sắc mặt đen thui của hắn. "không biết những tiểu quan ở bên ngoài, có thể có được dung trang mỹ mạo như thế này không."

Chữ nào cũng đầy gai, từng câu từng lời, đều là Lệ vương gia bình sinh đại kỵ. Vân du bên ngoài, gương mặt như yêu nghiệt này, cũng thường xuyên gây ra chuyện khiến hắn phải nổi cáu, ví dụ như, chuyện tiểu quan vừa nói kia, còn có kẻ thì động tay động chân thật buồn nôn, hôm nay, nữ nhân này lại công khai nói hắn 'đẹp'.

Trên mặt nàng thì tươi cười như hoa, mà Lệ vương gia bên cạnh thì phải cố nuốt cơn tức kia, vừa định nói chuyện, phía sau liền truyền đến một tiếng gọi mừng rỡ, "Lệ vương gia, nô tỳ rốt cuộc tìm được người rồi, thái hậu hai cung ời."

Nha hoàn bước nhanh đến trước, chạy đến nỗi cả người đầy mồ hôi.

"Bổn cung đã sớm nhìn thấy rồi." Phong Phi Duyệt mắt thấy nha hoàn kia đến gần, hướng sang nam tử nói, "Lệ vương gia đi mạnh giỏi."

Đoán chắc, mình không thể ở trước mặt nha hoàn làm khó nàng. Sắc mặt nam tử đầy khói mù, nhìn Phong Phi Duyệt xoay người hướng phía Phượng Liễm Cung bỏ đi.

"Hoàng hậu, bản vương ngày mai sẽ trở lại." Hắn không phải là người lương thiện, Phong Phi Duyệt từ trong lời nói của hắn liền có thể nghe ra được.


Khẩn trương trở lại Phượng Liễm Cung, ngoài điện, không có người nào, nàng đẩy cửa điện ra, đi vào bên trong.

Lò sưởi tỏa hơi ấm áp, bên trong nội điện, Lý Yên quỳ hai chân trên giường, bên cạnh có một chậu nước nóng, khói mù lượn lò, cẩn thận lau đi mồ hôi rịn ra trên trán Cô Dạ Kiết. Cô gái vắt chiếc khăn ướt, vừa mới lau lên xương quai xanh của hắn, liền nghe thấy một hồi tiếng bước chân truyền đến, Phong Phi Duyệt đã đi vào rồi.

Vội vội vàng vàng xuống giường, nhưng không ngờ lại một phát đạp đổ chậu nước, nước ào ào bắn tung tóe đầy đất, Lý Yên cũng không dám nhặt lên, liền quỳ gối dưới giường, "Nô tỳ tham kiến nương nương."

Nước đọng thấm ướt làn váy chỗ hai đầu gối nàng đang quỳ, Lý Yên sợ hãi không thôi, nghe thấy Phong Phi Duyệt tiến tới từng bước.

"Đứng lên đi." Nàng đã sớm vô lực, cực kỳ, cực kỳ mệt mỏi.

Cô gái quỳ dưới đất, không dám cử động một cái, Phong Phi Duyệt ngồi xuống bên cạnh, "Lý Yên, ngươi không phải e dè ta như vậy, ta đã dùng ngươi, thì sẽ tin tưởng ngươi, 'đã dùng thì không nghi, nếu nghi thì không dùng', hiểu chưa?"

Lý Yên gật đầu, dè dặt đứng lên, "Nô tỳ biết rồi."

Phong Phi Duyệt nhìn về phía giường, "Hoàng thượng, vẫn không có khởi sắc?"

Lý Yên nhẹ lắc đầu, ánh mắt trầm thống, Phong Phi Duyệt nhìn ánh nến nhu hòa, nhẹ giọng nói, "Ra khỏi Phượng Liễm Cung, cho dù là ai hỏi chuyện của hoàng thượng, ngươi đều phải giúp bổn cung bảo toàn bí mật này."

Ánh mắt Lý Yên kiên định, gật đầu cũng rất dùng sức, "Nô tỳ biết."

"Bổn cung không phải người xuống tay nhân từ, nếu như không trung thành, bổn cung dù thế nào cũng không thể giữ ngươi." Phong Phi Duyệt nhìn hoa tuyết bám trên làn váy, tiện tay phủi đi.

"Nương nương yên tâm," Tầm mắt Lý Yên rơi lên trên giường phượng, "cho dù nô tỳ có chết, cũng sẽ đem bí mật này đi theo cùng, sẽ không để bất kỳ ai biết được nửa điểm."

Phong Phi Duyệt thấy nàng ta bề ngoài yếu đuối, nội tâm, ngược lại cương quyết hữu độ, "Sau khi bổn cung rời khỏi đây, có ai đến tìm hoàng thượng không?"

