Sống mũi kiên định, cương nghị vô tình, nhìn qua động tác càng lúc càng lớn gan, Phong Phi Duyệt vươn tay, chống đỡ trước lồng ngực Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng, vết thương của người đang chảy máu."
Hơi thở bên tai, tuy có rối loạn, nhưng không mất khống chế, tay hắn lôi kéo Phong Phi Duyệt không buông, ngón tay cái, từng chút mơn trớn bàn tay của nàng, "Duyệt Nhi, tay của nàng bị làm sao vậy?"
Dưới vết máu khô khốc, là một vết chai còn mới lưu lại sau đợt huấn luyện kia, Quân Ẩn dự trù mọi chuyện, duy lại quên mất đôi tay này. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Cô Dạ Kiết, Phong Phi Duyệt khẽ siết chặt tay, giữ lấy ngón tay còn chưa thu về của hắn, "Hoàng thượng, khoảng thời gian Duyệt Nhi mất tích kia, đã nhớ không rõ ràng lắm, lúc mơ hồ, hình như đã làm việc gì đó cực khổ."
Lý do như vậy, cũng bị chính mình tự bịa ra, khóe miệng nàng lơ đãng mím lại, một tia sáng từ hốc mắt tràn ra.
"Vậy còn nhớ, là kẻ nào đã bắt nàng đi không?" Cô Dạ Kiết buông tay ra, cánh tay dài ôm lên eo của nàng, cái cằm tự nhiên tựa lên xương quai xanh của Phong Phi Duyệt.
Đột nhiên trở nên thân mật, khiến nàng cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ có thể căng cứng người, không dám động đậy, "Thần thiếp không nhỡ rõ, lúc đó bị bịt mắt, cái gì cũng không nhìn thấy."
Người nam nhân này, quá mức nguy hiểm, đôi đồng tử kia, càng thêm sắc bén vô cùng, từng câu từng chữ, nàng đều phải suy xét cẩn thận rồi mới dám nói ra khỏi miệng, chỉ sợ sơ ý một cái, liền bị bắt trúng nhược điểm.
Cô Dạ Kiết giống như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, "Hoàng hậu của trẫm cũng giám cướp, nếu có một ngày rơi vào tay trẫm, trẫm nhất định băm vằm hắn thành trăm mảnh, vì nàng giải hận!" Ngữ điệu của hắn, cảm giác êm dịu đến nỗi như mây trắng mơn trớn trong lòng, nhưng Phong Phi Duyệt không cảm nhận được dù chỉ một chút ấm áp, ngược lại, chỉ thấy một hồi khát máu chi vị, đang từ từ lan tràn.
"Kẻ phản bội trẫm, kết cục đều như nhau." Bàn tay phải của hắn kề sát đầu tóc của nàng, chậm rãi vuốt nhẹ, năm ngón tay từng chút từng chút lướt qua sợi tóc Phong Phi Duyệt, đôi con ngươi màu hổ phách, cực kỳ bình thản ưu nhã.
Hởi thở lạnh lẽo, nàng rõ ràng cảm giác thấy một hồi khác thường, vẻ mặt hành động của Cô Dạ Kiết như vậy, tuyệt đối không phải là cưng chiều! Dưới bàn tay, lực đạo như vậy nàng không thể không quen thuộc, là sát khí! Khoảng thời gian huấn luyện kia, Quân Ẩn trước tiên dạy nàng chính là, làm thế nào 'nhìn mặt nói chuyện', mà trong đó, phải làm sao thông qua hơi thở của đối phương nắm được sát khí, đó chính là cửa thứ nhất.
Không để lại dấu vết lui người, Phong Phi Duyệt đi tới bên cạnh, cầm băng vải đã chuẩn bị xong trở lại bên cạnh Cô Dạ Kiết.
"Hoàng thượng, thần thiếp băng bó vết thương cho người." Để cái khay xuống bên cạnh, thấy hắn đã nằm xuống, Phong Phi Duyệt liền vươn hai tay, kéo vạt áo trước ngực hắn ra hai bên.
