Chương 88: Chiếc Nhẫn Kỳ Lạ

Thi Tiệp Dư chọn một nơi yên tĩnh, bốn phía hòn non bộ vây quanh, lại có lá trúc xanh biếc bao bọc bốn bề, đứng ở bên trong, người đi ngang qua căn bản sẽ không nhìn thấy.

Nơi xa, có Đào Tâm canh chừng, cho nên Thi Tiệp Dư cũng không lo lắng.

Chân đạp lên mặt đất, phát ra tiếng lẹt xẹt vang dội, Lý Yên bước từng bước tập tễnh, chỗ té ngã bị thương, mơ hồ truyền đến đau đớn, đi ra đằng sau phiến núi giả, Thi Tiệp Dư vội vàng tiến lên, "Thế nào rồi, còn đau sao?"

Lý Yên tựa lưng vào vách đá cứng rắn lạnh như băng, hai mắt nhìn xuống đất, không nói một câu.

"Vừa rồi thật muốn dọa ta sợ chết mất," Thi Tiệp Dư vỗ ngực một cái, thần sắc vui mừng, "may nhờ hoàng hậu nương nương thông tuệ, bằng không, tỷ đã gặp rắc rối lớn rồi."

Lý Yên nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhưng cũng không hỏi ra nghi ngờ trong lòng, Thi Tiệp Dư lập tức nắm lấy tay Lý Yên, thanh âm, đã có phần nghẹn ngào, sắc mặt nàng ta có phần kích động, trong hốc mắt, đã mờ mịt không dứt, "Nhưng năm này, để tỷ chịu uất ức rồi."

Bàn tay cầm lấy mình, khẽ run rẩy, lại còn yếu ớt như vậy, Lý Yên nhìn vẻ mặt đầy khổ sở của Thi Tiệp Dư, tâm, lại lần nữa mềm xuống, "Thi Tiệp Dư không cần phải như vậy, nô tỳ bây giờ, cũng rất tốt."

Xưng hô xa lạ như vậy, khiến Thi Tiệp Dư bị tổn thương, nhìn cô gái cùng chung hoạn nạn ngày xưa, Thi Tiệp Dư không nhịn được vươn tay nắm thật chặt, "Đều do ta không tốt, ta không tốt, ta không giữ lời hứa, hại tỷ."

Thanh âm, mang theo tràn đầy nức nở, nàng ta, biểu lộ vẻ hối hận, "Trước đây, ta không nên..."

Lý Yên nghe tới đây, lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Đừng nhắc đến trước đây nữa, khi đó, nô tỳ cam tâm tình nguyện."

Cô gái mở miệng một tiếng nô tỳ hai tiếng nô tỳ, khiến lòng Thi Tiệp Dư càng thêm nặng nề đến tận đáy cốc, "Tỷ vẫn không thể tha thứ cho ta?"

"Ta, chưa từng trách muội." Lý Yên mở miệng nói, từng vần từng chữ chân thành hữu lực, "Ta vốn không muốn ở trong nơi thâm cung này, ta đã sớm nói qua, ta dường như, không thích hợp với nơi này."

Thi Tiệp Dư nhìn nàng ta thần sắc lãnh đạm, chỉ cảm thấy, trong lòng có phần chua xót, "Những năm này, nếu không phải hoàng thượng che chở, ta, đã sớm khó bảo toàn thân mình, hoàng thượng một mực che giấu ta vô cùng kín cẩn, nhưng bây giờ, tai họa lần lượt kéo đến, khiến ta không cách nào né tránh. Ta năm lần bảy lượt từ quỷ môn quan trở về, ta muốn đưa tỷ từ Hoán Sa Cung ra ngoài, nhưng... ta lại sợ, tự thân mình còn khó chu toàn, một khi thành mục tiêu công kích, người ở bên cạnh ta, sẽ phải chịu tổn thương trước tiên."

Tình cảnh của nàng ta, Lý Yên biết. Cứ nhìn Phong Phi Duyệt mà xem, cho dù có là hoàng hậu thì thế nào, còn không phải là, từng giây từng khắc đề phòng hay sao.

"Không cần nói nữa, ta hiểu." Đôi tay Lý Yên bị nàng ta giữ chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đương căng thẳng, cũng chậm rãi kéo ra, "Ta thật sự không trách muội."

