Đôi con ngươi lẫm liệt của Cô Dạ Kiết, xẹt qua vành tai Phong Phi Duyệt, rơi lên gương mặt nhỏ nhắn nơm nớp lo sợ sau lưng nàng kia.
Lý Yên co rúc thân thể, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay lại xảy ra sự cố như vậy, nhất thời, quên mất biện giải, ánh mắt nhìn về phía hoàng đế cũng thu lại, không dám nâng lên.
Phong Phi Duyệt tự mình đi lên trước, Lý Yên sau lưng lập tức mất đi che chắn, nhìn thấy thân ảnh màu vàng kia đột ngột xuất hiện trước mắt mình, vô thức lui về sau một bước.
Đi tới trước bàn, Phong Phi Duyệt thận trọng đưa tay rơi lên trên một bộ xiêm áo khác, bàn tay nắm ống tay áo, dần dần siết chặt, quả nhiên, mũi châm bén nhọn kia nổi lên cồm cộm, đâm vào lòng bàn tay nàng có chút đau.
Nàng mặt không đổi sắc thả bộ y phục lại trên bàn, "Lý Yên, ngươi qua đây."
Cô gái nghe vậy, ngớ người ra một lúc, nàng ta ngước đầu lên, bất ngờ chạm phải cặp mắt đối diện trước người của hoàng đế, cúi người hành lễ, sau đó mới giống như chạy trốn đi đến bên cạnh Phong Phi Duyệt, "Nương nương."
"Nhìn kỹ xem, đây, là bộ y phục ngươi may sao?" Phong Phi Duyệt nhặt bộ xiêm áo bị hoàng đế xé nát kia lên, giao vào trong tay Lý Yên.
Lý Yên tiến lên trước, hai tay cầm lấy chỗ ống tay áo tinh mịn đó kiểm tra tỷ mỷ, một lát sau, mới lắc lắc đầu nói, "Bẩm nương nương, không phải."
"Ngươi xác định." Phong Phi Duyệt giương cao ngữ điệu, Lý Yên cầm một bộ y phục khác đưa đến trước mặt mình, nhìn một hồi, càng thêm chắc chắn, "Đây không phải là đường may của nô tỳ."
Phong Phi Duyệt nhìn vào đôi con ngươi trong trẻo của cô gái, nàng chỉ nói một chữ. "Được!"
Nghe chủ tớ hai người nói chuyện, đám người đều hai mặt nhìn nhau, rối rít tề tụ lại đây, Phong Phi Duyệt đem hai xấp y phục còn lại đưa ra trước mặt mình, chỉ vào hai xấp đó nói, "Đây là của vị nương nương nào vậy?"
Vừa hỏi ra miệng, một thanh âm thanh thúy liền truyền đến, cô gái lấn lên trước, "Bẩm hoàng hậu nương nương, đây là của thần thiếp chuẩn bị."
Phong Phi Duyệt gật đầu, chỉ vào hai bộ khác nói, "Vậy, đây chắc hẳn là của Thi Tiệp Dư rồi?"
Cô gái bên cạnh bị chỉ đích danh, thần sắc căng thẳng, tiến lên nói, "Bẩm nương nương, là của thần thiếp."
Cô Dạ Kiết nhìn đám người vây xem, mang theo gương mặt tuấn tú âm trầm tiến lên, Phong Phi Duyệt đem hai xấp y phục đưa tới trước mặt Lý Yên, cô gái thấy thế, liền tỷ mỷ xem xét mỗi một đường may, mới nhìn vài ba lượt, Lý Yên liền kích động, cô gái ngước mắt, nhìn về phía Phong Phi Duyệt đầy hy vọng.
Thế nhưng, người con gái lại đưa một tay ra, đem lời Lý Yên muốn nói ngăn lại giữa chừng, xoay người hướng sang Cô Dạ Kiết bên cạnh, "Hoàng thượng, thần thiếp có một yêu cầu quá đáng."
"Nói!" Thanh âm nam tử lạnh lẽo. Cứ như vậy bật ra.
