Ngón tay bị dùng sức đè ép, Phong Phi Duyệt cắn môi, qua một lúc lâu, mới mở miệng, "Hoàng thượng, tay của thần thiếp đều muốn gãy rồi."
Cô Dạ Kiết nhếch môi cười, kéo lấy tay nàng đặt lên đầu gối mình, hướng mặt xuống phía dưới, "Nô Cơ, cùng trẫm về tẩm điện, về phần Nghi hoàng quý phi, chuẩn bị một chút, tối nay liền thị tẩm."
Tay, bị buông ra. Cô Dạ Kiết đứng dậy, thân ảnh cao lớn, liền che khuất ánh mắt trời trước tầm mắt Phong Phi Duyệt, hắn không nhanh không chậm đi xuống đại điện, không nói thêm một câu nào nữa, liền đi ra ngoài. Sau lưng, Nô Cơ đang quỳ theo sát mà đi, lúc đi ngang qua người Quân Ẩn, hai người ăn ý nhìn nhau, chỉ là gật đầu, sải bước ra ngoài.
"Cha, con không muốn ở lại hoàng cung." Quân Nghi thấy người đã đi xa, hai tay vội vã nắm ống tay áo Quân tướng gia cầu khẩn, "Nữ nhi không muốn làm hoàng quý phi gì cả, cha, người cho con trở về đi."
"Nói bậy!" Quân tướng gia gầm lên một tiếng, đột ngột rút tay lại, tay áo ngay ngắn bị nàng kéo đến uốn nếp, "Hoàng cung là nơi hưởng phúc, bao nhiêu nguời muốn còn không có được cái mệnh đó!"
"Nhưng mà nữ nhi..." Quân Nghi thần sắc ủ rũ, hai tay cương cứng bên người, tầm mắt ai oán, nhìn về phía Quân Ẩn bên cạnh, nàng mở miệng, lại thấy hồn vía của hắn, hoàn toàn không đặt trên người mình.
Phong Phi Duyệt từ trên cao nhìn xuống, Quân Nghi, cũng không khỏi quá ngây thơ. Quân gia vì củng cố địa vị của mình, đã hy sinh một đứa con gái, còn có thể quan tâm đến nàng ta sao?
Hai tay nhấc làn váy lên, nàng từ trên ghế loan đứng dậy, cung trang lộng lẫy, kiều diễm ở phía sau.
"Nhìn tỷ tỷ của con xem," Ngữ khí của Quân tướng gia, rất có ý vị hận rèn sắt không thành thép. "lúc đó cha đưa tỷ tỷ con vào cung, hôm nay, không phải tỷ ấy rất tốt sao? Còn trở thành quốc mẫu Huyền Triều. Nghi Nhi, chỉ cần con hầu hạ hoàng thượng thật tốt, quyền thế trên vạn người này, tương lai là của hai tỷ muội các con không phải sao?"
"Nhưng mà..." Quân Nghi cứng miệng, thần sắc, càng thêm không chút lay động, ánh mắt nàng mang theo hy vọng, phát ra vẻn vẹn chút điểm sáng nhìn về phía Quân Ẩn, "Ca ca!"
Phong Phi Duyệt lướt qua đám người bọn họ, mắt nhìn thẳng, nhìn đến ánh mặt trời rạng rỡ ngoài điện, người vẫn chưa đi ra ngoài, lền bị Quân tướng gia sau lưng gọi lại, "Duyệt Nhi."
"Không, hoàng hậu nương nương." Ông ta xoay chuyển giọng điệu cực nhanh, hàm ý trong lời nói, cái gì cũng có, chỉ là không có một chút cái gọi là 'thân tình'.
"Chuyện gì?" Phong Phi Duyệt đưa lưng về phía đám người, nhìn từng tia từng tia dương quang, chiếu xạ trên bầu trời mái ngói lưu ly, giờ đây, đang theo thiềm long lăng phượng chiếu nghiêng xuống, tạo thành một bức rèm che ngũ sắc hư ảo.
