Chương 52: Hoàng Hậu Vô Tội

Mồ hôi lạnh, tinh mịn, tầng tầng ửng lên cái trán trơn bóng của nàng, Cô Dạ Kiết không ngờ rằng, một hành động không hề suy tính của mình, lại nhất nhất rơi vào mắt kẻ khác.

"Hoàng hậu..." Lực đạo toàn thân, theo động tác trong tay đè lên trên người Phong Phi Duyệt, chén tử sa bị đánh vỡ, mũi nhọn đâm vào lưng nàng, "Nàng, thì không có một chút ganh ghét nào sao?"

"Ưm..."

Nàng nhắm nghiền hai mắt, khó khăn thở ra một hơi, "Hậu cung ba ngàn giai lệ, thần thiếp, ganh ghét không hết."

"À?" Cô Dạ Kiết thu chặt năm ngón tay, khiến cổ nàng mắc kẹt trong lòng bàn tay hắn, "Hoàng hậu quả nhiên, đã thay đổi rồi."

Tay, chậm rãi buông ra, mất đi chi lực, toàn thân nàng tê liệt ngã xuống bàn, khiến mảnh vỡ kia xâm nhập sâu mấy phần, hoàng đế ném lại một câu nói, liền muốn rời đi, "Thi Tiệp Dư, không phải người nàng có thể chạm vào."

Khuỷu tay, chống đỡ bên ngoài ống tay áo, Phong Phi Duyệt nhấc cao lưng, kéo người một cái, nửa người trên đụng vào mép bàn đau đớn, Cô Dạ Kiết bước chân ra ngoài liền nghe thấy âm thanh kỳ lạ, xoay người lại. Tầm mắt, tự nhiên rơi lên trên bàn, cái chén lúc nãy, đạ bị hắn dùng chưởng lực đánh thành một đống vỡ vụn, người nam nhân này, là phu quân của mình, nhưng... trong lòng hai bên đều không được phép có đối phương, không có tương cứu trong lúc hoạn nạn, chỉ có đề phòng mọi lúc mọi nơi. Trong thâm cung này, Phong Phi Duyệt có thể dựa vào, chỉ có chính mình!

"Làm sao vậy?" Cô Dạ Kiết phát giác thống khổ trên mặt nàng, nhỏ giọng hỏi.

"Thần thiếp chỉ là đau thắt lưng một chút, không việc gì." Nàng đưa tay chống đỡ mặt bàn, đối diện nam tử, một lần cuối cùng, mở miệng nhắc lại, "Thần thiếp không muốn đánh chủ ý lên Thi Tiệp Dư, thần thiếp chỉ muốn, bình an mà sống!"

Nàng nói vô cùng kiên định, trong mắt hiện lên một loại khao khát sinh tồn mãnh liệt, nếu như đổi thành thời hiện đại, điều này bất quá, chỉ là một mong muốn cực kỳ đơn giản, nhưng, giờ đây mình đưa thân vào nơi hậu cung của đế vương, hy vọng này, cũng trở nên xa vời.

Một thân một mình, Phong Phi Duyệt rủ tay áo xuống, chống đỡ hai bên người, cung trang rộng thùng thình, hai chân có chút run rẩy, chỉ là hoàng đế cũng không xem xét kỹ càng nàng bị làm sao, nhấc chân về phía toái hoàng, đi ra khỏi Phượng Liễm Cung. Phía sau, cô gái nhẹ buông tay, mang theo mệt mỏi suy sụp, ngồi xuống. Nàng nhếch môi cười yếu ớt, có chút tự giễu, "Phong Phi Duyệt, cửa ải này, ngươi lại qua rồi."


Cảnh Dạ Cung.

Thi Tiệp Dư sắc mặt càng thêm tiều tụy, trong một đêm, giống như đã biến thành người khác. Trên trán, đóa hoa lan kiều diễm ướt át, mơ hồ còn thấm đượm hương thơm con người.

Mạch Thần Lại đứng trước giường, một thân trường bào nguyệt sắc, vẻ mặt ôn hòa, "Bẩm hoàng thượng, Thi Tiệp Dư không có bệnh."

