Ba ngày trước, trong Từ An Điện.
Lệ vương gia đi thỉnh an, Đông thái hậu một tay đeo chỉ sáo, đang nằm tựa lên ghế mây.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Lệ Nhi," Người phụ nữ mỉm cười, vẫn nằm nghiêng như cũ không có ngồi dậy, "gần đây tiết trời chuyển lạnh, con cũng không cần ngày nào cũng tới Từ An Điện thỉnh an."
"Sao có thể như vậy được," Lệ vương gia tiến lên, tùy ý ngồi bên cạnh, hai tay đặt lên bả vai Đông thái hậu, "mẫu hậu, trước kia là con không hiểu chuyện, ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không thể giúp người phân ưu."
Đông thái hậu vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, vẻ mặt đầy thỏa mãn, tóc mai hai bên lộ ra vài mảnh sương trắng, "Lệ Nhi có thể có tâm tư như vậy là tốt rồi, cũng không uổng công mẫu hậu vì con nhiều năm như vậy."
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve nơi bả vai bà ta, Đông thái hậu ngước mắt lên, mà nam tử phía trên thì đang ngắm nhìn gò má quen thuộc kia, "Lệ Nhi..."
"Mẫu hậu, có chuyện gì?" Lệ vương gia dừng động tác trong tay, cúi đầu xuống.
"Có một chuyện, mẫu hậu vẫn luôn giấu không nói cho con biết," Đông thái hậu xoay đầu lại, thần sắc nghiêm túc, "mấy năm nay, con có nghe nói đến Độc Bộ Thiên Nhai không?"
Nam tử bỏ hai tay xuống, lơ đãng xoa xoa lòng bàn tay, hắn nhíu chân mày, thần sắc mờ mịt quay sang chỗ khác, "Dĩ nhiên là biết, Độc Bộ Thiên Nhai vốn là tà giáo lớn nhất trên giang hồ, mấy năm nay thế lực càng lúc càng trải rộng trên võ lâm, không thể xem thường."
Đông thái hậu gật đầu, một tay vén cái chăn đắp trên đầu gối lên, "Hoàng tôn của Độc Bộ Thiên Nhai, tên là Thất Duệ, mẫu hậu trước giờ vẫn luôn không nói với con, nó, thật ra là ca ca của con."
Lệ vương gia theo động tác của Đông thái hậu mà bật dậy, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ kinh ngạc, "Hắn..."
Người phụ nữ gật đầu, thân thể đứng trước mái hiên lưu ly, "Lúc đó, các con vốn dĩ là một đôi sanh đôi, chỉ là nó từ nhỏ liền bị tỷ tỷ đưa ra khỏi cung, chịu không ít khổ cực, cũng chỉ vì một ngày có thể trợ giúp con."
Lệ vương gia không hiểu, Đông thái hậu xoay người, nghiêm giọng nói, "Lệ Nhi, mẫu hậu là vì, muốn đưa con lên hoàng vị!" Ngữ khí bà ta lãnh liệt, khí thế lại càng không hề thua kém bất cứ nam nhân nào. Lệ vương gia nghe vậy, gương mặt tà mị quay sang nhìn bà ta, "Mẫu hậu, nhi thần không dám."
Đông thái hậu kéo khóe miệng xuống, xoay người sang chỗ khác, lộ ra vài phần giễu cợt, bà ta thay đổi giọng điệu, hai mắt nhíu lại, "Đáng tiếc, Tiểu Thất lòng nó có tạp niệm, mẫu hậu vô cùng lo lắng."
Lệ vương gia cẩn trọng lắng nghe ý tứ trong lời bà ta nói, Đông thái hậu trầm giọng, hạ thấp thanh âm đi đến bên cạnh hắn, "Phần thánh chỉ lúc hoàng đế đăng cơ kia đã rơi vào tay Tiểu Thất, bổn cung năm lần bảy lượt truy hỏi, nó thì hay rồi, dứt khoát đến một tin tức cũng không có. Mẫu hậu là sợ, Tiểu Thất sẽ có dã tâm, đến đoạt lấy tất cả những thứ vốn nên thuộc về con."
Lệ vương gia giãn chân mày đang nhíu chặt ra, hắn nhìn người phụ nữ bên cạnh, mở miệng hỏi, "Huynh ấy là ca ca của con, mẫu hậu vì sao lúc trước người không nói?"