"Bẩm nương nương, Hữu thừa tướng có đến, nô tỳ không dám nhiều lời, chỉ trả lời hoàng thượng còn đang ngủ, Hữu thừa tướng đợi qua thời gian một tuần tra, sau đó liền rời đi."

"Hữu thừa tướng?" Phong Phi Duyệt chỉ nghe Cô Dạ Kiết nhắc qua, nhưng lại chưa bao giờ chính thức gặp mặt, nghe nói, là một đại thân cương trực công chính, là người thanh liên, cũng không kết giao với kẻ khác. Lần này ông ta đến, nhất định là có liên quan đến việc thác quyền.

"Nương nương, người vẫn chưa dùng bữa sáng, những chuyện phiền lòng này trước tiên cứ để đó đã, nô tỳ đến Ngự Thiện Phòng lấy chút thức ăn cho người." Lý Yên đúng lúc chen vào một câu, vừa mới nói, thật đúng lúc khiến Phong Phi Duyệt thấy bụng đói kêu vang.

"Cũng được." Nàng khoát tay, đứng dậy đi về phía Cô Dạ Kiết.

Gương mặt nam tử thanh thản an tường, áo ngủ màu vàng bị dính lên vài giọt nước, Phong Phi Duyệt ngồi xuống bên cạnh, kéo tay của hắn, đặt lòng bàn tay của mình dán lên, "Ta chưa từng nghĩ đến, vạn nhất Mạch Thần Lại không tìm được cách thức điều chế thuốc giải độc kia, ta phải làm thế nào đây?"

"Nếu có thể đổi lại thì thật tốt, ta nằm ở đây, chuyện gì cũng chẳng cần quản, kẻ khác nóng lòng, bản thân ta nhìn không thấy, huống hồ, chàng là hoàng đế, chuyện gì, cũng không làm khó được chàng." Ngón trỏ Phong Phi Duyệt phác họa đường nét của nam tử, mày kiếm khí phách, sống mũi kiệt xuất, môi mỏng mềm mại mà ấm nóng, mỗi một nơi ngón tay hạ xuống, tâm khảm, lại mềm xuống một phần, chua xót.

Điện trống tịch mịch, chỉ có một mình nàng miêu tả hình dáng nam tử, hai tay nắm chặt, mười ngón tay giao nhau, nơi mềm mại nhất, cận kề khăng khít, không lưu lại dù chỉ một chút khoảng trống, người ta nói, chỉ tay đế vương, giống như bức họa giang sơn, lại không biết, bảo hộ bên cạnh vị quân vương này, là một phần nhu tình trung trinh!

Phong Phi Duyệt nâng nửa người trên của Cô Dạ Kiết dậy, học theo động tác của hắn, đặt hắn ngồi giữa hai chân mình. Không chút ngại ngùng, nửa người trên nam tử đè xuống, khiến nàng cảm thấy nặng nề không thôi, sau lưng chống đỡ trước người nàng, đầu hoàng đế suy yếu tựa lên vai nàng, Phong Phi Duyệt không kịp giữ lấy thắt lưng nam tử, đã thấy thân thể hắn nghiêng sang một bên, trượt xuống.

Chưa từng, vô lực như vậy...

Đôi tay, ôm một bên đầu vai hắn, nâng hắn dậy, đầu hoàng đế tựa vào cẩn cổ nàng, Phong Phi Duyệt vẫn như cũ vòng quanh thắt lưng rắn chắc của hắn, sau lưng tựa lên cột giường, đưa mắt suy nghĩ.

Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, nam tử dưới chân Lạc Thành, cao ngạo tuấn lãng, hắn nhìn xuống giang sơn, khí khái hừng hực, thiên hạ chi quyền, vững vàng khống chế trong lòng bàn tay, hai người, tranh ngoài sáng đấu trong tối, lại chưa từng nghĩ đến, hắn có thể nằm trong ngực nàng như vậy. Lồng vào ngón tay của hắn, đôi tay Phong Phi Duyệt xếp chồng đặt trên bụng Cô Dạ Kiết, khuỷu tay mảnh khảnh, lại cảm thấy vô lực.

Gò má kề nhau, hòa vào loan điện thanh tịch, trong lò hương được trạm chỗ bách điểu màu tím, làn khói lượn lờ, theo bài trí vô vàng nạm ngọc tứ phía bên ngoài, tranh nhau vấn vít.

Chợt sáng, chợt tối, đem thân ảnh người con gái tựa vào hồng mộc, khắc thành một bóng dáng cô độc.


Ba ngày sau, một lần trời yên biển lặng, một lần, bách chuyển thiên hồi.

