Mặt, bỏng rát đến khó chịu cực kỳ, giống như là bị lửa thiêu chích đau đớn. Theo da mặt, từ từ xé đi ảo giác.
Phong Phi Duyệt rên rỉ muốn mở mắt, lại phí công vô ích, "Ưm..." Cô khẽ nhếch môi, chỉ thốt lên được một chữ, âm điệu thống khổ ngân dài, toàn thân giống như bị thứ gì đó nghiền qua, đau nhức ra rời.
Phong Phi Duyệt động đậy ngón tay, nheo mắt mở ra một kẽ hở, thật là chói mắt. Cô theo bản năng vươn tay ra chặn lại, ánh mặt trời gay gắt vẫn là lọt vào giữa khe ngón tay, chiếu thẳng vào đôi con ngươi yêu ớt của cô.
"Đây là đâu vậy?" Cô khẽ lẩm bẩm một tiếng, chống người, ngồi dậy.Vuốt mặt một cái, lại mang theo cảm giác mài sát thô ráp, cô kinh ngạc há to miệng, là, là cát vàng! Cô không kịp để ý trên mặt nhếch nhác, liền dựng thẳng người, nhìn quanh bốn phía.
Trời ạ...
Phong Phi Duyệt trừng lớn hai mắt, há hốc miệng, đây... là nơi nào vậy. Đất cát bằng phẳng trải rộng vô tận, vẻ đìu hiu hoang vắng kia, đem đôi con ngươi đen láy của cô nhuộm thành sắc hỏa thiêu lan cháy, Phong Phi Duyệt vội vàng từ dưới đất bò dậy, cả người xoay vòng vòng mấy cái, thật sự, là sa mạc a.
Đoán chừng sự thật là như vậy, cô giật mình kinh hoảng đứng sựng tại chỗ, sững sờ một hồi lâu không có phản ứng. Một tay khẽ gõ lên trán mình, những mảnh ký ức vụn vặt kia bị cô ghép lại từng chút từng chút một.
Trên đường đến Vân Nam, bà lão kỳ quái, động đất... còn có Thanh Âm.
"Âm Âm," Phong Phi Duyệt cuống cuồng, cô đảo mắt nhìn bốn phía gần quanh mình, "Âm Âm, cậu ở đâu?"
Rõ ràng là cô với Thanh Âm cùng rơi ra ngoài, sao lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu?
Phong Phi Duyệt phóng tầm mắt nhìn về phía xa, gò cát vàng kia chồng chất lên nhau, từng gò từng gò giống như ngôi mộ chết, cao thấp nhấp nhô, cản trở tầm mắt của cô, đường vân uốn nếp sặc sỡ, vẽ ra bức tranh hoa văn ngay ngắn, đan xen phức tạp, nhưng lại không có một chút cảm giác lộn xộn.
Cô không có tâm trạng mà thưởng thức, từ mặt đất ở nơi này nhìn lại, đây chắc hẳn là một hoang mạc, không có dấu chân, không có chút vết tích nào của sự sống. Cô lùi lại hai bước, trong lòng, cảm giác sợ hãi này, lại lần nữa tập kích đến.
Ngẩng đầu, bầu trời thăm thẳm, xanh biếc như gột rửa, màu sắc trong trẻo như vậy, vốn nên khiến lòng người nhẹ nhõm thanh thản mới phải, nhưng ngược lại, màn trời kia phảng phất như ở ngay trên đỉnh đầu mình, có thể vươn tay chạm đến, đè ép cả người cô suýt chút nữa tê liệt ngã xuống đất. Màu xanh lam thoạt đầu chụm lại cùng một chỗ chợt tản ra, từng đoàn từng đoàn, cuối cùng như làn khói nhạt lãnh đạm mênh mông, nông sâu không đều nhau hóa thành sương mù tản mác.
Phong Phi Duyệt nhìn về phía đằng xa, không hề có bóng dáng của Thanh Âm, cô lo lắng giẫm đạp hai chân, "Đây là nơi tồi tàn nào vậy." Thầm rủa một tiếng, những vẫn không thể không nhấc chân, hy vọng có thể tìm được một đường ra, cô cũng không muốn bị vây khốn ở nơi này.
