Chương 194: Chậm Một Bước Cuối Cùng

Có lẽ, giữa bọn họ thật sự vĩnh viễn chỉ thiếu một bước này...

Phong Phi Duyệt nhìn hắn rơi xuống đất như vậy, tròng mắt bị xé toạc, đau đớn, như vạn kiếp bất phục.

"Thất Duệ!" Sách Y tiến lên đầu tiên, đôi môi tái nhợt run rẩy, hai tay dùng sức men theo miệng vết thương kịch liệt xé toạc vạt áo trước của nam tử, theo một tiếng 'roạt', tiếp theo xé rách y phục bị máu tươi nhuộm đỏ bên trong, lộ ra lồng ngực nhìn thấy mà ghê.

Phong Phi Duyệt ngơ ngác một chỗ, Sách Y xé một miếng vải trên áo thấm bớt máu trên vết thương của Thất Duệ, bàn tay nhỏ nhắn khẩn trương khi chạm đến lồng ngực nam tử thì khựng lại, "Có độc."

Mấy vị môn chủ rối rít tiến lên, một bên còn bận đối phó với ngự lâm quân đang lại gần, "Việc này không nên chậm trễ, mau đưa môn chủ về Độc Bộ Thiên Nhai."

Khuôn mặt Sách Y đông cứng, ánh mắt Thất Duệ đã rã rời, hai tay xuôi bên người, cũng không động đậy lấy một cái, "Không kịp nữa rồi," Lời cô nói, mang theo nghẹn ngào, nhìn máu độc tràn ra khỏi vết thương, toàn thân đều run rẩy, "kịch độc trên đầu mũi tên, là kiến huyết phong hầu."

"Xảy ra chuyện gì," Trong lúc hỗn loạn, chỉ thấy Đông thái hậu vội vã bước nhanh đến, ngự lâm quân tránh ra nhường đường, người phụ nữ lập tức trông thấy Thất Duệ nằm dưới đất. Trong mắt lóe lên kinh ngạc, bà ta cố tự trấn định, thần sắc bi ai tiến lên, "Hoàng đế, xuống tay lưu tình."

Ngoài cung, Lệ vương gia nhận được tin cũng cấp tốc chạy tới, đi vào Cảnh Dạ Cung, đã nhìn thấy Đông thái hậu bất chấp mọi người ở đây tới trước mặt hoàng đế khuyên can.

Hắn muốn tiến lên, nếu để cho hoàng đế biết được thân phận của Thất Duệ, sợ là đến một chút cơ hội cứu vãn cũng không có. Cô Dạ Kiết nhìn Đông thái hậu chạy tới, một tay bà ta còn vịn lên cổ tay nha hoàn bên cạnh, "Dừng tay, hoàng thượng, Tiểu Thất là đệ đệ ruột của con, đừng tổn thương nó."

Thanh âm Lệ vương gia còn chưa kịp ngăn cản liền mắc kẹt giữa cổ họng, con ngươi bình tĩnh của Cô Dạ Kiết lập tức lóe lên, lạnh giọng hỏi, "Cái gì?"

"Tiểu Thất là hoàng tử, năm đó bị kẻ gian bắt cóc, bổn cung mấy ngày trước mới nhận được tin tức của nó." Đông thái hậu sải bước đi đến trước người Thất Duệ, sắc mặt lo âu biến thành hoảng sợ, "Tiểu Thất, Tiểu Thất..."

Lệ vương gia hung hăng siết chặt nắm tay, theo như hiểu biết của hắn về Cô Dạ Kiết, cục diện bây giờ như vậy, cho dù Thất Duệ vốn có hy vọng, hiện tại, hoàng đế chắc chắn cũng sẽ nhổ cỏ tận gốc, để tránh lưu lại hậu hoạn.

Đông thái hậu ngồi xổm người xuống, con ngươi ẩn chứa đau thương sau khi cúi thấp, dần hiện rõ vài phần đắc ý, Thất Duệ nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt thâm sâu cũng không hề có tiêu cự, nghe được một tiếng gọi kia, thế nhưng hắn lại hiểu rất rõ, người này vốn không phải mẫu hậu mình nhớ nhung trong lòng. Mặc dù có hận, nhưng nhiều năm cô quạnh như vậy, lại không thể khiến hắn chân chính đi hận Đông thái hậu.

