Chương 195: Bảo Vệ Mạng Của Ai

Đào Tâm khó khăn lắm mới đưa được cô ta vào trong phòng, Thi Tiệp Dư thủy chung mơ mơ hồ hồ, hơn nữa còn không ngừng ói ra máu.

"Ngự y, nương nương đây là bị làm sao?"

Sắc mặt Lý ngự y nặng nề, ngón tay đặt lên tĩnh mạch cô ta không rời khỏi một khắc, trong ánh mắt lo lắng khắc khoải của Đào Tâm, ông ta đứng dậy lắc đầu nói, "Bệnh cũ của nương nương tồn đọng nhiều năm đột nhiên phát tác, vừa nãy, nhất định là khiến toàn bộ nội lực tiêu hao hết, bây giờ, sợ là đèn cạn dầu rồi."

"Cái gì?" Đào Tâm há miệng, hai tay dùng sức lôi kéo ống tay áo ngự y, "Lý ngự y, ngài thử chẩn mạch lại lần nữa xem, mặc dù thường ngày thân thể nương nương vô cùng yếu ớt, nhưng... nhưng cũng sẽ không đột nhiên cứ vậy mà..."

Người đàn ông nhìn Thi Tiệp Dư thoi thóp một hơi trên giường, vẫn lắc đầu một cái nói, "Bệnh này của nương nương vốn không phải chuyện ngày một ngày hai, hôm nay phát tác mạnh như vậy, chắc hẳn có liên quan đến việc nương nương sử dụng nội lực, hàn khí lúc trước đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, ta cũng không còn cách nào khác."

Đào Tâm buông thỏng hai tay, tròng mắt Thi Tiệp Dư đang khép chặt bỗng nhiên hé mở, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cô ta chống khuỷu tay, giùng giằng muốn ngồi dậy.

"Nương nương..." Đào Tâm thấy thế vội tiến lên đỡ, "ngự y nói để người ngủ ngơi nhiều một chút, qua vài ngày nữa là sẽ ổn thôi."

Thi Tiệp Dư thở gấp, một câu cũng nói không ra hơi, toàn thân lại càng mềm nhũn không có nửa điểm khí lực, "Đào Tâm, ngươi đừng gạt ta nữa... ta, bản thân ta biết rõ." Cô ta ngước mắt nhìn quanh bốn phía, bàn tay đè ép trước ngực, "Hoàng... hoàng thượng đâu?"

"Nương nương," Đào Tâm cúi đầu, vươn tay chỉnh sửa góc chăn hai bên vai cô ta, "hoàng hậu đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, hoàng thượng đang ở bên Phượng Liễm Cung."

"Phượng Liễm Cung," Tròng mắt cô ta ảm đạm, thân thể tựa vào khung giường cũng không nhúc nhích, "Lý ngự y, ngươi hãy thành thật nói cho bổn cung biết, ta... ta còn bao nhiêu thời gian?"

Người đàn ông cúi thấp đầu, từ mạch tượng của Thi Tiệp Dư nhìn lại, bây giờ cũng chỉ là một ánh đèn lóe lên lần cuối mà thôi, sợ là chỉ có thể qua được tối nay, "Nương nương tha mạng, vi thần đáng chết."

Nhìn ông ta khụy hai gối mềm nhũn trước giường, tầm mắt Thi Tiệp Dư cũng rơi xuống theo, thân thể cô ta cứng ngắc, vô lực thả phịch người lên kệ giường, "Lý ngự y, liệu có phải ngươi nhầm rồi không, bổn cung ngủ một giấc là đã đỡ hơn nhiều rồi." Thanh âm cô ta khẩn trương, bắt lấy tia hy vọng cuối cùng kia, Đào Tâm cũng lo lắng không yên, nhìn về phía ngự y vẫn quỳ gối ở đó.

Lý ngự y cụp mắt, thân thể khẽ cong, hai tay nằm rạp xuống đất, "Nương nương thứ tội."

