"Hoàng... hoàng hậu nương nương," Ma ma hoàn hồn, không để ý đồ đạc dưới đất, trực tiếp quỳ xuống hành lễ, "nô tỳ tham kiến nương nương."
Phong Phi Duyệt lùi một bước, nhìn đồ đạc rơi vãi loảng xoảng tứ tung trên mặt đất, đều là đồ trang sức cổ danh quý trong cung, một ma ma còn trẻ tuổi như vậy, sao trên người lại có những thứ đồ này?
Cô gái quỳ dưới đất, tầm mắt chỉ có thể chạm đến mũi chân Phong Phi Duyệt, đồ trong túi rơi tán loạn bốn phía, nàng ta nôn nóng khó nhịn, chỉ sợ có người khác nhìn thấy, nhưng hoàng hậu phía trên lại không có chút ý định để ình đứng dậy, nàng ta nằm rạp trước mặt Phong Phi Duyệt, không dám nhúc nhích.
"Ngươi là ma ma của cung nào?" Chốc lát, nàng rốt cuộc cũng mở miệng.
"Bẩm nương nương, nô tỳ là ma ma ở Hoán Sa Cung." Cô gái dập đầu, hận không thể đem trọn gương mặt chôn theo xuống.
Hoán Sa Cung...
"Đồ trên mặt đất, là từ đâu mà có vậy?" Phong Phi Duyệt cúi người, nhặt lên một cây trâm vàng được chạm khắc tinh mỹ, loại trâm cài như thế này, ít nhất có thể bằng bổng lộc cả một năm của một nha hoàn trong Hoán Sa Cung.
"Đây...." Ma ma thầm cắn răng, vẻ mặt đầy khó khăn, hai mắt thẳng hướng nhìn chằm chằm những thứ rơi tán dưới đất kia, "Đây là nương nương hậu cung khen thưởng cho nô tỳ."
Phong Phi Duyệt ngồi xổm ở đằng kia, cũng không vội đứng dậy, "Nương nương nào, ra tay hào phóng như vậy."
Cô gái im bặt, quỳ dưới đất cũng không nhúc nhích.
Nàng ta trầm mặc, đôi môi phát run, hai tay tự đè ép lòng bàn tay của mình.
"Ngươi tên là gì?" Phong Phi Duyệt thuận miệng hỏi, chờ một lúc, lại thấy nàng ta chần chừ do dự, trong lòng, càng thêm nghi ngờ.
"Nô tỳ Lý Yên." Cô gái vẫn không chịu ngẩng đầu, ngang qua có tiếng mấy vị phi tần cùng tề tụ đi đến vườn ngự uyển. Lý Yên nghe thấy âm thanh, càng thêm hoảng loạn mất vía, nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn thiết, tràn đầy khẩn cầu.
Phong Phi Duyệt thả lại cây trâm vào tay nàng ta, "Thu dọn một chút, đứng dậy đi."
"Dạ, nương nương. Tạ nương nương." Nàng ta không kịp hành lễ, vội vội vàng vàng đem tất cả đồ đạc rơi dưới đất nhét vào trong túi, không quản được nhiều như vậy, liền giấu trong tay áo đứng nép sau lưng Phong Phi Duyệt.
Cung trang muôn màu muôn vẻ, mỗi một người đều ăn vận trang điểm mỹ lệ, khi nhìn thấy hoàng hậu, đều cúi người hành lễ, Phong Phi Duyệt cho bọn họ đi rồi, mới hướng ra cô gái sau lưng nói, "Theo bổn cung trở về."
Mặt xám như tro tàn, nàng ta tuyệt đối sẽ không ngờ mình nhất thời lỗ mãng, lại đụng phải hoàng hậu.
Hai người một trước một sau, đi ngang qua hậu viện hoàng cung, Phong Phi Duyệt liền trông thấy một tiểu thái giám bước nhanh đến, bộ dáng như có tâm sự nặng nề, nhìn thấy nàng, vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Nô tài tham kiến nương nương."