Lý Yên vừa mới đi ra Phượng Liễm Cung, liền bị nha hoàn của thái hậu hai cung gọi đi, Phong Phi Duyệt canh chừng trong nội điện, ngăn cách một vách tường, một bên, lại lâm vào hiểm cảnh.

Ở trong cung mấy năm, Lý Yên đã hình thành thói quen cẩn trọng, nàng thấp thỏm đi theo phía sau, tiếng bước chân mất tự nhiên, trải qua một hồi lâu vang vọng, có loại cảm giác trống trải.

Trước Từ An Điện, hai tên thái giám trấn giữ trước cửa, nha hoàn dẫn đầu đã tiến vào, Lý Yên vừa định đi lên theo, lại bị hai tên kia ngăn ở bên ngoài.

Vẻ mặt nàng đầy kinh ngạc, một tên thái giám lên tiếng cười nói, "Quy tắc của thái hậu hai cung, trước khi vào Từ An Điện, phải soát người."

Nha hoàn bên trong cũng không nói gì, xoay người lại, khóe miệng cười như không cười, nhìn nàng chằm chằm đến tê dại da đầu. Tiến lùi đều khó, trong mắt Lý Yên rưng rưng, tất nhiên khuất nhục vạn phần, hai tay siết chặt làn váy, một nhát âm thầm cắn chặt răng ngà.

"Được rồi, một thân da mịn thịt mềm này cũng không chịu nổi dày vò của các ngươi." Nha hoàn kia rốt cuộc cũng mở miệng, đưa tay kéo nàng đi vào, "Lằng nhằng gì nữa. Thái hậu hai cung đang chờ đấy."

Nàng lảo đảo một cái, bước chân loạng choạng không vững, dương quang chiếu rọi lên mặt đá cẩm thạch, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ gầy tái nhợt của cô gái.

Thái hậu hai cung ngồi ở vị trí thủ tọa, thấy nàng đi vào, Đông thái hậu nhướn lông mày lên, Minh hoàng quý phi bên cạnh cũng nhìn sang theo, "Nô tỳ tham kiến thái hậu hai cung, Minh hoàng quý phi."

Hai gối quỳ xuống, thì cũng đừng nghĩ đến việc đứng lên nữa. Chủ tử phía trên lạnh mắt nhìn người, quanh thân yên tĩnh, hai chân nổi lên một hồi tê cứng, nhưng không có một ai mở miệng. Bầu không khí ngột ngạt, khiến tâm thần Lý Yên càng thêm bất an, sắc mặt, đã có sợ hãi.

Tây thái hậu thấy nàng lo lắng bất an, lúc này mới chậm rãi mở miệng, "Nghe nói, ngươi vốn là ma ma trong Hoán Sa Cung?"

Lý Yên không dám lừa gạt, vội vàng đáp lời, "Bẩm Tây thái hậu, chính phải."

Nàng lạc âm hữu thần, dường như , còn có hồi âm.

"Bổn cung hỏi ngươi, khoảng thời gian này, hoàng thượng vẫn luôn ở Phượng Liễm Cung?" Đông thái hậu tiếp tục hỏi.

"Bẩm Đông thái hậu, đúng." Nàng cân nhắc từng chữ, chỉ sợ nói sai.

"Vậy hoàng đế vì sao, ngay cả một bước cũng không hề ra ngoài, đừng nói là lâm triều, thậm chí cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu?"

Lý Yên khó khăn nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn lại, liền thấy thái hậu hai cung mặc cung trang nghiêm nghị, nhất thời, không khí bị đè nén bức bối vô cùng, "Chuyện của các chủ tử, nô tỳ cũng không hiểu, hoàng hậu trước giờ cũng không có nói với nô tỳ."

"Vô lý!' Minh hoàng quý phi không kiềm được tức khí, lập tức từ trên ghế bật dậy, một tay chỉa về hướng Lý Yên, "Ngươi là nha hoàn thân cận của hoàng hậu, sáng đến tối đi, ngươi sẽ không biết chuyện gì cả?"

Lý Yên bị dọa đến run lẩy bẩy, thế nhưng, vẫn một mực khẳng định, "Bẩm thái hậu, nô tỳ thực sự không biết."

Tây thái hậu xoay đầu lại, ánh mắt sắc bén, lập tức khiên Minh hoàng quý phi thu hồi khí thế hùng hổ dọa người, không cam lòng ngồi xuống lại, Đông thái hậu thấy Lý Yên nơm nớp lo sợ, cười nói, "Không phải sợ, chỉ cần ngươi nói ra sự thật, sẽ không có ai làm khó ngươi."

Giọng nói đôn hậu, thậm chí, mang theo vài phần trấn an, Lý Yên ngẩng đầu lên, một câu nói, kiên định hữu lực, "Bẩm thái hậu, những lời nô tỳ nói, mỗi câu đều là thật."