"Sau này, cha phải giao Quân Nghi cho con rồi." Một câu rơi xuống, đem lấy toàn bộ hy vọng của Quân Nghi đánh nát. Khóe mắt, chỉ có gò má lãnh khốc vô tình của Quân Ẩn, nàng đứng nguyên một chỗ, mặc cho lòng của mình càng lúc càng lạnh thấu.
"Con không giúp được muội ấy." Ở Quân gia, Phong Phi Duyệt đã từng nói, "đây là nơi nuốt người không nhả xương, bản thân con còn khó bảo toàn, chứ nói gì là bận tâm đến muội ấy." Vừa nói dứt câu, nàng không để ý đến sắc mặt Quân Nghi ảm đạm phía sau, trực tiếp trở về Phượng Liễm Cung.
Ấm áp nhẹ nhàng, dùng bữa trưa xong, Phong Phi Duyệt ngồi ngay ngắn trên án kỷ bên cạnh, tay cầm bút lông, đang từng nét từng đường luyện chữ.
"Nương nương," Ngọc Kiều đi tới, hướng người đang hết sức chuyên chú kia gọi nói, "Nghi hoàng quý phi cầu kiến."
Chữ này, nàng luôn luyện không được. Phong Phi Duyệt khẽ nhíu mi, chỗ eo bàn tay bởi vì cầm bút một lúc lâu mà bắt đầu nhức mỏi. Ngọc Kiều tưởng rằng nàng không nghe thấy, chỉ đành phải tiến lên vài bước, thanh âm so với lúc nãy lớn hơn vài phần, "Nương nương, Nghi hoàng quý phi cầu kiến."
"Ồn ào gì chứ!" Phong Phi Duyệt ngước mắt, liếc nhìn một cái rồi tiếp tục múa bút trong tay.
Ngọc Kiều kinh hãi một trận, lập tức im lặng, đứng sang một bên. Qua một lúc lâu, nàng mới đặt bút lên trên nghiên mực, lấy khăn ướt lau tay sạch sẽ, "Bảo muội ấy vào đi."
"Dạ."
Lúc Quân Nghi đi vào, thần sắc lãnh đạm, phía sau đi theo mấy ma ma cùng cung nữ, phục sức trang sức trên người cũng đều đã đổi. Cung trang màu hồng, lại phối thêm một vài chiếc trâm vàng lấp láy, làm nổi bật khiến cả người nàng ta càng thêm xinh đẹp. Môi nhẹ điểm hồng, bàn tay thon dài trắng nõn nấp trong ống tay áo rộng thùng thình, chỉ là đôi mắt kia, ảm đạm không ánh sáng.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương." Quỳ gối cúi đầu, Phong Phi Duyệt vươn tay kéo cổ tay nàng ta, "Muội muội không cần đa lễ."
Quân Nghi đứng dậy, lợi dụng cơ hội này, hai tay dưới ống tay áo, nắm chặt tay Phong Phi Duyệt không chịu bỏ ra, khóe mắt hướng sang bên cạnh, trong đôi con ngươi, lại lấp lánh vô số ánh sao. Tay, bị nàng ta bóp đâu, mơ hồ, còn truyền đến một cỗ sợ hãi, "Tỷ tỷ..." Một tiếng gọi kia, thanh âm trầm thấp, chỉ là dùng hình dáng cánh môi phác họa ra.
"Tất cả lui ra." Phong Phi Duyệt mơ hồ phát giác nàng ta có lời muốn nói.
Ngọc Kiều nghe vậy, mang tất cả nha hoàn trong Phượng Liễm Cung lui xuống, mà đám người đi theo sau Quân Nghi, lại duy trì đứng nguyên tại chỗ, không có chút ý tứ rời khỏi.
"Bổn cung bảo các ngươi lui ra!" Phong Phi Duyệt quát lớn một tiếng, lướt qua Quân Nghi đi đến trước mặt đám người kia.
