Chương 3: Quân Gia

Đôi mày thanh tú không vui nhíu chặt, cô vừa định vung vẫy hai tay rút thân roi ra, cả thân thể liền bị một lực đạo khổng lồ kéo lùi ra sau, còn chưa kịp kêu hô, chỉ thấy chính mình đột nhiên bị quăng mạnh lên trước, 'rầm' một tiếng, sau lưng nặng nề chạm đất. Cô rõ ràng nghe thấy âm thanh lưng mình như muốn đứt lìa phát ra trầm trọng mà đau đớn, một hồi lâu không động đậy được, tên thủ phạm đầu sỏ kia, vẫn thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn mình.

"Ngươi muốn chết a..." Phong Phi Duyệt một tay chống đằng sau lưng, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, tay kia nắm một đầu dây roi, đứng lên.

Đau chết mất. Đầu óc cô choáng váng ong ong lắc lư, cánh tay lộ ra ngoài chiếc áo tay ngắn dính đầy cát vàng, muốn bao nhiêu nhếch nhác liền có bấy nhiêu.

"Giam lại." Quân Ẩn vung cánh tay một cái, liền thu hồi dây roi lại.

"Nhưng..." Tên binh sĩ kia ấp úng nhìn ra phía đằng sau, "tù giam cho nam nô đã đầy rồi, tên tiểu quan này..."

Trên lưng ngựa, truyền đến tiếng cười thanh cạn của nam tử, tay nắm roi ngựa, chỉ về phía Phong Phi Duyệt bên cạnh, "Nhìn kỹ lại xem, từng gặp qua tên đàn ông nào tướng mại xinh đẹp như vậy chưa?"

Tuy là cách khá xa, cô lại cảm giác được rõ ràng ánh mắt nóng rực không hề kiêng kị của Quân Ẩn, cứ như vậy cợt nhả rơi xuống trước ngực mình. Cô cũng không thèm đưa tay che cản, ngược lại tiến lên một bước, một tay ghìm chặt cương ngựa của hắn, không e dè chống lại tầm mắt của hắn, "Này, các người rốt cuộc là người phương nào?"

Dưới đầu tóc mất trật tự, lộ ra vành tai tinh tế của cô, cùng một đôi hoa tai hình năm ngôi sao tinh xảo, theo cái đầu đong đưa của Phong Phi Duyệt, mà phát ra ánh sáng nhấp nháy chói mắt.

"Ha ha ha..."

Vừa hỏi một câu khỏi miệng, liền đưa tới một trần cười ầm ĩ, hai binh sĩ áp trứ cô lúc đầu càng thêm cười ngặt ngẽo, ngay cả nam tử trên ngựa cũng không nhịn được, dùng roi ngựa trong tay nâng cằm của cô lên, "Vậy cô là từ đâu tới?"

Cảm giác thô ráp, khiến Phong Phi Duyệt khó chịu dùng lực hất nó ra, cái nhìn khinh ghét trong thoáng chốc kia, khiến Quân Ẩn trên lưng ngựa thần sắc lạnh lẽo, roi ngựa lại lần nữa nhấc cằm của cô lên.

"Người đâu."

"Dạ, tướng quân." Hai tên binh sĩ bên trên đạp lên cát vàng tiến tới.

"Đem mặt cô ta, rửa sạch sẽ." Quân Ẩn thình lình thu hồi roi ngựa trên tay, hai mắt như chim ưng quắc sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt không vui của cô gái. Tuy là không nhìn rõ dung mạo, nhưng lại có chút giống.

Rửa mặt? Hai tên kia nghi hoặc không hiểu, cũng không dám chậm trễ, vội lấy túi nước vắt ngang hông, mở nắp túi ra rồi hướng phía cô đi tới.

"Các người muốn làm gì?" Hai tay Phong Phi Duyệt bị bắt ngược ra sau, còn chưa kịp giãy giụa, trên mặt liền bị nước lạnh hắt lên, cô vung tay một cái, hai tên kia cũng thức thời buông lỏng ra.

Lau qua loa đi nước đọng, trên mặt, đen một chỗ trắng một chỗ, toàn bộ đường nét rốt cuộc cũng hiện ra rõ ràng.

"U, tướng quân, thật đúng là phụ nữ rồi, nhìn khuôn mặt này." Tên binh sĩ lúc nãy bỉ ổi đưa tay chạm lên vai cô, trên tay vừa muốn có động tác, liền bị Phong Phi Duyệt hung hăng hất ra, "Cút, đừng đụng vào tôi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên, dưới khóe mắt, là một khỏa lệ nốt ruồi đoạt mệnh, mặc dù không rõ ràng, rơi lên trên mặt, nhiều hơn nữa, cũng không hiện lên nửa phần dư thừa.