Tầm mắt, lúc nhìn đến Lý Yên ở sau lưng Phong Phi Duyệt thì trở nên ngơ ngác, nghi vấn trong miệng vốn muốn bật thốt ra, nhưng lại ý thức được Phong Phi Duyệt đang ở đây mà cứng rắn nuốt xuống, vẻ mặt, thấp thỏm lo sợ.
Bất đắc dĩ, Lý Yên chỉ có thể đi theo sau lưng Phong Phi Duyệt hướng phía Phượng Liễm Cung mà tới, lúc đi ngang qua nhau, bàn tay giấu trong tay áo rộng thùng thình, gõ nhẹ lên tên thái giám kia, liếc mắt một cái.
Người nọ gật đầu, đợi đến khi hai người đi xa, mới đứng dậy đi về hướng ngược lại.
Vừa về đến Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt liền tự mình ngồi xuống một bên, năm ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ, nhìn khuôn mặt rủ xuống của Lý ma ma, nàng mở miệng hỏi, "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Lý Yên sửng sốt một lúc, ngay sau đó đáp lời, "Nô tỳ hai mươi."
Nàng gật đầu, nhìn ánh mắt né tránh của cô gái, Phong Phi Duyệt mím chặt khóe môi, "Sau này, ngươi đi theo bổn cung, thế nào?"
Một câu, lại như lâm đại địch, đây vốn dĩ là cơ hội tốt ngàn năm có một, lại khiến Lý ma ma mặt mũi trắng bệch, "Nô tỳ không dám."
"Đi theo bổn cung không được sao?" Phong Phi Duyệt quan sát tường tận trang dung của cô gái, "Phàm là người vào cung, chưa qua hai lăm tuổi, thì chưa thể xuất cung, ngươi vẫn còn năm năm phải không?"
Lý ma ma nghe vậy, đầu gối lại mềm nhũn, quỳ xuống đất, "Bẩm nương nương, nô tỳ chỉ muốn ở trong Hoán Sa Cung yên yên ổn ổn sống qua mấy năm này."
"Yên yên ổn ổn?" Phong Phi Duyệt không nhịn được cười lạnh, đặt hai chân xuống, "Còn nhỏ tuổi, lại có thể làm đến ma ma Hoán Sa Cung, bảo bối ngươi giấu trong tay áo, đủ để ngươi cả đời không lo cơm áo rồi chứ?"
Lý ma ma toàn thân chảy mồ hồi lạnh ròng ròng, ngoài miệng, vẫn cường ngạnh, "Nô tỳ chỉ cầu đủ tuổi rồi thì có thể xuất cung."
Phong Phi Duyệt nghe vậy, chỉ là mím môi cười, đôi con ngươi chiếm lấy ánh mắt sợ hãi cua nàng ta, "Lui xuống đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người của Phượng Liễm Cung, điều động của nội vụ, ngươi không cần lo lắng, bổn cung tự sẽ an bài thỏa đáng."
Lý ma ma kinh ngạc đứng ngơ ngác một chỗ, hai tay ý vị siết chặt lấy thứ trong ống tay áo, hai đầu gối nàng ta dùng sức quỳ, Phong Phi Duyệt nhìn môi anh đào của nàng ta khẽ mở, như có lời muốn nói, nhưng, kiên trì không có kết quả, đành phải chấp nhận đứng lên, bước chân khập khiễng, đi ra khỏi tẩm điện.
Một đường, vừa đi vừa quan sát tứ phía, Lý ma ma nắm chặt ống tay áo, thần sắc khẩn trương đi tới hậu viện, đến nơi đã hẹn trước, tên thái giám kia vẫn còn ở đây, thấy nàng ta tới, vội vàng tiến lên đón, "Sao bây giờ cô mới tới?"
"Trên đường, đụng phải hoàng hậu." Lý ma ma ảo nảo không thôi, dậm chân một cái, "Lần này sợ là không đi được rồi."
"Cái gì?" Thái giám kia kinh ngạc hô ra khỏi miệng, "Cơ hội hiếm có như vậy, bỏ lỡ rồi, lần sau không biết chắc liệu có còn hay không đây."