Chớp mắt một cái, sắc mặt thái hậu hai cung liền sa sầm, "Một tên tiện tỳ, còn muốn bổn cung dùng giọng điệu hòa hoãn nói chuyện với ngươi," Đông thái hậu đột ngột nổi giận trước tiên, một chưởng rơi lên trên mặt bàn, "người đâu, giáo huấn đàng hoàng cái thứ không biết điều này cho bổn cung."

"Dạ, thái hậu." Nha hoàn lúc nãy dẫn Lý Yên vào đây tiến lên, ra hiệu bảo hai cung nữ bên hông, mỗi người một bên giữ lấy hai vai Lý Yên, "Dám chống đối thái hậu hai cung, lẽ nào đã ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao?"

Lý Yên nhắm chặt hai mắt, mắt thấy bạt tai kia sắp sửa rơi lên trên mặt, phía sau, Tây thái hậu ngăn cản nói, "Khoan đã!"

Lý Yên buông lỏng mi mắt, mở to hai mắt ra, "Chỉ là một nha hoàn mà thôi, dù đi theo ai, không phải đều là mệnh ti tiện sao, chim khôn biết chọn cành mà đậu, đạo lý này, ngươi không phải không hiểu chứ?"

Từng câu từng chữ rơi vào lỗ tai, Lý Yên cười khổ sở, Tây thái hậu nói không sai, nàng chỉ là một tên nha hoàn có địa vị thấp nhất, chết rồi, bất quá cũng chỉ là một tấm phổ vĩ, thêm một hương hồn trên bãi tha ma mà thôi. Nàng cố chấp, lại là vì cái gì? Bởi vì, một ánh mắt xa lạ của hắn? Bởi vì, một câu nói của hắn, 'dường như đã từng quen biết', hay là vì, dưới màn trời màu xanh đen kia, đã từng có, một đôi tay ấm áp?

Lý Yên cũng không biết, nàng lắc lắc đầu, hai vai bị kiềm chặt, suýt chút thì trật khớp, "Nô tỳ, chẳng qua chỉ là một nô tỳ, chuyện của các chủ tử, nô tỳ, vẫn luôn không biết."

Cứng đầu cứng cổ! Tây thái hậu siết chặt tay, khóe mắt co giật, "Đừng đánh lên mặt."

"Tỷ tỷ." Đông thái hậu không hiểu, "Còn giữ lại làm gì?"

"Hồ đồ rồi hay sao?" Tây thái hậu trừng mắt một cái, tiến tới bên tai Đông thái hậu nói, "Nó là người của hoàng hậu, hoàng đế cả ngày lẫn đêm ở trong Phượng Liễm Cung, tất nhiên cũng được nó hầu hạ, vạn nhất tìm đến Từ An Cung đòi người, chẳng phải là, tự chuốc phiền phức? Giáo huấn một chút là được rồi."

"Dạ, thái hậu." Nha hoàn kia tiếp lệnh, thuận thế xắn ống tay áo lên, toàn thân Lý Yên không thể nhúc nhích, cả người bị đè xuống đất, mặt dán lên mặt sàn lạnh như băng, nàng muốn ngồi dậy, lại bị nha hoàn một cước giẫm lên lưng, vài mụ ma ma tiến lên, chia ra đè giữ tứ chi không ngừng đạp động của Lý Yên, một người trong đó lấy ra một cái hộp tối màu, bên trong, chuẩn bị đủ loại ngân châm lớn nhỏ không đồng nhất.

Thân thể Lý Yên nằm sấp, căn bản nhìn không thấy đằng sau, đợi đến lúc kịp phản ứng, nha hoàn đã nắm lên một bả ngân châm, không quan tâm ngó ngàng, toàn bộ đâm lên phần lưng nàng.

"A..."

Trước mặt một hồi choáng váng, thiếu chút nữa thì ngất đi, ngân châm kia vẫn chưa đâm vào xương thịt, những cũng không lập tức rút ra, Tây thái hậu nghe tiếng kêu thảm thiết kia, vỗ vỗ ngực, hướng sang Minh hoàng quý phi bên cạnh nói, "Minh Nhi, đánh cờ với bổn cung."

Cô gái khẽ mở miệng, hai chân có chút run rẩy, nàng ta tiến lên trên, đi tới trước mặt Tây thái hậu, "Cô... cô mẫu, hôm nay, sao lại có hứng thú như vậy?"

Nha hoàn kia đem ngân châm trong tay lần nữa xâm nhập mấy phần, cây kim đâm vào xương thịt, trên cổ tay dùng sức, đưa qua kéo lại.