Thi Tiệp Dư nhẹ lắc đầu, biểu tình trên mặt, càng thêm khó khăn, "Nhiều năm như vậy, là ta đã để tỷ chịu khổ, ta nên sớm đón tỷ ra ngoài, trong thâm cung quá tịch mịch, có tỷ, ta cũng liền có bạn."

"Ta ở trong Hoán Sa Cung, thật sự rất tốt." Lý Yên thấy nàng ta một mực tự trách, tâm tình cũng khó chịu theo, "Muội ở đó một mình, cũng không dễ dàng gì, không cần lo cho ta, hoàng hậu nương nương đối với ta rất tốt."

"Ta biết, nương nương là người tốt, tuyệt đối sẽ không bạc đãi tỷ." Thi Tiệp Dư thấy đầu tóc cô gái rối tung, không nhịn được vươn một tay, kéo từng nhánh từng nhánh tóc của nàng ta ra sau gáy, cảnh tượng như vậy, hai người giống như trở về lúc ban đầu, Lý Yên nắm lấy tay Thi Tiệp Dư, nói, "Muội mau trở về đi thôi, bây giờ đã là nương nương, cần phải tránh hiềm nghi, mọi chuyện... tự mình cẩn trọng một chút."

Thi Tiệp Dư nén nước mắt, hai tay thuận thế ôm cổ Lý Yên, một cỗ hơi thở ấm áp, từ từ bao trọn lấy cả hai người, "Thật tốt, lại giống hệt như trước kia, ta thật sự muốn trở lại khi đó."

Nghe thấy lời nói chân thành của nàng ta, lòng Lý Yên không khỏi đau xót, cô gái đưa một tay vỗ lên lưng Thi Tiệp Dư, "Phải biết quý trọng hiện tại, muội đã đồng ý với ta, phải sống thật tốt."

Thanh âm của cô gái, ở ngay bên tai, Thi Tiệp Dư nặng nề gật đầu, "Ta cho rằng, tỷ sẽ không tha thứ cho ta."

Lý Yên giật mình, nàng ta, vẫn như lúc đầu, một chút cũng không thay đổi. Cười thầm đưa tay ra vỗ nhẹ, "Không nên suy nghĩ nhiều, bất đắc dĩ của muội ta hiểu, phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ta cũng không thể giúp được gì uội."

Thi Tiệp Dư ý vị lắc đầu, "Bất luận thế nào, ta cũng nhất định đưa tỷ ra ngoài, trước lúc đó, phải giống như ta, sống thật là tốt, chúng ta cùng nhau, sống thật tốt!"

Nàng ta lùi ra một bước, hai người bình tĩnh nhìn nhau, Lý Yên nhìn vẻ kiên định trong mắt nàng ta, cuối cùng gật đầu, "Được rồi, muội mau trở về đi, bị người khác nhìn thấy không tốt."

Thi Tiệp Dư thấy Lý Yên đồng ý, vui vẻ không thôi, hai tay dùng sức siết chặt một cái, liền định xoay người rời đi, mới vừa nhấc bước chân, liền quay người lại dặn dò, "Bây giờ không thể che đi tai mắt mọi người như ở trong Hoán Sa Cung, mọi việc, đều phải hành sự cẩn trọng."

Lý Yên mỉm cười gật đầu, cô gái lúc này mới an tâm mà đi ra ngoài, nhìn bóng lưng Thi Tiệp Dư cùng Đào Tâm trở về, Lý Yên cũng không vội vã ra ngoài, mà đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ đến mất hồn.

Đến buổi tối, thần sắc Lý Yên cực tốt, cũng không ở lại trong phòng nghỉ ngơi, mà đi đến Phượng Liễm Cung hầu hạ.

Phong Phi Duyệt không còn vướng mắc với tờ giấy kia nữa, hấp một bầu rượu, đối mặt với đình viện mở rộng cửa, thanh nhàn thưởng thức hoa tuyết tung bay bên ngoài.

Lý Yên mang lò sưởi vào, chủ tớ hai người cùng nhìn ra bên ngoài, không có chút trao đổi ngôn từ, chớp mắt một cái, hoàng đế lại từ bên ngoài đi vào.

Một thân màu vàng rực rỡ, ở giữa biển tuyết trắng xóa này, lại cực kỳ nổi bật, vạt áo nhiễm gió lạnh, đạp lên tuyết vụn đầy đất bước vào trong điện.