"Hoàng hậu bảo ta đến bên người hầu hạ, sau này, e là thật sự không thể đi được nữa." Lý ma ma lo lắng vạn phần, thật hận mình không có mắt, vội vội vàng vàng đi mà không nhìn đường.
Thái giám kia nghe vậy, chỉ là tiếc hận than nhẹ, "Nhưng đây là cơ cô đã đợi mấy năm rồi."
Sắc mặt Lý ma ma đầy chán chường, nghĩ ngợi chốc lát, nhất thời không có chủ ý chắc chắn, nàng ta hạ quyết tâm, cắn răng nói, "Đi, xuất cung rồi, mai danh ẩn tích, thì không phải sợ cái gì nữa."
Thái giám hiểu ý cười một tiếng, nhẹ giọng nói, "Người tiếp ứng đang ở ngoại viện, xe ngựa, y phục đều đã chuẩn bị xong, một đường thẳng về hướng Bắc, đừng quay đầu lại."
Lý ma ma giống như nhìn thấy một mảnh sa mạc rộng lớn vô tận không có điểm cuối, nàng lòng tràn đầy vui mừng, kích động đến không nói thành lời, khẩn trươn theo sát sau lưng thái giám kia.
Nhưng... chỉ vừa mới bước ra nửa bước...
"Lý ma ma..." Sau lưng, một tiếng gọi, khiến hai người đồng thời cứng nhắc, bước chân đạp giữa không trung của nàng, thật không đành lòng thu hồi, chỉ thiếu, vài bước như vậy.
"Hoàng hậu nương nương bảo nô tỳ thông báo người một tiếng, một lát nữa, liền đến Phượng Liễm Cung hầu hạ." Ngọc Kiều một thân hỉ khí, đạp lên thanh phong đi tới trước mặt hai người, "Ơ, Lý ma ma, đây là muốn đi đâu?"
"Không có..." Lý Yên khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt vài phần, dù sao cũng ở trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy, nàng tùy tiện mượn cớ ứng phó, "Ta chỉ là đến Hoán Sa Cung, giao phó lại vài chuyện trong tay."
"Không phiền ma ma nhọc lòng," Ngọc Kiều nhìn hai người một cái, "nương nương đã phân phó, người chỉ cần đến một mình là được."
Sắc mặt Lý ma ma đầy tuyệt vọng, đường lui duy nhất, cũng đã bị chặt đứt.
"Được, ta bây giờ liền qua đó," Nàng nhìn thái giám kia một cái, "làm phiền rồi."
Tiểu thái giám giả vờ khách khí vài tiếng, tầm mắt Lý ma ma xuyên qua vành tai của hắn, hướng về cánh cửa đằng xa kia. Lòng bàn chân, giống như bị đóng xuống nền đất, làm thế nào cũng không có khí lực nhấc lên. Khổ sở cười nhạt, nàng đi theo sau Ngọc Kiều, đầu cũng quay về phía trước mà đi.
Phong Phi Duyệt giữ nàng ta lại, cũng không có suy tính gì nhiều, chẳng qua là, nha hoàn chết oan trong chính tẩm điện của nàng lúc trước, chính là xuất thân từ Hoán Sa Cung, mà Lý Yên, lại là ma ma quản sự ở nơi đó, không hơn.
Tùy thân vài ngày, Lý Yên cũng chấp mệnh, toàn tâm toàn ý hầu hạ, được Phong Phi Duyệt giữ lại bên cạnh.
Lúc Cô Dạ Kiết đến, Ngọc Kiều cùng Lý Yên lần lượt định lui ra, Phong Phi Duyệt vùi mình trên giường, thấy hắn đi vào, cũng không hành lễ, chỉ là nằm ở đó không thèm nhúc nhích.
"Khoan đã," Thấy hai người đã đi đến cửa, Phong Phi Duyệt ôm lấy chăn gấm gọi lại, "Lý Yên, ngươi ở lại hầu hạ."
Cô gái kinh sợ, suýt chút thì trặc chân, xoay ngươi lại sắc mặt đã ửng đỏ, "Dạ, nương nương."