"A..." Lý Yên kêu thảm thiết, một tiếng ngắn ngủi, trước mắt đột nhiên tối sầm, bất tỉnh.

Ngón tay Minh hoàng quý phi phát run, toàn bộ tâm tư, căn bản không đặt lên ván cờ kia, "Cô mẫu, ả hôn mê rồi."

Tây thái hậu trầm mặc ổn trọng, mỗi cái giơ tay nhấc chân, căn bản không có chút động dung, bưng chén trà bên cạnh lên, khẽ nhấp một hớp, sau đó toàn bộ dội lên trên mặt Lý Yên, thốt nhiên bừng tỉnh, nha hoàn thu ngân châm trong tay lại, Lý Yên vô lực kêu hô, cả người nằm rạp dưới đất không nhúc nhích.

Nếu như đã đến rồi, nàng cũng, không dám vọng tưởng có thể yên ổn mà đi ra ngoài.

Sau lưng, bị một tấm gỗ cứng rắn đè lên, Lý Yên không biết mục đích để làm gì, chỉ cảm thấy tấm gỗ này rất nhẹ, lại ép mình đến không thở nổi.

"Bịch..." Bên cạnh, một thị vệ thân thể cường tráng nặng nề giáng xuống một cước, đạp lên tấm gỗ, Lý Yên chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình thiếu điều cùng nhau chen chúc lên, hai tay đột ngột năm chặt, lồng ngực, bức bối như hải triều.

"Bịch... bịch..."

Lặp đi lặp lại, không được mấy lần, nàng liền chịu không nổi, trong miệng, một ngụm tinh nồng phun trên mặt đất, giống như huyết sắc tà dương.

"Bẩm thái hậu, không để lại chút dấu vết nào." Nha hoàn lúc trước, nói vô cùng đắc ý.

Tây thái hậu đang hứng chí hừng hực, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiện tay vung xuống, "Ném ra ngoài đi."

"Dạ." Mấy người nhấc Lý Yên lên, một đường kéo ra ngoài, đi tới trước cửa điện nặng nề, thái giám cũng lười bước ra một bước, tiện tay ném cả người Lý Yên ra ngoài.

Nửa người vùi sâu trong tuyết đọng, xương cốt tứ chi đau nhức, khiến Lý Yên giống như bất tỉnh nằm trong mặt tuyết không nhúc nhích, trên người, bao phủ một lớp, phóng mắt nhìn đi, lại không tìm được nửa phần thân ảnh.


Phong Phi Duyệt ở trong điện đi qua đi lại, một lúc lâu không thấy bóng dáng Lý Yên đâu, "Ngọc Kiều."

Cô gái chẳng biết từ lúc nào, đã canh chừng ngoài điện, nghe tiếng kêu vội vội vàng vàng đi vào, "Có nô tỳ."

"Có nhìn thấy Lý Yên đâu không?" Nàng đứng phía trước, thủy chung không để Ngọc Kiều liếc mắt được một cái.

"Bẩm nương nương, Lý Yên sáng sớm liền đi ra ngoài, nô tỳ vẫn chưa gặp."

Phong Phi Duyệt khoát khoát tay, "Được rồi, ra ngoài trông chừng đi." Lúc trước, Lý Yên đến một tấc cũng không rời đi, hôm nay, sao lại vô duyên vô cớ trốn đi lâu như vậy?

Lý Yên mén theo vách tường, từng bước từng bước hướng phía Phượng Liễm Cung mà đi, trên người rất đau, rồi lại nói không ra, cụ thể là đau ở đâu, chỉ cần động một cái, cả người, liền đau như muốn đứt lìa, nàng bước đi bước nghỉ, cuối cùng cũng trở về.

Trên người, không có một chút ngoại thương, đi tới cửa điện, Ngọc Kiều chỉ là nhìn nhìn, lạnh mắt lạnh giọng, "Nương nương đã chờ lâu rồi."

Lý Yên gật đầu, tiến vào bên trong điện thì thấy Lâm Doãn đang bắt mạch cho Cô Dạ Kiết, không hề khởi sắc, nhưng, độc tính cũng không lan tràn.

Thấy nàng ta đi vào, Phong Phi Duyệt chỉ là thuận miệng hỏi, "Đi đâu vậy?"

Lý Yên nhìn nam tử trên giường, khẽ nới lỏng thần sắc, nàng nhấc cao người, "Bẩm nương nương, nô tỳ bị một chút chuyện nhỏ làm chậm trễ."

Phong Phi Duyệt cũng không truy cứu, càng không có thừa ý định hỏi tới, "Lần sau đừng tùy ý đi lại nữa, tránh để bổn cung lo lắng."