Lý Yên vội vàng hành lễ, Phong Phi Duyệt ngồi im một chỗ, chỉ là nhìn một cái, liền xoay đầu đi, vẫn như cũ thưởng thức bông tuyết mỏng như cánh ve.

Cô Dạ Kiết cũng không để ý, khẽ cong người một cái ngồi xuống cạnh Phong Phi Duyệt, vươn tay kéo bàn tay mềm mịn của nàng sang, che trong lòng bàn tay mình.

Phong Phi Duyệt ghé mắt, nhìn sang gương mặt tuấn tú của nam tử, "Tiểu hoàng tử bên kia, đều xong cả rồi?"

Cô Dạ Kiết đưa một tay chống trán, gật đầu, trong mắt hiện đầy tia máu đỏ hồng, dường như, không được ngủ một giấc ngon lành, nhìn sắc mặt của hắn, cũng tiều tụy vô cùng, "Duyệt Nhi..."

"Ừ?" Nàng đáp nhẹ một tiếng, thu lấy yêu thương đầy bụng.

"Tại sao... trẫm cảm giác thấy đứa bé kia, với trẫm..." Hắn có chút bất đắc dĩ thu tay lại, có vẻ đau đầu, "giống như, rất xa lạ với trẫm."

Phong Phi Duyệt nhìn khuôn mặt đầy u sầu của hắn, bàn tay bị nắm chặt, ngược lại, bắt lấy ngón tay thon dài của hắn, "Hoàng thượng, đứa bé còn nhỏ, huống hồ lại được Minh hoàng quý phi giữ lại bên mình chăm sóc, tất nhiên có chút xa lạ với người, máu mủ tình thâm, chờ lớn lên một chút, thì sẽ tốt thôi."

Cô Dạ Kiết gật đầu, thầm nghĩ, cái này có lẽ là do mình mới lần đầu làm cha có chút lo nghĩ, cho nên, cũng không có dò xét nữa.

Lý Yên nhìn hai người ngồi chung một chỗ, mỗi một ánh mắt, hay là, mỗi một động tác vô thức, đều khiến Lý Yên hiểu rõ Thi Tiệp Dư cũng không dễ dàng gì, ba ngàn giai lệ, hơn nữa tính tình nàng ta không tranh không giành, bảo vệ được mình, đã là vạn hạnh.

Hai tay hoàng đế bao lấy tay mềm của Phong Phi Duyệt, trong nội điện, tuy có lò sưởi, nhưng trong tay vẫn lạnh như băng. Hắn từng lần từng lần hà hơi, kéo tay nàng đặt bên môi mình, hà khí nóng, mà Phong Phi Duyệt, giống như có điều suy nghĩ đến thất thần. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lý Yên có chút sầu não, hai mắt nhìn chằm chằm gò má tuấn lãng của nam tử, nâng lên một chút ý cười.

Không có gì tốt hơn, là hắn được sống tốt, thật tốt...

Trên tay khôi phục ấm áp, Phong Phi Duyệt hoàn hồn ghé mắt, thấy hắn đang chấp nâng hai tay của mình, lập tức, mặt đỏ tới mang tai, trái tim ầm ầm một kích, thật ấm áp.

Kéo tay của Cô Dạ Kiết sang, vuốt ve ngón tay thon dài của nam tử, mỗi một động tác xoa bóp của nàng, đem ấm áp trong lòng bàn tay truyền sang cho hắn, động tác, vốn cũng không dịu dàng tỷ mỷ như những phi tần khác. Nàng không tiết chế được lực đạo của mình, Cô Dạ Kiết nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, mỉm cười ra miệng, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thích ý.

"Nương nương..." Ngọc Kiều từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy hoàng đế ở đây, vội vàng hành lễ.

"Chuyện gì?" Thấy thần sắc cô gái khẩn trương, Phong Phi Duyệt buông tay ra.

"Nô tỳ vừa mới đi ngang qua tẩm điện của Nghi hoàng quý phi, thấy nương nương từ trong điện đi ra bị vấp ngã, Nghi hoàng quý phi bảo nô tỳ đừng nói với người, nhưng... nô tỳ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất bất an." Dù sao cũng là đại sự liên quan đến long tử trong bụng, là ai cũng không dám giấu giếm.

"Có gì đáng ngại không?" Nàng ta hành động bất tiện, lại còn mang theo cái bụng tùy tiện đi lại.