Cô Dạ Kiết thấy Phong Phi Duyệt nằm trên giường, liền tự giác tiến tới, ngồi xuống, "Làm sao vậy?"
Nàng không nói lời nào, chỉ là ôm bụng, hoàng đế vừa nhìn liền hiểu, khóe miệng ngậm cười, mập mờ không rõ, "Trẫm ủ cho nàng."
Đứng dậy, hắn tự nhiên giang rộng hai tay ra, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt, "Cởi áo."
Trong điện, ngoài Lý Yên, thì không còn ai bên cạnh, Lý Yên kinh hoảng ngước mắt, nhìn nửa bên mặt của hoàng đế, thấy hắn mở rộng hai tay, vội vàng xoay người đi đến giá mây bên cạnh lấy đồ ngủ. Xúc cảm từ sợi tơ trơn mềm, đầu ngón tay sờ lên rất thoải mái, phía trên, chỉ đơn giản thêu vẽ vân long đang bay lượn, từ vạt áo đến ống tay áo, không có chỗ nào không phải là công phu thượng đẳng, từng mũi kim sợi chỉ tốn thời gian mà thành.
Đồ ngủ minh hoàng chi sắc khoác trên khuỷu tay của mình, hai tay Lý Yên run rẩy không thôi, khó khăn rơi lên trên thắt lưng Cô Dạ Kiết, lại chậm chạp không có động tác tiếp theo. Sắc mặt nam tử âm trầm, có vẻ không vui, bàn tay nhẹ kiềm chặt cằm Lý Yên, hai ngón tay cuộn chặt, đem cả khuôn mặt nàng ta kéo lên.
Hai mắt, giống như nai con, thốt nhiên chạm vào đáy mắt Cô Dạ Kiết, con ngươi mông lung, đôi đồng tử long lanh, hiện lên một tầng hơi nước, rất nhạt, chỉ mờ mịt ẩn sâu trong hốc mắt, ánh mắt, mê luyến mà sâu xa, giống như đã xa cách mấy đời.
Hoàng đế buông lỏng tay, mày kiếm theo đó nhíu lại, hắn mím chặt môi mỏng, trong đầu, bắt đầu hồi tưởng lại gương mặt này.
Hình như, có chút quen thuộc, nhưng mà, chỉ là một bóng hình, như ẩn như hiện.
Lý Yên thấy nam tử ngưng mắt nhìn mình, đôi con ngươi màu hổ phách hiện lên tia nghi hoặc, trong lòng nàng ta kinh hãi, vội vàng cúi đầu nói, "Nô tỳ hầu hạ hoàng thượng cởi áo."
Cô Dạ Kiết giãn chân mày, cũng không suy nghĩ thêm nhiều, mặc cho Lý Yên cởi đai lưng của hắn ra, vòng ra đằng sau, cởi long bào xuống.
Phong Phi Duyệt kê nửa đầu lên gối, cô gái đứng sau lưng hoàng đế, bàn tay, sượt qua phần lưng tinh tráng của hắn, đem tóc của hắn thả xuống toàn bộ, trên đồ ngủ, Lý Yên đem phần tóc nằm trong cổ áo của hắn vuốt ra ngoài, hai lòng bàn tay, dán sát vào tóc đen nhu thuận, từ từ dời xuống.
Bên môi nàng hàm chứa thỏa nguyện, càng nhiều hơn, là dạt dào không thôi, Cô Dạ Kiết thắt nút áo ngủ lại, hai mắt liếc Lý Yên một cái, cực lạnh, "Nha hoàn này tìm ở đâu tới vậy? Chân tay vụng về."
Bỏ lại một câu, liền xoay người đi tới trước giường, vén chăn gấm lên nằm xuống bên cạnh Phong Phi Duyệt, bàn tay chuẩn xác dán lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Lý Yên đứng trong góc tối, chỉ là cúi đầu, lẳng lặng thối lui đến một góc bên cạnh.
