Như gặp phải lôi phong, Phong Phi Duyệt giật mình ngay tại chỗ, đột ngột như vậy khiến nàng không kịp ứng phó!
"Tỷ tỷ..." Quân Nghi bất an lay lay nàng, "Muội phải làm sao mới được?"
"Con?" Phong Phi Duyệt hoàn hồn, trong mắt ẩn chứa nộ khí sôi trào, "Của kẻ nào?"
Quân Nghi bị ánh mắt lạnh thấu xương của nàng làm sợ tới mức không nói ra lời, càng thêm khó mở miệng. Phong Phi Duyệt thấy nàng ta không ngừng né tránh, trong lòng càng sáng tỏ, "Quân Ẩn, biết không?"
Hai chữ kia, chui vào trong tai cô gái, liền khiến nàng ta khó khăn lắm mới ngừng khóc, lần nữa khó kiềm chế. Đầu, càng giống như nặng thêm ngàn cân, chầm chậm gật xuống.
"Muội..." Phong Phi Duyệt tức giận không thôi, hai tay dùng sức đem nàng ta từ trên người mình đẩy ra, "Nếu hắn đã biết muội có đứa bé, tại sao vẫn đồng ý để muội tiến cung?"
"Bởi vì, huynh ấy muốn để tất cả mọi người biết, đây là... con của hoàng thượng." Quân Nghi ngã xuống đất, một tay chống nửa người trên, tay kia tự nhiên bảo vệ bụng của mình.
"Con của hoàng thượng, muội cùng hoàng thượng căn bản không có..." Phong Phi Duyệt nói được nửa câu, trong đầu 'uỳnh' một tiếng, giống như sét đánh, ngón trỏ run rẩy, chỉ cô gái dưới đất, "Loại tử tội lẫn lộn huyết thống hoàng thất này, các ngươi cư nhiên..." Dã tâm của đám người Quân gia này, chẳng trách Cô Dạ Kiết lại phòng bị như vậy!
"Cha nói, chỉ cần qua tối nay rồi, thì nửa đời sau không cần lo lắng nữa. Nhưng mà, muội không muốn! Nếu muội thị tẩm thật, đứa bé sẽ không toàn mạng," Quân Nghi bò dậy tiến lên, nắm chặt làn váy của nàng, "tỷ tỷ, tỷ cứu muội đi."
"Cứu, ta phải cứu thế nào?" Phong Phi Duyệt không coi ai ra gì, chỉ là duy trì tư thế đứng, tầm mắt bị cố định, "Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ rồi, nếu như muội không thị tẩm, đứa bé trong bụng muội sẽ càng chết thảm hơn, hơn nữa, liên đới đến cả Quân gia, vừa đúng cho hoàng thượng một cơ hội nhổ cỏ tận gốc." Lời nàng nói, cũng không phải đe dọa, một khi Cô Dạ Kiết biết được bí mật trong này, như vậy tất nhiên sẽ ột kích trí mạng, cùng bỏ đá xuống giếng, còn có thái hậu hai cung.
"Không, đều nói hoàng thượng..." Sắc mặt Quân Nghi ửng đỏ, nơi cổ họng chua xót, sở thích trên giường của Cô Dạ Kiết, nàng sớm đã nghe Quân Duyệt nói qua, "Con của muội, sẽ không toàn mạng."
"Hắn cũng không quan tâm sống chết của mẹ con muội, lẽ nào, muội còn muốn mạo hiểm như vậy sao?" Phong Phi Duyệt nhìn Quân Nghi hèn mọn ôm lấy hai chân mình, không hiểu hỏi.
"Muốn, muốn, con là của muội." Nàng ý vị gật đầu, lúc này nàng có thể nghĩ tới, chỉ có Phong Phi Duyệt, hai tay càng lúc càng thu chặt, đây là hy vọng duy nhất của mình. Nước mắt nóng rát, theo gò má trắng nõn của Quân Nghi chảy xuống đến trên chân nàng, thấm vào vải vóc đơn bạc mỏng manh. Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy nước mắt kia, so với nước sôi còn nóng hơn, nhưng mình hết lần này tới lần khác trốn không thoát, tránh không được.