"Dạ, nương nương." Lý Yên tiến lên một bước, Lâm Doãn đứng dậy, nhìn thấy bộ dáng kỳ quái của nàng ta, bước đi, càng giống như khúc gỗ, cô gái nheo mắt, nhìn ra vài phần manh mối.

"Hôm nay là ngày thứ mấy?" Phong Phi Duyệt không nhịn được hỏi.

"Bẩm nương nương, ngày thứ mười rồi." Lý Yên nhớ rõ, sống một ngày bằng cả mười năm.

"Mới... ngày thứ mười." Phong Phi Duyệt lẩm bẩm, "Không biết Mạch y sư đi tới đâu rồi."

Lâm Doãn biết, bây giờ tất cả hy vọng của Phong Phi Duyệt đều ở trên người sư phụ, chỉ đợi qua hết một tháng, nàng xoay người nhìn hoàng đế trên giường, theo lời căn dặn của Mạch Thần Lại, nàng không dám nói với hoàng hậu rằng, cho dù sư phụ tìm thuốc dẫn về rồi, cơ hội có thể cứu Cô Dạ Kiết tỉnh lại, cũng chỉ có ba phần.

Quân vô tướng hổ vô đầu, Quân gia phía bên kia, rõ ràng án binh bất động, kỳ thực, chính là đang tìm cơ hội có lợi nhất.

Mà thái hậu hai cung ở một bên, đã sớm vận sức chờ phát động.

Phía chân trời vừa mới chuyển màu, Phong Phi Duyệt vận một bộ phượng bào màu tím, đứng sừng sững trước Phượng Liễm Cung, trước mặt nàng được bao phủ bởi mặt trời đỏ tươi mênh mang, sau lưng, là cung điện ngũ sắc côi lệ. Tóc rơi phủ xuống đầu vai, đã dài ra rất rất nhiều, không có trang sức rối rắm phức tạp, bộ dáng tôn quý động lòng người.

"Nương nương..." Ngọc Kiều canh giữ ngoài điện kêu lên.

Phong Phi Duyệt khoát tay chặn lại, để Lý Yên cùng Lâm Doãn ở lại nội điện, chỉ một thân một mình đi ra ngoài.

Trong Phượng Liễm Cung, một tràng âm thanh ầm ĩ hò hét náo động, có vô tình, có cố ý, thanh âm kia bén nhọn mà cay nghiệt, giống như vừa đi ra ngoài, liền bị xé vỡ thành ngàn vạn mảnh.

Văn võ bá quan tụ họp thành một đường, tất nhiên, tới thảo phạt nàng kẻ được gọi là diêu nhan này, khuyên nhủ hoàng thượng, lấy giang sơn xã tắc làm trọng.

Phong Phi Duyệt đi vào đại sảnh, màu tím đại diện cho phồn vinh thịnh vượng quanh co uốn lượn trên nền đất mà đến, bách quan nghe thấy âm thanh kia truyền đến, nhất thời, đều trầm mặc nhìn lại, lễ nghi đi đầu, rối rít quỳ xuống.

Nàng nhắm mắt ngồi lên thủ tọa, lấy một địch trăm, trên mặt thanh tỉnh, kỳ thực, sóng ngầm mãnh liệt, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi.

Sau khi đứng dậy, bách quan như có trì hoãn đùn đẩy, hoàn toàn hướng tới căm phẫn sôi sục trước đó, Phong Phi Duyệt cũng không vội mở miệng, quả nhiên trông thấy, thái hậu hai cung vẫn ở nguyên một vị trí, rõ ràng đã không còn nhẫn nại, triều phục màu đỏ lá phong giống như vết máu khô khốc, thít chặt lấy cổ họng người ta không chịu buông bỏ, "Bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã mười ngày không thượng triều, bây giờ quốc sự chậm trễ, biên giới báo nguy, mong rằng nương nương lấy đại cục làm trọng, nỗ lực khuyên hoàng thượng, lấy xã tắc làm chủ!"

"Lời Lý thượng thư nói rất đúng..."

"Đúng, xin hoàng thượng ra ngoài gặp mặt một lần..."

"Chúng thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo hoàng thượng..."

...

Quần thần xen lẫn nhau phụ họa, khí thế hừng hực, trực bức thẳng đến chỗ Phong Phi Duyệt ngồi, vẻ mặt võ tướng mặc áo giáp lộ rõ hung quang, rất có khí thế ra lệnh một tiếng, liền xua quân xông vào nội điện.

Sắc mặt nàng bình thản, nghĩ đến trên Kim Loan Điện kia, hoàng đế là nhìn xuống chúng sinh như thế nào, đem giang sơn bá nghiệp vững vàng giẫm dưới chân, giờ khắc này, Phong Phi Duyệt chân chính cảm thấy Cô Dạ Kiết là 'ở trên cao hứng gió lạnh', bốn bề thọ địch, thập diện mai phục.