Phong Phi Duyệt tựa vào ngực Cô Dạ Kiết, tầm mắt uể oải, vừa vặn trông thấy nước mắt lưu lại trên mặt Lý Yên, uất ức, càng giống như chểnh mảng, bi thương không thể nói rõ.
Lý Yên đứng ở góc kia, rất tối, nàng ta nâng một tay lên, bụm miệng mình, nhẹ nức nở một tiếng, sau đó lại thả tay xuống. Trên bụng, từng đợt ấm áp đánh tới, Phong Phi Duyệt nhẹ ngước đầu, nhìn lên khuôn cằm kiên nghị đẹp mắt của nam tử, "Nha hoàn này, Là từ Hoán Sa Cung đến đấy."
Cô Dạ Kiết đáp nhẹ một tiếng, vẫn không thể nhớ ra được cái gì, vẻ quen thuộc trong khoảnh khắc vừa rồi, cũng đã quên sạch sẽ, đợi đến khi hoàng đế ngủ say rồi, Phong Phi Duyệt mới lặng lẽ nói với Lý Yên, "Ngươi lui xuống trước đi."
Lý Yên gật đầu, thủy chung không dám ngước mặt lên, hành lễ, rồi lui ra ngoài.
Hôm sau, nhìn Lý Yên vẻ mặt tiều tụy người đầy mệt mỏi, Phong Phi Duyệt cũng không có hỏi nàng ta một chữ, tùy ý dặn dò vài câu, rồi bình thường giống như không có chuyện gì.
Phượng Liễm Cung náo nhiệt không ít, lúc này, phi tần đến thỉnh an mới dần dần lui đi, chạm mặt, Thi Tiệp Dư liền dẫn theo Đào Tâm đi vào.
Phong Phi Duyệt ngồi trước bàn, nhìn Đào Tâm bưng trên tay một túi đồ đặt trước mặt mình, "Nương nương, đây là trà thần thiếp tự mình trồng, vừa vặn sáng nay hái được một ít, đem đến cho nương nương."
"Làm phiền Thi Tiệp Dư rồi." Phong Phi Duyệt bảo nàng ta ngồi xuống, phân phó Lý Yên bên cạnh, "Pha trà."
"Dạ, nương nương." Lý Yên trước sau đều cúi thấp đầu, dùng lá hương Thi Tiệp Dư mang đến ngâm vào một ấm trà nóng hổi, vừa mới đi qua, liền nghe thấy tiếng của hoàng đế truyền vào, "Sao vậy, không ai gọi trẫm một tiếng?"
"Mũi của hoàng thượng thật thính." Phong Phi Duyệt cười ôn nhu, nhìn Cô Dạ Kiết ngồi xuống cạnh mình.
Xếp chén tử sa trên bàn thành một dãy, Lý Yên nhấc ấm rót ba chén, nước trà thứ nhất, luôn mang theo mùi vị đắng gắt, cũng là nồng đậm nhất. Phong Phi Duyệt tự mình lấy một chén, nàng cẩn thận đưa cho Cô Dạ Kiết một chén, "Hoàng thượng, mời dùng trà."
Chén cuối cùng, Thi Tiệp Dư một hồi lâu không có động tay, Lý Yên bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm lấy, đưa tới, "Thi Tiệp Dư, mời dùng trà."
Thi Tiệp Dư nghe vậy, hướng sang Phong Phi Duyệt cười nhẹ một tiếng, ngước mắt, lại vừa vặn đối diện Lý Yên, khoảng cách gần như vậy, khiến nàng ta đột ngột quên mất phản ứng, nàng ta khẽ trừng hai mắt, biểu cảm trên mặt, bắt đầu khó nhìn.
Nuốt vào một hơi, Thi Tiệp Dư né tránh tầm mắt, lúc đưa tay ra nhận trà, thật không ngờ, lỡ tay một cái, nước trà nóng hổi lập tức rót hết lên trên y phục của nàng ta, bị bỏng đến bật dậy ngay tại chỗ, "A..."
Phong Phi Duyệt còn chưa kịp nuốt xuống ngụm trà vừa uống, đã nhìn thấy hoàng đế 'vụt' đứng dậy, một chưởng vung lên, đẩy Lý Yên ra thật xa, "Đồ không có mắt!"
