Chương 84: Bóp Chết Đứa Bé

Tẩm điện của Minh hoàng quý phi, bên ngoài, nha hoàn tới tới lui lui chạy qua chạy lại không biết bao nhiêu lượt, thái hậu hai cũng đã đuổi tới, đám ma ma cùng bà đỡ đứng đầy trước cửa điện.

Cô Dạ Kiết không vào được, chỉ có thể đứng ngoài điện sốt ruột chờ đợi, lúc Phong Phi Duyệt chạy đến, liền trông thấy hắn chắp tay đi trên hành lang, thần sắc, không khỏi khẩn trương.

Nàng yên lặng đi đến bên cạnh hắn, bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn, dung mạo trấn định, liền khiến trái tim đang lơ lửng của hắn thoáng an định.

Trong điện, thái hậu hai cung gấp hơn bất kỳ ai khác, nhìn từng đám nha hoàn lần lượt ra vào, nhưng chỉ có thể bất lực đứng trước giường.

Minh hoàng quý phi đã vỡ nước ối, chăn mền phía dưới bị ướt một mảng lớn, hai tay nàng ta nắm chặt lấy khung giường bên trên, vẻ mặt, tràn đầy lo sợ.

"A...."

Tiếng kêu thê lương thảm thiết, xuyên qua cửa điện mỏng manh truyền tới, Phong Phi Duyệt cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình đột ngột siết chặt, đôi con ngươi cương quyết bất tuân kia, lóe lên vài phần khẩn trương sợ hãi.

"Minh hoàng quý phi, dùng sức..." Bà đỡ quỳ gối trên giường, vén y phục của nàng ta tới ngang hông, "tiểu hoàng sẽ lập tức ra ngay thôi."

Bên cạnh, nha hoàn cầm khăn lông nóng, ý vị lau chùi trên trán nàng ta, cô gái đau đến nỗi trước mắt mờ mịt, bàn tay không nơi báu víu rơi lên trên cánh tay nha hoàn, đau đớn đánh tới, nàng ta dùng sức cuộn chặt năm ngón tay.

Nha hoàn kia bị siết đến ứ đọng máu một mảng lớn, cũng không dám hô ra tiếng, chỉ có thể đứng yên tại chỗ thầm chảy nước mắt.

"Thế nào rồi?" Tây thái lo lắng nảy không thôi, tiến lên dò hỏi.

"Bẩm thái hậu, Minh hoàng quý phi sợ là sinh non, thời gian, có thể lâu hơn một chút." Bà đỡ không dám che giấu, thành thực đáp lời.

"Không... cô mẫu," Cô gái trên giường đau đến chết đi sống lại, "cô mẫu, Minh Nhi không chịu nổi..."

Đông thái hậu thấy thế, vội vàng đi đến bên cạnh nàng ta ngồi xuống, "Minh Nhi à, kiên trì một chút, một lát là sẽ qua thôi, nữ nhân mà, cái cửa ải này là khó tránh khỏi." Nhận lấy khăn ướt trong tay nha hoàn, từng chút từng chút lau đi mồ hôi trên mặt nàng ta.

Thần sắc Tây thái hậu không hề có hỉ khí, dung trang hoa quý âm trầm, thanh âm càng thêm cứng nhắc, "Sinh hạ long tử, sau này vinh hoa phú quý hưởng dụng vô tận, nhịn một chút, là qua được thôi."

Minh hoàng quý phi đã không thể nghe lọt, đôi tay không ngừng đánh xuống giường hẹp phía dưới, kêu hô ầm ĩ, càng thêm réo rắt thảm thiết không thôi.

Phong Phi Duyệt nắm chặt tay hoàng đế, thân thể tựa vào cạnh hắn, không dùng quá nhiều lời tiếng, chỉ là nắm thật chặt.

Cô Dạ Kiết nhắm mắt nhưng thần nhìn gương mặt người con gái, hắn đưa tay ôm nàng vào ngực mình, nơi lồng ngực, lại bắt đầu mơ hồ run rẩy.