Phong Phi Duyệt ngồi xổm xuống, ngay cả Cô Dạ Kiết cũng theo sát lên một bước, Lệ vương gia không dám biểu lộ quá mức rõ rệt, chỉ là cố nén rung động trong lòng tiến lên.

Thấy tròng mắt nam tử sắp khép lại, trong đầu óc trống rỗng, đột nhiên nhớ đến một thứ. Hai tay Phong Phi Duyệt sờ soạng lung tung trong tay áo, động tác cuống cuồng, sau đó nắm chặt trong tay viên thuốc Mạch Thần Lại từng đưa cho nàng, "Được cứu rồi, được cứu rồi..." Nàng lệ nóng lưng tròng, kéo Thất Duệ dậy, tựa vào khuỷu tay mình, "Mau mau nuốt xuống đi."

Sách Y ngồi bệt xuống đất, Phong Phi Duyệt đưa viên thuốc đến bên khóe miệng Thất Duệ, lại thấy hắn hô hấp càng lúc càng yếu, nàng vội vội vàng vàng dùng ngón tay đẩy hàm răng hắn ra, "Mau, mau nuốt nó xuống." Nàng khẩn trương một tay nâng cằm nam tử lên, mí mắt Thất Duệ hé mở, tay phải rũ xuống một bên chậm chạp nâng lên, đưa về phía Cô Dạ Kiết.

Hoàng đế đứng ở đằng xa, nhìn bàn tay yếu ớt của hắn lần nữa rơi trở về, một động tác cố sức đơn giản, lại khiến trái tim Cô Dạ Kiết nặng nề chìm xuống, giống như rơi sâu vào đáy cốc. Bọn họ vốn nên là tay chân ruột thịt, lúc trước hắn vẫn nghĩ không thông, tựa như ở trong rừng Tử Vong Lâm vậy, Thất Duệ trong một khắc cuối cùng, lại không xuống tay với hắn, bây giờ nhìn lại, chính là vì phần thân tình máu mủ tình thâm này.

Đút mấy lần, nhưng nam tử không có hơi sức nuốt xuống, Phong Phi Duyệt cuống đến không ngừng chảy nước mắt, lại lần nữa cầm viên thuốc đặt vào trong miệng Thất Duệ, nàng không chút nghĩ ngợi liền khom người xuống, đầu lưỡi cạy hàm răng khép chặt của hắn ra, dùng sức đẩy viên thuốc kia vào bên trong.

Nhìn một màn này, Lệ vương gia kinh ngạc phát hiện hoàng đế thế nhưng vẫn không hề nổi giận, trên mặt, thậm chí còn có chút khẩn trương. Thất Duệ khe khẽ mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy khóe mắt Phong Phi Duyệt rũ xuống. Khỏa lệ nốt ruồi yêu mị mà côi lệ kia, giờ đây, giống như một giọt nước mắt, tựa như biến thành một giọt nước trong suốt, hắn muốn giơ tay lên, cho dù là sờ nhẹ một cái cũng được...

Thân thể, trở nên nhẹ bẫng như không, ánh đuốc sáng rực đã mơ hồ, Thất Duệ cảm thấy mệt mỏi, lúc Phong Phi Duyệt lui người ra, chỉ thấy lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt mấy cái, trong miệng, khàn khàn giống như có lời gì muốn nói.

"Thất Duệ..." Nàng nằm rạp xuống, nước mắt lạnh như băng từng giọt từng giọt rơi lên trên mặt nam tử, toàn thân hắn giống như rã rời, một ngụm máu tươi phun lên trên mặt Phong Phi Duyệt.

Nóng, thật là nóng...

Hai mắt nhắm chặt làm thế nào cũng không dám mở ra, mùi vị tanh nồng lập tức khuếch tán, theo gương mặt chảy xuống.

Thất Duệ chỉ là không ngừng thở dốc, viên thuốc kia cũng bị phun ra, Sách Y một tay che kín mi mắt, trong đáy mắt lạnh băng, bi thương nặng nề bao trùm, "Vô dụng thôi, vô dụng thôi..."

"Không, ta không tin!" Hai tay Phong Phi Duyệt lục lọi dưới mặt đất, mười ngón tay run rẩy, nhưng thủy chung không bắt được viên thuốc kia. Cô Dạ Kiết thấy thế, ngồi xổm xuống, cầm viên thuốc thả vào trong lòng bàn tay nàng. Cô gái cúi đầu, khóc không thành tiếng, "Ta không tin..."

