Quân Ẩn tất nhiên biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, hậu cung cấm địa, nam nhân là không được đặt chân vào.
Phong Phi Duyệt vươn tay khép cửa điện lại, nàng xoay người cùng đối mắt với hắn, vừa tìm một chỗ có khả năng ẩn thân. Nhưng mà nhìn quanh cả Phượng Liễm Cung, nơi thật sự có thể chứa được một người đàn ông cao lớn, thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, hoàng đế lại có chuẩn bị mà đến, cho dù trốn ở đâu, cũng không thoát khỏi lục soát của đám thị vệ.
"Hoàng hậu." Ngoài điện, thanh âm Cô Dạ Kiết phát ra càng có vẻ âm lãnh.
Phong Phi Duyệt chần chừ không thôi, nàng rón ra rón rén tìm một nơi ẩn thân trong phòng, Quân Ẩn bên cạnh cũng không nhàn rỗi, hai người cật lực phóng nhẹ bước chân, suýt chút nữa thì lục tung cả phòng.
"Hoàng hậu, nếu nàng còn không mở cửa, thì trẫm sẽ xông vào." Cô Dạ Kiết hoàn toàn không có tính nhẫn nại, nộ khí trên mặt từ từ nhạt dần rồi biến mất, trong mắt, khó nén ý cười. Không cần biết kẻ đưa tin kia là ai, cái hắn muốn, đã ở trước mắt.
Phong Phi Duyệt đặt hai tay lên trên khung giường, trong lúc lơ đãng đã sờ phải thứ gì đó, chỉ thấy vách tường kia giống như rung lên một cái, bức tường vẽ hình phượng hoàng lửa lúc đầu đang chậm rãi kéo ra, nàng cả kinh thất sắc, vội rụt tay lại. Chẳng lẽ, đây là thứ trong ti vi thường hay diễn, mật đạo? Nàng đặt một tay lên trước ngực, thật vất vả mới đem trái tim đập động kịch liệt đè xuống mấy phần, trên mặt, cố gắng trấn tĩnh. Cho dù thật sự có mật đạo, nàng cũng tuyệt đối không thể để Quân Ẩn biết, nàng tình nguyện, bị Cô Dạ Kiết bắt tại trận, cũng không thể để Quân Ẩn hắn từ đây bám chặt lấy mình.
Người ngựa bên ngoài, rất có khí thế phá cửa mà vào, Phong Phi Duyệt đứng dậy, thanh âm giống như còn đang mơ ngủ mang theo vài phần mông lung, "Hoàng thượng, đã muộn thế này, có chuyện gì sao?"
"Hoàng hậu, đã nghĩ ngơi rồi?" Ngoài điện, nam tử câu dẫn khóe môi nghiền ngẫm, hắn cũng không xông vào ngay lập tức, mà là ngăn trước cửa, thần thái tự nhiên.
"Ừm, thần thiếp cảm thấy mệt mỏi, liền ngủ sớm một chút." Phong Phi Duyệt đi tới kéo tay áo Quân Ẩn, "Mau, trốn dưới đáy giường."
"Cái gì?" Hắn suýt chút nữa không kiềm chế được hét lên, "Cô bảo ta trốn dưới đáy giường?"
Tên đàn ông này chính là bị bệnh sĩ diện hão, đã đến lúc nào rồi, "Đúng, ta còn chưa bảo huynh chui chuồng chó đấy."
"Cái gì, cô..." Quân Ẩn không nhịn được cất cao âm giọng, Phong Phi Duyệt âm thầm bật cười, nàng đem chăn màn tơ lụa trên giường nhấc lên, ý bảo hắn cúi người, "Còn ngây ngẩn cái gì nữa, một lát nữa hoàng thượng sẽ vào ngay đấy."
"Hoàng thượng," Bên ngoài, một thị vệ tay cầm binh khí, cung kính tiến tới gần bên tai Cô Dạ Kiết, "Tên áo đen kia đã lẩn trốn ra khỏi hoàng cung, mà tên còn lại, vẫn còn ở tẩm cung của hoàng hậu."
Đường cong nơi khóe miệng, từ từ kéo ra, đôi con ngươi hàn liệt kia thâm trầm như bóng đêm hắc ám, chỉ là một cái liếc mắt, liền khiến thị vệ kia kinh sợ lui ra, không dám nhiều lời.