"Mạch y sư!" Cô Dạ Kiết đột nhiên đứng dậy, giờ đây hoa lan đã bị hủy, chẳng lẽ, chỉ có thể ngồi chờ chết, "Thi Tiệp Dư như thế này, còn có cách nào khác không?"

"Bẩm hoàng thượng, triệu chứng của Thi Tiệp Dư, giống hệt với Đức Huệ phi lúc trước, hai vị nương nương, đều trong một đêm ở giữa đầu mày nở rộ tuyết lan. Đây không phải là bệnh, chỉ là một loại vu cổ chi thuật lưu truyền dân gian đã lâu mà thôi."

"Vu cổ?" Cô Dạ Kiết Thi Tiệp Dư thần sắc rã rời, không phủ nhận.

"Đúng, cũng giống như vu cổ tiểu nhân của tiền triều vậy, loan truyền rộng rãi tại Miêu Cương, chỉ là thần không ngờ, trong hoàng cung, lại chứa người tâm thuật bất chính như vậy." Thần sắc Mạch Thần Lại nghiêm trọng, "Nếu hoàng thượng không can thiệp, hậu cung Huyền Triều này, một ngày nào đó, tất sẽ chướng khí mù mịt."

Cô Dạ Kiết nghe vậy, im lặng ngồi xuống, Thi Tiệp Dư bên cạnh liền cuộn tròn thể chui vào trong ngực hắn, thần sắc rã rời, làm thế nào cũng không dám nhắm mắt nghỉ ngơi, "Hoàng thượng, hoàng hậu lại đến rồi." (Đang gặp ác mộng đấy a!)

"Tra ra được, là kẻ nào hạ cổ chưa?"

Mạch Thần Lại lộ vẻ mặt khó coi, nhìn hoa lan giữa đầu mày Thi Tiệp Dư, bất đắc dĩ lắc đầu, "Kẻ hạ độc, là dùng nhụy hoa lan làm thuốc dẫn, tự tay đâm rách một ngón tay, lấy một giọt chí âm chi huyết, cổ này, hạ xuống không sâu, nếu thần đoán không lầm, nương nương vào ban ngày vẫn giống như bình thường, chỉ là đến đêm khuya, mới gặp ác mộng liên tiếp."

Vươn tay vuốt nhẹ theo mái tóc nàng ta, tròng mắt Cô Dạ Kiết khẽ trầm xuống, "Chí âm chi huyết?"

"Bẩm hoàng thượng," Mạch Thần Lại nghiêm mặt nói, "gọi là chí âm chi huyết, ý chỉ kẻ hạ độc, trong vòng một trăm ngày, bảo trì chân khí của bản thân, không hề cùng phòng với nam tử. Kẻ đứng sau một màn này, là nữ nhân."

Bàn tay Cô Dạ Kiết đặt trên tóc Thi Tiệp Dư, cuộn chặt, cô gái trong ngực kinh hãi giật bắn người dậy, "A..."

Đôi đồng tử như lưu ly, sau khi nhìn rõ nam tử trước người mình, mới ngoan ngoãn tựa trở lại.

"Vậy, xử nữ chẳng phải càng thuận lợi hơn sao?" Cô Dạ Kiết nhíu mày kiếm, cả nội điện, bị đè nén nặng nề.

"Nếu kẻ hạ độc thật là xử nữ, Thi Tiệp Dư, chỉ sợ đã sớm mất mạng." Mạch Thần Lại liếc mắt nhìn cô gái trong ngực hắn, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, không nhìn ra chút manh mối nào.

Thi Tiệp Dư tựa đầu lên trên chân hắn, hai tay níu lấy màn tơ màu hồng rũ xuống, đầu ngón tay, xẹt qua sợi tơ, có nam tử bên cạnh, cả người đã an định lại.

"Kẻ đó, không thể nào là hoàng hậu." Cô Dạ Kiết nhíu mắt, đưa tay chống trán.