Cô Dạ Kiết mím chặt khóe môi, Phong Phi Duyệt nhận lấy, không kịp lau chùi bụi bẩn bên trên liền đem nó nhét vào trong miệng Thất Duệ, "Mau mau nuốt nó xuống, ta đồng ý với huynh, huynh khỏe rồi, ta liền nhớ lại huynh, chỉ cần huynh không sao, ta nhất định sẽ không quên huynh nữa, Thất Duệ, Thất Duệ..."

Đáy mắt ảm đạm của nam tử, thoáng hiện lên vài phần chờ mong, Phong Phi Duyệt nhìn đến chân thành, không ngừng lặp lại nói, "Nuốt xuống, nuốt xuống là tốt rồi."

Thất Duệ kéo khóe miệng, viên thuốc kia chảy xuống cổ họng hắn, nam tử dùng hết khí lực toàn thân, đến khi Phong Phi Duyệt cho rằng hắn sắp nuốt xuống rồi, lại thấy lồng ngực hắn lần nữa phập phồng kịch liệt. Nàng sợ hãi giơ tay che kín miệng nam tử, "Đừng phun ra, Thất Duệ, nuốt xuống, chỉ một chút này nữa thôi..."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dơ bẩn không chịu nổi, hắn thế nhưng một chữ cũng không thốt ra được, một cỗ xung lực cực đại từ trong cổ họng xông lên, máu tươi phun ra lại theo khe hở ngón tay của Phong Phi Duyệt tràn ra ngoài. Hắn cật lực thở dốc, gương mặt tuấn tú gấp đến độ đỏ bừng, nàng dù thế nào cũng không chịu buông tay, hai bàn tay, cùng với cánh tay đều là máu.

"Buông hắn ra!" Sách Y dùng sức hất khuỷu tay nàng, Phong Phi Duyệt bị té ngã sang một bên, nàng không để ý đến đau đớn, giống như một con rối chỉ là không ngừng lặp lại động tác kia. Hai tay gắt gao che miệng Thất Duệ lại, tiếng khóc, cuối cùng biến thành khẩn cầu, "Huynh nuốt xuống đi, nuốt xuống đi..."

Nước mắt, từng giọt từng giọt, tí tách rơi lên trên mặt nam tử, hắn muốn nói, 'Duyệt Nhi, đừng khóc'...

Cặp đồng tử tà tứ mị hoặc kia, cũng ướt át theo, nàng là Duyệt Nhi mà hắn khó khăn lắm mới tìm được, hắn đã nói, sẽ không để nàng khóc nữa, hắn muốn đưa nàng rời đi. Thất Duệ đã không nói thành lời được nữa, cho dù là một cái tên đơn giản cũng không có khí lực gọi ra, khó khăn nâng tay lên bắt lấy bàn tay của cô gái, dùng sức nắm chặt...

Duyệt Nhi...con người, có được bao nhiêu cái 'kiếp sau' đây? Hắn từng nói, hắn chậm một bước, bỏ lỡ, là cả một đời. Nếu như, nàng thật sự không bao giờ nhớ lại ta nữa... như vậy, kiếp sau ta lại tiếp tục chờ nàng có được không? Đến lúc đó, đổi lấy nước mắt của nàng, vì ta lưu lại khỏa lệ nốt ruồi kia, nàng tìm đến ta, được chứ?

Phong Phi Duyệt không nghe thấy được bất cứ điều gì, chỉ là kiên trì lặp lại động tác kia, Thất Duệ nhìn gò má nàng, hắn muốn nói với nàng rất nhiều, 'Duyệt nhi, xin lỗi'...

Lúc ta nhận ra nàng, đã quá muộn, để nàng phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Hắn muốn nói với nàng biết bao, 'cho hắn thêm một cơ hội nữa, đến lúc đó, hắn chắn chắc sẽ không quên nàng'.

Tay, nhẹ nhàng kéo bàn tay Phong Phi Duyệt xuống, máu tươi không ngừng tràn ra, ngay tiếp theo cả viên thuốc cũng phun ra. Nàng mờ mịt không biết phải làm sao, ngón tay mở rộng, trống không. Trong lòng bị bi thương vô tận lấp đầy, giống như đến tim cũng bị xé toạc, Phong Phi Duyệt không biết tại sao mình lại đau như vậy, nàng đè người xuống, trán gắt gao tỳ lên trán nam tử.