"Sao rồi, nhanh truyền ngự y." Thanh âm Cô Dạ Kiết khẩn cấp, kéo Thi Tiệp Dư lại gần.
"Hoàng thượng, thần thiếp không sao, là thần thiếp lỡ tay không có nhận lấy." Thi Tiệp Dư cô gắng kéo miệng cười, trên đùi, thật sự bị phỏng không nhẹ, may mà, khí trời rét buốt, mặc khá nhiều áo.
"Còn nói không sao," Cô Dạ Kiết nhìn Đào Tâm lau đi nước đọng trên làn váy Thi Tiệp Dư, trong lòng tức giận, hai mắt lóe lên tia sắc bén lạnh lẽo nhìn thẳng tới Lý Yên, "Người đâu, vả miệng!"
"Không," Thi Tiệp Dư không để ý đến đau đớn trên chân, hai tay lôi kéo tay áo của hoàng đế, "hoàng thượng, chuyện không liên quan đến nha hoàn kia."
Lý Yên chật vật đứng dậy, lúc nghe đến hai chữ 'nha hoàn' kia thì tự giễu cười khẽ, nàng ta tiến lên, 'thụp' một tiếng quỳ gối trước mặt mọi người, "Nô tỳ tạ ơn Thi Tiệp Dư, nô tỳ, cam nguyện chịu phạt."
Một màn này, ở trong mắt Phong Phi Duyệt sao lại quen thuộc đến thế, ngày đó trong ám thất, chính nàng cũng giống như vậy, bây giờ mới biết, có chút ngạo khí, nhất định phải chịu thua thiệt.
Quả nhiên, một câu nói, khiến nộ khí vừa mới bình ổn của hoàng đế lần nữa trào lên, "Vả miệng!"
"Dạ." Mấy ma ma lớn tuổi nhận lệnh, đi lên trước.
Lý Yên quỳ hai gối xuống đất, liếc nhìn Thi Tiệp Dư một cái, nửa bên mặt liền bị một cái tát, vung tới, xuống tay ngoan độc, khóe miệng đã bật máu. Nàng ta xoay đầu lại, lần nữa nhìn hai người, bạt tai, đáp lên trên mặt, thật sự rất đau, nàng tự nói với mình, bây giờ chảy nước mắt, không hề mất mặt.
Một giọt trong suốt nóng bỏng nhỏ xuống, trong hốc mắt, rốt cuộc không chịu đựng thêm được nữa...
Phong Phi Duyệt nhìn khuôn mặt Lý Yên bị đánh đến sung vù, giống như, nhìn thấy mình ngày đó, mười ngón tay suýt chút bị kẹp đến đứt rời.
"Dừng tay!" Nàng lên tiếng ngăn cản, nhìn sang Cô Dạ Kiết bên cạnh, "Hoàng thượng, nha hoàn của thần thiếp, để thần thiếp tự mình quản giáo đi."
"Hoàng thượng, đừng làm khó cô ấy nữa, thật sự là thần thiếp nhất thời lỡ tay." Thi Tiệp Dư đau lòng không thôi, trong mắt, ánh sao lấp láy.
"Được rồi, dừng tay." Hoàng đế khoát khoát tay, khom người ôm lấy Thi Tiệp Dư, bảo nha hoàn bên cạnh đi gọi ngự y đến Cảnh Dạ Cung, còn mình, thì ôm nàng ta sải bước ra ngoài.
Lý Yên cũng không lập tức đứng lên, mà quỳ gối ở đó rấm rứt khóc, được phép, đè nén quá lâu rồi, bây giờ, chẳng qua chỉ là tìm được một chút thổ lộ, Phong Phi Duyệt ngồi trên ghế, cứ như vậy, nhìn hai vai nàng ta không ngừn run rẩy, cuối cùng, biến thành tiếng thổn thức không thể kìm nén.
Nàng ta khóc rất lâu, Phong Phi Duyệt thì ngồi đó, nhìn rất lâu.
