"Nữ nhân của trẫm, trẫn còn có thể nhớ lầm sao?" Một tay Cô Dạ Kiết đột ngột siết chặt, đem thân thể của nàng nâng lên mấy phần, "Còn muốn chối cãi sao? Nói, rốt cuộc nàng là ai?"
Phong Phi Duyệt nhìn đáy mắt bình thản của hắn, thần sắc kia, rõ ràng là đã chắc chắn, "Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu."
"Thật không hiểu?" Đôi đồng tử dưới mày kiếm của Cô Dạ Kiết, phát sáng rục rỡ, hắn đem chân của Phong Phi Duyệt quấn quanh thắt lưng của mình, từ từ cúi người xuống, hai người nhau nhau, ánh mắt như hỏa quang điện thạch, đang âm thầm phát nổ vang dội.
"Thần thiếp thật không hiểu!" Phong Phi Duyệt cắn răng một cái, liều chết không thừa nhận.
"Được!" Cô Dạ Kiết âm hiểm nhếch miệng, bàn tay theo lời nói rơi xuống, thăm dò vào trong ống quấn của nàng. Dưới lòng bàn tay, là da thịt trắng mịn của người con gái, theo đầu gối một đường thẳng lên trên, bất ngờ ấn mạnh lên một chỗ nào đó.
Phong Phi Duyệt trợn tròn mắt hạnh, chỉ thấy bàn tay kia, nóng đến mức cả người nàng cũng sắp bị thiêu cháy, "Hoàng thượng, thế nào?"
"A..." Một tiếng cười khẽ bật ra khỏi miệng, Cô Dạ Kiết nhân thể nằm xuống cạnh nàng, "Duyệt Nhi của trẫm, không hề thay đổi." Tận lực thả nhẹ ngữ điệu, lại mơ hồ hàm chứa ý vị căm giận.
Hắn, còn chưa chơi đủ, tất nhiên, cũng không vội thu lưới.
"Để ta vào, ta muốn gặp hoàng thượng..."
Vừa nghe thanh âm kia, Phong Phi Duyệt liền nhớ tới Minh hoàng quý phi gặp phải trong lãnh cung.
"Nương nương, người không thể vào." Thái giám canh giữ ngoài điện thật bị làm khó, chỉ đành ra sức ngăn cản.
"Mắt chó của ngươi mù phải không, trong bụng của bổn cung đang mang long tử, Đại hoàng tử của Huyền Triều, một kẻ nô tài như ngươi lại dám cản đường của bổn cung..." Lúc nói chuyện, cô gái nâng cao cái bụng nhô lên, đối mặt tên thái giám kia, "ngươi có tránh ra hay không."
Nhìn cái bụng của Minh hoàng quý phi, hắn quả thật có chút lo sợ, "Cái này..."
"Tránh ra..." Cô gái hoàn toàn mất tính nhẫn nại, xông thẳng lên phía trước.
Phong Phi Duyệt nghe thấy động tĩnh, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, vừa mới che đi cảnh tượng dưới y phục, liền trông thấy Minh hoàng quý phi tiến vào. Tẩm điện lớn như vậy, chỉ thấy Cô Dạ Kiết toàn thân một bộ đồ ngủ màu vàng tươi, chỗ trước vạt áo, như có như không hiển lộ lồng ngực to rộng bên trong, mà cô gái bên cạnh quần áo lại xốc xếch mất trật tự, lộ rõ thư thế ái muội.
"Hoàng thượng..." Minh hoàng quý phi nũng nịu tiến lên, thanh âm mềm mại đến nỗi có thể chảy ra nước, "một mình Minh nhi ở Đức Minh cung không dám nghỉ ngơi."
"À?" Cô Dạ Kiết đứng dậy, kéo cô gái đền gần ngồi lên trên chân mình, một tay vòng ra phía sau, "Trẫm không phải đã tăng thêm thị vệ ở Đức Minh Cung rồi sao? Lá gan từ khi nào trở nên nhỏ như vậy?"