Khoảng cách gần như vậy, hai vai nàng không ngừng run rẩy, một tay giữ sau gáy nam tử áp chặt hắn vào người mình, "Thất Duệ..." Có thể ghi nhớ, cũng chỉ có mỗi cái tên này mà thôi.

"Đừng... đừng mà..." Tiếng khóc của Phong Phi Duyệt, dần biến thành tiếng gào thét, như khốn thú bị thương không biết làm thế nào để chống lại cơn bùn ngủ, Cô Dạ Kiết nhìn nàng quỳ sụp dưới mặt đất, bóng lưng, bi thương mà thống khổ.

Thất Duệ tựa vào trước ngực nàng, hắn muốn bảo nàng đừng khóc nữa, lại vô lực không có chút hơi sức. Bàn tay rũ xuống mặt đất khó khăn giơ lên, ngón tay thon dài nắm lại, một ngón tay nhẹ nhàng chạm lên khỏa lệ nốt ruồi của cô gái. Dường như đã trải qua mấy kiếp, trong mắt Phong Phi Duyệt bỗng dần dần hiện ra từng mảng ký ức bị phá tan thảnh mảnh nhỏ, cây hoa anh đào quen thuộc kia, nàng không nhìn thấy rõ, nhưng mơ hồ có thể thấy được một nam tử nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt của mình, ghi dấu lại kiếp sau, ấn ký mà hắn muốn tìm kiếm.

"Ta nhớ ra rồi..." Phong Phi Duyệt kêu lên, khóe mắt, chợt buông lỏng, tay nam tử cũng đã trượt xuống, nàng vội vàng muốn bắt lấy, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm nhau, lại chậm một bước. Thất Duệ khép hai mắt lại, "nhớ ra", hai chữ này, hắn đợi cả đời, nhưng thủy chung vẫn không chính tai nghe được.

Nàng ngơ ngẩn, hai tay cứng nhắc ôm nam tử, Phong Phi Duyệt rũ rèm mắt xuống, lại phát hiện hắn giống như ngủ thiếp đi rồi vậy, cực kỳ an tường. Nàng nhấc tay áo lên, cẩn thận lau đi vết máu bên khóe miệng hắn, lông mi nồng đậm, tròng mắt khép lại nhưng vẫn còn quyến luyến, Phong Phi Duyệt dơ dự giơ tay lên, mà đầu ngón tay, lại thủy chung không chạm lên khóe mắt hắn.

"Xin lỗi..." Nàng dùng lực đè nam tử vào lồng ngực mình, chiếc cằm thon nhọn gắt gao tỳ lên đỉnh đầu nam tử, "Xin lỗi, xin lỗi..."

Nếu quả thật có kiếp sau, vậy thì hãy quên ta đi. Nước mắt Phong Phi Duyệt rơi như mưa, nàng ôm thật chặt, đối với người nam nhân này, nàng đã định trước là mắc nợ cả đời. Một tay nhấc đầu nam tử lên, nàng vùi sâu khuôn mặt nhỏ nhắn vào cẩn cổ vẫn còn hơi ấm của hắn, đối với ký ức kiếp trước, nàng chỉ có thể nhớ lại cảnh tượng cuối cùng, rốt cuộc là chân tình như thế nào, khiến Thất Duệ kiên trì như vậy...

"A..." Phong Phi Duyệt ngửa đầu, hét to một tiếng, đau đớn tích tụ trong lòng, phúc chốc liền bộc phát.

"Chủ thượng..."

"Chủ thượng..." Mấy tên môn chủ rối rít quỳ xuống, không khí đè nén bi thương làm người ta không nhịn được đau xót.

"Này..." Thanh âm của Thất Duệ, tựa như vẫn đang ở bên tai, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, "Lần trước ở Lạc Thành, tư vị bị người ta cưỡng bức, thế nào?"

Khi đó, có lẽ cũng không ai ngờ được rằng sẽ có ngày hôm nay...

Từ sau khi hắn lấy lại kí ức, kiên định của hắn, càng trở nên chấp nhất.

Hắn nói, ta, là khỏa lệ nốt ruồi dưới mắt nàng.

Hắn nói, ta và nàng chỉ là đi chậm một bước...

Nhưng...

Thật sự chỉ là một bước thôi sao?

Nàng ngơ ngác sững sờ, gò má tựa lên đỉnh đầu Thất Duệ, có lẽ, mỗi lần gặp hắn nàng không nên dùng giọng điệu hung dữ như vậy, nàng khó mà tưởng tượng được, nếu đổi lại mình là Thất Duệ, mà đối phương ngay cả một chút ký ức cũng không có, như vậy sẽ đau đớn đến mức nào...

