Nhìn đám binh sĩ càng lúc càng tiến tới gần, toàn bộ những người kia đều tựa lưng vào nhau, vẻ mặt cảnh giác.
Trường kiếm trong tay, dưới ánh lửa càng làm nổi bật thêm mấy phần lạnh lẽo, Quân Ẩn liếc nhìn, trong mắt đầy tàn nhẫn.
"Xảy ra chuyện gì?" Một âm thanh ngang ngược bất tuân mang theo vài phần lười biếng, từ thành lầu bên kia truyền tới, Quân Ẩn xoay người, quỳ gối hành lễ, "Bẩm hoàng thượng, chỉ là một đám dân đen tạo phản mà thôi."
Cô Dạ Kiết có chút hứng thú khẽ nheo mắt phượng hẹp dài, xoay người, đối diện tường thành nhìn xuống, "Không biết tốt xấu, dám xông vào Lạc Thành."
Mà Phong Phi Duyệt ở trên giường cũng ngồi không yên nữa, cô rón ra rón rén ngồi dậy, không dám mở cửa chính, chỉ có thể đi đến trước cửa sổ có chạm khắc hoa văn ở đằng kia, so sánh chiều ột chút, liền kéo chiếc ghế bên cạnh qua, đứng lên trên. Học bộ dạng trên tivi, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc lên ô cửa mấy cái, quả nhiên liền rách một lỗ nhỏ.
Cô kề tới gần phía trước, vị trí vừa vặn, độ cao như vậy, vừa đúng đem tình hình chiến đấu phía dưới nhìn không sót cái gì, ánh mắt chợt lóe lên, liền trông thấy bóng lưng hai người bên ngoài.
"Ngươi chuẩn bị xử trí những kẻ đó thế nào?" Cô Dạ Kiết nhẹ cong khóe miệng, ngữ khí vô vị hỏi.
"Dám to gan xông vào Lạc Thành cướp người, thần cho rằng, phải đuổi tận giết tuyệt." Trên mặt Quân Ẩn, có dính vài phần khát máu, có lẽ là quanh năm chinh chiến bên ngoài, đã đem trái tim của hắn mài thành sắt đá. Ở trên chiến trường, mềm lòng một chút, có khả năng sẽ bị quân địch nắm được xương mềm, không thể động đậy.
Cô Dạ Kiết cũng không đáp lời, nhưng khóe miệng hắn kéo lên ý cười, nghiễm nhiên đồng ý cách Quân Ẩn nói.
'Cá mè một lứa'. Phong Phi Duyệt thầm mắng, cô nới rộng tầm mắt, chỉ thấy Quân Ẩn làm động tác phất tay một cái, đám binh sĩ phía dưới liền hét to lên, bắt đầu chuẩn bị chém giết.
Nhân số hai bên, tất nhiên lực lượng ngang nhau. Binh sĩ trong Lạc Thành không có dốc toàn bộ lực lượng, mà là vây quanh tường gạch màu xanh kia, một vòng rồi lại một vòng thắt chặt. Đối với bọn họ mà nói, đối phương quả thật chính là lấy trứng chọi đá, yếu không địch lại mạnh. Mà đối với đám người bị vây hãm kia, lại không thể không ôm quyết tâm liều chết đánh cược một lần, bọn họ chỉ còn mạng để đánh cược.
Nam tử dẫn đầu cùng cô gái trên đài trống liếc nhìn nhau, hai người cùng cười một tiếng, yên lặng gật đầu.
"Giết." Người ngựa hai bên, không biết là bên nào hô lên một tiếng như vậy trước, giống như một mồi lửa nhanh chóng bị đốt cháy bùng lên, cảnh tàn sát khốc liệt, đã bắt đầu chém chém giết giết.
Nam tử dẫn đầu võ công không tồi, trường kiếm lướt qua, 'xẹt' một tiếng liền cắt đứt cổ họng hai tên binh sĩ, hai tên kia còn không kịp kêu lên một tiếng, liền bị đồng bọn lớp sau nối tiếp lớp trước dẫm đạp dưới chân. Phạm vi vây quét lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên Phong Phi Duyệt nhìn thấy, cô nín thở ngưng thần nhìn quanh ra ngoài, hai chân ước chừng càng lúc càng nhón lên cao.