Minh hoàng quý phi nghe vậy, khẽ mân cong khóe miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, "Hoàng thượng người không biết a, vào lúc canh ba nửa đêm, hài tử sẽ luôn đá thần thiếp, làm hại thần thiếp mấy ngày liên tiếp, cũng không có được một giấc ngủ an ổn." Bàn tay nhỏ nhắn đánh bạo, vòng ra sau cổ Cô Dạ Kiết, "Cái này người chưa từng mang thai, làm sao biết thần thiếp khổ sở thế nào chứ!"
Ánh mắt kia phác thảo một cái, lại thẳng hướng Phong Phi Duyệt mà tới, Cô Dạ Kiết thấy thế, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua bên gò má nàng ta.
"Hoàng thượng, ngay cả một thái giám canh cửa cũng gây khó dễ với thần thiếp, thần thiếp..."
"Sao, hắn chọc giận ái phi rồi?" Cô Dạ Kiết ngắt lời nàng ta, một tay khẽ nâng mái tóc đen, đặt ở trong tay vuốt ve.
"Thần thiếp chỉ là cảm thấy, ngay cả một tên thái giám nho nhỏ cũng không thèm để thần thiếp vào mắt, vậy sau này..."
"Người đầu!" Lại một lần nữa, Cô Dạ Kiết tiếp lời, "Lôi tên thái giám vừa rồi ra ngoài chém!"
"Dạ." Thị vệ bên ngoài tiếp lệnh, không chút do dự nhấc tên thái giám kia lên, một đường ném ra khỏi tẩm cung của hoàng đế.
"Hoàng thượng tha mạng, Minh hoàng quý phi tha mạng..." Từng tiếng cầu xin tha thứ, càng lúc càng bị kéo ra xa, cô gái trên đùi ngây ngốc một hồi, liền im lặng không dám lên tiếng.
Phong Phi Duyệt nhìn hai người thân mật, chỉ là xoay mặt đi, Minh hoàng quý phi hờn trách một tiếng, tuyệt đối không phải vì muốn tính mạng tên thái giám kia. Chỉ là, nàng ta đối với Cô Dạ Kiết còn chưa hiểu rõ, người nam nhân này tàn nhẫn thô bạo, rốt cuộc là nàng ta đoán chưa tới.
"Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước." Phong Phi Duyệt không coi ai ra gì đứng dậy, cong gối hành lễ.
"Duyệt Nhi, tối nay nàng không cần trở về Phượng Liễm Cung, cứ ở lại tẩm điện của trẫm đi." Trước mắt Cô Dạ Kiết tối sầm lại, lúc này mới đem tầm mắt rơi lên trên người nàng.
Mà Minh hoàng quý phi ngồi trên chân hắn lại là vẻ mặt xám ngoét, tay kia, cũng chầm chậm rụt lại.
Phong Phi Duyệt đứng tại chỗ, không nói lời nào, chỉ thấy Cô Dạ Kiết nắm tay của cô gái nhấc lên, giữ trong lòng bàn tay vuốt ve qua lại, "Ái phi, tối nay, nàng cũng không cần trở lại Đức Minh Cung."
"Thật sao, hoàng thượng?" Mình hoàng quý phi giật mình kinh ngạc, trong lời nói bộc lộ rõ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
Cô Dạ Kiết nhếch khóe miệng, kéo ý cười, "Giường rồng của trẫm, còn không chứa được ba người sao?"
Trong ngữ khí lười biếng, một hồi ý vị sắc dục nhanh chóng lan tràn, Phong Phi Duyệt quả thật quá kinh hãi, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
Mà Minh hoàng quý phi lại lại không có chút biểu hiện khác thường nào, giống như đã sớm quen rồi, "Vậy thần thiếp muốn ngủ phía trong."
"Được." Cô Dạ Kiết ở bên eo nàng ta vỗ nhẹ, "Tự mình cởi áo."
"Tạ hoàng thượng." Mừng rỡ từ trên chân hắn đứng dậy, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng cởi nút y phục, ý cười trong mắt nam tử càng lúc càng sâu hớn, chớp mắt, trên người Minh hoàng quý phi, chỉ còn lại chiếc áo yếm thủy sắc cùng chiếc quần trong đơn bạc.
