"Hôm nay trời đã tối rồi, tạm thời ngủ lại trong Lạc Thành, ngày mai ta lại dẫn cô trở về Quân gia," Trên mặt Quân Ẩn có chút lúng túng, chỉ là thoáng qua rồi biến mất, sau một khắc liền khôi phục lại nghiêm nghị.
Quân gia. Phong Phi Duyệt thầm đem manh mối trong đầu từng mảnh từng mảnh ghép lại, "Người mới vừa rồi kia, là ai?"
"Cô nghe không hiểu tiếng người sao?" Quân Ẩn cười khẽ chống người dậy, đến gần mấy phần, giọng điệu mập mờ, "Hắn chính là quốc chủ Huyền Triều chúng ta, đương kim thiên tử!"
Hoàng đế, thật đúng là vậy.
Phong Phi Duyệt khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng đáp lại Quân Ẩn một cái, người này nói chuyện sao lại cay độc như vậy.
Cô cắn răng trầm mặc, trước đó mắt thấy tai nghe đã khiến cô nắm được đại khái thế cục của Hyền Quốc này, e là nhiều năm liên tục phân tranh không ngừng, dân chúng không ngừng lầm than. Những nữ nô bị bắt tới bên ngoài kia nghiễm nhiên trở thành chiến lợi phẩm thấp nhất. Phong Phỉ Duyệt suy xét cẩn thận, liền có dự tính. Cô, quyết sẽ không ngốc đến nỗi tự nói ra thân phận của mình, từ đó rơi vào kết cục vô định. Quân gia, ta quản ngươi là đầm rồng hang hổ, ta cũng nhất quyết xông vào!
Nhìn gò má của cô, Quân Ẩn nhíu mày kiếm, đôi con ngươi màu đen trong suốt khẽ híp lại, khóe miệng nhẹ vênh lên, trong lòng cũng đang toan tính. "Biết chưa, làm nữ nhi Quân gia, điểm quan trọng nhất, chính là ngoan ngoãn nghe lời."
Lời hắn nói ra khỏi miệng, mang theo một phần thâm ý cảnh cáo, Phong Phi Duyệt xoay người lại nhìn thẳng hắn, không khí, ngay lập tức liền lạnh đi. Cô theo thói quen giương nhẹ cái cằm lên, dùng độ cong không cho phép bị khống chế nhìn Quân Ẩn trước mặt. Môi đỏ mọng khẽ mở, nhưng ngữ điệu lại thay đổi, cực kỳ giảo hoạt, "Ca ca nói cái gì, Duyệt Nhi liền nghe cái đó."
Quân Ẩn thu hồi hai tay chống dậy, thân thể đứng thẳng mang theo vài phần khinh thường không che giấu được, hừ nhẹ ra tiếng, "Nếu không muốn lại chọc ra rắc rối gì nữa, thì ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta, một bước cũng không được ra ngoài."
Nhìn chằm chằm cái bóng đen rọi ra từ thân thể cao lớn của hắn chiếu lên trên giường của mình, ngọc bội bên hông theo động tác hắn đứng dậy mà tùy ý dao động, khóe miệng Phong Phi Duyệt càng đậm ý cười, "Ca ca yên tâm, Duyệt Nhi bây giờ liền nghỉ ngơi."
Đồng thời, liền kéo chăm gấm bên cạnh chui trọn cả người vào trong. Đôi mắt tuyệt đẹp trợn tròn xoay quanh một vòng đối diện với Quân Ẩn, một bụng tâm tư.
Thấy cô có vẻ chịu an phận lại, Quân Ẩn cũng không tiện ở lâu, nhấc chân liền đi ra ngoài.
"Tướng quân," Hắn mới đi ra, đúng lúc thị vệ bên ngoài đi lên thành lầu, vội vàng bẩm báo.
"Làm sao?" Vẻ mặt Quân Ẩn không vui nhìn sang tên thị vệ, lần nữa khép cửa phía sau lại.