"Lúc ấy vẫn còn tỷ tỷ, tỷ ấy không cho ta đem chuyện này nói cho bất kỳ ai, biết chuyện này, chỉ có hai người chúng ta." Đông thái hậu nhỏ giọng thở dài, ngồi xuống một bên, "Mẫu hậu biết, đối với Tiểu Thất, ta trước giờ vẫn luôn nợ nó, nhưng mà bây giờ, ta không có cách nào khác. Lệ Nhi, con phải lập tức lấy được phần thánh chỉ kia..."
Trong mắt Lệ vương gia lóe lên một tia tàn độc, hắn gật đầu, cùng bàn bạc với Đông thái hậu một lúc sau đó mới đi ra khỏi Từ An Điện.
Ba ngày trước, hắn đã biết rõ người phụ nữ chết trong Từ An Điện, vốn không phải là Tây thái hậu, quan hệ của hắn cùng Thất Duệ, Đông thái hậu đã sớm lặng lẽ báo cho hắn biết, chẳng qua là giấu Tây thái hậu mà thôi. Nhìn bóng lưng Mạch Tu dần dần đi xa, hai tay Lệ vương gia rũ xuống dùng sức siết chặt, cặp mắt tà tứ kia, lúc nam tử xoay người đột nhiên trở nên ươn ướt, hắn biết rõ Tây thái hậu là giả, nhưng vẫn tìm Mạch Tu giúp một tay...
Quan hệ của ông ta cùng mẫu hậu, trong lòng Lệ vương gia hiểu rất rõ, người Đông thái hậu chờ đợi cả một đời, bây giờ... coi như là thỏa mãn ước nguyện của bà ta, để bọn họ sống chết có thể bầu bạn.
Hắn biết, hắn nhất định phải xuống tay sớm, nhớ tới cảnh Đông thái hậu chết thảm, Lệ vương gia chợt cảm thấy lồng ngực đánh tới một trận bức bối, một đường đi thẳng ra ngoài cung.
Trở lại Lệ vương phủ, gió đêm theo mái hiên cong cong mạnh mẽ thổi xuống, bước chân nam tử vững vàng bỗng trở nên thận trọng, đẩy cửa điện ra, chạm mặt truyền tới chút bất thường. Lệ vương gia đi vào, bên trong không một bóng người, hắn chắp tay sau lưng, vừa bước vào nội điện, liền thấy một nam tử đứng thẳng trong nội đường, thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía mình.
Hắn vận bộ trường sam màu đen, thân thể có vẻ tĩnh mịch nghe thấy tiếng động liền xoay người lại, Lệ vương gia không hề có cảm thấy bất ngờ, ngồi thẳng xuống bên cạnh, "Ca."
Thất Duệ thấy hắn thần sắc mệt mỏi, liền ngồi xuống theo, Lệ vương gia giơ hai tay che mặt, thanh âm lọt ra giữa kẽ tay có chút đè nén, "Mẫu hậu mất rồi."
Cổ tay nam tử bưng chén trà khẽ run, có chút nước vẩy ra ngoài, gang bàn tay ở nơi đó đỏ lên, "Vậy sao."
Nghe hắn lãnh đạm mở miệng như vậy, Lệ vương gia buông tay ra, con ngươi tinh nhuệ hơi ửng đỏ, nhìn thẳng nam tử đối diện, "Ca, ngày đó, người chết là mẫu hậu, huynh sao có thể bình tĩnh như vậy?"
Thất Duệ mở môi mỏng, khẽ nhấp một ngụm trà, lại cảm thấy đắng gắt tới nỗi không nuốt xuống được, "Đây là thứ bà ấy vẫn muốn," Hắn nói xong, từ trong tay áo rút ra một vật đặt trước mắt Lệ vương gia. Mảnh vải màu vàng tươi quấn quanh trục gỗ, nhất thời hiện ra vài phần chói mắt, "bây giờ lấy được rồi, cầm lấy đi."
Nhìn phần thánh chỉ kia, trái tim Lệ vương gia như nặng thêm ngàn cân, "Huynh đối với mẫu hậu, chỉ có hận thôi sao."