Toàn thân Thi Tiệp Dư giống như bị rút sạch khí lực, tứ chi thân thể đột nhiên lạnh cóng không thôi, cô ta kéo chăn gấm bao bọc toàn thân mình, run lẩy bẩy, "Lạnh quá, lạnh quá..."

Đào Tâm bước nhanh tiến lên, không để ý nhiều như vậy khom lưng ôm lấy cô ta, "Nương nương..." Hai tay vừa mới chạm đến đầu vai cô gái, lập tức rụt lại, Đào Tâm trợn tròn mắt hạnh, nhìn hàn khí ngùn ngụt không ngừng tỏa ra từ trên người Thi Tiệp Dư, "Sao có thể như vậy?"

"Mau, mau đi mời Mạch y sư." Lý ngự y không chút nghĩ ngợi đứng dậy, giơ tay đẩy Đào Tâm một cái, "Còn ngơ ngác ra đó làm gì, bây giờ chỉ có Mạch y sư có thể tạm thời giữ được mạng của nương nương, nhanh đi...đúng rồi, cho người chuẩn bị ít nước nóng tới đây, bịt kín hai chân hai tay của nương nương để giữ nhiệt."

"Dạ," Đào Tâm hốt hoảng trả lời, vừa định xoay người chạy ra ngoài, liền bị Thi Tiệp Dư cuống quít bật dậy kéo lại, "Đào Tâm."

"Nương nương...," Cô gái xoay đầu, tròng mắt đã ngấn đầy lệ, thân thể lại càng hoảng loạn không yên. Thi Tiệp Dư chống một tay lên mép giường, thân thể yếu ớt tựa vào khung giường, dùng sức thở ra vài hơi, lúc này mới vô lực nói, "Gọi hoàng thượng đến đây."

Đào Tâm khẽ chớp mắt, lệ rơi đầy mặt, nặng nề gật đầu, "Nô tỳ biết rồi."

Thi Tiệp Dư lạnh đến co rúc toàn thân thành một khối, nha hoàn cung nhân chờ đợi ngoài điện vội vã chạy tới, mở lò sưởi lên, từng chậu nước nóng lớn lần lượt bưng vào. Khăn sạch trắng tinh được nhúng qua nước nóng, dùng sức xoa bóp tứ chi cô ta, mỗi đầu ngón tay đều giống như bị đông cứng, mở cũng không mở ra được. Thân thể dần dần suy yếu, trong bụng, càng truyền đến đau đớn xuyên tâm.

Phượng Liễm Cung.

Hoàng đế một khắc cũng không rời, Phong Phi Duyệt mặc dù bị ngân châm khống chế, nhưng vẫn như cũ, thống khổ không ngừng lăn lộn, "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Trên trán Mạch Thần Lại tứa một lớp mồ hôi dày, hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng, chỉ sợ xảy ra chút sơ suất nào, "Bẩm hoàng thượng, nương nương vốn có bệnh tim, vừa rồi bi thương quá độ, khiến tim bế tắc, khó có thể khỏi hẳn."

Cô Dạ Kiết khom lưng ôm nàng vào lòng, Phong Phi Duyệt cắn môi, cố nén đau không chịu kêu ra tiếng, nhìn môi trái tim loang lổ vết máu, nam tử dùng sức kéo cằm nàng ra, hai tay nàng cấm lấy cánh tay hắn, liền dùng sức cắn lên một cái.

"Hoàng thượng..."

Lý công công do dự đứng ngoài điện, không biết có nên đi vào hay không, Cô Dạ Kiết cũng không thèm nhíu mày một cái, vòng tay ôm chặt bả vai Phong Phi Duyệt, "Ra ngoài."

Lý công công sợ tới run lẩy bẩy, vừa mới bước ra ngoài, liền thấy Đào Tâm sáp đến, "Lý công công, hoàng thượng đồng ý gặp nô tỳ rồi sao?"

Ông ta giơ tay kéo cổ tay Đào Tâm, lôi cô ta ra xa vài bước, "Lúc này cô đừng đến làm loạn thêm nữa, mau trở về đi."