Đi chưa được mấy bước, liền chịu trận, Phi Duyệt chống một tay ngang hông, tay kia quạt quạt bên tai, muốn mượn động tác này làm dịu đi khô nóng khó hiểu, "Mình cũng không tin, thật sự không đi ra khỏi nơi quỷ quái này." Cô vừa lầm bầm tự nói, vừa nhấc chân lên lần nữa, "Âm Âm, Âm Âm..." Đôi con ngươi hữu thần mở thật lớn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, thở hổn hển dồn dập.
Sau lưng, bất chợt truyền đến từng đợt tiếng vang kỳ dị, ùng ục, giống như là nham thạch nằm sâu dưới lòng đất phun lên, Phong Phi Duyệt vội xoay người nhìn lại, chỉ thấy sa mạc đằng sau giống như đang run rẩy lắc động, cô kinh hoảng định tiến lên phía trước, đột nhiên cả người liền lung lay.
'Ầm ầm ầm', thân thể lắc lư kịch liệt, cô vội lau mắt một cái, đứng vững gót chân rồi, chỉ thấy đằng xa một cỗ gió lốc mạnh mẽ hữu lực đang chạy như bay đến, cát vàng cuồn cuộn đầy mặt đất, màu sắc hoàng hôn ở vùng đất này bỗng chốc bị vén mở, giống như là giăng xuống một tấm màn mỏng, gió cuốn mây tan tập kích thần tốc tiến lên. Chỉ cần có thể bị cuốn đi, cái gì không có may mắn thoát được đều bị nhất nhất kéo vào trong trung tâm vòng xoáy.
"Không... không phải chứ?" Phi Duyệt sau khi biết mặt đất nhô lên liền bất chấp tất cả hướng phía ngược lại chạy đi, "Cứu mạng a..." Có lầm hay không, vừa mới đến đây. Lúc trước gặp phải động đất, bây giờ lại trúng bão cát, xem ra bản thân mình thật sự là xui xẻo đến đáy rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, cường thế sau lưng sắp sửa đuổi tới nơi, đất cát giống như đoạt hồn truy mệnh, cắn chặt không buông. Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy sau lưng mình như bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ xuyên lên, sức nặng đến ngàn cân, ép cô suýt chút nữa thì bất tỉnh, cả thân thể càng thêm không giữ được trọng tâm gắt gao nhào lên phía trước, "A..."
Cô chỉ hét lên một tiếng, liền im bặt.
Thân thể ngã xuống mặt đất, mặc dù có hạt cát mềm mịn lót phía dưới, nhưng vẫn là không tránh được lồng ngực hít thở không thông, cả khuôn mặt theo đó chôn xuống. Cát vàng ở phía sau cuồn cuộn thổi lên bao trùm, cô cứng rắn muốn chống người dậy, nhưng mà uổng phí vô lực, nặng như ngàn cân đè nén.
"Khụ khụ..." Phi Duyệt ngẩng đầu lên, trong miệng toàn là cát vàng, "phỉ phỉ..."
Cô gẩy gẩy đầu tóc mất trật tự của mình, sỏi cát tinh mịn trong sợi tóc rơi xuống, một ít đánh vào mu bàn tay của cô. Thử xoay xoay cần cổ cứng đờ, cảm giác như toàn thân đều bị nối ghép lại với nhau, căn bản không dùng được chút khí lực nào.
"Ai da..." Cô vô lực gối mặt lên bãi cát vàng trên đỉnh đầu, vừa mới chạm vào lập tức nhảy dựng kêu lên, "Bỏng chết tôi rồi, hu hu..."
Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy một dãy bóng đen ở đằng xa, kéo dài thành một đường, chính là hướng về phía của mình mà tiến tới.
"Này..., cứu mạng a, cứu mạng," Khó khăn lắm mới bắt được một tia hy vọng, cô gằng giọng lớn tiếng hét lên, "cứu cứu tôi..."
Đám người qua một hồi lâu mới chậm rãi kề sát tới đây, Phi Duyệt hét đến gần khàn cả giọng rồi, cô không dám ngừng nghỉ, chỉ sợ một cái thất thần, cái mạng nhỏ của mình phải nhét lại nơi này mất.
Đội kỵ mã từng bước tiến đến gần, cô nhìn thấy đoàn người hùng hùng dũng dũng đang dừng lại gần cạnh mình, trong lòng liền thanh tỉnh, "Cứu mạng..."