Nam tử trên ngựa, đột nhiên nhảy xuống, bước nhanh liền tiến tới đây. Áo giáp trên người, đạp lên trên cát vàng vẫn còn hơi nóng, theo tiếng gió chồng chéo, bị thổi tan, vùi lấp thành mặt đất êm ả.

Hai mắt Phong Phi Duyệt bị nước đục nhiễm vào, vừa mở ra, tay mềm liền bị nắm gọn trong một đôi tay khác, cô giật mình trợn tròn mắt hạnh, chỉ thấy gương mặt tuấn tú kề lại, "Anh làm gì vậy?"

"Duyệt Nhi?" Hai tay Quân Ẩn đột nhiên bao lấy gò má cô, đầu ngón tay lạnh băng không ngừng lau chùi dơ bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Phong Phi Duyệt nhìn nam tử trước mặt, khó chịu đưa hai tay nắm lấy cổ tay của hắn, "Anh buông ra, này..."

"Đừng động!" Quân Ẩn ở bên tai cô hạ giọng, thanh âm, không nộ mà uy.

Đợi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra rõ ràng ngay trước mắt, đôi con ngươi đen nhánh của hắn hữu thần, phát sáng rạng rỡ, "Duyệt Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi."

Nghe một tiếng xưng hô như đã lâu chưa gặp này, cô lại không có chút cảm giác quen thuộc nào, hai tay dùng sức kéo tay của hắn ra, thấy không có kết quả, lúc này mới tức giận nhìn chằm chằm nam tử cao lớn phía trước, "Sao anh biết tôi tên Duyệt Nhi?"

Đôi đồng tử của Quân Ẩn chợt co rụt lại, con ngươi nguy hiểm hữu lực kia dần dần nheo lại, vẫn là không lộ ra chút sơ hở nào, "Duyệt Nhi, huynh là đại ca a."

"Đại ca?" Phong Phi Duyệt càng thêm hoang mang, cô đảo mắt nhìn phục sức quái dị trên người binh sĩ, cùng đoàn kỵ mã dài đằng đẵng, sắc mặt đông lạnh đến cực điểm, cô biết rõ, chính mình cũng không phải lạc đường đơn giản như vậy, nơi này, đến tột cùng là ở phương nào.

"Muội mất tích gần nửa năm, cuối cùng tìm được muội rồi," Quân Ẩn kéo một tay cô, liền dắt cô đến trước 'hãn huyết bảo mã'* của mình, "cha với mẹ, đều rất lo lắng."

(*Hãn huyết bão mả: Theo truyền thuyết là giống ngựa cực hiếm đến từ Tây Vực, có thể ngày phi ngàn dặm và ra mồ hồi đỏ như máu)

Cha, mẹ.

A, Phong Phi Duyệt cười lạnh mộ tiếng, cô là trẻ mồ côi từ nhỏ, cha? Mẹ? Đùa cái gì vậy.

Nhìn lên trời xanh, mênh mông vô tận, căn bản cũng không có con đường lên núi lúc trước, hơn nữa, mình từ nơi cao như vậy rơi xuống, làm sao có khả năng không bị trầy xước chút nào đây.

Cô xoắn chặt đầu mày, bên hông chợt căng thẳng, cả người liền bị Quân Ẩn ôm lên trên lưng ngựa, "Đi." Ra lệnh một tiếng, đoàn kỵ mã sau lưng tự động đi theo, âm thanh bánh xe, nặng nề mà chậm chạp.

Tay của Quân Ẩn, bá đạo đặt trên bụng cô, đầu ngón tay, từng cái từng cái gõ nhẹ, rất có khả năng sẽ dịch chuyển.

"Buông ra." Phong Phi Duyệt cúi đầu, hai tay dùng sức tách bàn tay to lớn của hắn ra, lôi trái kéo phải mấy lần, tay kia vẫn là vững vàng quấn chặt, lòng bàn tay thu lại một cái, liền đem cả người cô kéo lùi ra sau

"A." Tiếng kinh hô lập tức nghẹn giữa cổ họng, sau lưng thon gầy bị chống đỡ trước lồng ngực tinh tráng của nam tử, bên tai nóng lên, hơi thở nóng rực liền kề lại gần, "Đừng không biết tốt xấu," Giọng điệu uy hiếp, theo môi mỏng khẽ mấp máy của hắn mà gạt ra tóc ngắn bên gò má, "ngoan ngoãn, làm nữ nhi Quân gia."

Quân gia? Đôi mắt tuyệt đẹp khẽ nheo lại, Phong Phi Duyệt chỉ có thể dựa vào vai hắn, cũng không dám nhúc nhích.

Nhìn lại, như vậy trong mắt không sai rồi, mình, hẳn là đã xuyên không đến thời đại khác.