Thất Duệ không nói lời nào, ngồi một lúc liền đứng dậy định rời đi. Lệ vương gia thấy thế vội vàng bật dậy, "Ca, Tây thái hậu bên kia, huynh phải cẩn thận một chút, theo ý tứ trong lời bà ta, là muốn huynh đệ chúng ta tương tàn, có khả năng sẽ bất lợi với huynh."
"Giữa tay và chân, sớm đã tương tàn rồi không phải sao?" Thất Duệ xoay đầu lại, cô tịch trong mắt, có một loại hy vọng khó nói thành lời, "Nếu như có thể, ta tình nguyện không cần cái gì cả."
Lệ vương gia nhìn hắn đi ra tẩm điện, Thất Duệ mặc dù hành sự kỳ quái, nhưng đối với mình lại cực kỳ tốt, Lệ vương gia đã từng nghĩ, thái hậu hai cung đưa ca ca ra khỏi cung từ nhỏ, đơn giản chính là vì sẽ có một ngày có đại biến. Ngày đó, đứa trẻ bị ôm đi không phải là Thất Duệ, thì chính là mình. Hắn có thể hiểu, ca ca đối với tình thân của con người bình thường nhất định là cực kỳ khao khát, huynh đệ ba người, nhưng ở trong mắt Cô Dạ Kiết, Thất Duệ lại thành cái gai đâm trong thịt của hắn, trở thành người của tà giáo bên ngoài.
Nhìn hắn đi ra một bước, Lệ vương gia ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn đuổi theo, "Ca, thời gian này đừng hành động thiếu suy nghĩ, hoàng đế đang phái người truy tìm tung tích của huynh khắp nơi đấy."
Thất Duệ cũng không quay đầu lại, nói như mây trôi nước chảy, "Nếu như đồ đã tới tay, ta chỉ muốn mang nàng ấy rời đi."
Lệ vương gia đi tới bên cạnh nam tử, "Người huynh nói là, hoàng hậu?" Hai chữ cuối cùng, hắn nói cực kỳ thận trọng, Thất Duệ nghe xong xoay đầu lại, từng câu từng chữ rõ ràng, "Nàng ấy không phải hoàng hậu, sau khi ta mang nàng ấy rời đi, cũng sẽ không trở về nữa."
"Ca," Lệ vương gia đột nhiên ngăn cản trước người hắn, "nàng ấy sẽ không đi cùng huynh đâu, bằng không, ban đầu cũng sẽ không trở lại."
"Nàng ấy chỉ là quên mất một chuyện mà thôi," Thất Duệ vẫn kiên trì như cũ, ánh mắt kiên định, "ta đã đồng ý với nàng ấy, đi đến đâu cũng sẽ đưa nàng ấy theo cùng."
Nam tử nói xong, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài. Lệ vương gia nhìn bóng lưng hắn biến mất, thần sắc dần trở nên ảm đạm.
Cảnh Dạ Cung.
Thi Tiệp Dư đã sớm cho toàn bộ cung nhân lui xuống, cô ta đứng ngồi không yên, trên mặt lại treo đầy gánh lo. Ngoài cửa điện chợt truyền đến một hồi động tĩnh rất khẽ, cô ta giỏng hai tai lên, tiến lên mở cửa.
"Bạch Nguyệt tham kiến hoàng tôn."
Thất Duệ đi vào trong điện, hai mắt hẹp dài rơi lên trên mặt cô ta, "Sách Y đâu?"
"Bẩm hoàng tôn, thuộc hạ cùng các vị môn chủ đã bàn bạc, tối nay liền động thủ, trong thiên lao hết thảy đã an bài thỏa đáng, xin hoàng tôn an tâm."
Thất Duệ ngồi xuống bên cạnh, quay đầu lại nói, "Hôm nay nhất định phải cứu Sách Y ra, không thể có sai sót."
"Hoàng tôn," Thi Tiệp Dư do dự liên tục, cuối cùng vẫn mở miệng, "Sách Y bây giờ bị bắt, hoàng thượng cũng biết vật kia đang nằm trong tay người, thuộc hạ không hiểu, người vì sao còn phải mạo hiểm cứu cô ta."