"Thần thiếp hy vọng hoàng thượng có thể chấp thuận, mời sư phụ cắt may bên kia tới đây xem thử, chuyện tay nghề như thế này, dù sao cũng không lừa được người khác." Phong Phi Duyệt chắc chắn, chuyện này, tuyệt đối không thể liên lụy đến Phượng Liễm Cung.
Hoàng đế khẽ chau mày kiếm, đáy đầm tĩnh mịch, tầm mắt lướt qua hai người, rồi lên trên mặt Thi Tiệp Dư. Chỉ thấy nàng ta thần sắc tự nhiên, nhìn mình cười nhẹ như gió, Cô Dạ Kiết cũng không chút cố kỵ gật đầu đồng ý, "Được!"
Tầm mắt Phong Phi Duyệt cũng theo hắn thu hồi, lòng nàng trầm xuống, vẻ mặt mang theo một chút chút ý cười, "Không biết hai vị nương nương có để bụng không?"
Nguyệt mỹ nhân thấy hoàng hậu mở miệng, vội vàng khoát tay, "Nương nương xin cứ truyền sư phụ kia sang đây."
Thi tiệp dủ chỉ cười, tư thái mong manh yếu đuối, mang theo vẻ tuyệt mỹ như liễu rủ, "Nguyệt mỹ nhân nói phải."
Phong Phi Duyệt thấy dáng vẻ hai người đều tự nhiên không chút câu nệ làm bộ làm tịch, liền gật đầu, nha hoàn ở một bên đợi lệnh thấy thế, vội đi ra tẩm điện, tìm sư phụ cắt may đến.
Không qua bao lâu, theo một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, người nọ đã đi tới trước mặt mọi người, hành lễ xong, Phong Phi Duyệt liền gọi hắn qua, "Ngày đó thứ giao vào trong tay ngươi, rồi từ trong Tài Tiễn Cung may lên dấu hiệu của các nương nương, mới đưa trở về đây, vậy mỗi đường may khác nhau, ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ?"
Người kia nhìn xiêm y bị xé rách trên bàn cùng với châm bạc rơi vãi đầy đất, trong lòng nhất thời đoán ra được vài phần, "Bẩm hoàng hậu, nô tài chỉ nhớ rõ y phục Lý Yên cô nương đưa đến, nô tài đã xem xét kỹ càng, tay nghề kia, tất nhiên không ai sánh bằng."
Đối phương là hoàng hậu, nói lời nói thật, cũng không phải sợ gì cả.
Thần sắc Phong Phi Duyệt khấp khởi, tránh người ra, chỉ tay vào hai xấp áo nói, "Vậy làm phiền rồi."
"Nô tài không dám." Nam tử sợ sệt, hành lễ rồi tiến lên, cầm xiêm áo gấp đặt chỉnh tề mở ra, tra xét tỷ mỷ, căn bản không tốn bao nhiêu tâm trí, liền chỉ vào một xấp trong đó nói, "Bẩm hoàng hậu nương nương, đây là của Lý Yên cô nương đưa tới."
Mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn lại, Nguyệt mỹ nhân kia trước đó không chút cố kỵ, trong chớp mắt, liền sụp đổ, nàng ta nhìn dấu hiện may trên bộ y phục, khuôn mặt nhỏ nhắn, nháy mắt mất đi huyết sắc, khẽ kêu một tiếng, "Không, đó không phải..."
Sư phụ cắt may, lại chỉ vào hai bộ áo của nàng ta.
Phong Phi Duyệt nhìn khuôn mặt kinh ngạc khó tin của Nguyệt mỹ nhân, cũng không nói gì, lướt qua đám người, rơi lên trên mặt Thi Tiệp Dư, cô gái không có biểu cảm gì nhiều, gương mặt thanh tú nhã nhặn, càng không thể nhìn thấu ra điều gì.
"Hoàng thượng, không..." Nguyệt mỹ nhân đột nhiên quỳ thụp xuống đất, một đường dập đầu tiến tới bên cạnh Cô Dạ Kiết, đôi tay dùng sức ôm chân hoàng đế, "Thần thiếp không có, bộ y phục đó, mỗi đường kim mũi chỉ đều là thần thiếp tự mình may, thần thiếp oan uổng."