Cô không tin, nhưng cũng không thể không tin.

Chỉ dựa vào khả năng của mình, muốn tiếp tục độc lập sinh tồn ở thế giới này, Phong Phi Duyệt biết, rất khó. Mà bây giờ, có một con đường tắt bày ngay trước mắt mình, cô, tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận.

Ngoảnh đầu nhìn lại, mang theo vài phần giảo hoạt ý vị, cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng, chống lại đôi con ngươi bén nhọn của Quân Ẩn, "Ca ca."

Tay nắm dây cương, khẽ căng thẳng, lông mi nồng đậm nhẹ run, hắn cười châm chọc nói, "A... lật mặt, lại còn nhanh hơn cả lật sách."

Phong Phi Duyệt cảnh giác nhìn Quân Ẩn chằm chặp, trong lòng, tỉnh táo dị thường, "Duyệt Nhi là nữ nhi của Quân gia, tất nhiên, là giống Quân gia rồi." Cô nỗ lực muốn nhìn ra chút ít manh mối từ trên mặt Quân Ẩn, bây giờ chỉ có hai người, nam tử sớm không còn biểu hiện mừng rỡ ra mặt như vừa rồi, giống như kích động lúc trước, đều là giả vờ rõ rành rành.

Cánh tay đặt ngang hông mình, bá đạo kéo cô dán chặt ra phía sau, con ngựa phía dưới lại nhàn nhã từng bước đạp lên khắp mặt cát vàng, vó sắt xuyên qua đám đông ồn ào, không hề ăn khớp với cảnh giương cung bạt kiếm trên lưng, Phong Phi Duyệt hoàn toàn không quen với cái nhìn đối diện hờ hững này, cô khẽ cắn răng, buồn bực mở miệng, "Chúng ta đang đi đâu đây?"

"Về nhà." Quân Ẩn tiếc chữ như vàng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, cái cằm kiên nghị hơi ngửa lên, vừa đúng chống đỡ ngay đỉnh đầu cô. "Duyệt Nhi, những ngày này muội đã đi đâu? Sao chỉ có một thân một mình ở trong sa mạc?" Con ngươi thâm sâu tĩnh mịch vừa rơi xuống, liền chạm lên khuôn mặt của cô, thần sắc vẫn như cũ mang theo vài phần tìm kiếm tra xét.

"Muội," Trong đầu Phong Phi Duyệt nhanh chóng nghĩ tới kế sách đối phó khẩn cấp, nếu hắn đã cho rằng mình là muội muội của hắn, nữ nhi của Quân gia, vậy...

Thử dò xét xoay đầu nhìn vào trong mắt Quân Ẩn, "Muội cũng không biết sao lại ở đây, giống như là một giấc mộng vậy, tỉnh lại thì đã nằm ngủ ở bên trong mặt cát này rồi. Ca ca," Cô cười nhẹ nhàng một tiếng gọi hắn thật ngọt, "tại sao không lập tức nhận ra Duyệt Nhi, có phải, dung mạo của Duyệt Nhi đã thay đổi rồi?"

Bản thân mình cùng Duyệt Nhi trong miệng hắn, nhất định là có điểm tương đồng, nếu không, khoảng cách gần như vậy sao hắn có thể phân biệt không ra?

Con ngươi sắc nhọn của Quân Ẩn khẽ hạ xuống, ánh mắt nhìn về phía Phong Phi Duyệt càng phát ra sắc bén, hắn một tay kéo dây cương, con ngựa nhảy lên một cái, liền dừng bước, hởi thở nguy hiểm mang theo vài phần ám muội, tập kích tiến lên, một tay bắt lấy cái cằm của cô nhấc lên, "Duyệt Nhi của huynh một chút cũng không thay đổi, gương mặt này, chậc chậc..."

Trong giọng nói của hắn mang theo bỡn cợt rõ ràng, Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú kề lại gần, hai tay tự nhiên cản trước người hắn, vừa vặn ngăn trở Quân Ẩn sáp lại gần.

Đôi tay mềm mại che trước ngực mình, nhìn nắm tay vô lực ngăn cản, kỳ thực cũng là cự tuyệt bức lui mình. Hắn như có điều suy nghĩ kéo khóe môi lên, lui người ra, hai mắt không nhìn cô gái một cái, "Jia." Vung tay, hãn huyết bảo mã phía dưới lần nữa cất vó, nhắm về hướng không rõ tên kia đi tới.

Phong Phi Duyệt không kịp chuẩn bị kinh hoảng một cái, hai tay cương cứng liền bắt được vạt áo trước ngực hắn, đợi đến lúc ngồi vững mới buông lỏng sức lực trên tay, xoay người sang chỗ khác.