Ma ma dẫn đầu đã lớn tuổi, búi tóc trên đầu được chải cẩn thận tỷ mỷ, bà ta ngẩng đầu, hướng phía Phong Phi Duyệt hùng hồn nói, "Chúng nô tài là người hoàng thượng an bài ở bên cạnh Nghi hoàng quý phi, không có dặn dò của hoàng thượng, nô tài không dám tự ý rời đi."
"Phản rồi?" Phong Phi Duyệt không nộ mà uy, nô tài trong cung này thật đúng là một đám chó cậy thế chủ, "Trông quản hậu cung, là hoàng hậu, chứ không phải hoàng đế."
"Nhưng, chủ nhân của nô tài chỉ có một, đó chính là hoàng thượng."
Tính tình Phong Phi Duyệt, vốn cũng không tốt. Hai ba câu, liền khiến nàng cắn chặt răng ngà, mất đi nhẫn nại. Dưới lòng bàn tay, một luồng nội lực càng lúc càng tụ lại mãnh mẽ, ma ma kia thấy hoàng hậu không nói gì nữa, chỉ tưởng rằng sợ rồi, vừa muốn kéo miệng cười, liền thấy một cỗ khí lực mạnh mẽ giống như trận tuyết lở, 'bịch' một tiếng đánh bay bà ta ra ngoài.
"Ma ma..." Mất đi người chủ định, đám người đều chạy vụt đi, ba chân bốn cẳng muốn dìu ma ma đứng dậy.
"Hoàng..." Máu đỏ tươi, theo khóe miệng chảy vào vạt áo trên y phục nghiêm cẩn của bà ta, cả người giống như một túi vải rách, mặc cho người ta kéo đỡ thế nào cũng không dậy nổi.
Phong Phi Duyệt khép cửa điện lại, xuyên qua khe hở chưa đóng, lạnh lùng nói ra bên ngoài, "Ma ma là người của hoàng đế,một chưởng này, bảo hoàng thượng tự mình đến đòi lại bổn cung vậy."
Nặng nề, khép cánh cửa lại, "Vào bên trong nói."
Hai người lần lượt đi vào nội điện, Phong Phi Duyệt còn chưa đứng vững gót chân, Quân Nghi sau lưng liền 'thịch' một cái quỳ xuống, "Tỷ tỷ, cứu muội!"
Nàng cho rằng, Quân Ẩn đã nói rõ ràng hết cả rồi, "Ta không cứu được muội." Phong Phi Duyệt ngồi thẳng xuống một bên, "Vào cung rồi, cũng đừng đánh chủ ý ra bên ngoài nữa."
"Tỷ tỷ..." Quân Nghi hai đầu gối chạm đất, vừa quỳ vừa tiến lên, "Muội tuyệt đối không thể thị tẩm." Nàng ta ngẩng đầu, thần sắc thống khổ, hai tay lần nữa nắm chặt tay Phong Phi Duyệt không buông.
"Nếu như muội lo lắng hoàng thượng phát giác ra muội..." Phong Phi Duyệt bỏ tay ra, từ trong tay áo móc ra một lọ thuốc, "Đường lui của muội, đã vì muội mà trải sẵn, Quân Nghi, muội còn lo lắng cái gì?"
'Không phải, không phải vậy..." Quân Nghi lại ý vị lắc lắc đầu, trâm vàng trên tóc phát ra va chạm vô lực, "Tỷ tỷ, muội đã không còn cách nào nữa."
"Muội, có phải đang che giấu chuyện gì hay không?" Phong Phi Duyệt khẩn trương, hay tay giữ chặt vai nàng ta, "Đã đến lúc nào rồi, muội còn có tâm trạng ở đây khóc lóc."
Quân Nghi nghe vậy, vội xoa nước mắt, nức nở mấy tiếng xong, mang theo cặp mắt sưng đỏ mở miệng, "Muội, muội có con rồi, là không thể nào thị tẩm."