"Ngoài Lạc Thành tụ tập rất nhiều người từ các nước lân cận đến, đều hò hét, nói tối nay liền giao dịch." Thị vệ kia đè thấp đầu, không dám nhìn thẳng lên.
"A?" Thần sắc Quân Ẩn lạnh lẽo, đi ra một bước, nhìn về phía cổng thành sơn đỏ đóng chặt kia, "Tới bao nhiêu người?"
"Bẩm tướng quân, thuộc hạ không kịp tính toán chính xác, nhưng nếu ít cũng chừng ngàn người, các huynh đệ canh giữ cổng thành nói, trong này sợ là có vài vị thủ lĩnh cầm đầu, không thể xem thường."
Lạc Thành này chẳng qua là chợ nô lệ ở biên giới nơi Quân gia nghỉ chân mà thôi, không ít kẻ có tiền khắp nơi tranh nhau mà đến, nữ nô có thể bị Quân Ẩn mang về Lạc Thành, bất luận tư sắc hay dung mạo, tất nhiên không phải hạng thường. Mặc dù, có gia quyến trước sau theo đuôi mà đến, nhưng sau đó, đều bởi vì giá quá à không thể không buông tay. Trơ mắt nhìn người thân rơi vào đầm rồng hang cọp.
Hắn gật đầu một cái, đầu ngón tay mạnh mẽ chỉ về phía thị vệ quỳ đằng kia, "Truyền lệnh xuống, thị vệ toàn thành đều phải giữ nghiêm cảnh giới, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, tối nay liền mở cổng thành, giao dịch cả đêm."
"Dạ, tướng quân." Thị vệ hồi đáp một tiếng mạnh mẽ hữu lực, đứng dậy liền sải bước hướng dưới cổng thành đi tới.
Mà Phong Phi Duyệt ở bên trong nghe nói, một suy nghĩ liền lật mình vụt qua, nhổm nửa người trên dậy.
Thân ảnh rõ ràng của Quân Ẩn hắt lên trên cửa sổ, hắn cũng không rời đi, mà chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía trước.
Phong Phi Duyệt thấy vậy, tất nhiên không dám mạo hiểm nữa, chỉ đành phải nằm lại trên giường, trợn tròn hai mắt.
Bọn thị vệ phía dưới đã bắt đầu bận rộn. Đám nữ nô bị bắt nhốt lúc trước từng người từng người một bị lôi từ trong ngục ra, mỗi người một chậu nước lạnh, liền coi như tắm rửa sạch sẽ. Gió thu vắng lặng, mặc dù không tính là mạnh, nhưng thổi lên trên người đám phụ nữ quanh thân ẩm ướt, mỗi người đều run rẩy lợi hại, bộ dạng yếu ớt.
Tóc dài búi sau gáy, cả khuôn mặt lộ ra rõ ràng, lồng giam kia bị dây thừng kéo lên, treo giữa không trung. Phóng mắt nhìn đi, giống như từng đợt ánh sáng trống rỗng, đong đưa tới lui.
Đám nữ nô bị xô đẩy xuống dưới thành lầu, lại bị dồn lên một cái đài trống, bốn phía được xây dựng kiên cố, những người kia lần lượt bị tách ra, vây quanh đài trống, vừa đúng thành một vòng tròn.
Ở giữa, bày một cái bàn dài, hai tên thị vệ mỗi tên một phía, ngồi xuống.
"Tướng quân." Thị vệ phía dưới quỳ xuống một chân, chờ Quân Ẩn ra lệnh.
Một cái khoát tay, thị vệ giữ cổng liền nhận lệnh, nặng nề kéo mở cổng thành.
Khe hở giữa hai cánh cổng khép chặt từ từ kéo ra hai bên, mới mở ra một cái khe nhỏ, cổng thành liền bị người bên ngoài dùng sức đẩy ra. Hai thị vệ vừa mở cổng thành không kịp ứng phó, bị đẩy mạnh mấy bước, lảo đảo nghiêng ngã.