"Lý công công," Đào Tâm khẩn trương nắm ống tay áo ông ta không buông, "không phải vạn bất đắc dĩ, nô tỳ chắc chắn sẽ không đến, bây giờ tính mạng Thi Tiệp Dư bị đe dọa, Lý công công, ngài không thể thấy chết mà không cứu."

"Không phải là không cứu, nhưng mà cô xem hoàng thượng..." Lý công công lâm vào tình thế khó xử, Đào Tâm thì lòng nóng như lửa đốt, thừa dịp Lý công công do dự, đẩy ngã thân thể ông ta đang chắn trước mặt ra, xông vào bên trong.

"Haiz..." Lý công công cuống quít vươn tay, lại chụp hụt.

Phong Phi Duyệt không hiểu vì sao lại đau như vậy, nàng cuộn người thành một đoàn, được Cô Dạ Kiết gắt gao ôm vào trong ngực. Đào Tâm còn chưa kịp thở ra một hơi, nhìn thấy thân ảnh màu vàng kia, hai gối 'bịch' một tiếng quỳ rạp xuống đất, tiến lên, "Hoàng thượng, cứu Thi Tiệp Dư với..."

Tuấn nhan hoàng đế đầy khói mù quay lại, Phong Phi Duyệt vả đầy mồ hôi, cũng vô lực nhìn về phía Đào Tâm, "Vừa rồi Lý ngự y nói, nương nương..." Cô gái đột nhiên bật khóc thành tiếng, đứt quãng nói không ra lời, "nương nương sợ là không qua được đêm nay."

"Cái gì?" Cô Dạ Kiết kinh ngạc, như bị sét đánh, thân thể Thi Tiệp Dư yếu ớt là sự thật không thể chối cãi, nhưng tin dữ đột ngột ập đến như vậy, thật sự khiến hắn không tin nổi, "Không qua được đêm nay?"

"Hoàng thượng..." Đào Tâm cúi người xuống, không ngừng dập đầu lên nền đất, "Lý ngự y nói bệnh cũ của nương nương tái phát, bất kỳ dược vật nào cũng không khắc chế được, bây giờ chỉ có thể cầu Mạch y sư, nương nương mới có hy vọng sống thêm vài ngày."

Hoàng đế đứng dậy, gương mặt tuấn tú tràn đầy khẩn trương, mấy năm này, hắn vẫn cẩn thận che chở, sợ nhất chính là có ngày hôm nay, "Mạch y sư, ngươi đi theo cô ta đến Cảnh Dạ Cung một chuyến."

"Hoàng thượng..." Thanh âm Mạch thần Lại trầm ổn, đối với khóc lóc cầu xin của Đào Tâm, cũng chẳng quan tâm, tâm tư hoàn toàn đặt hết lên người Phong Phi Duyệt, "Nương nương tối nay, cũng là kiếp nạn một sống hai chết, vi thần không dám giấu giếm, trong hai người, thần chỉ có thể bảo vệ tính mạng của một người."

Kinh ngạc, đâu chỉ có hoàng đế, một tay Phong Phi Duyệt đè chặt trước ngực, bàn tay nắm lấy tay áo Cô Dạ Kiết trầm xuống, năm ngón tay cảm thấy vô lực. Nàng không muốn nhìn thấy hoàng đế do dự, càng không muốn nhìn thấy hắn áy náy. Mạch Thần Lại siết chặt tay, hắn thay nàng nghĩ, là một đáp án hoàng đế cho nàng, cũng là một lời nói có thể khiến mình an tâm. Nam tử yên lặng quyết định, nếu Cô Dạ Kiết muốn giữ Thi Tiệp Dư, hắn, cũng chỉ có thể liều chết trái lệnh.

Hoàng đế đứng trước giường, bóng lưng tiêu điều bị kéo ra thật dài, Phong Phi Duyệt ngước đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, có một khắc như vậy, lại đột nhiên dao động. Không phải là nàng không tin, nhưng mà trong lòng, vẫn còn lo sợ, năm ngón tay mảnh khảnh nắm thật chặt, sau đó buông ra...