"Nương nương, dùng sức lần nữa..." Bà mụ đem lấy hai chân nàng ta dạng ra, "đã có thể nhìn thấy đầu của đứa bé rồi."

"Vậy sao?" Tây thái hậu nghe thấy, tiến lên hỏi ra miệng, đi tới sau lưng bà đỡ, "Cuối cùng cũng ra rồi."

"Ta không còn hơi sức nữa..." Minh hoàng quý phi toàn thân mềm nhũn vô lực, đến tiếng kêu đau cũng không phát ra được, "hoàng thượng..."

Cô gái bất tỉnh vài lần, may mà có Lâm Doãn ở bên cạnh, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nhớ, bầu trời Huyền Triều hiện lên bong bóng cá màu trắng, bên trong mới truyền đến tiếng kinh hỉ của bà đỡ, "Nương nương, ra rồi, ra rồi..."

Đứa bé vừa mới lộ ra cái đầu, Tây thái hậu liên hạ lệnh, "Toàn bộ lui ra, trông chừng bên ngoài điện."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy là không hiểu, lại càng không dám trái lệnh, những người có liên can vội vàng đi ra ngoài, ngay cả Lâm Doãn cũng không thể lưu lại.

Cả đại điện, trống rỗng, cũng chỉ còn lại vài người.

Tây thái hậu nắm chặt tay áo, đứa bé chưa ra ngoài, đã nôn nóng hỏi, "Thế nào, là trai hay gái?"

Minh hoàng quý phi không quan tâm nhiều như vậy, dùng hết khí lực hơi sức cuối cùng, đưa bé kia liền theo giữa hai chân trượt ra, bà đỡ vội vàng tiếp nhận, cắt cuốn rốn xong, gấp gáp tra xét.

Nhìn một cái, ngược lại sắc mặt cũng thay đổi, không tránh được ánh mắt dò hỏi của thái hậu hai cung, dè dặt e sợ mở miệng, "Bẩm thái hậu hai cung, là một công chúa."

Một câu, rõ ràng rành mạch, lại khiến đám người sững sờ tại chỗ. Đôi mắt tràn đầy mong chờ của Minh hoàng quý phi mờ mịt hơi nước, khẽ nhổm nửa người trên dậy, 'oanh'... té xuống.

Cả người, giống như bị rút tận khí lực, đến ánh mắt cũng trống rỗng!

Tây thái hậu đến gần nhìn lại lần nữa, đứa trẻ cả người đầy máu được bà đỡ ôm kia, nhất thời, chân tay luống cuống.

"Người đâu!" Qua một lúc, bà ta mới lạnh giọng mở miệng.

Chỉ thấy, phía sau tấm bình phong khổng lồ trong đại điện, một cô gái đi tới, trên tay cầm một chiếc giỏ dùng vải trắng che kín, cô ta tiến lên trước, hành lễ.

Tây thái hậu khom lưng, vạch tấm vải trắng, lại từ bên trong ôm ra một đứa trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai mắt vẫn còn chưa mở, Minh hoàng quý phi té ngã trên giường, không rõ đầu đuôi, nhưng từ trong mắt thái hậu hai cung lại nhìn ra điềm chẳng lành.

"Đây, chính là con của con với hoàng đế!" Tây thái hậu đi về phía Minh hoàng quý phi, trầm giọng ra lệnh.

"Con với hoàng thượng..." Vẻ mặt cô gái đầy khó tin, ánh mắt không khỏi hướng về phía đứa bé trong tay bà đỡ, "Không, cô mẫu..."

"Câm miệng!" Tây thái hậu lạnh giọng cắt đứt, giao đứa bé kia vào tay Đông thái hậu, "Một khi hoàng thượng biết con sinh hạ không phải là long tử, Minh Nhi, đắc sủng mà con muốn có, đời này cũng không thể nhìn tới. Đứa trẻ của Quân gia, không lâu nữa cũng sẽ ra đời, bổn cung đợi lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng được như ý."