Chốc lát, Lý Yên lau khô nước mắt, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Phi Duyệt ở đối diện, nàng ta ngơ ngác, không ngờ, cả đại điện trống rỗng, nhưng vẫn còn một người lưu lại nơi này.
"Đứng dậy nói chuyện."
Cô gái nghe lời đứng dậy, đôi môi đóng chặt, nhìn qua có vẻ, một chữ cũng không có ý định nói.
Phong Phi Duyệt nhìn ra mấy phần manh mối, "Ngươi, lúc trước từng gặp qua hoàng thượng?"
Lý Yên hoảng sợ, trên mặt lập tức hiện lên cảnh giác, nàng ta vội vàng quỳ xuống, thanh âm yếu ớt, "Nô tỳ không có, nô tỳ vẫn luôn ở trong Hoán Sa Cung, chưa từng gặp qua hoàng thượng."
Vội vàng phủi bỏ, Phong Phi Duyệt đưa tay chống trán, "Ngươi lui xuống trước đi, lát nữa bổn cung sẽ bảo Ngọc Kiều đưa thuốc tới, tối nay, ngươi cũng không cần hầu hạ."
"Tạ nương nương." Lý Yên dập đầu trên thảm lông, nói chuyện, đã không còn rõ tiếng.
May mà, Thi Tiệp Dư cũng không có gì đáng ngại, cơn giận của hoàng đế còn sót lại chưa tiêu, tìm đến Phượng Liễm Cung thì bị Phong Phi Duyệt vài câu trấn an, chuyện này, cũng cứ như vậy mà qua.
Thời gian gần đây, trong cung đều bận rộn, Minh hoàng quý phi sắp sửa lâm bồn, thái hậu hai cung hận không thể triệu tập toàn bộ nộ tài đến, Lâm Doãn là thân nữ nhi, lại là đồ đệ của Mạch Thần Lại, tất nhiên, cũng phải tùy thân không rời nửa bước.
Thời gian Cô Dạ Kiết đến Phượng Liễm Cung cũng ít đi, người sắp được làm cha, vui sướng trong đó, Phong Phi Duyệt cũng có thể hiểu được.
Minh hoàng quý phi ưỡn bụng lên, rất gắng sức đi bộ, nha hoàn bên cành dùng toàn lực dìu đỡ, "Nương nương, hay là hồi cung đi, người như thế này..." Nha hoàn khuyên ngăn, nhưng bước chân chỉ có thể nhân nhượng nàng ta.
"Không sao, chỉ là đi vài bước trong đình viện, đều nói trước khi sanh không thể nằm mãi trên giường, đến lúc đó, thì lại khó sanh dưỡng." Minh hoàng quý phi vẻ mặt điềm nhiên, một tay xoa bụng mình, đường đi có vài bước, cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
"Vậy nương nương người đi chậm một chút." Nha hoàn đi theo bên cạnh, phía sau, còn có một đám thị vệ đi theo.
"Đây là hoàng cung," Minh hoàng quý phi cười nói, "dưới chân thiên tử, sẽ không xảy ra..."
Nửa câu sau của nàng ta phải vột nuốt xuống, nhìn mấy tên áo đen bất thình lình xuất hiện trước người, gấp rút dừng bước, "Các ngươi..."
"Ngươi đâu..." Một nha hoàn giật giọng thét lên, "bảo vệ Minh hoàng quý phi."
Đám thị vệ sớm có phòng bị toàn bộ vây lại, mấy tên nam tử áo đen cũng không để trong mắt, nhấc trường kiếm trong tay lên, xếp thành một hàng xông lên trước.
Minh hoàng quý phi kinh hãi, hai tay ôm bụng, bị nha hoàn lôi kéo chật vật lui về phía sau, thị vệ lớp sau thay lớp trước, lại không phải là đối thủ của bọn chúng. Giết chóc nặng nề, tiếng kêu cứu vang dội toàn bộ đè áp xuống không trung.