"Không được để bọn chúng chạy." Binh sĩ xung quanh kêu gào, đám người càng nhiều hơn, bắt đầu vây lại lần nữa.
'Rầm...'
Cái lồng bị đánh rơi xuống đất, ngọn lửa bên trong lập tức bắt vào y phục vạt áo trên người. Trong lúc giao đấu sống chết ở từng chiêu thức, càng lúc càng bắt lửa kịch liệt, cuối cùng, người kia bị đối phương chém một đạo ngã xuống đất, lăn lộn liên tục mấy vòng mới dập tắt được lửa trên người, chỉ là cả người cũng không còn hơi thở.
"Hoàn ca, đừng lo uội, mọi người đi mau," Cô gái trên đài trống nhìn người chết đầy đất, khàn giọng hét ra tiếng, "đi!"
Một tiếng gào thét tuyệt vọng mà thê lương phá vỡ cả bầu trời đêm, cô gái nhìn đám người bị bao vây, hét lớn, "Đi mau, đừng vì muội bỏ mạng vô ích."
"Không," Nam tử kia thế nhưng lại nhất quyết ngăn trở, "bất luận thế nào, đêm nay ta nhất định phải đưa muội ra khỏi Lạc Thành."
Trong lúc phân tâm, một thị vệ bên cạnh lập tức vọt tới tiến lên trước, ánh sáng rét lạnh lóe lên, cô gái chỉ cảm thấy một đao kia giống như chém đứt đôi mắt của mình vậy, "Không, cẩn thận!"
Giật mình hoàn hồn, theo bản năng vội vàng né tránh, những vẫn bị đao khí lãnh liệt kia làm bị thương, xé rách bén nhọn, suýt chút nữa chém rơi cả cánh tay của nam tử kia. Trên trường sam màu trắng xám, thoáng chốc máu tươi đầm đìa, thấy mà giật mình.
Cô Dạ Kiết cong môi, đôi con ngươi màu hổ phách rơi lên trên người cô gái kia, bàn tay thon dài đặt trước người, phía dưới, nguy hiểm tứ phía, thuốc súng tràn ngập. Mà hai người trên cổng thành, lại xem như chuyện vui, lười biếng đứng nhìn.
Nam tử kia bởi vì mất máu quá nhiều mà trên khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi, tay phải cầm kiếm, mũi kiếm vô lực kéo lê dưới mặt đất.
"Xi xi xi..." Theo thể lực không ngừng cạn kiệt của hắn, trên mặt đá xanh thô ráp, mang theo đốm lửa cháy liên tục. Bả vai bên trái, máu tươi ồ ồ chảy xuống, qua mu bàn tay trắng trẻo của hắn, theo đầu ngón tay nhỏ xuống quanh thân kiếm rét lạnh.
"Hoàn ca..." Cô gái trên đài trống đứng dậy, chạy như bay xuống phía dưới, thị vệ sau lưng thấy thế, một tay chụp lấy dây roi trên bàn quất ra ngoài. 'Vụt' mộ tiếng, liền quấn lấy mắt cá chân của nàng ta, thu khuỷu tay lại một cái, kéo nàng ta trở lại. Một chân dẫm trên đoạn dây roi, có chút hứng thú nhìn nàng ta giãy giụa không ngừng.
"Ngọc Nhi..." Nam tử vung tay, giết chết đám binh lính vây quanh trước mặt, vừa sải bước về phía đài trống chạy đến.
Trên cổng thành, Cô Dạ Kiết chậm rãi thả tay xuống, nhìn vẻ mặt lo lắng của nam tử kia, khóe miệng hung hiểm cong lên, "Lấy cung tên !"
"Dạ, hoàng thượng." Thị vệ bên cạnh nhận lệnh, đưa cung tên cầm trong tay đến.