Thất Duệ đầu tiên không nói lời nào, một ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, sau đó mới quay đầu lại, "Sách Y không phải người của bản tôn, ngày đó vì dẫn dụ hoàng đế mà bị bắt, là dựa vào một phần tin tưởng ta dành cho cô ta, ta coi cô ta như bằng hữu của mình, tất nhiên phải cứu cô ta ra ngoài."
Bằng hữu... Thi Tiệp Dư hơi thất thần, sắc mặt có phần hỗn loạn, trong ánh đèn mờ nhạt, lúc cô ta xoay người, lộ ra một ý cười rất nhạt, chứa đầy khinh miệt.
Đêm khuya, ánh trăng lương bạc lên cao, vài bóng đen xuất quỷ nhập thần, Sách Y được hai người nam nhân đỡ trong tay, hình như bị trọng thương. Đám người che mặt nhanh chóng đi về phía Cảnh Dạ Cung, cô gái đi sau cùng cảnh giác nhìn lại phía sau, nói với mấy người đằng trước, "Các ngươi đưa cô ta đi trước đi, ta chặn phía sau."
"Được," Một người trong đó gật đầu, "Bạch Nguyệt, cô phải cẩn trọng."
Cô gái gật đầu, người đã nhảy vào viện tử, sải bước đi về phía ngược lại.
Trong Phượng Liễm Cung, đêm đã khuya, hoàng đế vẫn còn đang phê duyệt tấu chương, Phong Phi Duyệt ở bên cạnh mài mực, Cô Dạ Kiết cảm thấy buồn ngủ, để đồ trong tay xuống, ngửa người ra sau.
Phong Phi Duyệt dừng động tác trong tay, cầm tới một cái chăn khoác lên đầu gối nam tử, Cô Dạ Kiết cũng không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, muốn nghỉ ngơi một lúc. Nàng rón ra rón rén đi ra ngoài, định bảo ngự thiện phòng mang ít thức ăn tới đây.
Một chân vừa bước ra, bên tai đột nhiên 'vụt' một tiếng lạnh lẽo, Phong Phi Duyệt theo phản xạ né người, quay đầu nhìn lại, trên trụ đồng cứng rắn cắm một con dao găm, ngước mắt nhìn quanh, bốn bề cũng không có ai khác. Nàng cẩn thận tiến lên, chỉ thấy trên chuôi dao mang theo một tờ giấy, phía trên viết, "Nhanh đến Cảnh Dạ Cung."
Phong Phi Duyệt thầm nghĩ ngợi, vừa định trở lại Phượng Liễm Cung, trong đầu chợt bừng tỉnh, nàng nắm chặt tờ giấy kia trong tay, dùng sức một cái, sải bước rời đi.
Thi Tiệp Dư ẩn nấp trong bóng tối nhìn bóng lưng Phong Phi Duyệt, sau đó nặng nề thở ra một hơi, cô ta cũng không trực tiếp quay về Cảnh Dạ Cung, mà cởi y phục dạ hành ra rồi một đường đi thẳng lên trước. Đào Tâm đang ngủ say bị mơ hồ đánh thức, cô xoa xoa cặp mắt lờ mờ, vẻ mặt kinh ngạc, "Thi Tiệp Dư, sao người lại đến đây?"
Cô ta hạ thấp giọng, thần sắc sợ hãi nói, "Đào Tâm, ngươi mau đi gọi người đến đây, Cảnh Dạ Cung đã bị thích khách xâm nhập, ta cũng là lén chạy ra đây."
Đào Tâm bị dọa sợ mà tứa đầy mồ hôi lạnh đầy người, hết cả buồn ngủ, "Cái gì, thích khách?" Cô vội vàng đứng dậy, khoác thêm một cái áo choàng lôi kéo hai tay Thi Tiệp Dư, "Nô tỳ bây giờ liền đi gọi người, nương nương đừng sợ, người trước tiên cứ ở lại đây."
Thi Tiệp Dư sợ hãi ngồi lên giường, gật đầu, nhìn Đào Tâm chạy nhanh ra ngoài.
Phong Phi Duyệt nắm chặt tờ giấy trong tay, không biết, có phải Thất Duệ lại muốn giở trò gì hay không, nhưng mà thánh chỉ kia dù sao cũng ở trong tay hắn, cho dù là một chút hy vọng, nàng cũng muốn đánh cược một lần. Cảnh Dạ Cung yên tĩnh không một tiếng động, một chút âm thanh gió thổi cỏ lay cũng lọt vào tai rõ rệt. Nàng không dám kinh suất, cẩn thận nhấc chân đi vào.