Phi Duyệt nhìn thấy hai người chạy về phía mình, cô ngước đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi đất, bám đầy mạt đen chỉ chừa lại môt đôi con ngươi như hạch châu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy hai người kia vận y phục binh sĩ, trên tay còn cầm một thanh giáo dài, cô há to miệng, sửng sốt không nói được một chữ.
Cái này, tỉnh lại phát hiện mình đang ở trên sa mạc đã đủ quỷ dị, bây giờ, khó khăn lắm mới gặp được hai người, nhưng lại là ăn mặc thành bộ dáng này.
Hai người kia ngồi xổm xuống trước mặt Phi Duyệt, hai mặt nhìn nhau.
"Cứu mạng," Cô không thể không lặp lại, còn không kéo mình ra ngoài, nhìn gì mà nhìn.
"Tướng quân, là một kẻ bị lấp dưới mặt cát vàng," Một tên trong đó kéo căng giọng nói thô cuồng hướng đằng xa gào thét, tên còn lại nhìn cô chằm chằm, lôi kéo đồng bạn ở bên cạnh, "nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của hắn, giống như đàn bà vậy."
Phi Duyệt nghe nói thiếu chút nữa thì hộc máu, cô vừa định phản bác, đoàn ngựa ở đằng xa liền xông tới như bay, mang theo đầy bụi đất mù mịt, cô vội vã vùi mặt xuống, nhắm mắt lại.
"Là kẻ nào?" Một giọng nói, không nộ mà uy, mang theo khí phách trẻ tuổi liền chạy vào trong lỗ tai Phong Phi Duyệt.
"Bẩm tướng quân, nhìn dáng dấp không giống người của Huyền Triều chúng ta, có thể là từ nước láng giềng trốn sang đây." Một tên lính chắp tay trả lời, nói ra, Phi Duyệt một câu cũng nghe không hiểu.
Nam tử trên lưng ngựa kia một tay nắm roi da, tay kia kéo nhẹ, "Kéo hắn ra ngoài."
"Dạ," Hai người nhận lệnh, đôi tay nắm chặt lấy bả vai của cô, hì hục gần nửa ngày cũng không có rục rịch gì, chỉ đành phải xoay người đào cát ở sau lưng của cô lên, lại dùng sức kéo cô ra.
"A, các người nhẹ một chút." Đột nhiên bị lôi lên giống như cái túi rách, Phong Phi Duyệt không thở ra nổi một hơi, liền nhỏ giọng hô lên.
"Mang hắn tới đây," Nam tử ngồi trên ngựa lại lần nữa mở miệng, nhìn về phía Phi Duyệt một thân quần áo đã mất đi màu sắc ban đầu kia, trên mặt lộ ra khinh bỉ, ẩn dưới tuấn nhan cao quý của hắn.
"Tướng quân, người xem tên này dáng dấp kỳ kỳ quái quái, phục sức trên người lại giống như đám phụ nữ trong thanh lâu, có khi nào..." Tên binh sĩ lôi giữ tay phải của cô còn chưa nói xong lời, trên cổ chân liền bị giáng mạnh một cước, đau đến thiếu chút nữa kéo Phong Phi Duyệt té nhào.
"Ngươi dám đạp ta," Tên kia đỏ mặt lên, hai mắt treo ngược hận không thể xông lên liều mạng cấu xé cô, "tướng quân..." Hắn chỉ một ngón tay lên Phong Phi Duyệt, vòng vèo tiến lên trước vài bước, "bị thuộc hạ nói trúng rồi, hắn chính là tiểu quan trong thanh lâu."
Tiểu quan? Đàn ông?
"Ngươi lặp lại lần nữa?" Phong Phi Duyệt nghe thấy quanh thân truyền đến tiếng cười ác ý, ánh mắt cô chuyển lạnh, hai tay dùng sức đẩy một tên binh sĩ khác bên cạnh. Cô trừng lớn đôi mắt duy nhất có thể quan sát rõ ràng mọi thứ, nhìn nam tử trên lưng ngựa, "Tôi cũng không mong được các người cứu."
Nói xong, liền nghênh ngang hướng đằng trước nhảy qua.
Không chọc vào được, thì cứ trốn đi thôi.
Quân Ẩn nhàn nhã một tay ghìm chặt cương ngựa, ở trong tay kia, cây roi dài nằm gọn trong lòng bàn tay, vèo vèo quất ra ngoài một cái, quấn chặt lên eo lưng mảnh khảnh của Phong Phi Duyệt.