Thấy nàng một hồi lâu không nói gì, đám người phía dưới càng ép càng sát, còn có quan văn thu thập tấu thư của các tỉnh thị, tấu chương chồng chất, toàn bộ lại đẩy tới trước mặt nàng, "Xin hoàng hậu nương nương khuyên hoàng thượng ra ngoài gặp mặt chúng thần một lần."

Phong Phi Duyệt nhìn đống tấu chương cao cỡ nửa thân người, đưa tay rút một quyển ở trên cùng, mở ra, nhỏ giọng đọc thành tiếng, "Quân gia hữu nữ, song phượng tiến cung..."

Nói cái gì mà giang sơn xã tắc, quay đầu lại, còn không phải là lôi Quân gia ra sao.

Nàng lạnh lùng cười một tiếng, ý chế nhạo, thể hiện rõ ràng, "Hoàng thượng ở lại trong Phượng Liễm Cung, thứ nhất không phải ý nguyện của bổn cung, thứ hai bổn cung tuyệt không cưỡng cầu, ý kiến của chư vị đại thần lần này, thật khiến bổn cung khó lòng giãi bày, còn những tấu thư này nữa, bổn cung ngược lại muốn ngâm cứu thật kỹ, không biết là vị đại thần nào phí hết tâm tư thu thập mà thành. Họa từ miệng mà ra, tà thuyết mê hoặc này chỉ là truyền miệng, lại khiến các ngươi tốn sức soạn thành tấu chương, trình lên đến nơi trang nghiêm như triều đình." Phong Phi Duyệt đem tấu chương trong tay 'bộp..' vứt xuống mặt bàn, khí lực cực lớn, chấn động đến nỗi chén trà bên trên rung lắc lạch cạch.

Lý thượng thư nghe vậy, không phục cũng không chịu bỏ qua, cúi người, "Bẩm nương nương, tổ tiên lập pháp, nương nương hậu cung không thể tham dự triều chính, tấu chương này, ngoại trừ hoàng thượng, dù là ai cũng được liếc mắt một cái."

Phong Phi Duyệt nhìn đám người phía dưới, rồi lại nhìn sang đống tấu chương chất chồng kia, "Bổn cung hỏi ngươi, tiên đế cùng hoàng thượng, ngươi thần phục vị nào?"

Lý thượng thư tự giữ đức cao vọng trọng, thân thể kéo thẳng tắp, trang trọng lên tiếng, "Thần là đại thần hai triều, thân giữ chức thượng thư, chính do tiên đế ngự phong, giờ đây, thiên tử đương triều chấp chính, thần, nhất định tận trung với hoàng thượng."

"Bổn cung, chính là cần những lời này của ngươi. Tổ tiên lập pháp, tất nhiên là có chỗ trái ngược với hoàng thượng, một câu nói 'hậu cung này không thể chấp chính', bổn cung không dám gật bừa." Phong Phi Duyệt chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm đầy dương quang lấp láy, ngoài điện, ánh mặt trời trải đều, kéo mở bóng tối chôn vùi trong từng ngóc ngách, "Mùng bốn tháng mười, Lý thượng thư thượng tấu, sông Hoài phía bắc, bờ đê sụt lún, hồng thủy lan tràn, dẫn đến hàng chục ngàn bách tính phải di dời... Hai mươi tháng mười, Thị Lang hình bộ thượng tấu, nha nội huyện Triều Dương án oan nặng nề, hoàng thượng tức giận, hạ thánh chỉ, tịch thu cả nhà tri huyện, mùng hai tháng mười một..."

Nàng nhìn từng gương mặt dần tái xám như tro tàn, vốn là thánh chỉ tuyệt mật, lại cứ như vậy bị đọc ra trong yên lặng, không có ý chỉ của hoàng đế, ai có thể làm bậy như vậy.

"Nương nương..." Lý thượng thư vội vàng ngăn cản, thánh chỉ tháng mười một vừa qua, có ông ta liên danh thượng tấu cáo buộc thừa tướng trong triều, vậy mà tình thế hôm nay, thái hậu hai cung lại lệnh cho ông ta lôi kéo Hữu tướng. Tấu chương kia nếu bị đọc ra trước mặt mọi người mà nói...

Phong Phi Duyệt biết cố kỵ trong lòng ông ta, đúng lúc thu nhỏ giọng lại, ngồi trở vềchỗ cũ, "Hoàng thượng đã hạ lệnh tạm thời giao sự vụ trong triều cho Hữu thừa tướng xử lý, long thể kim an, nhưng cũng có lúc mệt mỏi, bất quá chỉ là tĩnh dưỡng một thời gian mà thôi, Huyền Triều quốc cường dân thăng, chư vị đại thần lý nên phụ giúp Hữu tướng, chứ không phải bởi vì nghe tin sàm ngôn, mà đến Phượng Liễm Cung của ta, trình diễn vở kịch bức vua thoái vị khí thế ngút trời thế này."