Vừa mới bước vào vườn, liền thấy cửa điện thình lình mở rộng trước mắt, nam tử áo đen cầm đầu ngẩn ra, ám khí trong tay đã chờ sức phát động.
Thất Duệ ngước mắt, đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó vung tay đẩy nam tử bên cạnh ra, Phong Phi Duyệt nhìn thấy đám người, bước chân không nhịn được lui về sau, cho đến khi ánh mắt chạm đến Sách Y mới thả lỏng vài phần.
"Duyệt Nhi, đi theo ta." Thất Duệ tiến lên một bước, ngữ khí vẫn ngang ngược bá đạo như cũ.
Phong Phi Duyệt nhét tờ giấy vào trong tay áo, thần sắc lãnh đạm, ánh mắt xa cách, "Ta biết ngươi là vì cứu Sách Y nên mới đến, đây không phải là nơi an toàn, các người nhanh rời đi đi."
"Lần này ta đến, chính là vì muốn đưa nàng ra khỏi cung." Thất Duệ kiên trì, nhìn nam tử dồn ép lên trước, Phong Phi Duyệt càng thêm khẳng định lá thư này là hắn vì muốn gọi mình tới đây mà viết ra, "Ngươi đừng uổng phí khí lực nữa, bây giờ Sách Y bị trọng thương, một khi bị người khác phát hiện hành tung, chỉ có một con đường chết."
"Duyệt Nhi, nếu như ta đem đồ đưa cho nàng, nàng sẽ theo ta xuất cung chứ?"
Phong Phi Duyệt nhìn ánh mắt chân thành mà đầy hy vọng của hắn, bỗng nhiên, tim trầm xuống nặng nề, lẽ nào Thất Duệ và mình thật sự có gì đó vướng mắc chưa giải quyết được? Nếu như không phải, thì là vì lý do gì khiến hắn kiên trì như vậy, nàng không tin, người nam nhân như Thất Duệ, thật sự có thể giống như lời hắn nói, rũ bỏ tất cả.
"Sẽ không," Phong Phi Duyệt càng thêm kiên định, "đời này, giữa chúng ta sẽ không buông tay nữa."
"Ha ha ha..." Thất Duệ ngửa đầu, khóe miệng tùy ý, kéo ra một độ cong vô cùng khổ sở, chấp nhất của hắn, đổi lấy, là kiên định bất chấp của nàng. Mà nàng toàn tâm toàn ý như vậy, lại không phải là vì hắn.
Sách Y ngước mắt, nhìn gò má nam tử ngửa lên cao, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Nàng có thể đảm bảo, cách nghĩ của hắn cũng sẽ giống như nàng?" Thất Duệ cúi đầu xuống, bỗng nhiên nghiêm túc, hai mắt bức thẳng vào tròng mắt Phong Phi Duyệt.
Nhìn ánh mắt có phần khiêu khích của hắn, nàng bỗng nhiên chột dạ, nhưng vẫn lãnh liệt như cũ, nàng hất cằm, ánh mắt sắc bén, "Đó là tất nhiên?"
Nơi cổ họng Phong Phi Duyệt nhấp nhô, bỗng nhiên đến lồng ngực cũng cảm thấy bức bối, mạnh mẽ áp chế một hơi, nàng vừa định mở miệng, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu hô cùng bước chân rầm rập, chấn động màn trời.
"Mau, bao vây Cảnh Dạ Cung lại!"
Phong Phi Duyệt nóng lòng ngoái đầu nhìn lại, hàng hoạt ngự lâm quân ùn ùn kéo đến, ánh đuốc sáng rực khí thế như lửa cháy tràn lan, nhanh chóng chiếu đỏ cả bầu trời mênh mông vốn đang u ám một màu, nguồn nhiệt khẩn cấp tập kích đến, Phong Phi Duyệt khó chịu nhíu hai mắt, nơi cổ họng, mơ hồ có mùi tanh nhàn nhạt tràn ra.
Ánh mắt Thất Duệ dần âm trầm, con ngươi thất lạc rơi lên trên người Phong Phi Duyệt.