Khi bàn tay trượt qua ống tay áo hắn, rơi lên lòng bàn tay nam tử, tim Phong Phi Duyệt nhíu căng đau đớn, chính vào lúc đầu ngón tay lướt qua nhau, tay mềm lại bị bắt lấy, bị hắn vững vàng nắm trong tay. Nàng sững sờ, ngẩng đầu lên, Cô Dạ Kiết kiên định xoay người, ngồi thẳng xuống giường phượng, "Gọi quốc sư đến Cảnh Dạ Cung đi."

"Hoàng thượng..." Giọng nói của Đào Tâm, đã tràn ngập tuyệt vọng, cô ta chống hai tay hai bên, không ngừng dập đầu, "Nô tỳ đã xin chỉ thị rồi ạ, quốc sư hôm nay đã xuất cung, phải ba ngày sau mới có thể trở lại, hoàng thượng... nương nương đợi không được a..."

Phong Phi Duyệt níu chặt Cô Dạ Kiết, nếu như hắn đã đưa tay cho mình, nàng cũng sẽ không buông ra, cảm nhận được nam tử đang run rẩy, nàng cũng không nói tiếng nào, cả Phượng Liễm Cung chớp mắt liền yên ắng không một tiếng động, bức bối vô cùng.

Đào Tâm ý vị khóc thút thít, gắt gao nương nhờ, Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn gò má Cô Dạ Kiết, lại thấy trong đôi đổng tử màu hổ phách kia, thậm chí có vài phần trong suốt, hắn trở tay một cái, vùi đầu lên cần cổ nàng, "Lý công công..."

Lý công công đang không biết phải làm sao nghe gọi, vội vàng tiến lên, "Hoàng thượng."

Cô Dạ Kiết đột nhiên im lặng, trầm mặc một hồi lâu, khiến mọi người xung quanh đều thấp thỏm lo sợ, hắn uể ỏi đóng chặt con ngươi, một tay, bỗng nhiên vỗ nhẹ lên lưng Phong Phi Duyệt mấy cái, "Gọi tất cả ngự y trong ngự y viện, toàn bộ đến Cảnh Dạ Cung."

Thân thể Đào Tâm xụi lơ ngã bệt xuống đất, Lý công công tiếp lệnh, bước nhanh ra ngoài. Nghĩ đến tất cả những đau khổ mà Thi Tiệp Dư phải chịu ở Cảnh Dạ Cung, cô ta không cam lòng, quỳ gối tiến lên hai tay dùng sức ôm chân Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng, nương nương bây giờ phải chịu đau đớn của hàn độc, toàn bộ thân thể suýt chút thì đông cứng, các ngự y đã hết cách, hoàng thượng, người hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, có thể cứu được nương nương chỉ có Mạch y sư..." Tiếng khóc sụt sùi, dần biến thành tuyệt vọng, cô ta cùng đường bí lối, chỉ có thể nắm vạt áo Mạch Thần Lại không buông, "Mạch y sư, ngài cứu nương nương với, chỉ có ngài có cách..."

Nam tử chỉ là liếc mắt một cái, trước kia, đôi mắt ấy dịu dàng mà nhu hòa, bây giờ bỗng nhiên trở thành khinh thường, hắn nhẹ nhàng tránh ra một cái, vài bước đi đến bên cạnh Cô Dạ Kiết, đưa tay nhận lấy khăn ướt Lâm Doãn đưa tới, động tác ôn nhu đặt lên trán Phong Phi Duyệt, "Gắng nhịn một chút, sau này, cũng sẽ không đau nữa."

Phong Phi Duyệt không hiểu ý tứ trong lời hắn nói, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, nằm trở lại, Lâm Doãn thấy Đào Tâm vẫn còn quỳ gối ở đó, liền tiến lên khuyên nhủ, "Trở về đi, có lẽ còn có thể gặp chủ tử của cô một lần cuối."

Cô ta kinh ngạc đứng dậy, bây giờ, mình làm sao còn mặt mũi trở về gặp Thi Tiệp Dư, Đào Tâm nâng ống tay áo lên dùng sức lau chùi cặp mắt, bước chân, càng thêm cứng đờ, bước ra ngoài.