Cúi người, kéo nàng ta đứng dậy, Phong Phi Duyệt theo đó ngồi xuống một bên, nàng bưng chén trà lạnh trên bàn, uống vài hớp. Màn đêm buông xuống, lại đột ngột xảy ra chuyện như vậy. Nhất thời, ngay cả nàng cũng rối loạn. Quân Nghi siết chặt khăn tay, chỉ là co rúc thân thể không dám nói một câu. Từ nhỏ, cuộc sống nương nhờ vào người khác, đối với nàng mà nói, đã thành thói quen.
Phong Phi Duyệt biết, Quân Nghi là liều chết không chịu thị tẩm, rắc rối này, nàng vẫn phải giải quyết. Quân gia, dù sao cũng liên lụy đến chính nàng.
"Tỷ tỷ..."
"Ra ngoài." Đau đầu đặt chén tử sa xuống, hai tay Phong Phi Duyệt xoa xoa huyệt thái dương, thần sắc cực kỳ nặng nề.
Quân Nghi lui một bước, bộ dáng hoa lê đẫm lệ thật sự đáng thương.
"Đợi đã," Phong Phi Duyệt chợt nhớ tới cái gì đó, trong mắt chợt lóe lên, tro tàn ảm đảm nặng nề lại bùng cháy, "Nô Cơ kia, tin được không?"
Quân Nghi dừng bước, vội gật đầu liên tục, "Huynh ấy nói, Nô Cơ là người của mình, sẽ không phản bội Quân gia."
"Chắc chắn như vậy!" Phong Phi Duyệt thầm nghĩ tới, người có tâm cơ kín đáo giống như Quân Ẩn, kẻ được đưa vào cung, sao có thể không chịu sự khống chế của hắn.
"Chắc chắn!"
"Được," Phong Phi Duyệt đứng dậy, dẫn nàng ta đi ra ngoài, "ở yên trong tẩm điện của muội, người nào cũng không cần tiếp kiến, càng không được bước ra ngoài một bước, rõ chưa?"
"Tỷ tỷ..." Hốc mắt một hồi lạnh buốt, tầm mắt Quân Nghi mờ mịt như đám sương mơ hồ, "Tỷ chịu giúp muội?"
"Không, ta giúp chính mình!" Phong Phi Duyệt lên tiếng phủ nhận, người đã ra khỏi nội điện. Nàng mở cửa, vừa định đi ra ngoài, lại thấy Mạch Thần Lại trên tay bưng thuốc, đứng ở bên ngoài, "Mạch y sư?" Hắn sao lại ở đây? Tầm mắt theo hơi nước lượn lờ rơi lên trên tay hắn, sao vậy, hắn lại tự mình đưa thuốc tới?
"Tỷ tỷ, muội đi trước." Quân Nghi cúi đầu, vội vã nhấc chân, nhưng không ngờ mặc không quen cung trang vướng víu, hơn nữa trong lòng khẩn trương. Một cước liền bước trật, cả người hướng phía ngoài nhào xuống, may mà Mạch Thần Lại bên cạnh kịp thời đỡ được, "Nghi hoàng quý phi, cẩn thận."
"Cám, cám ơn." Quân Nghi rụt cổ tay ra phía sau, lại bị hắn nắm thật chặt, vẻ mặt nam tử, thay đổi trong nháy mắt.
Phong Phi Duyệt nhìn thần sắc hai người, trong lòng kinh hãi, "Nghi hoàng quý phi, muội lui xuống đi." Vừa dứt lời, Mạch Thần Lại lúc này mới buông tay, chỉ là đôi con ngươi đột nhiên trở nên thâm sâu dị thường, khóe mắt phác thảo hiện ra mấy phần tìm kiếm, thấy vậy sống lưng Quân Nghi đột nhiên lạnh buốt, vội vàng như chạy trốn rời khỏi đại điện.
"Mạch y sư, có phải ngươi, phát hiện ra cái gì không?" Từng câu từng chữ, nàng hỏi cực kỳ cẩn thận.