Lồng ngực cường tráng, không có chút thịt dư, trên da thịt màu mật ong, mồ hôi ướt ngán. Đem long bào kéo xuống bả vai Cô Dạ Kiết, ở nơi xương quai xanh, hấp dẫn hữu lực. Một đạo vết thương màu đỏ sậm, đột ngột hiện ra ngay trước mắt.
May mà vết thương không sâu, chỗ ám sắc, đã bắt đâu kết vảy, chỉ động một chút, máu liền chảy ra.
Phong Phi Duyệt cầm lấy cao dược bên cạnh, trước tiên rửa sạch vết thương, mà Cô Dạ Kiết vẫn nằm ở trên giường, một chân cong lên, một chân khác tùy ý gác ở bên cạnh. Băng vải quấn trên cánh tay, vừa mới cuộn được một vòng, bên ngoài liền truyền đến tiếng thái giám truyền báo, "Hoàng thượng..."
"Chuyện gì?" Cô Dạ Kiết nhắm chặt hai mắt, lười biếng lên tiếng.
"Minh hoàng quý phi ở Đức Minh Cung, nhất định đòi gặp hoàng thượng." Thái giám đứng ngoài điện dè dặt đáp lời.
"Không gặp!" Cô Dạ Kiết lạnh lùng cự tuyệt, "Để tự nàng ta ầm ĩ."
Thái giám hoảng sợ đến mức chỉ đành ngậm miệng, đứng canh giữ ngoài điện không dám nhúc nhích.
"Hoàng thượng, Đức Huệ phi chết rồi." Phong Phi Duyệt đem băng bải cầm trong tay quấn lên khuỷu tay Cô Dạ Kiết, hai đầu gối quỳ xuống cạnh hắn, nhìn cánh tay tinh tráng của hắn dần sưng lên, trong tròng mắt tất cả đều là màu trắng băng lãnh.
"Nàng nói gì?" Cô Dạ Kiết khẽ mở mắt, đôi con ngươi như lang hổ, không chớp mắt nhìn nàng chằm chặp.
"Thần thiếp nói, Đức Huệ phi chết rồi." Ngữ khí hoàn toàn thờ ơ lãnh đạm, Phong Phi Duyệt lấy cây kéo trên giường, đem băng vải quấn quanh cắt đứt.
Cô Dạ Kiết thật lâu không có lên tiếng, một lúc sau, chống thẳng người dậy, tiến tới trước mặt nàng, "Duyệt Nhi, có biết Đức Huệ phi này tại sao lại bị đưa vào lãnh cung không?"
"Là vì liên quan tới thần thiếp?" Lúc trước, từ trong lời nói của Minh hoàng quý phi, Phong Phi Duyệt liền đoán chừng không thoát khỏi liên can với Quân Duyệt.
Cô Dạ Kiết ngồi thẳng người, tầm mắt lướt quả đỉnh đầu của nàng, rơi lên trên góc cửa sổ đằng xa. Phong Phi Duyệt theo tầm mắt của hắn xoay đầu lại, cố định vào một chỗ.
"Nhìn thấy chậu hoa lan kia không?" Hương thơm ưu nhã, tươi ngát thanh nhạt. Cô Dạ Kiết đứng dậy, cởi áo khoác rơi đến thắt lưng ra.
Phong Phi Duyệt đứng lên theo, đến kệ tủ cầm lấy y phục trên đó, hầu hạ hắn thay đồ ngủ, "Có liên quan đến hoa lan kia?"
"Hoa lan này là nước ngoại quốc tiến cống, một chậu, chính là ở Phượng Liễm Cung của hoàng hậu, trời sinh nó không thể chạm vào nước, nhưng Đức Huệ phi kia không hiểu, sẩy tay một cái, liền lấy đi nửa cái mạng của nó." Cô Dạ Kiết nhìn cô gái trước mặt, hai tay cầm lấy bàn tay Phong Phi Duyệt đang thắt đai lưng ình, "Không cần buộc."