"Nhanh đi." Thấy hắn vẫn còn ngơ ngác không chịu cúi người, Phong Phi Duyệt không nhịn được hối thúc, mà Quân Ẩn, chi đành phải đen mặt chui xuống dưới giường.
"Đến đây." Không hiểu sao, tâm tình thật là tốt, cũng không khẩn trương giống như lúc nãy nữa.
Theo cửa điện bị đẩy mở, Phong Phi Duyệt còn chưa kịp thỉnh an, Cô Dạ Kiết liền dẫn đầu đạp cửa đi vào. Phía sau, một đám đông hộ vệ đi theo.
"Hoàng thượng, người đây là?" Ánh lửa chiếu rọi xuống, gương mặt tuyệt mỹ của người con gái trấn định, không có chút khác thường.
"Hoàng hậu, ngủ có ngon không?" Cô Dạ Kiết tự mình hướng bốn phía nhìn quanh, bên cạnh sớm đã có người thắp sáng chao đèn, trong nháy mắt, liền đem cả Phượng Liễm Cung hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
"Vừa ngủ được một lát, thì hoàng thượng liền đến rồi." Phong Phi Duyệt ngồi xuống chiếc giường quý phi bên cạnh, nhìn thị vệ bắt đầu lục soát trong phòng, vẻ mặt lộ ra mấy phần khó hiểu, "Hoàng thượng, lao tâm tốn sức nhiều vậy, là trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đúng vậy." Cô Dạ Kiết cũng không nhiều lời, rảo bước đi quanh nội điện một vòng, liền hướng về phía chiếc giường phượng kia mà tới.
Phong Phi Duyệt nằm nghiêng người, từ từ dựa lên, lại giống như đang ngồi trên đống lửa, quả tim càng giống như vọt lên tới cổ họng. Nam tử xoay người cùng nàng mặt đối mặt, nhìn vẻ mặt quật cường mà ẩn nhẫn của nàng, ngồi xuống. Chân thon dài vắt chéo, một bộ dáng dương dương tự đắc.
"Bẩm hoàng thượng," Thị vệ đi tới bên người Cô Dạ Kiết, "đều lục soát cả rồi."
Trái tim lơ lửng của Phong Phi Duyệt cũng không hạ xuống, nàng liếc mắt nhìn vẻ mặt đầy khói mù của nam tử, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, con ngươi lóe lên tia giết chóc quét tầm mắt về phía chiếc giường phượng kia, "Hoàng hậu, mấy ngày trước trẫm đặc biệt cho người làm cho nàng một chiếc giường gấm, bây giờ, trẫm liền sai người mang đến Phượng Liễm Cung."
Tim, đâu chỉ là trầm xuống, Phong Phi Duyệt khó lòng nhẫn nại đứng dậy, "Thần thiếp tạ hoàng thượng, chỉ là thần thiếp trước giờ quen giường, đổi giường chỉ là chuyện nhỏ, thần thiếp, chỉ sợ không quen được."
"Nếu hoàng hậu thật sự không quen giường, vậy trẫm ở bên cạnh nàng." Cô Dạ Kiết vươn tay, xem xét phản ứng của nàng.
Phong Phi Duyệt nhìn đôi đồng tử không giống với người thường kia, luôn cảm thấy, hắn giống như nhìn thấu hết tất cả mọi thứ, chỉ là không có nói ra khỏi miệng. Đem bàn tay mềm mại của mình đặt vào lòng bàn tay hắn, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm nhau, nàng lại có loại cảm giác mãnh liệt muốn rút tay lại. Mà Cô Dạ Kiết dường như cũng cảm nhận được, lại không cho nàng chút cơ hội nào, một bả liền đem nó giữ chặt trong lòng bàn tay.
Kéo nàng sang một bên, hai người cùng nhau ngồi xuống, "Đem giường phượng của hoàng hậu dời đi."
"Vâng." Đám người tìm khắp cả Phượng Liễm Cung cũng không nhìn thấy bóng dáng kẻ kia, mà lúc này, mỗi một đôi mắt đều rơi lên trên giường của Phong Phi Duyệt.
