Chương 30: Bao Vây Tứ Phía

Phong Phi Duyệt mở mắt, thân thể tựa trên chiếc giường quý phi, hiện ra một loại tư thái lười biếng màmị hoặc. Tiếng bước chân ngoài cửa điện, cùng với tiếng gió thổi, từng bước từng bước ép sát. Nàng cũng không hề có động tác nào, cho đến khi, cửa điện bị đẩy nhẹ, ánh nến cả sảnh điện bị dập tắt, nàng mới từ trên giường bật dậy một cái, mũi chân đạp lên một điểm tựa, cả người vọt lên giữa không trung hướng về phía cột gỗ trên xà nhà. Ở bên trên, nàng có giấu một thanh nhuyễn kiếm bén nhọn.

Nam tử vừa mới kéo cửa điện khép lại sau lưng, nháy mắt liền bị một đạo ánh sáng chém tới, hắn vội vàng lui người, vươn tay bắt lấy cổ tay Phong Phi Duyệt, hất nàng ra, nhưng, nàng lại vọt lên không một cái, sát khí lãnh liệt.

"Cô điên rồi?" Quân Ẩn không muốn lằng nhằng, chỉ đành phải tỏ rõ thân phận.

Thân kiếm mềm mại như rắn bị nàng thu hồi, "Sao huynh lại đến đây?" Phong Phi Duyệt đem nhuyễn kiếm quấn quanh cổ tay mình, trong bóng tối đen nhánh, hai mắt cảnh giác khóa chặt trên người Quân Ẩn.

"Ta đến xem thử xem, muội muội của ta sống có yên ổn không?" Quân Ẩn sờ chính xác cái bàn bên cạnh, dựa sang một bên ngồi xuống.

Trong một đêm, trong cung đã loan truyền khắp nơi, nói là hoàng hậu hồi cung, đầu tiên làm hại Lý mỹ nhân chịu một trận đòn, đến mức suýt chút nữa thì tàn phế. Sau đó lại ở Mẫn Nguyệt Cung phát hiện Đức Huệ phi bị treo cổ mà chết, rồi sau nữa, trên giường kim loan của hoàng đế, ba người cùng hoan lạc, lại vì một cước của hoàng hậu, khiến Đại hoàng tử suýt chút nữa chết trong bụng Minh hoàng quý phi. Lời đồn đại thêu dệt, không cần quạt gió thổi lửa, chỉ trong chốc lát liền lan truyền khắp cả Huyền Triều.

"Ca ca yên tâm, ta rất ổn." Phong Phi Duyệt cũng ngồi theo xuống, cố ý giữ khoảng cách chừng một cánh tay với hắn.

"Nhớ kỹ, ta đưa cô vào cung không phải là để cô đến hưởng phúc," Giọng điệu Quân Ẩn nặng nề, thanh âm nồng đậm nói trắng ra một câu, "hoàng đế, là người bên gối của cô không sai, nhưng cô đừng quên, cô bây giờ là người của Quân gia."

"Huynh muốn nói gì?" Phong Phi Duyệt kéo môi cười khẽ, "Huynh không cần phải năm lần bảy lượt nhấn mạnh, ta là người của Quân gia." Trong đêm tối, nàng không nhìn rõ được thần sắc trên mặt hắn. Nói chuyện không hề có chút thân tình, ngay cả bản thân Quân Ẩn cũng không chắc, liệu có thể khống chế được nàng hay không.

"Nhưng, chúng ta đã là người trên một con thuyền." Bàn tay lướt qua mặt bàn gỗ tử đàn, một phát liền đem bàn tay mềm mại của Phong Phi Duyệt nắm trọn, nàng giãy giụa, hắn lại càng siết chặt thêm, năm ngón tay dùng sức muốn cắm vào khe hở giữa ngón tay của nàng, cùng hắn dây dưa. Ra sức, lòng bàn tay đều là mồ hôi, Quân Ẩn thấy nàng nhất quyết muốn rút về, liền vươn tay còn lại ra, lôi cả người nàng tới, ấn nàng ngồi lên trên chân mình. Hai tay rơi lên trên bờ vai Phong Phi Duyệt, kéo nàng xoay đầu lại đối mặt với mình.

"Đây là tẩm điện của hoàng hậu!"

"Đáng tiếc, cô không phải là hoàng hậu, cô đã quên những lời ta từng nói rồi?" Hai tay Quân Ẩn đặt sau lưng nàng, hơi thở nóng rát kề tới gần bên tai Phong Phi Duyệt, "Huống hồ, hoàng đế bây giờ không biết đang tiêu dao khoái hoạt ở đâu đây."

Tưởng rằng ra khỏi Quân gia, là đã có thể tránh thoát kiếp nạn này. Hai tay Phong Phi Duyệt chống đỡ trước lồng ngực dày rộng của hắn, trong mắt, sắc lạnh như băng, "Huynh không sợ, một lần kìm lòng không đặng, sẽ khiến toàn bộ nỗ lực của huynh đều uổng phí."

"A..." Môi mỏng vô vị nâng lên, hắn ngửa cái cằm kiên nghị, trong đêm tối khóa chặt đôi mắt trong trẻo như nước của người con gái, "Nữ nhân đối với ta, bất quá chỉ là công cụ ấm giường mà thôi."

"Nếu đã như vậy, thiên hạ tuyệt sắc nhiều như thế, huống hồ, nữ nhi Quân gia cũng không phải chỉ có mình ta." Phong Phi Duyệt ý vị nói ra, tầm mắt hai người thiêu đốt giữa màn đêm, "Nói đi, mục đích thật sự huynh tới đây là gì?"

Quân Ẩn nghe vậy, trong mắt ngậm cười, như có tán thưởng, "Nghĩ cách, để Quân Nghi vào cung."