Phong Phi Duyệt cẩn thận từng chút từng chút một đặt Thất Duệ nằm xuống đất, muốn đứng dậy, lại cảm thấy trước mặt một hồi choáng váng, cả người nhã nhào xuống. Cô Dạ Kiết chỉ thấy trước mắt thoáng qua, giang rộng hai tay thuận thế đỡ được nàng, "Duyệt Nhi..."

"Thả bọn họ đi đi." Phong Phi Duyệt nhíu chặt chân mày, thần sắc thổng khổ dị thường, "Kiết, tim thiếp đau quá."

Bàn tay Cô Dạ Kiết bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cúi người, tay kia ôm nàng lên bước đi ra khỏi Cảnh Dạ Cung, "Mau, đi mời Mạch y sư tới."

Xuyên qua khuỷu tay nam tử, nàng nhìn thấy Thất Duệ cô cô độc độc nằm dưới đất, lá đỏ bay lượn đầy trời rơi xuống một góc, rải lên mái tóc đen nhánh xõa tung dưới thân nam tử, Sách Y phủi nhẹ một mảnh lá rụng phủ trên người hắn, vươn tay nắm lấy vai nam tử kéo hắn ngồi dậy.

Phong Phi Duyệt co rúc trong ngực Cô Dạ Kiết không nhúc nhích, Lệ vương gia sải bước đi tới bên cạnh Thất Duệ, cuối cùng tầm mắt biến mất trong khúc rẽ Cảnh Dạ Cung.

Hoàng đế ôm nàng đi thẳng về Phượng Liễm Cung, Mạch Thần Lại nhận được tin cũng không chút trì hoàn chạy tới, vừa đặt Phong Phi Duyệt lên trên giường, một khắc sau nam tử liền bước vào nội điện.

Khắp người nàng đều là máu, Mạch Thần Lại bước nhanh đến, miễn thỉnh an sau đó lập tức ngồi xuống trước giường.

Phong Phi Duyệt ngửa mặt lên trên, hai tay đè chặt lồng ngực, thân thể không ngừng lăn lộn qua lại, "Mạch y sư, sao đột nhiên lại như vậy?"

Mạch Thần Lại nắm cổ tay nàng, năm ngón tay đè lên tĩnh mạch, mạch tượng Phong Phi Duyệt cực kỳ hỗn loạn, hắn bình tĩnh lại, lại kinh ngạc phát hiện một mạch bất thường vọt thẳng lên tim.

"Mau, đem ngân châm tới đây."

"Dạ." Lâm Doãn cùng đi theo sau tiến lên, trong tay vừa vặn đã chuẩn bị sẵn ngân châm đưa tới tay Mạch Thần Lại, hắn lấy ra một cây, cắm vào tĩnh mạch trên tay cô gái.

Nam tử đứng lên canh chừng trước giường, mạch tượng kia, lại là phu thê quấn của nàng lâu nay không phát tác, bên cạnh, hoàng đế lo lắng không yên, nhưng không hề có chút cảm giác khó chịu nào, Mạch Thần Lại nhíu chặt mày kiếm, hai người cũng không đồng thời phát tác, hơn nữa, từ mạch tượng nhìn lại, một mạch trên người Phong Phi Duyệt, lại bị phá vỡ vô cùng dị thường.

Hai tay dưới tay áo nắm lại thật chặt, Mạch Thần Lại lo lắng ngập đầu, trong lòng lại càng không dám lơ là một khắc nào, mạch tượng này nếu như có thể phá giải, phu thê quấn trên người Phong Phi Duyệt liền có thể giải đi, nếu không, cũng chỉ có một con đường chết.


Cảnh Dạ Cung.

Ngự lâm quân bao vây bốn phía đã rút lui toàn bộ, Thi Tiệp Dư thay y phục dạ hành xong, lảo đảo chạy vào.

"Nương nương..." Đào Tâm thấp tha thấp thỏm tiến lên đón, "nô tỳ tìm người một lúc lâu, người đi đâu vậy."

Thi Tiệp Dư thở gấp không thốt ra được một câu nào, lồng ngực nặng nề không thôi, cô ta chống một tay lên vách tường, khóe mắt liếc qua vết máu còn chưa kịp dọn dẹp kia, cả người hôn mê bất tỉnh.

*