Thân ảnh cao lớn, khẽ cứng đờ, hai mắt Cô Dạ Kiết u ám nặng nề, nhẹ lui nửa người trên ra, "Nàng đã nhìn thấy cái gì?"
"Hoàng thượng?" Khóe mắt Thi Tiệp Dư rưng rưng, một bộ dáng điềm đạm đáng thương, nàng ta nhắm nghiền hai mắt, lông mi nồng đậm bởi vì sợ hãi mà rung động không dứt, "Thần thiếp, thần thiếp thật nhìn thấy hoàng hậu..."
Đôi môi lạnh bạc, khắc lên khóe miệng của nàng, "Thi Tiệp Dư, nàng bị dọa đến hồ đồ rồi?"
Đầu lưỡi, khẽ cạy cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, tầm mắt không cẩn thận liền chạm đến âm chí trong mắt nam tử, hai tay lập tức đẩy mạnh một cái, thân thể lần nữa co rúc thật chặt.
"Thi Tiệp Dư!" Cô Dạ Kiết vươn tay kéo lấy mắt cá chân nàng ta, sắc mặt có chút bực bội, đầu tóc rơi xuống phủ lên lưng hắn, càng thêm vài phần hung ác hiểm lệ.
"Hoàng thượng..." Cô gái không ngừng lắc đầu, thống khổ cực hạn, "thần thiếp cũng không muốn, chỉ là, cảnh tượng hoàng hậu nương nương bi thảm cứ hiện lên trong đầu thần thiếp, cho dù không muốn cũng không được..."
Giống như, bị siết chặt cổ, vừa mới nhắm mắt lại, trong đầu, trong lòng đều là cảnh tượng cô gái bò lê dưới mặt đất kia, Thi Tiệp Dư đưa hai tay gõ lên đầu mình, tóc đen, bị kéo xuống một nhúm, bất luận là ai cũng không thể lại gần.
Tất cả, dường như kéo đến vô cùng quỷ dị, một khúc hí kịch công phu, lại khiến Thi Tiệp Dư bình thường luôn dịu dàng điềm tĩnh, hành hạ thành như vậy!
Cô Dạ Kiết cân nhắc từng chữ từng chữ từ trong miệng nàng ta nói ra, thừa dịp nàng ta chưa chuẩn bị, phong tỏa thụy huyệt* của nàng ta, mới khiến nàng ta an tĩnh lại. Đem chăn gấm đắp lên trên người Thi Tiệp Dư, định đứng dậy, một góc vạt áo, lại bị nàng ta nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Cô Dạ Kiết chỉ đành phải nằm xuống, ôm nàng ta vào trong ngực.
(Thụy huyệt: Huyệt ngủ)
Cả đêm, Thi Tiệp Dư đều vô tri vô giác, chô đến khi phía chân trời dâng lên tia sáng bạch sắc, Cô Dạ Kiết mới giải huyệt cho nàng ta, khẽ vuốt tóc rơi trên trán, mơ hồ, có mùi hương nhè nhẹ. Lại gần nhìn thử xem, thần sắc liền kinh hãi, "Người đâu, thắp đèn!"
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong điện, xé đi bóng đêm hắc ám, Cô Dạ Kiết đỡ Thi Tiệp Dư đang gối trên vai mình dậy, theo tia sáng dưới màn tơ, nhìn thấy rõ một ít hoan lan trên trán nàng ta.
"Hoàng thượng..." Cảm thấy khác thường, Thi Tiệp Dư chầm chậm tỉnh giấc, nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Cô Dạ Kiết, vươn tay sờ lên mặt mình, "Thần thiếp sao lại... có phải..." Nàng ta cả kinh thất sắc, trong đầu lần nữa nhớ lại gương mặt bị hủy dung kia, "Không, không..."
"Không sao." Cô Dạ Kiết nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, sống mũi kiên nghị chống đỡ đỉnh đầu nàng ta, một đóa hoa lan hương, dính trên tay áo hai người.
Thi Tiệp Dư xoa vuốt mặt mình hết lần này đến lần khác, cho đến khi chắc chắn dung mạo của mình vẫn còn, lúc này mới an tâm, "Hoàng thượng, mùi gì vậy? Thơm quá!"
Cô Dạ Kiết để nàng ta nằm ngang xuống giường, còn mình thì được nha hoàn hầu hạ thay y phục, "Là hương hoa ở bên ngoài."
Trong Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt cũng cả đêm không hề chợp mắt, luyện kiếm xong, vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, liền nghe thấy âm thanh cửa điện bị dùng sức đá văng. Nàng thay một thân cung trang lam sắc, ngồi ngay ngắn trong đại điện, chỉ chờ hoàng đế đến đây khởi binh vấn tội.
Nàng không hiểu trà, nhưng lại thích pha trà.
Một hàng chén tử sa, tuần tự rót vào trà nóng trong lò, hơi nước lượn lờ, làm mờ mịt tầm mắt phía trước, một thân minh hoàng kia, giờ đây nhìn vào trong mắt, thế nhưng lại chói mắt cực kỳ. Hai tay Phong Phi Duyệt rơi lên trên bàn, nhìn thân ảnh Cô Dạ Kiết bước vào, môi anh đào khẽ nhếch.
Nam tử từ trên cao liếc nhìn một cái, sắc mặt khinh miệt, một câu không nói, liền đi về phía bệ cửa sổ.
Nơi đó, trống không, bên cạnh cửa sổ sơn son hồng, chỉ lưu lại một ít bùn đất, "Quả nhiên!" Cô Dạ Kiết siết chặt hai nắm đấm, xoay người hỏi, "Chậu hoa lan kia đâu?"
Hắn, quả nhiên vẫn là muộn một bước!