Minh hoàng quý phi tuyệt vọng cùng cực, thì ra, thâm hiểm như bà ta, sớm đã nghĩ xong đường lui duy nhất này.

"Đứa bé này, không thể giữ lại!" Ánh mắt Tây thái hậu đầy chán ghét nhìn về phía bà đỡ, cô gái lúc nãy thấy thế, đi đến bên cạnh bà ta nói, "Hay là, để nô tỳ đưa đứa bé ra khỏi cung."

"Cô mẫu, không thể được, nó là con của Minh Nhi mà." Minh hoàng quý phi làm sao chịu đáp ứng, thân thể suy yếu không chịu nổi, nhưng vẫn muốn đứng dậy ngăn cản.

Tây thái hậu lạnh mắt nhìn nàng ta, trong miệng, hung ác phun ra mấy chữ, "Đứa bé này, không thể giữ lại!"

Cô gái vừa tiến lên kia sửng sốt, lập tức quên cả phản ứng, ngay cả Đông thái hậu cũng không hiểu, bà ta ôm đứa bé đứng dậy, giống như, lại lần nữa trông thấy Tây thái hậu lòng dạ hiểm độc của năm đó, "Tỷ tỷ, đem đứa bé kia ra khỏi cung đi, sẽ không có ai phát hiện đâu."

Minh hoàng quý phi ngơ ngác, từ trong cuộc đối thoại ngươi một câu ta một câu của họ, cũng dần dần hiểu ra, thì ra, Tây thái hậu, không chỉ đơn giản là muốn đem con của nàng đưa ra ngoài đơn giản như vậy.

"Thái hậu hai cung, hoàng thượng canh chừng ở ngoài điện, bảo nô tỳ đến hỏi một tiếng, Minh hoàng quý phi có ổn không?" Bên ngoài, truyền đến tiếng nha hoàn thông báo.

Đứa bé vốn đang nằm vùi trong tay bà đỡ bị giật mình một cái, thân thể đỏ máu giãy giụa, cái miệng nhỏ nhắn há to, oa oa oa khóc thành tiếng. Một hồi hỗn loạn này, khiến đứa bé trong tay Đông thái hậu cũng mở miệng khóc theo, cái miệng nhỏ nhắn quẫy động, Tây thái hậu hoảng hồn, bước nhanh lên trước, lập tức che miệng đứa nhỏ lại.

"Ngươi đi ra ngoài nói với hoàng thượng, mẫu tử đều bình an, đợi một lát bên này sắp thu dọn xong rồi."

"Dạ!" Nha hoàn kia vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đầy hỉ khí, chạy về hướng hoàng đế báo tin mừng.

Ngoài điện, mây trời lượn lờ, ngũ sắc mỹ lệ, thắp sáng toàn bộ cả hoàng cung Huyền Triều.

Long bào màu vàng tươi của thiên tử, bị nhuộm lên màu đỏ hồng, bóng đêm trên ngói lưu ly dần dà rơi xuống, có vẻ tĩnh lặng lạ thường.

Một tiếng khóc thét của trẻ con, như dòng suối thanh mát rót vào bầu không khí trầm mặc nặng nề, thanh giòn an nhiên, thư thái cực kỳ.

Cô Dạ Kiết cùng Phong Phi Duyệt hai mặt nhìn nhau, nắm tay, vững vàng dùng sức.

Trong điện, Tây thái hậu nhận lấy đứa bé trong tay bà đỡ, ôm đứa nhỏ đi đến chiếc bàn bên cạnh, vải sa tơ lụa trắng tinh làm nổi bật thân hình nhỏ nhắn của đứa trẻ càng phát ra đỏ hồng. Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ giương lên, đã ngừng khóc.

"Cô mẫu, đừng... người định làm gì?" Minh hoàng quý phi cả kinh thất sắc, thân thể dùng sức ngồi dậy, hai tay chụp hụt, cả người té nhào xuống.