"Hoàng thượng, người hoài nghi, là hoàng hậu nương nương gây nên?" Mạch Thần Lại cố làm ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, thanh âm liền hạ xuống mấy phần, "Khoảng thời gian trước hoàng thượng hằng đêm ngủ lại Phượng Liễm Cung, trong một trăm ngày, kẻ hạ cổ này tuyệt đối không có khả năng là hoàng hậu."

Cô Dạ Kiết cũng không phủ nhận, đem Thi Tiệp Dư đang từ từ ngủ say đặt lên trên giường, nhìn động tác hết sức nhẹ nhàng của hắn, Mạch Thần Lại lui khỏi tấm bình phong thủy mặc khổng lồ kia, chờ hoàng đế ra ngoài.

"Vu cổ này, phải tiêu trừ như thế nào?" Thanh âm trầm thấp của Cô Dạ Kiết xuyên ra ngoài, thân thể cao lớn đi ra nội điện.

Mạch Thần Lại do dự một chút, mới trả lời, "Bẩm hoàng thượng, trước khi tìm được kẻ hạ cổ, không thuốc nào cứu chữa được."

Một trận vu cổ, đem Thi Tiệp Dư ẩn sâu trong thâm cung đẩy ra đằng trước, Mạch Thần Lại vốn cũng không biết, nàng ta với Phong Phi Duyệt là địch, hay là bạn. Viên thuốc giải dược kia, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không giao ra. (Anh thiệt chung tình quá đi mờ :>>)


Lúc Cô Dạ Kiết rời khỏi Phượng Liễm Cung, cũng không có khép cửa điện lại, lúc này Phong Phi Duyệt đưa lưng về phía chiếc gương đồng khổng lồ, đem cung trang rậm rịt cởi xuống. Cái yếm trắng tinh, băng thanh ngọc khiết, chỉ là sau lưng, vết máu loang lổ, vừa động một cái, đau đến thấu tim.

Nàng vòng một tay ra sau lưng, cởi thứ trói buộc kia ra, nghiêng đầu, lại không thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ, chỉ có thể dùng tay cảm nhận mấy mảnh vỡ vụn găm trên lưng, thử vài lẫn, vẫn không thể lấy ra.

Ngón tay, dính vào chút sắc hồng đỏ tươi, Cô Dạ Kiết bước vào trong điện, đối diện chiếc gương đồng chạm khắc tinh xảo kia, trong gương, người con gái dáng điệu uyển chuyển, tấm lưng trắng truyết lộ ra bên ngoài, xinh đẹp mị hoặc.

"Duyệt Nhi..."

Đột ngột mở miệng lên tiếng, khiến Phong Phi Duyệt bị dọa giật nảy người, nàng kinh ngạc, hai tay che chắn trước người, muốn nhặt áo dưới đất lên.

Nhưng, nam tử lại sải dài bước chân tiến lên trước, đế hài, giẫm lên vạt áo một cái, nàng chỉ có thể khom nửa người trên xuống, duy trì tư thế cúi người một chốc lát, mới chậm rãi đứng dậy.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Phong Phi Duyệt hành lễ, xương quai xanh lõm xuống hiện ra đường cong xinh đẹp.

Cô Dạ Kiết vươn tay, lòng bàn tay thô ráp, mập mờ xuốt ve hai bờ vai non mịn của nàng. Một cỗ tê dại, nháy mắt tập kích tứ chi khắp thân thể, Phong Phi Duyệt cuộn người lại, nhìn nam tử kề người lại gần, vươn hai tay ngăn cản trước ngực hắn.

"Trẫm giúp nàng." Cô Dạ Kiết vừa dứt lời, liền để nàng xoay người sang hướng khác, nằm sấp trên bàn trang điểm kia, Phong Phi Duyệt bất đắc dĩ, chỉ đành phải dùng hai tay chống đỡ, trong gương đồng, phản chiếu hình ảnh chính mình vì đau đớn mà hai gò má có vẻ ửng hồng, một tay nam tử rơi lên trên eo nàng, thân thể, theo đó tiến tới gần.