"Nương nương hy vọng, thần là phát hiện, hay là giả vờ như không biết?" Quả nhiên, hết thảy đều chạy không khỏi ánh mắt của hắn. (Anh tinh lắm anh bác sỹ ờ, :>>)
Phong Phi Duyệt thầm nghĩ, chuyện này nếu muốn lừa dối trót lọt, thật đúng là không thể thiếu sự giúp đỡ của hắn, "Ta... Mạch y sư, đây, chính là đại tội khi quân." Nàng thẳng thắn đối đáp, chỉ là cảm thấy, có thể tin tưởng tên nam tử này. Thậm chí, đến chính bản thân nàng cũng không nói ra được một lý do.
"Cứ nói đừng ngại." Mạch Thần Lại thần sắc lạnh lùng, theo lời nói của nàng, mà hiện ra vài phần nghiêm trọng.
"Bộ dạng Quân Nghi như vậy, có thể che giấu được không?" Phong Phi Duyệt trực tiếp hỏi thẳng, vẻ mặt đầy âu sầu.
"Từ mạch tượng nhìn lại, nếu bây giờ Nghi hoàng quý phi thị tẩm, còn có thể che giấu được," Mạch Thần Lại thấy thần sắc nàng khẩn trương nhìn mình chằm chằm, "thần có cách."
"Thật sao?" Phong Phi Duyệt mừng rỡ, tâm tình kích động còn chưa tản đi, khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa xịu xuống, "Chỉ là, muội ấy liều chết không chịu thị tẩm. Ta, bây giờ nghĩ thấy, liệu có thể dùng Di Hoa Tiếp Mộc chi thuật, lừa hoàng thượng một đêm thị tẩm này?"
"Kế sách hiện giờ, cũng chỉ có thể như vậy, chỉ là, nương nương phải mạo hiểm rồi, nếu bị hoàng thượng phát hiện, đây chính là tử tội mất đầu."
"Dù sao cũng là một lần chết, còn không bằng dùng mạng tranh đấu." Phong Phi Duyệt ngẩng cao gương mặt đầy kiên nghị, một lúc sau, mới ngờ vực hỏi ra lời, "Ta chỉ là không hiểu, Mạch y sư hà cớ, hết lần này đến lần khác dốc sức tương trợ?"
Đôi mắt trầm tĩnh của nàng, giống như bầu trời đầy sao lấp lánh rực rỡ, khuấy động Mạch Thần Lại không dám nhìn thẳng vào đó, "Ta nói rồi, bởi vì là ta nợ nàng."
Nợ? Phong Phi Duyệt trầm mặc, không lên tiếng nữa.
Ban đêm. Bên ngoài Phượng Liễm Cung, hai chiếc đèn màu treo trên cao, tôn lên màn đêm cô tịch. Trong điện, trên chiếc bàn gỗ tử đàn điêu khắc bốn phía, bày biện thức ăn tinh xảo ngon miệng, ở giữa, đang đun một ấm rượu.
Mùi rượu thuần khiết bốn phía, từng chút từng chút, bám vào mỗi một ngóc ngách. Đèn cung đình màu vàng cam u tối mị hoặc, Phong Phi Duyệt một tay nâng cằm, giống như đầy bụng tâm sự, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm bếp lò ủ rượu thạch anh kia. Nàng nhặt cánh hoa bên cạnh lên, ném vào một cánh, mùi rượu thơm ngào ngạt, càng phát ra nồng đậm.
"Hoàng thượng giá lâm..." Một tiếng thông báo, khiến nàng hoàn hồn, chỉ thấy Cô Dạ Kiết đã sải bước tiến vào.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Phong Phi Duyệt đi đến, cúi người hành lễ.
"Hoàng hậu không cần đa lễ." Cô Dạ Kiết nhìn một bàn đầy rượu với thức ăn kia, châm chọc cười nói, "Lẽ nào, lời trẫm nói lần trước, nàng đã ghi tạc trong lòng rồi?" Hắn nói, bận rộn một ngày, chỉ muốn có người ủ sẵn rượu, đợi mình.
"Vâng." Phong Phi Duyệt gật đầu, nàng, thật sự đã ghi tạc trong lòng.
Cô Dạ Kiết cười, nơi khóe môi cứng ngắc, hắn nghiêm túc nhìn Phong Phi Duyệt một hồi, lúc này mới ngồi xuống, kéo nàng đến bên cạnh mình.
(Thông báo sắp có cảnh hót, cơ mà ko phải cảnh sau :>>)