"Quân Nghi?" Phong Phi Duyệt giật mình kinh hãi không thôi, Quân Ẩn cư nhiên lại còn muốn tìm cách đưa nàng ta vào cung. Quan hệ của hai người bọn họ, không phải đã...

"Đúng, tìm cách đưa cô ta đến bên cạnh hoàng đế, giúp cô ta, trở thành sủng phi của hoàng thượng." Bàn tay Quân Ẩn như có như không mơn trớn sau lưng Phong Phi Duyệt, vết chai dày cứng trong lòng bàn tay xuyên qua áo ngủ mỏng manh, đảo quanh một chỗ.

Nàng tân lực thả lòng thân thể, đáy lòng thì đã băng lạnh đến cực hạn, đem đôi tay không an phận kia từ trên người mình kéo xuống, Phong Phi Duyệt bật người đứng dậy, "Huynh cũng nỡ?"

Quân Ẩn giống như bị hỏi khó, không có trả lời ngay lập tức, qua một hồi lâu mới bật cười mỉa mai, "Vì sao không nỡ?"

Ngữ khí thờ ơ lãnh đạm, Phong Phi Duyệt trầm mặc không nói gì, ở thế giới này, nữ nhân là hoàn toàn không có địa vị. Nam nhân, chính là ông trời của bọn họ, là toàn bộ hy vọng của họ. Môi trái tim vô vị nhẹ cong, "Huynh dựa vào cái gì cho rằng, ta sẽ giúp Quân Nghi?"

"Cô nhất định sẽ giúp," Quân Ẩn nói chắc nịch, thân thể cao lớn đứng lên, đi tới sau lưng Phong Phi Duyệt, hai người cùng nhìn lên mặt trăng sáng rực bên ngoài, "chỉ cần Quân Nghi được sủng ái, hoàng đế tự nhiên sẽ đặt toàn bộ tinh lực lên trên người cô ta, ta nghĩ, chuyện này đối với cô mà nói, chưa chắc là chuyện xấu đúng chứ?"

Người trước mặt, khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp, một câu nói Quân Ẩn, ngay giữa điểm yếu trong lòng nàng, đem Quân Nghi đẩy vào nơi đầu sóng đỉnh gió, đối với Quân gia mà nói, không có chút tổn thất nào. Với chính nàng, càng thêm hữu ích vô hại, "Được!" Phong Phi Duyệt mở miệng đồng ý, trên mặt không hề có ngại ngùng, nàng, cũng không phải là người thiện lương gì!


"Sư phụ..." Trong một tẩm điện khác, Lâm Doãn nhìn Mạch Thần Lại ở bên cạnh chuyên tâm thao thức, cực kỳ khó hiểu, "Đã trễ thế này, sư phụ thuốc vì ai mà chuẩn bị thuốc này vậy?"

"Hoàng hậu." Hời hợt thốt ra một câu rồi lại tiếp tục cúi đầu, cho đến khi bình thuốc từ ba chén nước cô đặc lại thành một chén, lúc này mới đổ vào trong chén bạc nguyên chất đã chuẩn bị sẵn. Lắc qua lắc lại vài cái, một lần nữa nghiêng vào trong chén.

"Hoàng hậu?" Lâm Doãn càng thêm bực dọc, "Hoàng hậu không phải vẫn khỏe mạnh sao?"

"Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi," Mạch Thần Lại bưng chén, đi ra ngoài, "dược phòng để ngày mai hẵng quét dọn."

"Sư phụ..." Lâm Doãn tiến lên theo sát một bước, chỉ thấy một cái bóng lưng tuấn dật phi phàm, nàng ta lắc đầu, bất đắc dĩ đóng cửa dược phòng lại.


"Huynh muốn tôi phải làm thế nào?" Bên ngoài, tiếng bước chân khẽ khàng phóng nhẹ, Quân Ẩn tựa người lên song cửa, "Chuyện này cô yên tâm, tới lúc thời cơ chín muồi, Quân Nghi tự nhiên sẽ vào cung, ta nghĩ, không qua mấy ngày nữa thôi."

Mạch Thần Lại đem thân thể ẩn giấu sau cột đá, chén thuốc trong tay suýt chút nữa giữ không được, nghiêng rơi xuống đất.

"Chủ tử," Một bóng người lập tức xuất hiện bên ngoài Phượng Liễm Cung, "có người tới."

Quân Ẩn bên trong nghe vậy, khẽ trút bỏ một thân lười biếng kia, "Ai?"

"Là hoàng thượng, nhìn tư thái có vẻ như rất gấp, hình như đã nghe tin tức gì đó rồi." Ngữ khí của kẻ bên ngoài rất chắc chắn, "Chủ tử, đi mau."

Bên ngoài, mơ hồ có tiếng bước chân huyên náo truyền đến, bóng đen kia thấy vậy, bật một cái nhảy lên mái ngói lưu ly, nhanh chóng biến mất trước điện. Mà Quân Ẩn bên trong vừa định mở cửa, thì đã không kịp nữa.

"Bao vây Phượng Liễm Cung lại cho trẫm." Cô Dạ Kiết sải bước tiến đến, sau lưng, đám thi vệ đi theo.

"Dạ, hoàng thượng!" Chớp mắt, ánh lửa cháy đỏ, tô điểm rực rỡ cả bầu trời đêm. Đêm vốn dĩ lạnh như nước, bây giờ lại bị rót lên một loại cảm giác nóng bỏng kỳ dị, ánh đuốc, theo hành lang đình viện, vây trọn cả đại điện.

Phong Phi Duyệt cách khe hở giữa cửa điện nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy đôi chân nam tử, đang chậm rãi tới gần, từng bước từng bước, dồn sát.