Cô Dạ Kiết ngưng mắt, liếc một cái, gương mặt kia đối với hắn mà nói, xa lạ tới cực điểm, có lẽ từ khi tiến cung đến giờ, nàng ta chưa từng nhận được một lần sủng hạnh, cũng có lẽ, đã lâu đến nỗi, hoàng đế cũng không nhớ được.
Phong Phi Duyệt, Thi Tiệp Dư, còn có một Nguyệt mỹ nhân mình không nhớ rõ, bỏ ai, bảo vệ ai, kết quả như vậy, đối với hoàng đế mà nói, là có thể dễ dàng tiếp nhận nhất. Gương mặt tuấn tú tàn khốc mà lạnh như băng, hắn vung long bào, hất cô gái ra ngoài, Nguyệt mỹ nhân chống đỡ không được ngã xuống, thân thể kéo thành một đường, nhưng vẫn ôm hy vọng cuối cùng, " Hoàng thượng, người tin thần thiếp."
Năm lần bảy lượt đối mặt với trò ám hại vô cớ, Phong Phi Duyệt đã sớm học được cách phủi bỏ sạch sẽ, dù rằng nàng ta là người vô tội, mình, cũng không cách nào cứu được.
"Người đâu, kéo cô ta xuống." Cô Dạ Kiết không liếc mắt thêm một cái, hai thị vệ bên cạnh bước nhanh lên tước, không tốn chút sức lực kiềm chặt hai vai Nguyệt mỹ nhân, một đường kéo thẳng ra ngoài.
"Hoàng thượng tha mạng... thần thiếp thật sự bị oan..." Tiếng khóc, quanh quẩn thật lâu, truyền vào đại điện, mặc dù yếu ớt đứt đoạn, nhưng lại có loại ảo giác đinh tai nhức óc.
Thái hậu hai cung thấy sự tình bày ra như vậy, nhất thời cũng không thốt nên lời, Minh hoàng quý phi nắm chặt tay mình, vẻ mặt hoàng đế thì đầy nộ khí, nàng ta càng không dám truy hỏi, sự tình, cũng cứ như vậy mà qua.
Bầu không khí, nháy mắt có chút khó chịu, tiểu hoàng tử được ôm trong tay cựa mình một cái, oa oa khóc lớn lên. Vẻ tĩnh mật ban đầu, lập tức như cái nồi bị nổ tung, đám ma ma nha hoàn lại bận tối mắt.
Phong Phi Duyệt thấy Lý Yên bên cạnh sắc mặt trắng bệch, hô hấp có vài phần dồn dần, nàng hành lễ, được hoàng đế đồng ý, mang theo Lý Yên rời đi.
Dọc đường đi, hai người không nói một câu, bước chân Phong Phi Duyệt dồn dập, Lý Yên đằng sau chỉ có thể chạy chầm chậm mới theo kịp, gió đêm như nước, rơi lên trên mặt mang theo chút mát lạnh.
Trở lại Phượng Liễm Cũng, nàng liền xoay người ngồi xuống ghế, Lý Yên theo sát sau lưng không nói hai lời, trực tiếp quỳ gối trước mặt nàng, "Nô tỳ, tạ ơn cứu mạng của nương nương."
Phong Phi Duyệt nhìn cô gái quỳ rạp dưới đất, tâm khảm có chút mềm mỏng, "Đứng lên đi, chuyện này, là bổn cung liên lụy tới ngươi."
"Không..." Thế nhưng, Lý Yên vẫn quỳ, không có ý định đứng dậy, "Là lỗi của nô tỳ, đều là lỗi của nô tỳ." Nàng ta vừa quỳ vừa tiến lên, trong mắt đã mờ mịt, "Nương nương, nô tỳ van người, cho nô tỳ xuất cung đi..."
"Xuất cung?" Phong Phi Duyệt khẽ nhăn đầu mi, "Ngươi chưa đủ tuổi, sao có thể tùy ý xuất cung, huống hồ, ngày tháng sinh thần của cung nữ đều được ghi lại, bên trong hoàng cung lại càng canh phòng nghiêm ngặt, ngươi xuất cung thế nào được?"