"Hoa lan?" Phong Phi Duyệt đứng dậy theo, trên mặt mang theo tiếc hận, "Thần thiếp đã mấy ngày rồi không có nhìn thấy, không biết, là bị kẻ nào cầm đi rồi."
"Hoàng hậu!" Cô Dạ Kiết sải bước tới gần, khí thế bức người mà đến, khiến Phong Phi Duyệt không nhịn được lui về phía sau, "Đừng vòng vo với trẫm, giao hoa lan ra đây."
Nàng cong môi, tầm mắt không chút sợ sệt đón lấy sát khí ngước lên, "Thần thiếp không dám, chỉ là hoa lan này, không có trong Phượng Liễm Cung."
"Người đâu!" Cô Dạ Kiết khẽ ẩn nhẫn khẩu khí, ngữ điệu lại đem tức giận bộc phát ra ngoài.
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng." Ngay lập tức, nha hoàn bên ngoài rối rít tập trung tới đây, loạt xoạt loạt xoạt quỳ đầy đất.
Cô Dạ Kiết đến gần Ngọc Kiều dẫn đầu, màu hổ phách trong đôi đồng tử kia, càng lúc càng sâu, "Trẫm hỏi ngươi, chậu hoa lan kia của hoàng hậu đi đâu rồi?"
Ngọc Kiều không dám ngẩng đầu, chỉ là cả người đều run rẩy, đối mặt với sát khí chạm vào là phát nổ của hoàng đế, Ngọc Kiều càng không dám nói ra, chậu hoa lan kia là chính mình đưa đến tay Mạch Thần Lại, "Bẩm hoàng thượng, nô... nô tỳ không biết, mấy ngày trước, nương nương vẫn còn nhắc tới, hoa lan này, trong một đêm... thì không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa."
Khói mù, liền tụ tập trên đỉnh đầu... Ngọc Kiều sợ tới mức toát mồ hôi lạnh toàn thân, Cô Dạ Kiết không nói lời nào, cô gái quỳ dưới đất, càng vùi đầu thấp hơn mấy phần.
Một lúc lâu sau, đôi hài màu vàng tươi của hoàng đế, mới dùng sức lui về sau một bước, "Hoàng hậu, quả nhiên tâm tư kín đáo!" Một câu, mang theo ý vị châm chọc không thôi, "Là trẫm đã đánh giá thấp nàng."
"Các ngươi lui xuống trước đi." Phong Phi Duyệt tỏ ý cho đám người đứng dậy, nàng vươn hai tay từ trong tay áo rộng thùng thình ra, siết chặt mép bàn. Mặc dù chính mình đã hủy chậu hoa lan kia, nhưng kẻ giật dây, vẫn thờ ơ ung dung, hận không thể, nhìn hai bên đấu đá một mất một còn!
"Thần thiếp đã nói, chậu hoa lan kia không có trong tay thần thiếp đây." Phong Phi Duyệt muốn tâm bình khí hòa nói chuyện, nhưng hoàng đế, lại không hề cho nàng cơ hội này.
"Hoàng hậu, cùng một thủ đoạn, nàng vẫn còn muốn dưới mí mắt trẫm, chơi lần thứ hai?" Cô Dạ Kiết chậm rãi tiến đến gần nàng, nửa người trên lấn tới, bàn tay hung hăng ép chặt sau đầu nàng, "Lúc trước là Đức Huệ phi, nàng cho rằng, nàng thật có thể làm được chuyện kín kẽ không một sai sót? Trong cung tất cả mọi người đều biết, Đức Huệ phi sau khi xem một vở hí kịch, trên trán liền xuất hiện một đóa hoa lan, sau đó, mỗi đêm càng gặp phải ác mộng liên tục, hoàng hậu! Nàng dám nói, cái chết của nàng ta, không liên quan đến nàng?"
Lẽ nào, Đức Huệ phi thật sự là trong lòng không chịu nổi nữa, mói có thể tự vẫn mà chết, nhưng ngày đó chính mình chứng kiến, rõ ràng...
"A..." Trên cổ, đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, Phong Phi Duyệt nhẹ lưu chuyển đôi mắt xinh đẹp, một câu kêu đau mắc giữa cổ họng.
"Trẫm không quan tâm trước đây nàng đã từng làm gì," Bàn tay, nhẹ siết chặt thêm, "Thi Tiệp Dư không giống với Đức Huệ phi, trẫm có thể mặc kệ nàng, nhưng không có nghĩa, nàng lại có lần thứ hai."
"Không giống?" Phong Phi Duyệt cười lạnh lẽo nói, hai tay chống xuống mặt bàn phía sau, "Hoàng thượng, cái người gọi là không giống nhau, đã từng nghĩ qua rằng, cái xương mềm này một khi bị người khác bắt được trong tay, chắc chắn là muốn lấy mạng Thi Tiệp Dư?"
'Rầm...' sau lưng, dùng lực đè xuống, bếp lò bị hất rơi xuống đất, sống lưng dập vào chén tử sa, găm vào người khiến nàng nhíu chặt đầu mày.
Một dòng nước âm ấm, theo phía sau lưng lặng lẽ chảy xuống, Phong Phi Duyệt nhịn đau, cười càng lúc càng tùy ý, nàng nhìn thấy do dự trong mắt hoàng đế, một kích này, vừa vặn bị nàng đánh trúng, "Thi Tiệp Dư, vốn nên ẩn giấu trong bóng tối, nhưng lại bị chính hoàng thượng người đẩy ra ngoài! Nếu như, thần thiếp đã hại Đức Huệ phi, vậy, thần thiếp tuyệt đối không ngu ngốc đến mức cùng một phương thức dùng ở trên người kẻ thứ hai..."