Áo ngủ, tản ra hai bên, lộ ra cơ bụng rõ ràng cùng với lồng ngực màu mật ong. Phong Phi Duyệt khẽ chau mày, trên mặt lại có chút ửng hồng, "Hoàng thượng, chỉ vì chuyện này?"
"Duyệt Nhi đây là đang nghi ngờ trẫm?" Ngón tay thon dài chiếm lấy cái cằm của nàng, nâng lên đối diện với mình, "Hoàng hậu quả thật đã quên rồi, lúc trước chính là nàng hô khóc, nhất quyết đòi trẫm đưa Đức Huệ phi nhốt vào lãnh cung."
Ánh mắt, vẫn lưu lại nơi chậu hoa lan kia, vẻ mặt Phong Phi Duyệt ngơ ngác, lắc đầu, "Thần thiếp thật đã quên rồi." Chỉ là một chậu hoa lan không có sinh mạng, a, xem ra Quân Duyệt, quả nhiên không hổ danh là nữ nhi Quân gia.
Rõ ràng là, nàng cảm thấy bàn tay Cô Dạ Kiết nắm lấy cằm của mình mạnh thêm mấy phần, hai má mỏi nhừ căng trướng đau nhức, sau một khắc, thân thể liền bị đẩy một cái. Nơi mắt cá chân bị vấp, Phong Phi Duyệt không kịp chuẩn bị, sau lưng ngã lên trên mặt giường.
"Nàng thật sự là Duyệt Nhi?" Trên mặt Cô Dạ Kiết, không nhìn ra chút manh mối, Phong Phi Duyệt vừa muốn ngồi dậy, liền bị hắn một phát bắt lấy mắt cá chân, đem nửa người nắm trong lòng bàn tay.
"Hoàng thượng!" Nàng kinh hô, hai tay chống đỡ nâng nửa người trên dậy.
"Duyệt Nhi của trẫm, làm sao có thể cái gì cũng đều quên hết cả?" Trong ngữ điệu của Cô Dạ Kiết, như có tiếc hận, như có nghiền ngẫm, lại cô độc, không có lo ngại, "Trẫm chỉ cần xem thử, trên chân của nàng có thứ đó không, thì có thể biết rốt cuộc nàng có đúng là hoàng hậu hay không."
Năm ngón tay thon dài, nắm thật chặt mắt cá chân của Phong Phi Duyệt, lại, buông ra vài phần. Lặp đi lặp lại, mà người trên giường đã sớm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, âm thầm tự trấn định.
Phong Phi Duyệt cắn chặt răng ngà, đây giống như một cuộc chiến tâm lý, người nào kiên trì đến cuối cùng, người đó liền thắng.
"Hoàng thượng, thân thể của thần thiếp, người tất nhiên là quen thuộc nhất rồi." Cô Dạ Kiết phía trên, đã vươn tay đem giày thêu của nàng cởi xuống, ném qua một bên. Bàn tay nóng rực, theo y phục đi tới bắp chân của nàng.
Chẳng lẽ, trên người Quân Duyệt này thật sự có vết bớt gì đó? Phong Phi Duyệt khẽ cong chân, rụt lại mấy phần.
"Duyệt Nhi, nàng đang sợ?" Khóe miệng tà ác, theo động tác trên tay nam tử tùy ý kéo ra.
Vị tôn vương này, nhất định sẽ không dễ dàng tin lời người khác nói. Nếu không thể làm hắn tin tưởng, những ngày kế tiếp, nàng chắc hẳn khó mà qua được.
Phong Phi Duyệt chợt nhớ lại, trước khi mình vào cung, ma ma ở Quân phủ đã sớm đem hết toàn thân nàng từ trên xuống dưới kiểm tra một lần rồi, bây giờ nghĩ lại, Quân Ẩn quả nhiên là không để lại chút sơ hở, đến điều này cũng đều đã nghĩ tới. Ý thức được điểm này, nàng cũng không còn gì phải sợ nữa, "Hoàng thượng, trên chân Duyệt Nhi làm gì có thứ gì, chẳng lẽ là, chính hoàng thượng đã nhớ nhầm?"