Tây thái hậu thấy thời gian cấp bách, vội đưa tay che mặt đứa bé lại, tay còn lại, rơi lên trên chiếc cổ nhẵn mịn yếu ớt của đứa nhỏ.

Minh hoàng quý phi bò quỳ tiến lên, hai tay gắt gao quấn lấy chân Tây thái hậu, "Cô mẫu, Minh Nhi van cầu ngươi... Hay là, hay là cứ nói với hoàng thượng, Minh Nhi shinh hạ thai long phượng, cô mẫu, người giữ lại đứa bé đi... Van cầu người." Sau lưng, một vệt máu dài quanh co, thanh âm cô gái bi thống, bò dậy muốn đoạt lại đứa bé.

Nhưng, Tây thái hậu lại tránh người một cái, hướng về phía bà đỡ cùng cô gái kia nói, "Lôi nó lại."

Hai người đã bị hù dọa không nhẹ, gật đầu rồi, chỉ có thể tiến lên, mỗi người một bên lôi kéo bả vai Minh hoàng quý phi.

Trên tay Tây thái hậu dùng sức, đứa bé bị kìm chặt cả khuôn mặt đều đỏ bừng, thân thể nhẵn bóng chỉ có hai tay hai chân nhỏ xíu kia vùng vẫy loạn xạ, Minh hoàng quý phi bị kéo lên trên giường, thân thể vốn không còn chút hơn sức nào, giờ đây, càng thêm mềm nhũn hư yếu.

Nàng ta bị đè lại, chỉ có thể nhìn, ý vị khóc.

"Hoàng thượng..." Đó là, con của nàng với Cô Dạ Kiết, Minh hoàng quý phi đột nhiên hất tay ra, định muốn bật dậy xông ra, trên mặt, bị một bạt tai hung hăng đón đầu.

Tây thái hậu xoay người lại, mọi người không đành lòng mà nhìn về phía cái bàn kia, chỉ thấy, trên mặt bàn lạnh như băng, đứa bé đã không nhúc nhích, thân thể nhỏ nhỏ mới chỉ có chút xíu, co rúc ở nơi đó.

"Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn cung còn có thể bảo đảm ngươi nửa đời sau vinh hoa phú quý, nếu có mưu đồ giở trò với bổn cung, kết quả của ngươi, cũng sẽ giống hệt như tỷ tỷ của ngươi." Tây thái hậu lạnh giọng cảnh cáo, hướng sang cô gái kia nói, "Mang đứa bé ra ngoài, nhớ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không được để bất kỳ kẻ nào phát hiện được."

"Dạ, Tây thái hậu." Người kia sắc mặt tái nhợt, vội vã tiến lên, dùng khăn trải bàn bọc lấy thi thể đứa bé bỏ vào trong giỏ, bước chân dồn dập đi về phía tấm bình phong đằng kia, thông qua cửa ngầm, ra khỏi tẩm điện của Minh hoàng quý phi.

Bên ngoài, hoàng đế chờ đợi có chút nôn nóng, một tay lôi kéo Phong Phi Duyệt hỏi, "Có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Hoàng thượng, đó là tiếng của Minh hoàng quý phi," Phong Phi Duyệt mở to mắt nhìn cánh cửa điện đóng chặt, "đứa bé nhất định là bình an vô sự."

Vừa mới nói, liền thấy cửa kia bị mở ra, một cô gái mặc y phục nha hoàn màu hồng phấn vội vàng chạy đến, thần sắc kích động, trong miệng còn hét lớn, "Hoàng thượng.... Minh hoàng quý phi sinh rồi, là... là long tử!"

Một phiến đá gợn ngàn tầng sóng. Hoàng đế khó nén kích động, gương mặt tuấn tú kéo ý cười, vừa định dứt người đi thẳng vào trong, nha hoàn kia liền lên tiếng, "Hoàng thượng, trong phòng sanh không sạch sẽ, thái hậu hai cung đã dặn dò, đợi lát nữa sẽ có người đến mời hoàng thượng."

Cô Dạ Kiết nghe vậy, dừng bước chân, trong lòng vẫn là có khúc mắc.