"Hoàng thượng, xin cho phép thần thiếp trở về Phượng Liễm Cung." Phong Phi Duyệt khom người thỉnh cầu, có lầm hay không, ba người ngủ một giường, nam nhân này thật đủ...
"Trẫm không cho phép!" Giọng điệu độc tài, theo động tác Cô Dạ Kiết đứng dậy mà truyền đến tai nàng, "Hoàng hậu, trẫm muốn chính là một hoàng hậu biết nghe lời mà làm như lúc trước." Một câu nói, mang theo đầy tràn cảnh cáo. Nếu không phải đôi đồng tử mờ mịt kia quá sâu, Phong Phi Duyệt suýt chút nữa cho rằng, vị hoàng đế này đã biết được tất cả.
Minh hoàng quý phi bên cạnh đã ngoan ngoãn lên giường, kéo chăn gấm che đậy thân thể, mở to hai mắt nhìn hai người.
Phong Phi Duyệt liếc mắt, nhìn tới chiếc giường rồng cực lớn màu vàng tươi kia, trong lòng, loạn thêm mấy phần.
"Hoàng hậu," Thần sắc Cô Dạ Kiết hiển lộ vẻ mất kiên nhẫn, giang rộng hai tay, "thay y phục cho trẫm."
Nàng ngước mắt nhìn thẳng đối diện hắn, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền, rồi buông ra tiến lên. Tay mềm rơi lên trên vai của hắn, từng cái liền đem kiện đồ ngủ trên người hắn cởi ra. Dời tầm mắt sang chỗ khác, Cô Dạ Kiết nằm thẳng lên giường rồng, "Duyệt Nhi..."
Không phải chỉ là ngủ thôi sao, Phong Phi Duyệt đi tới trước giường, giữ nguyên y phục nằm ở phía ngoài.
Cô Dạ Kiết cũng không làm khó nữa, Minh hoàng quý phi kề sát tiến lên, tựa đầu lên cánh tay dài của hắn, một tay ôm lấy thắt lưng vững chãi của hắn. Tư thế kỳ quái như vậy, khiến cả người Phong Phi Duyệt đều mất tự nhiên, thân thể co rúc thành một đoàn, nằm ở một bên.
May mà, Cô Dạ Kiết thấy nàng đã ngủ rồi liền xoay mặt hướng sang cô gái bên trong, sau lưng một hồi lâu không hề có động tĩnh, Phong Phi Duyệt lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, từ từ khép mi mắt.
Bên tai, thi thoảng truyền đến tiếng cô gái cười khẽ khẽ, thanh âm mập mờ bị ngăn cách ở ngoài tai, nàng ngủ cũng được thoải mái.
Qua hồi lâu, lúc Phong Phi Duyệt đang ngủ say cực kỳ, bên tai đột nhiên truyền đến một hồi xáo động, vành tai mềm mịn giống như bị cái gì đó ngậm lấy, một hơi thở xa lạ nhanh chóng áp tới gần. Mà ngang hông, lại bị siết chặt, không thể động đậy.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ mở, khóe mắt, một khỏa lệ nốt ruồi đoạt mệnh tuyệt mỹ. Cảm tính nhạy bén được huấn luyện mà thành khiến nàng nhanh chóng bật dậy, khuỷu tay trái bất ngờ đánh ra phía sau, lộn người một cái, tung một cước đạp vào bên trong.
"Ưm..." Cô Dạ Kiết tuyệt đối không ngờ rằng nàng sẽ có phản ứng như vậy, một kích kia, vừa vặn rơi lên trên vết thương của hắn. Máu tươi, theo băng vải màu trắng chậm rãi chảy xuống.
Phong Phi Duyệt bừng tỉnh ngồi trên giường, đó chẳng qua chỉ là phản ứng trong lúc ngái ngủ mơ mơ màng màng, nhưng không ngờ...
"A, hoàng thượng..." Sau lưng, Minh hoàng quý phi vẻ mặt đầy thống khổ, thần sắc kinh hãi hai tay gắt gai che bụng của mình, "Hoàng..."