Cung nữ thái giám gác đêm hỗn loạn cả thảy, người kêu thì lại kêu, người trốn thì lại trốn, nha hoàn hầu hạ Minh hoàng quý phi cũng đã mất hết tỉnh táo, chỉ là lôi kéo cánh tay nàng ta, ý vị lui ra sau.
"Không được... bụng đau quá." Nàng ta đột nhiên khom lưng, trên người, toàn là mồ hôi lạnh, hai chân sưng vù, căn bản không có chút khí lực nào để chống đỡ.
"Nương nương, người làm sao vậy?" Một người phát giác thấy khác thường, vội vàng cúi xuống.
"Bổn cung không đi được... a..."
Dưới chân Minh hoàng quý phi mềm nhũn, cả người nằm trên mặt đất phủ kín đá thạch anh, không thể động đậy.
Một tên áo đen ứng phó với thị vệ, một tên trong đó, nắm thanh kiếm rơi dưới đất, chỉ thấy một tia lửa sáng chớp lóe lên, hai nha hoàn hoảng sợ đến mức buông tay, khuỷu tay của Minh hoàng quý phi đã bị dập rách, lại ý vị chống ngươi lui về sau, "Đừng, đừng..."
Tên áo đen kia âm chí cười một tiếng, giơ cao trường kiếm trên tay 'vụt' rơi xuống, 'sượt', xé rách vạt áo rơi trên mặt đất của Minh hoàng quý phi.
"Không..." Nàng ta tuyệt vọng ngập đầu, suýt chút bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tên áo đen thấy một kiếm không được, định tiến lên lần bồi thêm một nhát nữa, nhưng không ngờ, ngự lâm quân bốn phía đã vây tới đây, mũi tên sắc nhọn rơi dày đặc như mưa, chớp nhoáng bắn tới.
Đám người cả kinh thất sắc, thấy càng lúc càng nhiều người vây quanh, bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ cuộc, gạt đi rừng tên sau đó nhất nhất nhảy không trung nơi ánh trăng nhô cao, hướng bốn phía bỏ chạy.
"Đuổi theo!" Ngự lâm quân làm sao chịu bỏ qua, tay cầm đuốc, lập tức chiếu sáng toàn bộ cả hoàng cung.
"Nương nương..."
Minh hoàng quý phi không nhúc nhích nằm dưới đất, sợi tóc ướt ngán dính lên gò má, chỉ là vô lực nháy mắt, "Cứu..."
"Mau, thông báo cho hoàng thượng." Thủ lĩnh ngự lâm quân gọi vài người đến, "Đưa Minh hoàng quý phi về tẩm điện."
Hai nha hoàn gấp đến độ xoay vòng, cho đến khi trở về tẩm điện, mới nhớ đến đi mời thái hậu hai cung.
Phong Phi Duyệt vừa mới luyện kiếm ở trong sân xong, liền nghe thấy bên ngoài ồn ào huyên náo, đi ra ngoài nhìn xem, mới biết là tiếng người liên thanh, ngự lâm quân đêm khuya vây đoạn, ánh lửa nhuộm đỏ phía chân trời.
Nàng vừa mới tiến lên vài bước, liền đụng phải một bóng đen từ trong góc tối xông ra ngoài, Phong Phi Duyệt giương kiếm trong tay, lập tức kề lên trên cần cổ kẻ kia.
Dưới khăn che mặt màu đen, cặp mát nam tử cũng không biểu hiện ra chút sợ sệt, thông qua một tầng ngăn cách, giọng nói mang theo vài phần ngột ngạt, "Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ là phụng mệnh hành sự, nương nương, nên hiểu."
Đưa tay dời mũi kiếm của Phong Phi Duyệt ra, tiếng bước chân sau lưng dần tiến tới gần, nam tử không kịp giải thích thêm nhiều, quăng thân ra sức tháo chạy, đầu vai hất đẩy nàng ra mấy bước, chớp mắt biến mất trong màn đêm.
Phong Phi Duyệt lảo đảo vài bước mới đứng vững gót chân, Quân Ẩn, quả nhiên vẫn động thủ.
Đêm khuya xông vào hoàng cung, hắn biệt, còn không động thủ, thì không còn cơ hội nữa!