Trong điện, Minh hoàng quý phi không nhúc nhích nằm trên giường, bà đỡ hầu hạ nàng ta thay xiêm y sạch sẽ, chăn gấm trên giường bị vấy bẩn, cũng đã thay mới rực rỡ hẳn lên, đứa bé, thì nằm ở bên cạnh nàng ta, trải qua một hồi khóc náo, ngủ rất sâu giấc.

Tây thái hậu phất tay một cái, vẻ mặt trấn định, "Đi, mời hoàng thượng vào,"

"Dạ." Ngoài điện, mọi người đã sớm chờ đến sốt ruột, bây giờ nhận được lệnh, hai nha hoàn lập tức từ ngoài điện chạy đi.

"Chuyện ngày hôm nay, nếu như ngươi dám nói ra ngoài một câu, bổn cung tuyệt đối không tha cho ngươi." Tây thái hậu ôm đứa bé, thả vào trong tay bà đỡ.

"Dạ, lão... lão nô không dám." Bà đỡ hận không thể đem trọn cái đầu vùi sâu vào ngực, mà Minh hoàng quý phi nằm ngửa, mặt xám như tro tàn, Đông thái hậu thấy vậy không đành lòng, dìu đỡ nâng nàng ta dậy nằm ngang trên giường, "Minh Nhi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."

"Ngươi phải biết, có hoàng tử này rồi, sự tồn tại của ngươi, đối với bổn cung mà nói đã không còn tác dụng gì nữa." Tây thái hậu không chút dè dặt, mắt lạnh ngạo nghễ nhìn cô gái trên giường. Toàn thân Minh hoàng quý phi run lên, sợ sệt ngước mắt.

Tàn độc của Tây thái hậu, nàng sớm đã biết, trong hậu cung, phàm là kẻ ngăn cản một bước của bà ta, có ai có kết cục tốt hơn mình? Đầu tiên là tỷ tỷ, sau đó... là con của nàng.

Minh hoàng quý phi âm thầm rơi lệ, mông lung hiện ra một lòng hận ý, nàng ta vẫn là cúi đầu, đờ đẫn mở miệng, giống hệt con rối, "Cô mẫu, Minh Nhi biết sai rồi."

Hai tay giấu dưới chăn gấm, vẻ mặt nhu hòa, cứng nhắc an ủi, "Con, ngươi với hoàng đế còn có thể sinh tiếp, nếu như địa vị này không bảo trụ được, sủng hạnh từ đâu mà có nữa?"

Ánh mắt Minh hoàng quý phi trống rỗng, nàng ta chỉ là gật đầu, nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn thuận theo.

Đang nói, thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài điện dồn dập truyền đến, bà đỡ ôm đứa bé trong tay ý vị phát run, đảo mắt, liền trông thấy Cô Dạ Kiết đã đứng trước mặt mình.

Bà ta theo bản năng ôm chặt chiếc bọc kia, Phong Phi Duyệt cùng đi theo sau, trước tiên thỉnh an hai cung thấy hậu.

"Trẫm nhìn xem." Cô Dạ Kiết nhận lấy đứa bé từ trong tay bà đỡ, tư thế ôm trong ngực, còn phải để bà đỡ tự tay dạy hắn.

Đổi một người khác ôm, đứa bé kia vốn đang ngủ say cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào bọc tả, cặp mắt khẽ mở ra một đường, hai bàn tay múp míp đô đô kháng nghị giơ lên, oa oa khóc lớn.

Cô Dạ Kiết đột nhiên cảm thấy tay chân chân luống cuống, chỉ là ôm đứa nhỏ đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn nó khóc.

"Oa oa...."

Thanh âm vang dội, đứa bé khóc khản thét cả cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo.

"Hoàng thượng, đứa bé thích động tới động lui," Bà đỡ ở bên cạnh chỉ dạy, "người không thể đứng một chỗ ôm nó."