Tay phải đeo chiếc nhẫn ngọc sắc cầm lấy cung tên ngọa long kia, Cô Dạ Kiết đưa tay ra, thị vệ vội lấy một mũi tên, đặt lên trên tay hắn.
"Không, phải ba tên."
Thị vệ tuân lệnh, đem tên trong tay cung kính đặt lên tay của Cô Dạ Kiết, Phong Phi Duyệt nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy cánh môi hấp dẫn mà lạnh bạc của hắn nhẹ nhàng nâng lên, mang theo vài tia khát máu tàn nhẫn, cười một cái, thật là tuấn lãng phi phàm. Mày kiếm ẩn vào sợi tóc, mang theo vài phần bỡn cợt, con ngươi chăm chú nhìn đôi nam nữ ở dưới cổng thành kia.
Quân Ẩn chắp hai tay sau lưng, nhìn thấy động tác của hắn, tất nhiên hiểu rõ. Hắn hướng thị vệ trên đài trống cao giọng ra lệnh, "Thả cô ta ra."
Dây roi vừa thu lại, thị vệ kia nhận lệnh, lui ra sau mấy bước, cô gái kia thấy thế vội vội vàng vàng đứng dậy, chạy về phía bãi đất trống
Phong Phi Duyệt nhìn mấy người kỳ quái, thoáng chốc liền hiểu rõ, "Đừng a..." Cô vừa định hô ra tiếng, liền đưa tay bịt chặt miệng mình lại, đôi mắt tuyệt đẹp kia trừng lên thật lớn.
Cho dù mình có hét lên thì sao chứ? Cô Dạ Kiết căn bản là không thể buông tay, ở nơi này, hắn là vương, hắn là quân, hắn là chúa tể nắm giữ hết thảy mọi thứ, mạng người, chỉ nằm trong lòng bàn tay hắn.
"Hoàn ca..."
Bước chân nam tử, đã sớm lảo đảo, quả tim Phong Phi Duyệt nhảy lên tới cổ họng. Chỉ thấy Cô Dạ Kiết đã lên cung, hai chân thon dài trước sau tách ra, thân thể cao lớn dưới ánh trăng bị kéo dài, phản chiếu lên cửa sổ trước mặt cô. Gió, thổi tung một lọn tóc dài của hắn, sượt qua vành tai, rơi xuống tấm lưng rộng lớn, ba mũi tên bị đặt trên sợi dây, Phong Phi Duyệt thậm chí nghe thấy rõ ràng tiếng 'xẹt xẹt' của mũi tên bị kéo căng, cô nhìn xuống dưới cổng thành, hai người kia vẫn không biết gì mà liều mạng chạy về phía trước, chỉ một chút nữa, thì có thể kéo được tay của đối phương.
"Vút..."
Bén nhọn, xẹt qua bầu trời, ba mũi tên không cam lòng yếu thế đều bay lên trước, đầu mũi tên, lại mang theo đốm lửa đỏ rực, thế như chẻ tre. Chân trời lạnh lẽo bị hung hăng xé toạt, Cô Dạ Kiết duy trì tư thế ban đầu, nụ cươi bên cánh môi từ từ kéo ra.
Đôi đồng tử kia giống như của loài lang sói, càng phát ra trong suốt, Quân Ẩn bên cạnh khẽ nhíu mày, hai mắt theo sát ba mũi tên.
Nam tử dưới cổng thành đột nhiên dừng chân, ngước mắt nhìn về hướng giữa không trung, sắc mặt tái nhợt lập tức bị hoảng sợ thay thế, "Ngọc Nhi, tránh ra, tránh ra..."
Cô gái không hiểu gì nhìn vẻ mặt đầy kinh hoảng của hắn, bước chân theo đó chậm lại vài phần.
"Không," Tuyệt vọng phi thân, nam tử nhảy lên trước. Trường kiếm trong tay miễn cưỡng nghênh đón, 'rầm' một tiếng truyền đến âm thanh va chạm kịch liệt, một mũi tên trong đó bị cứng rắn chặn lại, lúc nam tử ngã xuống đất, thân thể bị xô đập lui lại vài bước, hai chân dùng sức toàn lực trụ vững thân thể, khụy một chân, cường tự đứng vững.