Lý Yên khẽ lắc đầu, thần sắc khẩn trương, nhưng lại không thể không buộc mình tỉnh táo lại, quỳ một hồi lâu, Phong Phi Duyệt thấy nàng ta không nói lời nào, liền đưa tay ra, rơi lên đầu vai cô gái, muốn đỡ nàng ta đứng lên, "Có lời gì, ngươi cứ nói với bổn cung."
Lý Yên cắn môi, giống như có ẩn tình khó nói, trong lòng đã có điềm xấu, nhưng vẫn ẩn nhẫn không chịu nói, nhìn ánh mắt quan tâm của Phong Phi Duyệt, nàng ta cúi đầu, "Nô tỳ xin lỗi nương nương."
Một tiếng thở dài, Phong Phi Duyệt thu hai tay lại, thấy cô gái yên lặng rơi nước mắt, nhưng nửa chữ cũng không chịu nói, Phong Phi Duyệt cũng không muốn làm người ta khó chịu, phất tay một cái, "Lui xuống nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay, cũng không cần ngươi hầu hạ."
Lý Yên lau đi vệt nước mắt trên mặt, đối với Phong Phi Duyệt, là cực kỳ cảm kích, "Nô tỳ tạ nương nương."
Phong Phi Duyệt tiện tay lật lấy một quyển sách, nằm trên giường quý phi, theo nếp gấp ở giữa mở ra, vừa hay lại là một tờ giấy nàng kẹp ở bên trong.
Bên trên, viết một chữ 'Đình'.
Lý Yên vừa định bước ra ngoài, lập tức dừng lại, nhìn chữ viết bên trên, cô gái thuận miệng hỏi qua, "Nương nương, sao người lại có tên chữ của Thi Tiệp Dư?"
Như bị sét đánh, Phong Phi Duyệt kinh ngạc, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, nàng giả vờ như lơ đãng nhổm người dậy vài phân, "Ngươi nói, đây là do Thi Tiệp Dư viết?"
"Không, nô tỳ nói là, chữ 'Đình' này, không phải chính là tên của Thi Tiệp Dư sao?" Lý Yên nhìn kỹ một chút, nói chắn chắn.
"Thi Tiệp Dư, tên đầy đủ là gì?" Phong Phi Duyệt gấp tờ giấy kia lại, nâng hai mắt lên nhìn thẳng tới Lý Yên.
Thế nhưng, cô gái lại khựng lại, Lý Yên sững sờ, không biết có nên nói hay không, vừa rồi mình buộc miệng nói ra, đã là sai lầm. Nàng ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt ngước lên, nhớ đến ơn cứu mạng của nàng ở tẩm điện Minh hoàng quý phi lúc nãy, cũng liền cắn răng, "Thi Ỷ Đình, đây là tên đầy đủ của Thi Tiệp Dư?"
Phong Phi Duyệt nghe nói, một lúc sau mới có phản ứng, Ỷ Đình... Hai chữ nhìn thấy trên người Lý mỹ nhân, nàng vẫn cho rằng là chữ 'Kỳ Đình'*. Thật không ngờ, lại là Thi Tiệp Dư. Nhưng, tại sao trên người Lý mỹ nhân, lại khắc lên tên họ của Thi Tiệp Dư?
- Chữ 'Ỷ' và chữ 'Kỳ' trong tiếng Trung viết khá giống nhau, chỉ khác một nét phía trước: 倚(Ỷ)- 奇(Kỳ)
Da tóc thân thể, có thể khiến mình khắc cốt ghi tâm như vậy, không phải nhớ thương, thì chính là... căm thù đến tận xương tủy.
Lý Yên thấy nàng thất thần, bản thân cũng nơm nớp lo sợ, ngón tay Phong Phi Duyệt nắm chặt tờ giấy kia, tâm tư đúng lúc thu hồi, hướng sang cô gái bên cạnh nói, "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ, nương nương." Lý Yên nhỏ giọng đáp lời, cúi người lui ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô gái đi ra, Phong Phi Duyệt lại lần nữa mở vật cầm trong tay, hai tay giữ hai mép giấy, dựa vào ánh sáng trong chao đèn, tỷ tỷ mẩn mẩn nhìn chữ viết kia. Lại một lần nữa trùng hợp? Dính dáng đến Thi Tiệp Dư.