Sắc mặt Lý thượng thư dẫn đầu lập tức mảng xanh mảng đỏ, liền đó nghe thấy bên ngoài truyền tới một hồi âm thanh, nam tử đã nhảy vào trong.

"Tham kiến Lệ vương gia." Mọi người rối rít hành lễ, Phong Phi Duyệt vừa nghe ba chữ này, trái tim lập tức 'lộp bộp' rơi vỡ, chìm vào đáy cốc.

Khó khăn lắm mới trấn áp xuống, hắn lại muốn tới chen thêm một cước.

"Chuyện gì, náo nhiệt như vậy?" Lệ vương qua một thân trường sam màu đen nhảy vào, đường thêu mãnh xà vàng uyển chuyển bao quanh ống tay áo, hắn khẽ mỉm cười, điên đảo chúng sinh.

"Bẩm Lệ vương gia, chúng thần tụ tập tại đây, chỉ vì gặp mặt hoàng thượng một lần." Lý thượng thư tiến lên, hắn là con trai của Đông thái hậu, tất nhiên, cũng không cần kiêng dè.

"Hoàng huynh nhiều ngày không thượng triều, các đại thần sốt ruột đến thăm, cũng là hữu tình có thể tha thứ." Lệ vương gia tự mình ngồi xuống cạnh Phong Phi Duyệt, "Hoàng hậu nương nương, sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?"

Hắn thay đổi cách xưng hô, nụ cười tà mị, mà lại mang theo vài phần tâm trạng xem kịch vui.

"Lệ vương gia tự trọng," Phong Phi Duyệt thuận miệng đáp trả, "đây là ý của hoàng thượng, quyết không phải trò đùa, bổn cung tuyệt đối sẽ không tự tiện chủ trương."

Gương mặt Lệ vương gia có chút hòa hoãn, năm ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, trầm tư một lát, sau đó quay đầu lại, hướng về phía chư vị đại thần nói, "Nếu hoàng hậu đã nói như vậy rồi, mời các vị đại nhân trở về đi.

Lý thượng thư kinh ngạc, đứng nguyên tại chỗ, "Vương gia..."

"Được rồi," Lệ vương gia tỏ vẻ không kiên nhẫn, phất tay một cái, "nếu hoàng thượng không gặp, cho dù các ngươi đứng đến sập trời, cũng không có tác dụng đâu."

Phong Phi Duyệt nhíu chân mày, nhìn nam tử tưởng chừng như trước sau là hai người trái ngược, yên lặng không nói lời nào.

"Hoàng thượng ở ngay trong tẩm điện của nương nương, chúng thần chỉ cần một câu nói của hoàng thượng, hoàng thượng hạ lệnh, chúng thần không dám không nghe." Trong bách quan, một đại thần tiến lên trước, từng chữ rành rọt vang lên.

"Đúng..."

"Xin hoàng thượng ra ngoài nói một câu..."

"Chúng thần nguyện nghe hoàng thượng nói một câu..."

Được nhiều người ủng hộ, Lệ vương gia mắt phượng cợt nhã, đứa con trai ngoài mặt ngỗ ngược bất cần đời này của Đông thái hậu, đáy đầm, dâng lên từng đợt từng đợt lạnh lẽo như thường, Phong Phi Duyệt nhìn gò má của hắn, lại cảm thấy quanh thân rất lạnh, "Lời của hoàng thượng, chính là thánh chỉ, trước khi các ngươi làm trái mệnh, từng người từng người, lẽ nào đều không muốn sống nữa rồi?"

Ngữ điệu bỉnh thản, lại tự nhiên chấn kinh hữu lực. Đám người nghe vậy, nhiệt tình nhất thời bành trường lại trở nên nguội lạnh, yên lặng không dám công kích.

Lệ vương gia nhìn Phong Phi Duyệt đang thảng thốt, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu không còn nghiêm túc nữa, mà đã khôi phục lại vẻ bỡn cợt, "Tẩu tẩu, chỉ có ta bắt nạt được nàng."

Nghe xong, Phong Phi Duyệt cười lạnh, hung hăng quay mặt đi.

Nụ cười của nam tử còn chưa tràn ra khỏi miệng, lại nghe thấy trong nội điện kia, truyền ra một giọng nói trầm thấp hồn hậu, vừa nghe, toàn thân đột ngột phát run, "Bên ngoài có chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy?"

Ngữ khí, rất không vui, ẩn hàm phẫn nộ.