"Nghi hoàng quý phi đã bảo nô tỳ dìu trở lại tẩm điện, theo nô tỳ thấy, chắc là không có gì đáng ngại." Ngọc Kiều thành thực đáp lời, Phong Phi Duyệt suy nghĩ một lát, vẫn là đứng lên, "Bổn cung đến xem thử."

Lý Yên thấy bão tuyết bên ngoài vẫn như cũ không ngừng rơi, vội đi lấy áo choàng khoác lên vai nàng, Phong Phi Duyệt thấy Cô Dạ Kiết ngồi yên không nhúc nhích, liền tiến lên kéo hắn, "Hoàng thượng, đi cùng thần thiếp một chuyến."

Mặc dù Nghi hoàng quý phi không được sủng ái, nhưng đứa bé trong bụng, dù sao cũng là của mình, Cô Dạ Kiết không cự tuyệt, bốn người một đường đi đến chỗ Quân Nghi.

Nha hoàn canh giữ ngoài cửa điện lạnh đến dậm chân, gió rét thổi vào, cô gái vừa ngẩng đầu, liền trông thấy đám người phía đối diện đi tới.

Trên mặt lập tức hiện ra vẻ không thể tưởng tượng được, mắt hạnh trợn tròn, vòng lấy hai vai sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm xuống dưới, "Nô... nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương." Kể từ khi Nghi hoàng quý phi chuyển vào tẩm điện, hoàng thượng đến một bước cũng chưa từng đặt chân đến, mà hôm nay...

Trời mùa đông khắc nghiệt, nha hoàn kia lại sợ tới mức trên trán túa đầy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Phong Phi Duyệt không suy nghĩ nhiều, càng không có chủ ý tới, bảo Ngọc Kiều cùng Lý Yên canh chừng bên ngoài, hai người liền cùng nhau đi vào trong.

"Nương nương..." Sau lưng, nha hoàn kia kịp thời phản ứng đúng lúc, sải bước đuổi theo, "nô... nô tỳ còn chưa thông báo."

"Thế nào, trẫm gặp mặt một lần, còn cần nhiều quy củ như vậy?" Hoàng đế lạnh mắt liếc nhìn nha hoàn trước người, thanh âm đã có phần không vui.

Nha hoàn thấy thế, sao còn dám ngăn trở, quỳ gối một cái, chỉ có thể nhìn hai người đi vào, kêu cũng kêu không được, cả trái tim treo ngược nơi cổ họng.

Phong Phi Duyệt đi bên cạnh Cô Dạ Kiết, vào trong đại điện, bên trong, ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có, trống rỗng, chỉ có vài chao đèn nhỏ. Nàng nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của nha hoàn kia, chân giẫm trên mặt đất lạnh như băng không nhịn được kéo chậm vài phần, "Hoàng thượng, nếu Nghi hoàng quý phi không có việc gì, thần thiếp thấy hôm nay cũng không còn sớm nữa, không bằng, chúng ta hôm khác lại đến thăm."

Cô Dạ Kiết lơ đãng. "Chuyện đã đến đây..." Bước chân nam tử, đã rơi vào trong.

Trong lòng nàng kinh hãi, chợt cảm thấy khẩn trương bất an, một bước cũng không dám ngừng nghỉ theo sát phía sau, hai chân vừa mới đi vào, liền trông thấy Quân Ẩn ngồi bên giường, mà Quân Nghi thì hai mắt lại đỏ bừng, động tác ôm nhau, lưu lại rõ ràng như vậy.

Phong Phi Duyệt bởi vì nóng vội mà đâm sầm vào lưng Cô Dạ Kiết một cái, xuyên qua đầu vai nam tử nhìn quanh phía trước, Quân Ẩn hơi biến sắc, kịp thời phản ứng, "Thần, tham kiến hoàng thượng."

"Quân tướng soái," Cô Dạ Kiết đi lên trước, tầm mắt lo lắng rơi lên trên người Quân Nghi, "sắc trời đã tối, ngươi đường đường một tướng quân, thế nhưng lại ở trong hậu cung, nếu truyền ra ngoài..."

"Bẩm hoàng thượng, biểu muội không cẩn thận vấp ngã ngoài điện, vừa vặn thần đi ngang qua, liền đỡ muội ấy vào, biểu muội từ nhỏ đã cực kỳ ỷ lại vào vi thần, mong rằng hoàng thượng thứ tội." Quân Ẩn khẽ cúi đầu, thần thái tự nhiên, thật không nhìn ra chút khác thường.