Phong Phi Duyệt quay đầu nhìn lại, liền trông thấy Cô Dạ Kiết vòng hai tay quanh đứa bé kia, khuỷu tay khẽ cong, đi vài bước. Nàng buồn cười, muốn giãn mặt ra, lại phát hiện khóe môi khô khốc không thôi, căn bản, đến cười cũng không nổi.

Minh hoàng quý phi nhìn nụ cười trên mặt hoàng đế, cánh môi nàng ta vô thức cong lên, lại kéo theo một chuỗi nước mắt, cố nén thế nào cũng không ngăn lại được, toàn bộ trượt vào cổ họng, lạnh, toàn thân nàng phát run.

Một người nam nhân, dù hắn có chú trọng quyền thế hơn nữa, có bất cần đời hơn nữa, đáy lòng, vẫn là khát vọng đứa con của chính mình.

Phong Phi Duyệt nhìn đứa bé trong khuỷu tay Cô Dạ Kiết, không nhịn được tiến lên một bước, muốn nhìn một chút, đứa bé có dáng vẻ như thế nào.

"Hoàng hậu, con không cần qua đó đâu." Sau lưng, truyền đến thanh âm lạnh lẽo của Tây thái hậu, "Tiểu hoàng tử còn chưa mở mắt hoàn toàn, bổn cung chỉ sợ, quý khí của con sẽ chèn ép đứa nhỏ."

Bước chân Phong Phi Duyệt vừa nhấc lên trước đột ngột khựng lại, hoàng đế vừa nghe, ngẩng đầu liếc nhìn đám người một cái, trên mặt tuy có vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì.

"Hoàng thượng, hay là để lão nô ôm cho." Bà đỡ tiến lên, nhận lấy đứa bé từ trong tay Cô Dạ Kiết.

Tây thái hậu thấy hắn không phát giác gì, quả tim thấp thỏm cũng rơi xuống, Cô Dạ Kiết tiến lên, ở bên giường của Minh hoàng quý phi ngồi xuống, cô gái đưa tay ra, đặt vào trong lòng bàn tay hắn, "Hoàng thượng...."

"Không cần nói gì cả, chuyên tâm tĩnh dưỡng thân thể." Hoàng đế nắm lấy tay nàng ta, đem chăn gấm đắp phía trên kéo dịch lên trên một chút, khóe mắt Minh hoàng quý phi rưng rưng, yên lặng gật đầu.

Ngồi một lúc, Cô Dạ Kiết liền muốn đứng dậy, cô gái thấy vậy, vội vươn tay kéo tay áo của hắn, siết thật chặt, không chịu buông ra.

Phong Phi Duyệt đứng trong tẩm điện rộng lớn, bóng lưng cao lớn của hoàng đế có thể nhìn thấy do dự, bà đỡ ôm đứa bé, đứng bên cạnh hai người bọn họ. Trong phút chốc, nàng cảm giác thấy chính mình, thì ra là dư thừa. Đã không nghĩ ra được, ban đầu mình là làm thế nào cùng hoàng đế đi vào đây, chỉ biết rằng, lúc này, nàng ở đây, ai cũng không tựa vào được.

"Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ." Minh hoàng quý phi không buông tay, Cô Dạ Kiết tùy theo ngồi xuống lại.

Phong Phi Duyệt lui ra phía sau một bước, từ từ xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ đi ra khỏi tẩm điện.

Ngoại trừ Tây thái hậu, cũng không có ai phát hiện, bà ta nhìn người con gái toàn thân cô tịnh, đắc ý cười lên.

Phong Phi Duyệt bước ra, cung nữ thái giám bên ngoài rối rít quỳ xuống hành lễ, đứng trên thềm đá tầng tầng chồng chất, nàng mím môi, cười đến khổ sở. Hoàng hậu, cũng chỉ là 'ở trên cao khó tránh gió rét' mà thôi. Đứng ở nơi người khác vươn tay không thể chạm đến, nhưng ngay cả hạnh phúc một nữ nhân cần có nhất, cũng không nắm giữ được.

Hài cung đình khoan hậu, đạp lên nền đất, hư ảo giống như đặt mình trong đám mây.