Lý mỹ nhân luôn miệng gọi hoàng hậu, còn Cô Dạ Kiết vì ngăn cản mình tiếp tục truy xét, mà hạ lệnh đánh nàng ta đến chết, từng cảnh tượng lần lượt hiện ra trong đầu Phong Phi Duyệt, lẽ nào, phía sau đó dính líu rất rộng?
Hôm nay, chỉ dựa vào một tờ giấy, cùng với lời nói từ miệng Lý Yên, tuyệt đối không thể chứng minh điều gì, Phong Phi Duyệt phóng mắt nhìn ra bên ngoài, hai chân tùy ý thu lại một chỗ, cả người đều ngơ ngác.
Lý Yên vừa bước ra Phượng Liễm Cung, liền có vài phần ảo não, vừa rồi, sao lại không quản được cái miệng của mình như vậy chứ? Nàng ta giơ tay, đánh lên trên miệng mình một cái, bước chân dồn dập trên hành lang. Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, đi vài bước, liền trượt chân lảo đảo một cái, chỉ có thể ổn định tâm thái, từ từ đi.
Tuyết đọng lần nữa bao trùm cả hoàng thành, bên ngoài, cực kỳ lạnh, Lý Yên che kín thân thể hướng về phía chỗ ở của mình đi đến, trên người, bông tuyết đã rơi đầy vai, cô gái dừng chân, phủi chúng đi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng đến đỏ bừng, lỗ mũi càng thêm ê ẩm.
Đi ra hành lang, cần phải đi ngang qua một khuôn viện mới có thể đến nơi, nhìn hoa tuyết như lông ngỗng tung bay, cô gái chần chừ, cuối cùng vẫn là đưa hai tay che đỉnh đầu, chạy ra ngoài.
"Ai ô..." Vậy mà, mặt đất đã kết thành băng, trơn trượt, Lý Yên sơ ý một cái, nặng nề vấp ngã.
Nàng ta nằm trên mặt đất, không lập tức đứng dậy được, hai tay chống hai bên, trên người đã lạnh như băng.
Từng cụm bông tuyết phiêu tán rải xuống, trên mái tóc đen dày của cô gái, toàn bộ đều là một mảnh trắng xóa kia.
Lý Yên ngước mắt nhìn lên, lại trông thấy một gương mặt quen thuộc, một chiếc ô sáng màu che trên đỉnh đầu, cô gái vận một bộ áo voan tơ lụa trắng tinh, đang đứng ở sau lưng mình, cúi người nhìn mình mỉm cười.
Lý Yên kinh hãi, vội vàng đứng dậy, không để ý đến đau đớn trên người, liền quỳ gối trong quyết, "Nô tỳ... tham kiến Thi Tiệp Dư."
"Mau đứng dậy!" Thi Tiệp Dư bảo Đào Tâm đỡ nàng ta dậy, "Sao lại không cẩn thận như vậy, có bị thương không?"
Lý Yên nghe nói, càng thêm sợ hãi, nàng ta rủ hai vai, chỉ là không ngừng lắc đầu, "Nô tỳ không sao."
Trên đỉnh đầu, truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, Thi Tiệp Dư đưa hai tay ra, nắm lấy ngón tay tê cóng đến đỏ bừng của cô gái, kéo đến bên cạnh mình, "Chúng ta đã rất lâu không trò chuyện rồi?"
Lý Yên rụt tay lại, muốn thu hồi, lại bị nàng ta nắm chặt hơn, đừng thấy nàng ta thân thể hư mềm yếu ớt, khí lực, ngược lại rất lớn.
"Tỷ theo ta sang đây, ta chỉ là muốn nói với tỷ vài câu." Cảm giác thấy Lý Yên bài xích, Thi Tiệp Dư bất đắc dĩ buông tay, nàng hướng về phía Đào Tâm dặn dò mấy câu, liền đưa tay cầm lấy cái ô, tự mình hướng phía đằng trước đi tới.
Lý Yên sửng sốt hồi lâu, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của nàng ta, cuối cùng nắm chặt hai tay, bước chân, đạp lên dấu chân trước đó của cô gái, đi theo.