"Duyệt Nhi," Hoàng đế vạch mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của nàng ra, "trẫm, không có lựa chọn nào khác."

Nước mắt Phong Phi Duyệt đã ngưng, lại lần nữa tràn ra, nàng vòng một tay ra sau gáy nam tử, để hắn vùi vào cần cổ mình, nàng biết, Cô Dạ Kiết không phải người vô tình, "Xin lỗi, thiếp suýt chút nữa cho rằng, người chàng buông tay... vẫn là thiếp."

Hắn không nói thêm gì nữa, lựa chọn như vậy, không khác nào khoét một miếng thịt trong lòng hắn, năm ngón tay, cùng nàng đan chặt, Phong Phi Duyệt cảm nhận được từng cơn run rẩy từ đầu ngón tay nam tử, chỉ có nắm thật chặt, đây, có lẽ chính là khăng khít kề cận nhau trong miệng người đời đó sao?

Mạch Thần Lại đứng ở đằng xa, hai tay xuôi bên người, nhìn bóng lưng kiên nghị của hoàng đế vùi trong lồng ngực cô gái, màu vàng tươi tôn quý, bây giờ đã cùng tựa vào nơi an bình nhất. Nam tử chôn sâu gương mặt tuấn tú lên cần cổ nàng, tâm thình bị đè nén, chỉ lộ ra một chút bên tai nàng, Mạch Thần Lại tựa thân thể sang bên, vòng hai tay trước ngực, nhìn bóng dáng hai người suy nghĩ đến mất hồn.

Lâm Doãn tiến lên vài bước, an tĩnh đứng bên cạnh Mạch Thần Lại, nhìn vẻ phức tạp trong mắt hắn, điều duy nhất cô có thể kết luận chính là, hắn lúc này, trong lòng, ít nhất không còn khổ sở nữa.


"Jia..."

"Jia..."

Bên ngoài cung, cô gái giơ roi giục ngựa, móng ngựa lộc cộc dồn dập, bầu trời đêm vốn đang tiêu điều bị xé toạc ra một đường lãnh liệt. Nhánh cây vắt ngang qua, đánh lên trên mặt nhưng lại không có chút cảm giác nào, bị gió lạnh thổi, cảm giác tê cóng trên mặt tựa như thấm vào tận khung xương.

Trước người, nam tử an tường tựa lên đầu vai cô, hệt như đang ngủ say vậy, Sách Y vòng một tay quanh thắt lưng hắn, tay kia vung roi giục ngựa, thân thể nặng nề đè lên, nhưng đã không còn hơi ấm nữa.

Cô không biết, mình cư nhiên còn biết khóc, còn có thể chảy nước mắt như thế này.

Cô từng nói, Thất Duệ nhất định sẽ hối hận, nhưng mà hôm nay, người hối hận lại là cô...

"Ta không nên để cho huynh biết." Thanh âm khản đặc, cô dùng sức kéo roi ngựa lên, mái tóc xỏa tung bay múa bi thương, kiều diễm biến thành hỗn loạn.


Mấy tháng trước, Độc Bộ Thiên Nhai.

"Ta thật sự không hiểu nổi, thiên hạ nhiều nhữ nhân như vậy, ngươi vì sao không thể không có cô ấy?" Sách Y tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Thất Duệ.

Đôi mắt đang khép hờ của nam tử liền mở ra, liếc nhìn cô, "Trên đời này, không có thứ gì không thể có được."

"Sao lại không được," Sách Y chống hai tay bên người, "ngươi để cô ấy tự do là được rồi."

Tuấn nhan Thất Duệ sa sầm, một tay chống lên nửa gò má tà mị, sắc mặt, có chút ngờ vực, "Ta chỉ là cảm thấy, nàng ta có chút quen thuộc mà thôi, rất hiếu kỳ."

Sách Y vung tay một cái, vẻ mặt lại cực kỳ bất đắc dĩ, "Cái lý do chết tiệt gì vậy, chẳng lẽ, ngươi vẫn còn nhớ* cô ấy?"

(Nhớ trong từ ghi nhớ)