Trong lòng Phong Phi Duyệt rơi lộp bộp, đi theo, ngồi xuống cạnh Quân Nghi, "Sao lại không cẩn thân như vậy, có bị thương ở đâu không?"

"Không... không có." Quân Nghi sợ hãi, nói chuyện cũng run rẩy.

"Nhìn này, hoàng thượng đích thân sang đây thăm muội, lần sau phải cẩn thận một chút, biết không?" Phong Phi Duyệt nhẹ giọng dặn dò, khó khăn kéo trái tim lơ lửng của Quân Nghi xuống.

"Biết rồi, để tỷ tỷ cùng hoàng thượng lo lắng là thần thiếp không đúng." Quân Nghi cúi thấp đầu, chăn gấm đắp ở thắt lưng, Phong Phi Duyệt không để lại dấu vết nắm hai tay nàng ta, ý bảo nàng ta không nên hoảng hốt.

Cô Dạ Kiết cũng không có suy nghĩ sâu xa, Quân Nghi không giống với Phong Phi Duyệt, nàng ta, là nữ nhi Quân gia chân chính.

"Đứng dậy đi."

"Tạ hoàng thượng." Quân Ẩn hành lễ đứng dậy, ánh mắt không hề khác thường, Cô Dạ Kiết nhìn ba người trong điện, trong lòng tuy có nghi ngờ cùng không vui, nhưng vẫn không nói ra miệng, chỉ là đứng bên cạnh, tuấn nhan lãnh liệt.

Phong Phi Duyệt thấy Quân Nghi quả thật không có gì đáng ngại, an ủi vài câu, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mang trên mặt vài phần chột dạ có lỗi, nàng không dám nhìn mặt Cô Dạ Kiết, lúc nãy ở trong Phượng Liễm Cung, hoàng đế nói đứa bé của Minh hoàng quý phi xa lạ với hắn, Phong Phi Duyệt đã có lo lắng...

Đi theo sau lưng Cô Dạ Kiết, một trước một sau, Ngọc Kiều cùng Lý Yên canh chừng bên ngoài không dám nói lời nào, cũng chỉ có thể yên lặng đuổi theo.

Hoàng đế cũng không trở lại Phượng Liễm Cung, ở vài chỗ cua quẹo, sau khi mọi người hành lễ, thì đưa mắt nhìn bóng lưng Cô Dạ Kiết rời đi.

Trở về hậu cung, Phong Phi Duyệt giải tán hạ nhân, một mình lưu lại trong điện, trên người cảm thấy lạnh, lúc này mới đứng dậy đi về phía giường phượng, nào ngờ, mới đi vài bước, một đạo kình phong sượt sát qua vành tai, 'keng' một tiếng, một đoản kiếm rơi lên trên trụ đồng phía trước.

Nàng vội vàng xoay người, nhưng lại không thấy kẻ nào khả nghi, đắn đo năm lần bảy lượt, dứt khoát lấy đoản kiếm cắm bên trên xuống.

Bên trong, một mảnh nặng trịch. Phong Phi Duyệt xé mở phong thư, nghiêng một cái, từ bên trong lại 'đinh' một tiếng, rơi ra chiếc nhẫn. Mặt ngoài thuần chất màu tím, trông rất đẹp mắt. Phía trên, chạm khắc bảy đóa hoa nhỏ đủ màu đủ sắc, nàng hiếu kỳ nhặt nó lên, bên trong có kèm theo một tờ giấy, nhưng mà cũng trắng tinh một mảnh, không có chữ nào.

Đây là ý gì?

Nàng nhăn lên đôi mi thanh tú. Nhìn chiếc nhẫn dưới ánh nến phản chiếu lấp lánh trong trẻo, giống như là bị mê hoặc, Phong Phi Duyệt nâng một tay lên, đem chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của mình. Cảm giác lạnh băng, lập tức bao vây trọn cả ngón tay, nhỏ nhắn, nhưng lại cực kỳ trùng khít, đeo đến phần đuôi rồi, chiếc nhẫn kia theo đó lóe lên tia sáng huỳnh quanh màu tím, sau đó, lập tức ảm đạm xuống.

Nàng nhìn một lúc, cảm thấy không ổn, muốn lấy ra, nhưng mà làm thế nào cũng không rút ra được.


Ây chà, nhẫn của ai mà bá đạo thế ko biết, hề hề, cho Chip cười gian miếng ~O

~