Chỉ thấy, một đám người động nghịt cứ như vậy xông vào, phía sau, mang theo một hồi bụi khói mù mịt. Dẫn đầu là một gã nam tử trẻ tuổi, mặc chiếc trường bào màu xám trắng, thần sắc khẩn trương vội vã tìm kiếm trong đám người.
"Đứng lại," Thị vệ gần đó xông lên trước, dùng thanh giáo dài cản những người kia lại, "trong Lạc Thành, há lại cho các ngươi giở thói ngang ngược!"
Nam tử cầm đầu thu hồi vẻ mặt lo lắng, thần sắc lạnh lùng, "Bọn ta là đến mua bán."
"Mua bán thì phải theo quy củ của Lạc Thành chúng ta," Thị vệ đứng giữa đài trống, từ trên cao nhìn xuống đám người, "ở Lạc Thành của chúng ta, chỉ nhận bạc."
"Ngươi," Nam tử hình như bị chọc giận, hắn vươn tay ngăn đám người phía trước đẩy ra một cái, tiến lên vài bước, hai mắt cẩn thận dò xét trong đám nữ nô quỳ đằng kia, cuối cùng, như ngừng lại trên người một cô gái.
"Nếu không có bạc thì sao?"
"Không có bạc? Ha ha..." Thị vệ kia há miệng cười to, vẻ mặt đầy khinh bỉ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, "Không có bạc, vậy thì ngoan ngoãn về nhà đi, sáng mai, tất sẽ có người đến giao dịch."
"Dựa vào cái gì," Nam tử kia lo lắng đưa mắt liếc nhìn cô gái trên đài trống một cái, "họ không phải là dân chúng của Huyền Triều các ngươi, dựa vào cái gì mặc cho các ngươi xâu xé."
"Đúng," Tên thị vệ kia liên tục cười lạnh, "bọn chúng là chiến lợi phẩm của Huyền Triều chúng ta, thắng làm vua thua làm giặc, các ngươi không có năng lực đó, chúng... cũng chỉ có thể làm nô lệ cả đời."
Trên cổng thành, Quân Ẩn vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt hứng thú nhìn đám người phía dưới. Loại cảm giác cao cao tại thượng này, khiến hắn đứng dưới trăng sao, được phủ lên một lớp ánh sáng ngạo nghễ chói mắt.
"Khinh người quá mức." Nam tử tức giận chửi mắng đưa một tay về phía bên hông, mà thị vệ kia cũng cảnh giác lui ra sau vài bước, vừa nãy lúc mới đi vào, bọn chúng cũng đã đề phòng. Nhìn xem cách ăn mặc này, đoán chừng không giống như đến lựa chọn nô lệ.
Quả nhiên, theo động tác trong tay nam tử, thị vệ kia chỉ thấy trước mắt chợt lóe sáng lên, tên kia lại nắm một thanh nhuyễn kiếm trong tay, đám người bị chặn lại phía sau cũng cũng rút vũ khí từ bên hông, trong tay áo ra, chuẩn bị đánh cược một trận sinh tử.
Ngay lập tức, toàn bộ Lạc Thành phòng thủ chặt chẽ, đám binh sĩ trên cổng thành rối rít cầm giáo mác thật dài trong tay xông xuống dưới, mà phía sau, lại 'rầm' một tiếng thật lớn, đem cổng thành đóng lại. Cả một bãi đất xung quanh, bị bao vây tấn công bốn phía, đám người lúc nãy kia càng giống như con thú bị vây khốn, cùng tựa vào nhau.
Đống lửa dưới chân Lạc Thành bao bọc thành một quả cầu lửa, nhiệt độ nóng rực thiêu cháy gió thu dịu lạnh, càng đem nhóm người kia vây lại một chỗ bức vào góc chết.