Thần sắc trong mắt hắn gần như là bất lực, hai mũi tên còn lại nhanh chóng hướng về phía cô gái, khí lực hai bên ngang nhau, lại không ngờ, một mũi tên chợt giảm tốc độ chậm dần, mũi tên kia xé toạt y phục của nàng ta, trúng ngay cạnh tim.
"Ngọc Nhi..." Nam tử muốn tiến lên, lại thấy mũi tên chậm lại thình lình vòng qua người cô gái, trước vẻ mặt đầy kinh sợ của nàng ta, vút, bắn vào lồng nực nàng ta.
Lực tấn công cường đại, đầu mũi tên phía trước chạm vào mũi tên phía sau, 'pằng' một tiếng cực đại, song tiễn xuyên tâm. Trước ngực cô gái, chỉ còn nhìn thấy phần đuôi tên, cũng không kịp phát ra một tiếng, liền vô thanh ngã xuống trên đài trống.
Hai tay Phong Phi Duyệt gắt gao ép chặt đôi môi của mình, mới nuốt một tiếng thét kia về lại được. Đám người bị vây thành một đoàn đã chết hơn phân nửa, còn lại chưa tới trăm người đang liều chết chiến đấu.
"Thiếu chủ." Một tráng sĩ giật mạnh cánh tay nam tử kia, "đi mau."
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . ." Trong chớp mắt, đám thị vệ không khỏi giơ cao giáo mác trong tay hét to, tiếng hò reo, cao thấp nối tiếp nhau.
Nam tử giật mình hoàn hồn, ngước mắt nhìn lại phía trên cổng thành, trong đôi mắt đen ám, đã tràn ngập hận ý.
Cô Dạ Kiết bỏ cung tên trong tay ra, long bào màu vàng sáng bỗng chốc bị gió thổi nâng lên, mà trên đài trống kia, lại đầy máu tươi chảy ra từ người cô gái, theo lồng ngực bị đâm xuyên, dính vào áo tù nhân màu trắng trên người.
Màu trắng, màu máu, màu vàng sáng...
Nam tử đau đớn hét lên một tiếng như con thú bị thương, vang vọng cả Lạc Thành, "A..."
"Thiếu chủ," Tráng sĩ bên cạnh, khuôn mặt đen tối đầy lo lắng, "thiếu chủ người đi mau..."
Nam tử thế nhưng lại mắt điếc tai ngơ, chỉ thấy hắn đột nhiên siết chặt trường kiếm trong tay, theo tiếng gào thét phát ra từ tâm can, cả người liền bay lên giữa không trung. Nội lực toàn thân đều tập trung vào thanh kiếm trong tay, thân thể lơ lửng giữa không trung cứng nhắc xoay tròn.
Vút...
Thanh kiếm đó liền từ trong tay phóng ra, hướng Cô Dạ Kiết trên cổng thành mà đến.
Mà vị tôn vương kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không vội cũng không sợ, mắt nhìn thanh kiếm kia từng bước ép sát mà đến.
Thân thể cao lớn chỉ khẽ nghiêng đầu một cái, thanh kiếm liền xẹt qua vành tai của hắn, hướng ra đằng sau vọt tới, Cô Dạ Kiết cao ngạo đứng trên cổng thành vạn người chen chúc, liếc mắt nhìn cỗ tuyệt vọng tràn ra trong mắt nam tử kia.
Không đúng! Phong Phi Duyệt cả kinh, thanh kiếm kia, lại hướng về phía mình mà tới.
Trong mắt, chỉ cảm thấy hàn quang lóe lên, sau một khắc, thân kiếm liền phá mở cửa sổ, đâm vào trong người cô, kiếm khí cường đại, khiến cả người cô văng ra phía sau, đập vào cái bàn sau lưng một cái hất nó ra xa, ngay cả khay ngọc chén trà bên trên, toàn bộ đều bay ra ngoài.
"Loảng xoảng loảng xoảng..."