Cô Dạ Kiết kéo mở bàn tay của nàng, ngón trỏ thon dài theo đường vân tay của Phong Phi Duyệt, một lần rồi một lần vỗ nhẹ, ngón tay được cắt sửa ngay ngắn nắm lấy cổ tay của nàng, ngước mắt, nam tử tà mị kéo môi, "Duyệt Nhi, buông lỏng một chút, đều nói làm hoàng hậu của trẫm, là có được vận mệnh khác với người thường, trẫm cũng muốn xem xem, hoàng hậu của trẫm, liệu có thể làm dvững vững vàng vàng hay không."
"Hoàng thượng biết xem tướng?" Phong Phi Duyệt một tay chống cằm, khóe mắt sắc bén, đem động tác của đám thị vệ thu hết vào mắt.
Cô Dạ Kiết chỉ là chuyên chú vào bàn tay của nàng, hết thảy mọi thứ đang phát sinh bên cạnh, dường như không có liên quan tới hắn. Mắt thấy, mấy tên hộ vệ kia đi đến chỗ khung giường, sắp sửa đem giường phượng dời đi.
"Hoàng hậu, thân thể hư nhược sao? Lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi lạnh thế này." Đôi con ngươi tinh anh khẽ nâng ý cười, hắn kéo tay Phong Phi Duyệt, kề lại gần cánh môi của mình. Quân Ẩn trốn phía dưới hần sắc cũng cực kỳ lạnh lẽo, chao đèn sáng choang bên ngoài xuyên qua mặt đất lạnh như băng, giống như sáp nến đang nóng chảy trượt xuống dưới giường phượng, rọi lên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của người nam tử.
Phong Phi Duyệt gặp chuyện không vội, khẽ cuộn lòng bàn tay lại, đang không biết nên đáp lại như thế nào, bên ngoài truyền đến một hồi thanh âm của nam nhân, kịp thời giải vây cho nàng.
"Thần, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương." Ngoài điện, Mạch Thần Lại bưng một chung thuốc, đi tới.
"Mạch y sư?" Cô Dạ Kiết nắm tay Phong Phi Duyệt vẫn không có buông ra, hai người ngồi tránh ra một bên, đám người trong điện cũng đúng lúc dừng lại động tác.
"Hoàng thượng, vừa rồi thần có giúp nương nương bắt mạch, nương nương thân thể suy yếu, cần phải bồi bổ." Mạch Thần Lại đặt thuốc sang một bên, trên gương mặt nho nhã tuấn dật, không chút tha sắc.
"Vừa rồi?" Sắc mặt Cô Dạ Kiết khẽ chuyển lạnh, cầm lấy tay nàng, dùng sức siết chặt, "Nói rõ ràng cho trẫm."
"Dạ, hoàng thượng," Tầm mắt nam tử tự nhiên rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, "vừa rồi thần đi ngang qua Phượng Liễm Cung, thấy nương nương thân thể giống như không khỏe, liền tự chủ trương bắt mạch thử xem, cũng may không có gì đáng ngại, chỉ là, thời gian nán lại lâu một chút."
Một câu, khiến Phong Phi Duyệt thở ra một hơi, rồi lại nặng nề vặn xoắn lông mày, hắn đây là, đang giúp mình? (Tại ảnh mắc câu rồi mà, hớ hớ ~!~)
"Vừa rồi, ngươi vẫn luôn ở Phượng Liễm Cung của hoàng hậu?" Cô Dạ Kiết hất tay của nàng ra, nộ khí trên mặt, càng thêm rõ ràng.
Lúc này, hắn còn có thể đâm đầu vào nữa hay sao?
Không khí trong điện, bị đè ép đến mức nặng nề trầm ám, chỉ nghe thanh âm của Mạch Thần Lại kiên trì hữu lực, miệng đầy chắn chắn, "Bẩm hoàng thượng, phải!"
Một câu đầy khí phách, nặng nền đánh vào đáy phòng Phong Phi Duyệt, nàng âm thầm ngẩn đầy, trong mắt tràn đầy tìm kiếm cùng bối rối khó hiểu. Thường thấy ngươi lừa ta gạt, trong thế giới của nàng, không tồn tại lượng thiện niệm tình, càng không nghĩ tới sẽ có một ngày, có người ra tay, kéo mình một bả. Nàng không tin!
(Hí: đùa giỡn, sạp: giường, rồng đùa giỡn phượng ở trên giường thì có nghĩa là gì các tềnh iu nhể, ba chấm :>>>)