Phong Phi Duyệt đi thẳng đến tẩm điện của Quân Nghi, vừa đi vào, quả nhiên, liền nhìn thấy Quân Ẩn.

Thấy vẻ mặt thất thần của nàng, Quân Ẩn bắt đầu vặn xoắn chân mày, "Sinh rồi?"

Phong Phi Duyệt gật đầu, tiếc chữ như vàng, thân thể mềm nhũn ngồi xuống.

"Là trai hay gái?" Bàn tay Quân Ẩn đặt trên bàn nắm chặt thành quyền, nổi gân xanh.

Phong Phi Duyệt hai tay chống trán, trầm mặc giây lát, nói ra mấy chữ, "Là hoàng tử."

Trong điện tĩnh mịch, không khí lập tức hạ xuống lạnh lẽo, Quân Ẩn một chưởng mãnh kích trên bàn, "Một đám phế vật."

Khí lực cực đại, chấn động đến nỗi cánh tay nàng tê dại, Quân Nghi ngồi ở một bên, không nói tiếng nào.

"Ván đã đóng thuyền, chúng ta không có cách nào cả." Ngữ khí Phong Phi Duyệt lãnh đạm, tiện tay đem nhánh tóc rơi tán hất ra sau đầu, "Huynh xuống tay trước không thành, thật đúng là, thế sự khó lường."

Quân Ẩn chỉ là hừ lạnh một tiếng, "Hoàng tử thì sao chứ, để xem xem, liệu nó có mạng đợi được đến ngày kế thừa sự nghiệp đại thống kia hay không?"

Trên mặt nam tử, là vẻ điên cuồng, gương mặt tuấn tú dữ tợn, đầy tranh đấu quyền lực, Phong Phi Duyệt xoay đầu sang chỗ khác, chỉ thấy Quân Nghi thủy chung cúi đầu, hai tay vuốt ve bụng của mình, cũng không nghe lọt cuộc đối thoại của hai người họ.

Quân Ẩn lưu lại không bao lâu, liền trở vể, dưới ánh đèn, chỉ còn lại hai người.

"Tỷ tỷ, nó vừa rồi đá muội một cái." Quân Nghi đột nhiên mở miệng, kéo tầm mắt của Phong Phi Duyệt sang.

"Ai?" Nàng nhất thời không kịp phản ứng theo, thuận miệng hỏi ngược lại.

Quân Nghi kéo tay của nàng, đặt lên bụng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh chứa đầy kích động, "Trong này."

Phong Phi Duyệt đặt lên trên mới một lúc, liền cảm thấy dưới lòng bàn tay, bị đá một cước nho nhỏ, lực đạo rất là nhẹ, rất mềm, loại cảm giác đó, thật sự là vô cùng kỳ diệu.

Hai người nhìn nhau một cái, rồi đều bật cười, nàng thu tay lại, khép chặt năm ngón tay.

Quân Nghi nói, hy vọng bây giờ của nàng, chính là ở trên người đứa bé này, mặc kệ là con trai hay con gái, nàng đều thích, quyền lực của nam nhân, nàng không tranh, cũng không giành, nên là số mạng của nàng, nàng cũng chỉ có thể tiếp nhận.

"Đợi đứa bé được sinh ra rồi, muội liền có thêm một người ở bên cạnh mình."

Tâm tình của nàng ấy, Phong Phi Duyệt tất nhiên hiểu, một cô gái giống như nàng ấy, nhất đinh cả đời, chỉ một mình, lưu lại trong thâm cung này. Có đứa bé, ngày qua ngày, cũng sẽ không khó khăn chịu đựng như vậy nữa.

Phong Phi Duyệt cũng không ở lâu, lúc đi ra khỏi tẩm điện, bầu trời lác đác bông tuyết kéo đến, giống như là tơ liễu phiêu linh rơi đầy đầu vai, một cước giẫm lên cành khô lạnh như băng, chỉ có cô đơn tịch mịch làm bạn.